Nghiêm Tác vừa định bước xuống cản Tô Ni Hinh lại nhưng chợt nhớ ra mình đang đóng vai một bệnh nhân đau toàn thân nên đành nằm ngả người tiếp tục nằm xuống, đành phải vương mắt nhìn Tô Ni Hinh đi xa.
Nhưng hắn không muốn cái gì cũng không biết, là liên quan đến Tô Ni Hinh hắn đương nhiên phải quan tâm.
Mối quan hệ cấp trên lại càng phải xem xét kỹ, nhỡ là người xấu liền có thể nhanh chóng xử lý, trở thành người bạn trai tốt mà đến giúp người yêu.
Nếu Tô Ni Hinh bị bắt nạt, hắn là người đầu tiên ra mặt, biết đâu lại có thể đá văng tên ve vãn Chu Tứ Quỳ ra một bên.
Nghĩ như vậy liền muốn thực hiện ngay, Nghiêm Tác lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình Sở Đông.
- Quay lại toàn bộ hình ảnh của Tô Ni Hinh cho cho tôi, làm gì, gặp ai đều phải báo tôi hết.
- Được rồi, chuyện nhỏ.
Đầu dây bên kia đáp lại, Nghiêm Tác liền tắc máy.
Hắn nằm ở đó, cười thầm trong lòng, biết Tô Ni Hinh vẫn còn quan tâm đến mình Nghiêm Tác không khỏi kích động.
Nhưng hắn không thể vì vậy mà để Tô Ni Hinh ra xa mình được.
Tính chiếm hữu của hắn không cao cũng không ít, chỉ là hắn đối với Tô Ni Hinh mà nói chính là không thể rời xa được.
Để cô đi xa cuộc sống của hắn như vậy chẳng khác nào tự mình chôn sống bản thân.
Chỉ mới mấy ngày trước hắn còn khó ăn khó ngủ vì Tô Ni Hinh, vụ tai nạn kia là hắn cố tình gây ra để kéo cô lại gần mình.
Người như hắn tạo một vụ tai nạn là chuyện nhỏ, bị thương đối với hắn cũng là chuyện nhỏ.
Chỉ là có một chút đáng tiếc, không biết Nghiêm Tác hắn có thể yêu Tô Ni Hinh được bao nữa.
Nếu hắn rời đi, không biết Tô Ni Hinh có thể đặt một chân vào tình yêu với hắn nữa không.
Nhưng mà Nghiêm Tác lại khẳng định rằng Tô Ni Hinh là cả đời của hắn, rời đi liền sẽ ngạt chết, nên không thể rời đi.
Sở Đông làm việc vốn nhanh lẹ, bám theo Tô Ni Hinh cũng rất chặt.
Từ lúc cô về đến nhà lấy sắp văn kiện rồi lên xe rời đi đến một quán ăn không xa ở đó.
Bao nhiêu hình ảnh đều lọt vào tầm ngắm của Nghiêm Tác, hắn đến liếc mắt rời màng hình cũng không muốn.
Chỉ thấy Chu Tứ Quỳ đã đứng sẵn trước cửa rồi, thấy Tô Ni Hinh đến hắn liền cười gọi vẫy tay.
Còn chủ động mở cửa, kéo ghế cho Tô Ni Hinh ngồi.
Có lẽ Chu Tứ Quỳ đã đến đây từ trước để đặt bàn sau đó chỉ còn đợi Tô Ni Hinh đến tìm hắn.
Những hình ảnh đó đều đi vào tâm trí của Nghiêm Tác, mặt hắn không vui, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó vậy.
Tô Ni Hinh nói là đi gặp cấp trên, đúng thật là vậy.
Chỉ là cấp trên này chính là Chu Tứ Quỳ.
Bây giờ trong đầu Nghiêm Tác tồn tại còn lại một câu hỏi tại sao Tô Ni Hinh có thể dễ dàng đến gặp Chu Tứ Quỳ như vậy? Chỉ là vì cấp trên hay là vì Chu Tứ Quỳ từng giúp cô, nên đối với cô gặp hắn ta chính là chuyện phải làm.
Đến cả hắn còn nhìn ra họ Chu kia có ý với cô, tại sao Tô Ni Hinh mãi không chịu ngừng tiếp xúc với hắn ta.
Không sao, chắc chắn trong lòng Tô Ni Hinh chỉ còn duy nhất một tình yêu, là dành cho Nghiêm Tác.
Hắn bây giờ tự nhủ với bản thân, Tô Ni Hinh chỉ yêu hắn, Chu Tứ Quỳ kia nếu có thể thì cũng chỉ là tạm bợ.
Lúc này, chỉ thấy cả hai người họ đều im lặng, Tô Ni Hinh từ trong tay đưa tài liệu đã chuẩn bị cho Chu Tứ Quỳ, hắn liền vui vẻ đón nhận.
- Tất cả giấy tờ về bị hại em chuẩn bị xong hết rồi, vụ này đành nhờ anh vậy.
- Được.
Chu Tứ Quỳ trả lời xong nhưng lại có phần ấp úng, hắn muốn nói gì đó nhưng không dám, lúc Tô Ni Hinh để ý thấy chỉ nhìn vào hắn.
Chỉ nhìn Chu Tứ Quỳ một cái, một cái thôi nhưng cũng đủ để làm Nghiêm Tác ở bên kia ghen như sắp chết rồi.
- Anh chỉ muốn hỏi mấy ngày nay Nghiêm Tác còn làm phiền đến em không?
- Không!
Không một chút khoảng dừng, Tô Ni Hinh nói dối nhưng lại không chút thẹn.
Cô không biết tại sao lại không muốn nói quá nhiều về chuyện giữa mình và Nghiêm Tác với người đàn ông này.
Nhưng Nghiêm Tác thì ngược lại, ở bên kia điện thoại hắn liền suy nghĩ lung tung, cho rằng Tô Ni Hinh lo Chu Tứ Quỳ suy nghĩ không tốt về mối quan hệ của hai người họ nên liền nói dối.
- Vậy được, nếu cần gì cứ nói với anh.
- Ừm, em đi trước, em còn bận việc lần sau sẽ mời anh dùng bữa.
- Được rồi, nhớ đấy.
Tô Ni Hinh gật đầu rồi ra về, để lại Chu Tứ Quỳ vẫn ngồi yên đợi, trong lúc đợi cũng rất vui, nhưng mà không phải đợi Tô Ni Hinh quay lại.
Tận 10 giờ thì Mã Nhược Na đến.
Có phải tên Chu Tứ Quỳ này là đang bắt cá hai tay, muốn qua lại với Tô Ni Hinh nhưng không muốn buông cô gái nhỏ này.
Tính hắn trước nay vốn khó đoán, là người đa mưu túc trí, chỉ biết hắn có thể làm khó Nghiêm Tác.
Dù sao Tô Ni Hinh cũng tin lời hắn như vậy, nếu hắn nói dối cô cũng khó phát giác được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...