Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đầu cô là Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày, lười biếng nói: “Ban đêm nhìn chằm chằm ngực người khác không phải là rất thô lỗ à?”
Vành tai cô nóng bừng, Lê Đông vội vàng ngoảnh mặt đi. Cô muốn mời người kia uống canh giải rượu nhưng khi ngước mắt lên nhìn đôi hoa đào sâu thẳm của người đàn ông, cô lại thấy rõ sự tổn thương và buồn bã chôn sâu trong đôi mắt anh.
Trong lòng vừa chua xót vừa ngứa ran, Lê Đông siết lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hạ Cảnh, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với anh: “Lúc nãy em bị giật mình thôi.”
Một mối quan hệ chỉ có ý nghĩa khi nó đến từ cả hai phía. Sẽ thật bất công cho anh nếu cô chỉ đứng đó và chờ Kỳ Hạ Cảnh bước về phía mình.
Đừng hèn nhát nữa. Lê Đông nhủ thầm, mày phải dũng cảm lên.
Vì thế, cô bước về phía trước, đến khi cách Kỳ Hạ Cảnh nửa bước thì dừng lại.
Trong căn phòng tối tăm, dưới đôi mắt đen có chút hốt hoảng của người đàn ông, Lê Đông ngẩng đầu, nhẹ nhàng kiễng chân lên, vôi vàng tặng cho Kỳ Hạ Cảnh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, nụ hôn bất ngờ kết thúc trước khi cả hai hưởng thụ bắt đầu nhưng đó là sự chủ động lớn nhất mà Lê Đông có thể thực hiện.
Sự phản kháng từ tiềm thức khiến tư thế hôn người ta của cô cứng đờ, lúng ta lúng túng nhưng đôi mắt ẩm ướt lại vô cùng chân thành và trịnh trọng.
“Không phải em không thích gần gũi anh.”
Cảm nhận được Kỳ Hạ Cảnh đang nín thở, mặt Lê Đông càng đỏ hơn, vội vàng lùi lại, cố chịu đựng cảm giác xấu hổ, kiên quyết nói hết câu: "Còn nữa, thật ra anh không cần cẩn thận từng li từng tí như thế với em.”
“Em thật sự...”
Khi thân hình cao lớn ấn xuống, cằm của cô bị người ta nắm lấy, bị buộc ngẩng đầu lên. Môi Lê Đông bị bịt kín, mùi gỗ mun hòa lẫn mùi rượu thoang thoảng khiến người ta say sưa trong không gian không khí dần loãng ra.
Sau khi uống rượu, Kỳ Hạ Cảnh hung hãn hơn mọi ngày, cảm giác áp bách do người kia cúi xuống quá mạnh mẽ khiến Lê Đông không thể phản kháng mà lùi về phía sau. Thấy hai người sắp đập trúng tủ tường phòng khách phía sau.
“Từ từ...”
Những chữ còn chưa nói ra đã vĩnh viễn bị chặn lại giữa đôi môi không thể tách rời. Lê Đông chỉ cảm thấy eo cô bị siết chặt, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cơ thể cô bay lên không trung.
Lê Đông chưa kịp hoảng loạn hét lên thì đã bị đặt lên chiếc tủ cao đến eo người.
Chiếc tủ nhỏ hẹp chỉ cho phép cô ngồi nửa mông, hai chân lơ lửng, trọng tâm không ổn định. Hàng mi dài của Lê Đông run rẩy kịch liệt như con bướm đập cánh, tay cô quơ quào muốn nắm lấy cổ áo Kỳ Hạ Cảnh nhưng phát hiện đối phương đang khỏa thân. Khi đầu ngón tay vô tình chạm vào da cánh tay của người đàn ông, chỗ đó nóng lên như thiêu đốt.
Thấy cô sợ hãi, Kỳ Hạ Cảnh dùng một tay nắm lấy hai tay cô, để cô đặt lên cổ mình.
Ngón tay thon dài của người đàn ông hơi lạnh, hai bàn tay ấy ôm lấy đôi má nóng bừng của Lê Đông. Đôi mắt đen sâu thẳm tối sầm, cúi đầu hôn sâu lần nữa, cố gắng hút hết chút oxy cuối cùng ra khỏi miệng cô.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn thấy chưa đủ.
Anh muốn cắn vào xương quai xanh của cô.
Và không chỉ là xương quai xanh.
Anh thậm chí còn muốn dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào ngữ cô, muốn Lê Đông nếm trải nỗi đau thấu tim mà anh phải chịu đựng năm đó, muốn để lại vết sẹo trong lòng cô, khiến Lê Đông không bao giờ quên tên anh.
Cuối cùng, Lê Đông hoàn toàn mất sức ngã vào trong ngực Kỳ Hạ Cảnh, môi mỏng hơi hé ra, hô hấp dồn dập, bên tai lùng bùng nhịp tim hỗn loạn, không phân biệt được là của cô hay của anh.
Cô vẫn thắc mắc về hình xăm trên ngực anh, nụ hôn vừa rồi đã tiếp cho Lê Đông thêm rất nhiều dũng khí, không nhịn được nói:
“Có thể hỏi hình xăm trên ngực anh có ý nghĩa gì không?”
"Nửa mặt trời tượng trưng cho bình minh, bông tuyết sáu cánh tượng trưng cho trận tuyết đầu mùa."
Bí mật đã bị chôn giấu nhiều năm nay bị đào lên. Hồi lâu sau, Kỳ Hạ Cảnh mới chậm rãi nói: “Anh sợ quên nên đã xăm nó lên trái tim mình.”
Giọng điệu của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như mọi khi, nhưng Lê Đông chỉ cảm thấy tim mình co thắt lại, khi lên tiếng, âm cuối còn run lên: “Vậy anh ở nhà không bật đèn có phải là vì không muốn nhìn thấy tên em đúng không?”
Kỳ Hạ Cảnh không hỏi cô làm sao biết được, anh chỉ im lặng vỗ lưng cô an ủi, nhẹ giọng nói:
“Bởi vì như thế sẽ nhắc nhở anh rằng chúng ta đã chia tay từ lâu.”
Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắn nói về việc chia tay. Đúng là rất khó để bình tĩnh đối mặt với quá khứ nhưng khung cảnh lại yên bình hơn Lê Đông mong đợi rất nhiều.
Cô mừng vì bây giờ bị mất điện và không có ánh sáng, để cô không phải đối mặt với biểu cảm trên mặt Kỳ Hạ Cảnh.
Không muốn để bầu không khí chùng xuống, lần này Lê Đông không chỉ chờ Kỳ Hạ Cảnh lên tiếng mà lựa chọn phá vỡ sự im lặng, chủ động nói: “Em từng suy nghĩ về ngụ ý của nó.”
Cảm nhận được sự cố gắng của cô, Kỳ Hạ Cảnh nhếch môi, ý cười càng sâu, hợp tác nói: “Ừ, em nghĩ thế nào?”
Lê Đông cụp mắt xuống, nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang nghịch ngón tay của cô, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ hình xăm của anh là ‘chúng ta’.”
Hình ảnh bông tuyết có tính định hướng mạnh đến mức Lê Đông mơ hồ đoán được một phần ý nghĩa của hình xăm có thể đến từ chính cô.
Nhưng có lẽ là vì mặt trời đặt trong bốn mùa sẽ khiến người ta nhớ đến mùa hè, hoặc có thể là do cô và Kỳ Hạ Cảnh gặp nhau vào một đêm hè. Suy nghĩ đầu tiên của Lê Đông là một nửa mặt trời đang ám chỉ mùa ‘hạ’ trong tên Kỳ Hạ Cảnh.
Mùa đông và mùa hè đặt chung một chỗ là chúng ta.
Lê Đông thoát ra khỏi vòng tay ấm áp, ngước mắt nhìn vào đôi mắt hoa đào đen như mực của Kỳ Hạ Cảnh, nhướng mày nói: “Em suy anh là mặt trời kia.”
Nụ cười trên mặt cô gái có chút đáng yêu ngây thơ, Kỳ Hạ Cảnh giơ tay khẽ nhéo má phải mềm mại của cô, cố ý trêu chọc: “Chẳng phải lần trước em nói anh là ngôi sao à? Sao lần này lại đổi thành mặt trời? Trong trái tim em, anh chỉ là biểu tượng ngẫu nhiên à?”
Lê Đông bị câu nói của người đàn ông chọc cười, thật ra cô cũng không chắc với cái lối suy nghĩ thất thường của cô. Cô trầm ngâm một lúc và giọng nói dịu dàng vang lên trong không gian yên tĩnh: “Có lẽ là vì em nghĩ tất cả những điều tốt đẹp và hy vọng, ánh sáng của thế giới này đều nên được dùng để miêu tả anh.”
Đây là một trong số ít câu cô từng viết ở trang cuối cùng của tập tranh, cô không nói cho Kỳ Hạ Cảnh biết nửa câu sau.
Em nghĩ tất cả những điều tốt đẹp và hy vọng, ánh sáng của thế giới này đều nên được dùng để miêu tả anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không đúng.
Phải là vạn vật tốt đẹp nhất trên thế gian này đều không sánh bằng anh, mà mỗi lần em chỉ có thể nhắc đến một thứ, cho nên những thứ tốt đẹp ấy giống như anh, rồi lại không phải anh.
Dứt lời, Lê Đông nhận ra lời mình nói có vẻ quá buồn nôn, cô cụp mắt xuống muốn tránh né, ngượng ngùng giơ tay sửa sang lại tóc, tiếp theo đã bị Kỳ Hạ Cảnh ôm vào trong lòng lần nữa.
"Anh thích cách giải nghĩa của em hơn."
Cái ôm của người đàn ông vĩnh viễn ấm áp, khiến lòng người yên ổn, anh khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu Lê Đông, giọng nói dịu dàng vô tận vang lên bên tai cô: "A Lê, anh thích nghe em nói ‘chúng ta’."
"Bởi vì người đó là em, cho nên mới có ‘chúng ta’."
Mặc dù đã bớt say, nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn uống nồi canh giải rượu.
Lê Đông bưng bát sứ đựng đầy nước canh đến, Kỳ Hạ Cảnh không ngờ rằng một bát canh giải rượu cũng có thể làm cẩn thận phức tạp như vậy.
Độ nóng trên thành bát vừa đúng, mùi hương bay lên, nước canh nấu bằng cà chua đậu phụ tảo tía chắt ra nước trong suốt, cà chua cắt nhỏ như hạt đậu để điểm xuyết, đậu phụ mềm mại vào trong miệng là tan, tảo tía nổi trên nước mì màu tím cũng là gia vị tốt nhất.
Bụng Kỳ Hạ Cảnh vẫn đang trống rỗng, sau khi uống rượu cũng chưa ăn cái gì, Từ Lãm gọi cơm hộp cho anh cũng không ăn được mấy miếng, lúc này dạ dày trở nên ấm áp, mới cảm giác được cơn đói đang kéo đến.
Kỳ Hạ Cảnh híp mắt nhìn bát sứ trong tay một lát, sau đó trước ánh mắt khó hiểu của Lê Đông, anh đứng dậy đi về phía bếp nhấc cả nồi canh lên, bê về chỗ ngồi rồi ăn trực tiếp từ trong nồi luôn.
Nương theo ánh trăng sáng, Lê Đông nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Đồ ăn mà cô dành cả tâm huyết để nấu được người khác ăn hết vốn là một chuyện rất hạnh phúc, đặc biệt là từ trước đến nay Kỳ Hạ Cảnh luôn ăn cơm cho có lệ, nhìn thấy đối phương thích ăn đồ cô làm, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chẳng qua cô nhìn chằm chằm Kỳ Hạ Cảnh ăn canh giải rượu, lại nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Lê Đông tự nhận bản thân mình không phải là người có tư tưởng xấu xa, lúc ở bệnh viện, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy bệnh nhân cởi quần áo, đừng nói là cởi trần, lúc ở trên bàn mổ nhìn thấy bệnh nhân cởi sạch không còn mảnh vải cũng là chuyện thường thấy, cô cũng từng gặp nhiều người có dáng người đẹp, trong nội tâm lại chưa hề gợn sóng.
Nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn này, khi người ngồi đối diện cô là Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông lại nhanh chóng phát hiện ra cô không thể khống chế ánh mắt của mình.
Lần trước ở văn phòng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng, cô vốn tưởng như vậy đã đủ kích thích rồi, nhưng tận đến lúc này được nhìn trực diện ở khoảng cách rất gần, cô mới biết lúc trước chưa là gì cả.
Vì thế ánh mắt cô lướt đi từ trên hình xăm của anh, sau đó lại đảo xuống eo bụng, lướt qua rãnh cơ bụng rõ ràng, rồi lại đi sâu xuống dưới, hoàn toàn cuốn mắt vào tuyến nhân ngư bị che khuất một nửa dưới khăn tắm.
Càng đáng sợ hơn là, người nào đó nhận thấy ánh mắt chăm chú của cô, không chỉ không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn lẳng lặng nhướng mày, sau đó tri kỷ mà di chuyển chân ghế về phía Lê Đông, dường như đang dùng hành động để nói cho cô.
Muốn nhìn?
Tất nhiên là được.
Không chỉ được, anh còn cố hết sức để phối hợp, làm cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Lê Đông biết người nào đó có lẽ đã tỉnh rượu rồi, hiện tại người trước mặt cô lại là Kỳ Hạ Cảnh quen thuộc vô lại như trước.
Cô cảm thấy xấu hổ không thôi, hắng giọng chân thành kiến nghị: "Mấy ngày nay trời trở lạnh, anh có muốn mặc thêm quần áo không?"
"Không lạnh."
Kỳ Hạ Cảnh thong thả ăn miếng đậu phụ cuối cùng trong nồi, bỏ muỗng gỗ xuống, lười nhác giơ tay phải chống đầu, nụ cười tươi có phần mệt mỏi dưới ánh trăng mờ mịt, nhiễm lên vài phần quyến rũ: "Nhưng nếu như bác sĩ Lê nhất quyết yêu cầu, mặc cũng được."
Dứt lời, ánh mắt sắc bén lại ung dung của người đàn ông chậm rãi lướt qua mặt Lê Đông, ánh mắt như hóa thành thực chất, làm Lê Đông có cảm giác như bị nhìn thấu suy nghĩ.
Sau đó Kỳ Hạ Cảnh không nói chuyện một hồi lâu, ngay khi Lê Đông cho rằng đối phương sẽ bỏ qua cho mình, nhịn không được thở phào, người đàn ông mới chậc nhẹ một cái đầy ẩn ý.
Sau đó anh chậm rãi nói: "Tại ánh mắt vừa rồi của bác sĩ Lê, làm anh cứ tưởng bác sĩ thích nhìn anh không mặc quần áo."
Lê Đông: "..."
Quả nhiên, cô không nên ôm bất kỳ mong chờ gì vào Kỳ Hạ Cảnh.
Lê Đông không có thời gian để bụng đến lời tán tỉnh cợt nhả của Kỳ Hạ Cảnh, mím chặt môi, vội cầm cái nồi với bát trên mặt bàn đi rửa.
Người đàn ông lại không chịu buông tha cho cô, cứ đi theo phía sau cô, thậm chí lúc Lê Đông định cầm lấy bao tay cao su, anh duỗi tay ra, cầm lấy bao tay trước cô.
Lê Đông cúi người xuống, gác cằm lên bả vai Lê Đông, kiên nhẫn đeo bao tay vào giúp cô, sau đó nghiêng đầu dán môi lên gáy cô.
Trong hô hấp vẫn còn mùi rượu, người đàn ông hạ thấp giọng nói xuống như muốn dụ dỗ: "Đêm nay không đi được không?"
Dứt lời, anh đột nhiên cười một cái, trích dẫn lời nói kinh điển của bọn trai đểu: "Anh không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ thôi... Giống như là ngày hôm qua ấy."
Cảm nhận được Lê Đông lo lắng cứng đờ người lại, lần này Kỳ Hạ Cảnh không còn lo được lo mất nữa, anh lại giơ tay vòng lấy eo thon nhỏ của cô, được voi đòi tiên nói:
"Em đã nói, anh có thể muốn làm gì với em thì làm."
Rõ ràng cô nói là không cần phải khách sáo.
Ngón tay thon dài đang bám lên hông cô dùng đủ mọi cách để nghịch lớp ren trên áo ngủ bằng bông của cô, mỗi một động tác đều toát lên vẻ thân mật đầy tự nhiên.
Lê Đông hơi cuộn ngón tay lại, cô nghe rõ mồn một nhịp tim đập của mình, không trả lời thẳng: "Anh đi thay quần áo trước đi."
"Được."
Kỳ Hạ Cảnh lập tức đồng ý, giống như rất muốn xem bộ dạng không biết phải làm sao của cô, người đàn ông thậm chí còn cố tình nghiêng đầu đi để xem biểu cảm trên mặt Lê Đông, cuối cùng mới hôn lên vành tai cô, nặng nề cười nói:
"Vậy anh đi lên giường chờ em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...