Hôn đông

“Nếu như tôi buồn thì cô sẽ an ủi tôi à?”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông chậm chạp vang lên, theo đó là hơi thở ấm áp phả vào bên cổ cô, như lông ngỗng đang dạo chơi trên làn da cô, cảm giác tồn tại lúc gần lúc xa khiến cho lòng người ngứa ngáy.

An ủi anh sao?

Ngay từ khi Kỳ Hạ Cảnh vừa mới vùi đầu vào cổ cô, Lê Đông đã sớm biết bản thân cô sẽ mềm lòng mà thỏa hiệp, chẳng qua là không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ nhỏ giọng “Ừm” một tiếng xem như là đồng ý. Cô giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng người đàn ông, rồi không nói gì thêm nữa.

Kỳ Hạ Cảnh cũng không lên tiếng thúc giục cô, anh hiếm khi im lặng ngoan ngoãn dựa đầu vào vai cô, hai cánh tay đặt hờ lên eo cô, dáng vẻ y hệt như trẻ con đang ăn vạ đòi kẹo.

Lê Đông mặc cho anh như con lười tựa vào người cô, một lúc lâu sau cô lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, cơ thể lùi về phía sau một chút để kết thúc cái ôm này, giơ tay lên đưa cây kẹo trong lòng bàn tay cho Kỳ Hạ Cảnh.

Chiếc kẹo mút có in hình đám mây Magellan nhỏ được bọc trong túi nilon trong suốt, phản chiếu những đốm sáng nhỏ phản xạ ra tia sáng nhỏ chói lóa dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Khi ngẩng đầu lên, biểu cảm của Kỳ Hạ Cảnh đã trở lại bình thường, quay trở lại dáng vẻ lười biếng thờ ơ ban đầu, như thể tâm trạng yếu ớt ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác của Lê Đông.

Anh chậm rãi đút hai tay vào túi, nhìn cây kẹo mút Lê Đông đưa, mím môi, hơi nhướng mày lưỡng lự không đưa tay nhận lấy.

Từ trước đến nay Lê Đông không đoán được tính tình nắng mưa thất thường của anh, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói:

“Anh chưa ăn tối đúng không? Cẩn thận kẻo tụt huyết áp.”

Kỳ Hạ Cảnh dựa đầu vào tường, lười biếng giống như cả người không xương nhắm mắt lại không chịu nhận kẹo mút.

Hai người cứ giằng co ở một góc, một người nhất quyết muốn cho, một người không chịu nhận.

Một lúc lâu sau, dường như rốt cuộc cũng nhận ra Lê Đông sẽ không chủ động mở miệng, Kỳ Hạ Cảnh thở dài nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện ra. Anh hé đôi môi mỏng, khách sáo và xa cách gọi:

“Bác sĩ Lê.”

“Đây là kẹo mút tôi vừa cho cô hôm qua.”

Lê Đông chậm chạp phản ứng lại:

“Đây không phải là kẹo mút anh cho tôi hôm qua, đây là tôi tự mua.”

Cô nhíu mày, Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy chậm rãi cúi đầu xuống, bàn tay vừa đút trong túi như bị đóng đinh ở trong túi chậm rì rì giờ ra muốn nhận kẹo, lại dừng lại một chút, không xác định thấp giọng nói: “Kỳ Hạ Cảnh, anh đang giận dỗi hả?”

“Đúng vậy.”

Kỳ Hạ Cảnh lấy kẹo rồi cúi người nhìn cô, ánh đèn chiếu xuống người anh tạo thành bóng đen vây quanh Lê Đông, mùi máu thoang thoảng hỗn hợp với mùi gỗ trầm xộc vào khoang mũi cô, cả giọng điệu bất cần đời của anh đều khiến cô không có chỗ trốn.


“Đương nhiên là tôi đang giận.”

Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ, thậm chí mặt còn không đổi sắc nói.

“Dù sao cơ hội khiến cô dỗ dành tôi cũng không nhiều.”

Đưa kẹo cho anh xong, Lê Đông cảm thấy không có gì để nói, cúi đầu nhìn đồng hồ thấy đã trôi qua mười năm phút. Cô tạm biệt Kỳ Hạ Cảnh rồi lên lầu tiếp tục trực ban.

Mấy giờ sau, sự rối loạn ồn ào do tai nạn gây ra đã lắng xuống, màn đêm dần trở lại dáng vẻ yên lặng như trước, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.

Ở hành lang và các phòng bệnh đều yên tĩnh, Lê Đông trở lại phòng trực ban chuẩn bị nghỉ ngơi đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Vào giờ này chỉ có người nhà hoặc Thẩm Sơ Mạn mới gọi điện cho cô.

Vì vậy khi nhìn thấy ảnh hồ sơ xuất hiện trên đầu thanh thông báo, Lê Đông sửng sốt một chút rồi bấm vào thông báo.

Là hai tin nhắn từ Kỳ Hạ Cảnh.

QXJ: Tôi đã ăn kẹo rồi.

QXJ: Ngọt lắm.

...

Vụ tai nạn lật xe buýt do lái xe say rượu khiến 4 người chết và 62 người bị thương, ngay khi sự việc được trình báo đã thu hút được sự chú ý mọi tầng lớp trong xã hội.

Mấy chữ to “Lái xe sau khi uống rượu” đứng đầu trên hot search, theo sau là các mục liên quan đến chương trình truyền hình “Bác sĩ” sắp tới.

Ngày đầu tiên quay phim đội ngũ sản xuất đã gặp sự cố lớn, sau khi họp khẩn cẩn, nhà sản xuất và toàn thể nhân viên đã làm việc suốt đêm xử lý thông tin, cuối cùng đến năm giờ sáng đăng đoạn video ngắn chưa đến hai phút trên trang Weibo chính thức.

Video không cố tình cắt nối biên tập hay ghép thêm âm thanh vào, cũng không có hiệu ứng đặc biệt phức tạp, âm thanh nặng nề bi thương, tổ chế tác sử dụng phương pháp kể chuyện chân thực và tàn khốc nhất để bày ra ranh giới giữa sự sống và cái chết đẫm máu trước mặt mọi người:

Sảnh cấp cứu hỗn loạn và ồn ào, những bệnh nhân hấp hối rên rỉ, la hét và các nhân viên y tế chạy khắp phòng cấp cứu vào suốt đêm khuya đến rạng sáng...

Không cần phải thổi phồng, mạng sống của con người đáng trân trọng.

Hai mươi giây cuối của video là những hình ảnh được cắt ra của nhiều cảnh quay khác nhau, trong đó có người nhà của các nạn nhân đang khóc trước phòng cấp cứu, cũng có những người sống sót đang bò trở lại thế giới từ ranh giới sinh tử. Ở ngoài nhân gian vui buồn tan hợp, những nhân viên y tế không được người hỏi thăm ở trong góc cũng vui hoặc buồn, giống như bản thân cũng chịu đau đớn giống như những người gặp tai nạn đêm đó.

Trong video không có cảnh quay cận cảnh của bất kỳ bác sĩ nào nhưng đó là sự miêu tả chân thực về từng bác sĩ đã chiến đấu hết mình vì mạng sống của bệnh nhân trong đêm đó.

Tổ chế tác có kế hoạch tuyên truyền chương trình “Bác sĩ” vào giữa trưa, thậm chí lúc đăng video tuyên truyền còn không gắn thẻ. Nhưng có người nổi tiếng có hơn triệu người theo dõi vô tình thấy được trong lúc tìm hiểu về sự kiện lái xe say rượu gây tai nạn, sau đó người này chia sẻ video này và để lại bình luận: “Đây chính là bác sĩ của Trung Quốc.”


Sau đó video nhanh chóng trở nên phổ biến chỉ trong vòng chưa đến một giờ, thành công leo lên hot search.

Lê Đông không hề biết gì về việc này, sau khi tan ca, cô thay quần áo và trở lại văn phòng như thường lệ, khi cô chuẩn bị xuống căng tin ăn sáng thì Tiểu Vu đang ngáp ngắn dài nhỏ giọng gọi cô.

“Chị, Kỳ Cảnh Hạ và bác sĩ Từ đang ở ngoài cửa tìm chị.”

Lê Đông quay người lại, nhìn thấy Từ Lãm đang tươi cười cùng Kỳ Hạ Cảnh mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa văn phòng, hai người đều cầm bữa sáng trên tay.

“Làm việc vất vả cả đêm rồi, lớp trưởng nể mặt ăn bữa sáng với chúng tớ được không?”

Từ Lãm giơ túi đồ ăn sáng trong tay lên, cố ý thần bí nói: “Hôm nay trong đời lần đầu tiên thấy Lão Kỳ chủ động mua bữa sáng, hiếm lắm đấy.

Tiểu Vu và hai người quay phim khác cũng phải ăn uống và nghỉ ngơi, bọn họ tách ra trong văn phòng.

Trên đường đi đến phòng uống trà, Từ Lãm không ngừng nói về trải nghiệm sáng nay của Kỳ Hạ Cảnh khi đến quán ăn sáng.

Gọi điện thì mới biết Kỳ Hạ Cảnh đã sớm dậy mua đồ ăn sáng, Từ Lãm kinh ngạc nhảy xuống giường, chạy tới nhà hàng thì thấy Kỳ Hạ Cảnh còn đang gọi món.

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng trông rất cáu kỉnh vì ngái ngủ, còn bị ông chủ quán tưởng rằng anh muốn đến gây sự.

Cuối cùng Từ Lãm đánh giá chính xác:

“Đáng lẽ lúc đó tớ nên chụp lại ảnh để cho lớp trưởng xem, dán ảnh trên tường là có thể trừ tà.”

Lê Đông không ít lần vinh dự nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh ngái ngủ, khóe môi cô hơi cong lên, nhìn người đàn ông ngồi đối diện cô cầm chiếc túi nilon trong tay lên.

Quanh người Kỳ Hạ Cảnh tỏa ra khí thế người sống chớ gần, cô dùng bàn tay khớp xương rõ ràng kiểm tra nhiệt độ của túi, xác định xem nó không nóng mới đẩy nó lại gần, cô nói ngắn gọn và đơn giản:

“Quà cảm ơn.”

Món quà cảm ơn chắc hẳn là cây kẹo mút cô tặng anh tối qua.

Hóa ra anh mua cái này là vì muốn mang bữa sáng cho cô sao?

Cho nên, là vì cho nàng mang bữa sáng mới cố ý đi mua sao?

Lê Đông có chút kinh ngạc nhận lấy túi, nhẹ nhàng nói:

“Cám ơn.”


Kỳ Hạ Cảnh nặng nề đáp, không nói chuyện nữa, người đàn ông hiếm khi ăn bữa sáng tỏ vẻ chán ghét cầm bánh bao lên, cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng đưa khăn giấy cho Lê Đông mà không ngẩng đầu lên.

Trong lúc nhất thời, giọng nói của Từ Lãm là âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng trà giữa ba người, Từ Lãm hăng máu bàn luận về quán thịt nướng mới mở ở phố thương mại và háo hức muốn thử.

“Mấy ngày tới có thể sẽ có tiệc tối ở khoa. Sao chúng ta không thử đến quán thịt nướng vào ngày mai nhỉ? Đúng lúc mọi người đều không cần trực ban."

Nói Lê Đông đã đồng ý mời khách, Từ Lãm biết rõ lời hứa của người trưởng thành cần thiết lập tức thực hành, đồng thời còn không có quên kéo anh em tốt của mình:

“Lớp trưởng, ăn cơm thì mời cả lão Kỳ đi cùng nữa, cậu ấy cô đơn một mình rất đáng thương.”

Nói xong, anh ấy còn không quên nhướng mày nhìn Kỳ Hạ Cảnh.

Kỳ Hạ Cảnh nhướng mi lạnh lùng nhìn người, sau đó lại đưa mắt nhìn Lê Đông, thấy cô gật đầu, anh lạnh lùng tránh khỏi cái ôm của người bên cạnh, tiếp tục nhìn chú chó lông vàng đang vui đùa trên màn hình.

“Chắc chắn cậu lại đang xem Đồ Hộp rồi.”

Từ Lãm không cần nhìn cũng biết, miệng cắn bánh bao, nhàn nhã nói: “Nuôi chó đều yêu thương như vậy, sau này nếu nuôi con, chắc cậu cả ngày cõng con đi làm mất.”

“Câm miệng.”

Lê Đông lặng lẽ nghe hai người đang cãi nhau lung tung, khóe mắt không khỏi muốn nhìn Đồ Hộp ở nhà chơi đùa trông như thế nào, chiếc điện thoại di động để trên bàn đột nhiên bị lấy đi.

Khi cô đang xấu hổ vì bị phát hiện đang nhìn trộm điện thoại người ta, điện thoại trong túi cô khẽ rung lên hai lần, sau đó giọng nói trầm thấp của Kỳ Hạ Cảnh vang lên trên đầu cô.

“Quyền theo dõi của bạn được cho phép.”

Cô ngây người giây lát, Lê Đông mở khung chat của hai người, bấm link xem màn hình giám sát của Đồ Hộp ở nhà.

Phòng khách với tông màu đen trắng và xám mang phong cách mạnh mẽ, mát mẻ, ghế sofa và bàn kính là những phong cách đơn giản nhất, màu sắc tươi sáng duy nhất là Đồ Hộp màu vàng nhạt và những con búp bê có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, Lê Đông mới nhận ra mình không hề xem con chó mà đang quan sát phòng khách của Kỳ Hạ Cảnh một cách cẩn thận.

Cô không khỏi ngẩng đầu lên hỏi:

“Anh cho tôi xem phòng khách của anh như thế không sao chứ?”

Cô không nói không muốn xem, chỉ hỏi anh là cô có thể xem không.

“Ừm.”

Kỳ Hạ Cảnh nở một nụ cười hiếm thấy, im lặng nhếch khóe môi, uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, cụp mắt ném rác trên bàn vào túi nhựa, lười biếng nói: “Là cô thì không sao.”

Thu dọn xong, ba người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Từ Lãm đi trước, theo sau là Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông đi sau cùng.

Con trai chân dài bước dài, Từ Lãm nhanh chóng cách Lê Đông ba bốn bước, mà Kỳ Hạ Cảnh ở giữa đút hai tay vào túi quần, chậm rãi giữ khoảng cách với cô nửa cánh tay.

Ánh sáng buổi sớm mùa đông lạnh lẽo xuyên qua đám mây dày chiếu sáng nửa bầu trời, chùm ánh sáng vàng đỏ xiên qua cửa kính tiến vào hành lang, rơi trên tóc người đàn ông, nhảy múa quanh vai anh, phác họa khuôn mặt góc cạnh của anh.


Khi họ chia tay ở góc đường, Kỳ Hạ Cảnh dừng lại, khi cô quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt đánh giá của Lê Đông, ánh mắt họ gặp nhau, sau đó có một người cuống quýt né tránh ánh mắt của người còn lại.

“Lê Đông.”

Kỳ Hạ Cảnh quay đầu nhìn cô, duỗi tay ra, xòe lòng bàn tay ra, trầm giọng nam tính, mỉm cười nói.

“Còn kẹo nữa không?”

...

Hôm nay Lê Đông chỉ có một ca tiểu phẫu, làm xong cũng là lúc tới giờ tan làm, cô quay lại văn phòng thu dọn một chút, chào tạm biệt Tiểu Vu, chuẩn bị về nhà.

Ở cầu thang, cô gặp vài bác sĩ phẫu thuật lồng ngực cũng đang nghỉ làm, Lê Đông vốn không hòa đồng, không có ý định tiến tới nhưng một đồng nghiệp có đôi mắt tinh tường đã chú ý đến cô, nhiệt tình vẫy tay bảo cô nhanh chóng đến.

Cô đến gần thì phát hiện Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh cũng ở đó, nhưng vừa rồi bị mấy người vây quanh, Lê Đông chỉ liếc nhìn thoáng qua nên không phát hiện thấy bọn họ.

Họ chia tay trước cổng bệnh viện, những người lái xe đến đó cho rằng Kỳ Hạ Cảnh sẽ tiễn Lê Đồng nên không ai đề cập đến việc đưa cô về.

Nếu đi xa hơn thì phải lựa chọn đi đến bãi đậu xe hoặc bến xe buýt, Từ Lãm liếc nhìn hai người phía sau với vẻ mặt vui vẻ, định nhanh chóng rút lui: “Vậy thì tớ đi trước đây..."

“Đông Đông!”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau ba người, Lê Đông nghe thấy thanh âm đó sửng sốt, trơ mắt nhìn Thẩm Sơ Mạn chạy về phía mình giữa tiếng gót nhọn gõ trên mặt đất rõ ràng.

Người phụ nữ với đường nét sáng sủa và lối trang điểm tinh tế đang loay hoay ôm một con búp bê Stitch khổng lồ, chiếc váy treo màu đỏ tía tôn lên đường cong quyến rũ của cô ấy, cô ấy mặc một chiếc áo khoác cao bồi, đôi chân thẳng tắp trơn bóng lộ ra trong gió lạnh phơi mình trong gió lạnh, nhìn thôi cũng thấy lạnh.

Lê Đông không để ý đến hai người phía sau, cô nhanh chân đến chỗ Thẩm Sơ Mạn, ôm lấy búp bê Stitch, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói:

“Các cậu đến khi nào?”

Ý cười trên môi Từ Lãm ngừng lại, Kỳ Hạ Cảnh thấy rõ người phía sau thì cau mày.

Chẳng trách tin nhắn anh gửi hôm qua không có hồi âm.

Thẩm Sơ Mạn hưng phấn chạy tới ôm lấy Lê Đông, một lúc sau mới miễn cưỡng buông ra:

“Đương nhiên vừa xuống máy bay là tớ chạy luôn đến chỗ cậu…”

Nửa câu sau đột nhiên dừng lại, trong bóng đêm mờ mịt, Thẩm Sơ Mạn rốt cục nhìn thấy hai người phía sau Lê Đông, ánh mắt cô ấy dán chặt vào Kỳ Hạ Cảnh biểu tình lạnh nhạt, sau khi xác nhận thân phận, ánh mắt cô ấy chuyển về phía Lê Đông, vẻ mặt khó tin.

Niềm vui trên mặt cô ấy bị xóa sạch, ba từ gần như thì thầm từ trong kẽ răng: “Tên họ Kỳ?"

Xưng hô mười năm không đổi, khiến Kỳ Hạ Cảnh nhếch môi cười lạnh, liếc nhìn Từ Lãm bên cạnh, im lặng nhướng mày.

Từ Lãm hai mắt tối sầm, khó phân biệt vui mừng, tức giận, anh ấy lạnh lùng cười nói:

“Nhìn tớ làm gì, cô ấy đang gọi cậu mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui