Cung Trường trong lòng rất phiền muộn, tính khí mấy ngày nay tự nhiên cũng không tốt. Cậu cũng không phải loại người hòa nhã ôn tồn, hai tên côn đồ đến ăn hoành thánh không trả tiền, bị cậu vớ lấy băng ghế dài cũ kĩ đánh đến khóc cha gọi mẹ.
Tên côn đồ lưu lại lời ngoan độc sau đó dìu nhau bỏ chạy, người vốn trốn xa xa một bên xem náo nhiệt trở lại quán hoành thánh, ăn hoành thánh thì lại ăn hoành thánh, gặm bánh nướng thì lại gặm bánh nướng.
Còn có người cười hô hố nói giỡn với người bên cạnh: “Hai tên côn đồ kia vừa nhìn là thấy không phải ở khu này, cũng không biết ở đâu chạy đến, dám ăn quỵt quán hoành thánh của nhà họ Cung ở phố Thập Bảo, quả thực chính là tự tìm đánh!”
Lý Ứng Nhàn chờ hai tên côn đồ kia chạy xa rồi, mới chậm rãi di chuyển đến trước quán hoành thánh ngồi xuống.
Nhìn đoán không ra ông chủ nhỏ quán hoành thánh này thật sự nói đánh là đánh, so với côn đồ càng giống côn đồ hơn! Nhìn hắn đánh người hung tợn thật không giống dân thành phố thiện lương.
“Anh đối với người ăn quỵt đều như thế sao?”
“Cái gì?” Cung Trương tròng mắt khẽ đảo, không kiên nhẫn hỏi.
Tiếng thiếu niên hỏi trở nên càng nhỏ, như là bị dọa: “Tôi nói… Anh đối với người ăn quỵt đều như thế sao?”
“Để làm chi? Cậu muốn ăn quỵt hả!” Cung Trường trừng mắt, một tia hung dữ bắn ra.
Thiếu niên không phát ra tiếng động nhỏ nào, ngay cả đầu cũng cúi xuống: “Vậy hoành thánh này tôi có thể trả lại hay không? Còn chưa ăn…”
“Gì hả!”
Mặt thiếu niên đáng thương đỏ rần.
Có người nhìn không nổi đi qua mở miệng: “Tôi nói này Trường, cậu mấy ngày nay là ăn thuốc nổ hay sao vậy, không phải chỉ là một bát hoành thánh sao, không cần phải vậy.”
Cung Trường không kiên nhẫn đem giẻ lau ném lên trên bàn, “Không liên quan đến bác! Bác gái! Bác ăn phần bác! Nó là em cháu, làm nũng với cháu thôi!”
Lý Ứng Nhàn thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Bác gái ồ một tiếng, “Té ra tụi bây quen nhau. Này, cậu học trò nhỏ, tên là gì? Cậu là thân thích nhà họ Cung?”
Lý Ứng Nhàn vẫn không trả lời, chợt nghe Cung Trương dài giọng kêu lên: “Bác gái ── bác điều tra hộ khẩu à! Con gái bác tan học rồi, bác còn chưa đi chợ mua thức ăn về nhà cho cô ấy nấu.”
“Được rồi được rồi, mới nói hai câu liền đuổi người, tôi đi, tôi đi.” Bác gái thở dài, đứng dậy rời đi.
“Khụ, anh như thế không tốt lắm đâu? Nói chuyện sỗ sàng như vậy… Đều là đồng hương…” Thiếu niên ấp a ấp úng nói.
Cung Trường vung tay lên, “Không sao!”
Vớ lấy khăn lau đi thu dọn bàn, thấy hoành thánh trước mặt thiếu niên chưa mất miếng nào, nhướn mày, mắng: “Còn chưa ăn? Đã nở hết rồi! Đừng phí phạm!”
“Tôi không có tiền…”
“Cái gì?”
“Tôi nói tôi không có tiền!”
Cung Trường quét y hai lần, quét đến nỗi đầu Lý Ứng Nhàn lạnh buốt. Hắn sẽ không trực tiếp đem giẻ lau kia đập lên mặt ta đấy chứ?
“Tiền mì hoành thánh, bánh nướng cả tuần cậu ăn đã trả chưa?”
“…”
“Ngốc cười cái gì mà cười! Anh thấy em cả ngày không có việc gì chạy rong khắp nơi, không bằng học xong đến chỗ anh mà giúp anh rửa chén! Quyết định như thế! Đi, ăn xong rồi thì rửa đống chén phía sau cho anh!”
“A… Anh Trường, anh không phải là ghét rửa chén đó chứ?”
“Tiểu tử nhà ngươi có phải cũng muốn bị đánh không!” Cung Trường bưng bát, lấy khửu tay không nhẹ không nặng đụng vào ót thiếu niên một chút.
Lý Ứng Nhàn bi ai phát hiện, chính mình bị đánh vậy mà còn rất vui mừng?
***
Ngày hai mươi bốn tháng bảy, đêm khuya, vầng trăng mập treo cao trên không trung còn chưa ưỡn hết bụng bự. Đốm sao nhỏ thất thố không nên chạy đến tranh phát sáng với trăng, đáng tiếc so đi so lại không đốm nào trắng bằng, sáng bằng, nên chỉ có thể xấu hổ trốn sau mây, thỉnh thoảng chạy ra nhắm nháy mắt.
Thấy không còn buôn bán gì, Cung Trường nhìn đồng hồ đeo tay tính toán dọn quán. Xem xét một chút bồn rửa chén quầy bên cạnh, cậu quyết định chờ một chút.
Chờ ai? Đương nhiên là chờ tên công nhân rửa chén chuyên dụng của nhà cậu kia rồi!
Nói đến tên công nhân rửa chén của nhà cậu kia, Cung Trường cũng có không ít chuyện ở trong lòng không rõ ràng lắm.
Đầu tiên, tiểu quỷ kia thường xuyên đều là khuya khoắt chạy đến chỗ cậu vùn vụn ăn no nê một bữa, miệt mài rửa sạch chồng chén bẩn chất thành núi, qua một hồi thì ngáp một cái chạy mất, ngay cả nói năng cũng không được hai câu.
Tiếp theo, tiểu quỷ kia mỗi lần đều dùng một loại ánh mắt rất kì quái nhìn lén cậu. Nhất là mấy ngày nay, ánh mắt kia đều có chút khiến cậu chịu không nổi!
Được rồi, trước bỏ qua việc tiểu quỷ kia lén nhìn cậu. Nhưng nói thử xem nó một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi đang thời kỳ thi cử, như thế nào lại mỗi ngày nửa đêm khuya khoắt mười hai giờ hay thậm chí một, hai giờ chạy đến chỗ cậu ăn một bát hoành thánh? Nói là nó vướng lịch học trên trường lại càng không giống. Nếu như quả thật như vậy, Cung Trường cậu tuyệt đối sẽ không để nó lỡ chuyện bài vở, bắt nó giúp mình rửa chén gì đó.
Hỏi nó, nó chỉ nói ban ngày có việc phải vội, hỏi nó có phải chuyện bài vở không, nó còn nói không phải. Bắt nó không đến nữa để học hành cho tốt, nó lại buồn rười rượi nói: “Anh Trường, anh có phải không muốn em tiếp tục đến ăn quỵt không?”
Đối với tiểu quỷ Lý Hàng này, cậu vẫn luôn cảm thấy nó rất huyền bí, đến nỗi có một khoảng thời gian rất dài, cậu toàn cho rằng Tiểu Hàng… không phải người.
Nghĩ thử coi, tiểu quỷ mỗi tối đến mười hai giờ mới lại hiện ra trước mắt mình, mỗi lần xuất hiện đều mang theo những vết thẹo khác nhau, bộ dáng rất đáng yêu, sắc mặt lại tái nhợt như không thấy được ánh mắt trời, chung quanh không có ai biết nó là ai, cũng không có ai biết nó là từ đâu tới.
Tuy rằng về sau biết nó là con cái của Lý viên, nhưng Lý viên á, là một nơi nhiều thần bí! Giữa ngôi nhà cũ cổ kính như vậy nổi lên một, hai ba con ma con quỷ, hẳn là cũng không quá kỳ quái?
Cho nên, đứa trẻ Lý Hàng này vẫn luôn là một bí mật mình cậu biết. Ngay cả Từ Thiên bạn tốt nhất, cậu cũng chưa từng đề cập với.
Là người? Hay là ma quỷ? Cung Trường không hiểu cũng không muốn phân biệt. Cậu chỉ biết cậu yêu mến đứa trẻ này, đứa trẻ này tuyệt đối cũng sẽ không hại cậu, tình bạn của họ khác với những người khác, nhưng lại càng có vẻ nồng đậm hơn, thậm chí có chút gần với quan hệ máu mủ thâm tình.
Cả đến khi Lý Hàng trưởng thành lần đầu tiên giữa ban ngày ban mặt xuất hiện trước mắt cậu.
Rất tự nhiên liền tiếp nhận cậu ta, tựa như không có chỗ trống bảy năm kia. Nói thật, cậu không ngại đứa trẻ kia nhìn lén cậu, thậm chí có thể nói cậu thích đứa trẻ kia nhìn cậu như vậy, nó khiến cậu có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Cung Trường cậu bất quá là một kẻ từng ngồi tù không có bằng cấp, chỉ có thể là một tên côn đồ ngồi ở đầu phố bán hoành thánh, nhưng ở trong mắt Lý Hàng, cậu không giống như vậy.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy Lý Hàng tuyệt đối sẽ không coi thường cậu.
Huống chi thằng nhóc kia có cái gì có thể coi thường tư sản của cậu? Nó ngay cả tiền ăn bát hoành thánh còn không có! Ha ha!
Cậu một chút cũng không cảm thấy Lý Hàng xuất thân từ Lý viên không có tiền là một chuyện kỳ quái cỡ nào, cậu chính là từ nhỏ đã nhìn thấy Lý Hàng bị ngược đãi lớn lên. Phải biết rằng, con cái nhà giàu ấy không được cưng chiều, có đôi khi so với dân thường còn không bằng nữa!
Miên man suy nghĩ một hồi, không thấy bóng dáng thiếu niên, nghĩ thầm có lẽ đêm nay nó sẽ không tới nữa. Cung Trường thở dài, đành đứng dậy bắt tay vào rửa núi chén kia.
Thật là, Tiểu Hàng không đến, như thế nào hai tên kia cũng không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ không biết Cung Trường này ghét nhất chính là rửa đống thìa bát đầy dầu mỡ sao!
“Cứu…”
Động tác rửa chén dừng lại.
Mình có nghe lầm không?
Đợi một chốc, Cung Trường lắc đầu, cầm lên bát sứ chất đống trong bồn chuẩn bị lau chùi.
“Rắc!”
Tiếng động này nghe được rất rõ, hơn nữa Cung Trường rất rõ ràng đây là tiếng gì, đó là tiếng xương cốt bị bẻ gẫy.
“Ai đó!”
Đứng bật dậy, hướng về phía góc tối của hẻm nhỏ giữa tòa nhà, Cung Trường quát một tiếng.
Không có ai trả lời, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Cung Trường bỏ lại giẻ lau, quơ lấy muôi thép nhanh chóng chạy về phía tiếng động truyền đến.
Hẻm nhỏ truyền đến tiếng động có vật thể bị lôi kéo, nhưng rất nhanh lại dừng lại. Không biết là buông tha rồi hay là…
Đèn đường chiếu không đến bên trong góc tối, hình như có một bóng đen đậm đặc lớn tròn.
“Ai ở đó? Đi ra!”
Bóng đen không hề động.
“Ngươi không ra ta gọi cảnh sát!” Cung Trường nắm chặt muôi thép trong tay đe dọa.
Bóng đen rốt cuộc cũng di chuyển, đi ra khỏi bóng đen, Cung Trường mới phát hiện bóng đen lớn kia thuộc về hai thân thể.
“Anh Trường, là em.”
“Tiểu Hàng?” Cung Trương kinh ngạc vô cùng. “Em trốn ở chỗ này làm gì? Vừa rồi sao không gọi em được? Bên kia còn có ai, bảo ra đây.”
Thiếu niên đi ra từ bóng mờ ngẩng đầu, hướng Cung Trường rất vô tội giơ tay.
“Anh dữ như vậy, còn cầm hung khí, em sao dám ra.”
Cung Trường nhìn muôi thép trong tay mình, hắc hắc hai tiếng nở nụ cười vô nghĩa, “Anh mới vừa nghe được hình như có ai hô to cứu mạng, tiếng nghe được rất thảm, cho là có lưu manh ức hiếp người… Đúng rồi, người bên trong kia làm sao vậy? Sao giống như đang nằm trên mặt đất vậy?”
“Anh Trường, anh nhìn lầm rồi. Trở về đi, đây không phải chuyện của anh.” Giọng nói thiếu niên đặc biệt hòa nhã.
Cung Trường cơ hồ quen nếp nhíu mày, “Cậu tránh ra, cho tôi xem người nọ làm sao vậy?”
Thiếu niên che trước mặt Cung Trường, điềm đạm lại kiên định nói: “Cung Trường, trở về đi. Em nói rồi, đây không phải là chuyện của anh.”
“Tiểu Hàng! Cậu còn nhỏ, làm chuyện sai trái muốn đền bù hiện tại còn kịp, để tôi qua xem người nọ làm sao vậy.” Cung Trương cũng rất kiên trì. Cậu không thể trơ mắt nhìn cậu trai làm chuyện trái lẽ mà mặc kệ không quản, hơn nữa trẻ nhỏ đánh nhau là chuyện thường tình, nhưng chỉ sợ nhất thời mạnh tay phát sinh hậu quả không thể vãn hồi gì.
Thiếu niện dường như đang lẩm bẩm trong miệng câu gì đó.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, ” Lý Ứng Nhàn hắng giọng một cái, “Anh đừng hối hận.”
“Hối hận? Hối hận cái gì?”
Cung Trường nói xong một bả đẩy ra thiếu niên chặn đường, đi đến bóng đen trước mắt kia.
“Này, không sao chứ?”
Người nằm ở góc xó tựa hồ là một nguời đàn ông trưởng thành.
Cung Trường đưa tay đẩy, đối phương không nhúc nhích.
“Này, làm sao vậy? Có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?” Cung Trường chìa tay muốn nâng người nọ dậy, vừa đỡ vừa nói: “Ngại quá, đứa trẻ ra tay không biết nặng nhẹ, tiền thuốc men đương nhiên là chúng tôi trả. Vị này đồng chí?”
Nâng người dậy Cung Trương mới cảm thấy không đúng. Đầu đối phương mềm yếu buông xuống, giống như không hề có đầu khớp chống đỡ. Khớp xương…
Cung Trường cả kinh trong lòng, tay tự nhiên tìm đến dưới mũi người nọ.
“Xin lỗi, anh Trường.”
Cái gì? Cung Trường mới vừa quay đầu lại đã cảm thấy sau gáy một hồi đau nhức, trước mắt tối sầm.
***
Lý Ứng Nhàn cảm thấy mình thật oan ức.
Đêm nay y như thường lệ chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, nhân tiện làm công nhân rửa chén cho người ra, kết quả đợi y ra khỏi Lý viên chỉ một lát liền phát hiện có người lén theo sau.
Vốn không muốn quản tên theo đuôi này, nhưng nghĩ dẫn hắn đến quán hoành thánh kia hình như cũng không hay lắm. Trời biết những sát thủ này khi tiêu diệt mục tiêu có thể hại đến người vô tội không, mà theo hiểu biết của y về những người này, việc đó không phải không có khả năng.
Một mặt than thở tại mình quá siêng chạy đến quán hoành thánh kia, cho nên quân địch mới coi đây là tập tính ban đêm; một mặt lại than thở, mình nếu như thật sự không bao giờ đi tới chỗ quán hoành thánh đó nữa, lại cũng rất khó chịu, muốn đoạt tuyệt tốt xấu cũng phải đợi mức độ nghiện của y giảm xuống đã.
Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang. Lý Tranh, ngươi năm lần bảy lượt phái người ở lân cận Lý viên tìm ta gây phiền, chẳng lẽ không sợ chính ngươi bị Lý gia mang đến phiền toái? Hay là ngươi có lý do đặc biệt gì, nhất định phải vội vã động thủ?
Cân nhắc đi cân nhắc lại, phí thời gian ước chừng mười bước chân, y quyết định giải quyết tên sát thủ tồi hành động hai lần không thành kia trước.
Nếu muốn giải quyết, tự nhiên phải dẫn dắt người rời đi, vốn muốn chọn một khu đất xa, kết quả sát thủ kia cũng không biết có phải hay không xác định y chỉ tới quán hoành thánh, cứ thế ngay vùng phụ cận kia phục kích.
Việc này y phải làm sao bây giờ?
Cố ý rời đi, địch nhân thông minh như thế nhất định có thể dự đoán được hành tung đã bại lộ. Không rời đi cứ theo kế hoạch trước đi quán hoành thánh, nếu đối phương động thủ thì làm sao đây?
Thời gian, địa điểm đều không cho phép y do dự, y ngoài giả vờ cấp bách tiểu tiện đi về hướng hẻm nhỏ giữa tòa nhà có khu vệ sinh công cộng, cũng chẳng còn chỗ nào khác cho y lựa chọn.
Đương nhiên, y vẫn là đã tuyển chọn rồi. Ngõ hẻm tòa nhà này vì có một nhà WC công cộng tình trạng vệ sinh không tốt lắm giữa đường, đến buổi tối thì hầu như không có người nào nguyện ý đi đường này
Đêm khuya hơn mười hai giờ lại càng không có nhân ảnh nào xuất hiện.
Y đã chọn con đường này, sát thủ sớm trên dưới dò xét địa hình vùng phụ cận, tự nhiên cũng sẽ coi con đường này là một trong những nơi động thủ tốt nhất, hơn nữa con đường này bốn phương thông suốt, muốn rời khỏi cũng dễ dàng.
Cho nên y đã đánh cuộc, đánh cuộc Lý Tranh nóng vội thúc bách sát thủ tăng tốc hoạt động, đánh cuộc người này muốn giết y sẽ không bỏ một cơ hội tốt như vậy, dù sao ở trước quán hoành thánh giết người, hắn cũng có rất nhiều nhân tố phải lo ngại. Cho nên đối phương dù có nghi ngờ mục đích của y nhưng xuất phát từ thiên tính liều mạng, đối phương hẳn vẫn là sẽ lựa chọn đuổi kịp.
Nhưng vấn đề là một người khác nữa ở đâu? Tay bắn súng từ xa thật sự rất đáng ghét.
Đối với điểm ấy, y cũng chỉ có thể đánh cuộc. Với y mà nói, có đôi khi cuộc sống chính là một canh bạc!
Ngoài dự liệu của y, y không ngờ tới thính giác ông chủ Cung lại tốt như vậy, cách y một đoạn khoảng cách, còn có thể nghe được một tiếng vang bật ra từ cổ họng người sắp chết, hơn nữa còn chính xác phán đoán là tiếng gãy xương.
Nếu Lý Ứng Nhàn lúc đó biết Cung Trường từng tù một năm, mà trong một năm kia mỗi ngày mỗi tối cậu đều vểnh tai, lắng nghe bất cứ âm thanh gì có thể nghe được trong ngục giam, để tùy thời ứng phó tình hình đột phát, y có lẽ sẽ không thấy khó hiểu như vậy.
Huống chi còn là tiếng cầu cứu và gãy xương mà Cung Trường mẫn cảm nhất. Cung Trường mỗi ngày ngủ ít như thế, cũng là thói quen hình thành trong ngục giam.
Bất kể thế nào, không ai khác đuổi theo kịp mà lại là Cung Trường mang theo muôi thép xông tới. Y ngoài tùy cơ ứng biến cũng không có cách khác.
***
Khi Cung Trường tỉnh lại còn tưởng mình đang nằm mơ. Xem xét xung quanh một chút, nhắm mắt rồi lại mở, cảnh vật trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Mình nhất định đang nằm mơ!
Vây quanh ở bốn góc cửa động hình tròn chính là vật trang trí bằng gỗ chạm rỗng, rèm tuy cổ xưa nhưng vẫn có thể nhìn ra hoa lệ và lộng lẫy, tầng tầng ngăn cách với bên ngoài.
Dựa vào trước cửa động là hai giá gỗ hình dạng như một cặp trống cơm, mặt trên đặt một đôi bình hoa không biết là làm bằng ngọc thạch hay gốm sứ, bên tay phải cửa động có thể nhìn thấy song cửa sổ mỹ lệ dường như là hàng thủ công mỹ nghệ, cửa sổ rất lớn, hai cánh đối xứng.
Dưới cửa sổ có một bàn gỗ màu đỏ thẩm, trước bàn là ghế có lưng dựa bằng gỗ chạm rỗng có hoa văn đồng dạng phức tạp. Trên bàn học phía trái có nghiên mực, bên nghiên mực là một cái giá mắc bút lông, đang treo những cây bút lông lớn nhỏ không đồng nhất. Bên phải đặt nghiêng một con hổ đang nằm bằng ngọc thạch như là vật trấn giấy. Bên cạnh trấn giấy còn có một lư hương nho nhỏ, trong lư hương cắm một cây nhang tím không cháy.
Từ chiếc bàn nhìn sang trái, có một giá sách cao đến trần nhà, trên giá sách chỉnh chỉnh tề tề bài những cuốn sách đóng buộc chỉ. Bên cạnh giá sách có một giá gỗ, bày các thứ đồ cỗ. Lại bên cạnh đó có thể nhìn thấy một tủ quần áo chạm trổ hoa văn đối diện với cửa kéo, cũng màu đỏ thẩm.
Lại nhìn sang trái, một loạt bình phong bằng gỗ màu đỏ thẩm không biết phía sau đặt cái gì.
Mỗi bên đầu giường đặt một cái ghế đôn lùn, hình như là bằng sứ, mặt trên còn vẽ liễu, sen, trúc, mai, bốn loại thực vật đại diện bốn mùa.
Xem thử thứ đắp trên người, Cung Trường trở nên mờ mịt.
Thời cổ cũng có thảm lông sao?
Lại nhìn đệm dưới thân, hình như cũng là một tấm thảm lông rất dày.
“Á á!”
Cung Trương cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại về phía ngoài cửa động. Cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp mành dày.
Kêu thảm thiết cấp bách lần nữa, Cung Trương không do dự thêm nữa, lập tức tung tấm chăn ra, xuống giường chạy về phía cửa động.
Vút qua một tầng lại một tầng mành trong suốt không biết là làm bằng chất liệu gì, Cung Trường nhìn thấy Lý Hàng.
Cung Trường lại lần nữa tự nói với bản thân ─ mình nhất định là đang nằm mơ!
Máu tươi màu hồng dần chuyển đen ở trên khuôn mặt trẻ con của Lý Hàng, rõ ràng tanh tưởi như vậy, lại không cho chút cảm giác trái lẽ nào.
Có hai người nằm bên chân y, một người cổ lệch qua một bên đã tắt thở rồi, một người máu thịt mơ hồ nhưng dễ nhận thấy còn đang hấp hối giãy giụa.
“Nhanh như vậy đã tỉnh lại?”
Thiếu niên hơi nhíu mày, nhưng sau đó liền nhoẻo miệng cười, “Anh đợi một chút, người này từng lái xe đụng em, em tưởng tên khốn đã chết kia làm, không ngờ là hắn, vừa lúc đòi lại chút lợi tức trên người hắn.”
“Em lát nữa đến tìm anh, anh ở trong phòng nghỉ một chút trước. À, đúng rồi, cố gắng đừng đi loạn khắp, ở đây nơi nơi là cạm bẫy và mưu kế, chính em cũng chưa biết hết địa đạo loạn thất bát tao này.”
“Tiểu Hàng?” Cung Trường nhìn chằm chằm áo sơmi thiếu niên bị máu nhiễm bẩn, hoàn tòan không tin vào điều mình nghe thấy, trông thấy.
Thiếu niên khẽ thở dài, giống như bất đắc dĩ, cũng giống như đã nhẹ nhõm.
“Tiểu Hàng, cậu có biết mình đang làm cái gì không?”
“Biết.” Ngươi vì sao không nghe lời như những người khác hả?
“Cậu! Cậu chẳng lẽ không biết giết người là phạm pháp sao!” Nhất thời, Cung Trường thấy rất nhức đầu.
“Biết. Nhưng là bọn họ muốn giết tôi, tôi chỉ giải quyết tốt bọn họ thôi.”
Tay nhịn không được ôm trán, “Bọn họ êm đẹp muốn giết cậu để làm gì? Không đúng, cậu, cậu giết người rồi, cậu có biết không?”
“Giết một thằng người rất hiếm lạ sao?”
Cung Trường không nói gì, mặt mày dữ tợn đi về phía Lý Ứng Nhàn, tính đoạt lấy người còn chút hơi thở kia.
“Anh muốn cứu hắn?” Thiếu niên vậy mà phùng đôi má, khiến cho y thoạt nhìn thêm phần trẻ con.
“Đúng…” Như là đang nói chuyện cùng một đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngữ khí Cung Trường tràn ngập bắt đắc dĩ.
“Vậy không có biện pháp rồi, vốn đang nghĩ muốn đòi thêm chút lợi tức.”
“Gì?”
Ngay cả kêu la thảm thiết cũng không nổi, huyết mạch bị đứt, lượng lớn máu tươi phun ra như suối.
Cung Trường ngây ra tại chỗ. Đợi cậu kịp phản ứng, nhìn người đàn ông bị cắt cổ chết không nhắm mắt, không biết là giận hay là như thế nào, tay không ngừng run rẩy, hoàn toàn quên mất sự thật thiếu niên vừa mới dùng tay không cắt mở cần cổ một người.
“Ngươi, ngươi! Ngươi sao có thể làm như vậy? Ngươi điên rồi sao? Ta không tin ngươi lại làm ra loại sự tình này! Ngươi là ai? Ngươi không phải Tiểu Hàng!”
Đây vốn là một cậu giận mà thốt lên, nhưng nghe ở trong tai một người lại hoàn toàn không giống vậy.
“Đúng vậy, ta vốn không phải là Lý Hàng.” Thiếu niên đứng lên, tùy tiện đá văng thi thể bên chân, mặc kệ máu tươi nhiễm đỏ mui giầy.
“Ngươi nói cái gì?” Cung Trường nghe xong những lời này trái lại thấy rất sửng sốt.
“Cung Trường, ngươi nhớ kỹ, ta không phải Lý Hàng. Ta họ Lý, tự Ứng Nhàn, Ứng Nhàn trong ‘cao lâu đương thử dạ, thán tức vị ứng nhàn’ xuất từ《Quan Sơn Nguyệt》của Lý Bạch[1]. Đan thanh[2] Thệ.”
Hắn không phải Tiểu Hàng. Tiểu Hàng giết người rồi.
Hai câu này không ngừng lẩn quẩn trong đầu Cung Trường.
Sau khi nhìn thật sâu vào mắt thiếu niên một hồi, Cung Trường xoay người đi về phía cửa động.
“Ngươi muốn đi đâu? Ta nói rồi, đường nơi này không ta dẫn ngươi căn bản đi không được.”
Cung Trường quay đầu lại, biểu cảm nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi báo cảnh sát. Bất kể cậu có phải Tiểu Hàng hay không, tôi thấy trạng thái tinh thần cậu hiện tại khá không ổn định, nếu cậu thấy sợ hay ăn năn rồi, nếu cậu vì tự vệ không thể không ra tay đả thương người, tôi nói không chừng sẽ giúp cậu.
“Nhưng cậu bây giờ, quả thực so với tên sát nhân lạnh lùng nhất tôi từng thấy còn đáng sợ hơn! Cậu căn bản không hiểu được giá trị sinh mạng con người!
“Tôi không biết bảy năm kia cậu rốt cuộc là sống thế nào, cũng không biết cậu tới cùng trải qua sự tình đáng sợ gì, càng không biết cậu vì cái gì không thừa nhận mình là Tiểu Hàng, nhưng bất luận như thế nào cậu cũng đều không thể tùy tiện giết ngưởi.
“Thực xin lỗi, Tiểu Hàng, tôi phải đi làm việc tôi nên làm.”
“Đứng lại.” Thiếu niên, lúc này nên chính thức gọi là Lý Ứng Nhàn, mở miệng nói: “Ngươi xác định ngươi nhất định phải đi báo cảnh sát?”
“Đúng vậy!” Cung Trường nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, như đinh đóng cột đáp.
“Như thế nào cũng không thể vãn hồi?”
“Muốn vãn hồi như thế nào? Chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?”
“Cung Trường, không nên vì hai người kia đắc tội ta, không đáng.”
“Cậu đang khuyên tôi hay là đang uy hiếp tôi?” Cung Trường tức giận nở nụ cười.
“Ngươi muốn hiểu sao cũng được.”
“Có ý gì? Khó có thể muốn giết tôi diệt khẩu đó chứ? Đây là nơi nào? Lý viên? Cậu không sợ tôi la lớn lên?”
Thiếu niên cao lớn nhún vai, “Ngươi gọi lớn tiếng nữa cũng sẽ không có người nghe thấy. Đúng vậy, nơi này là Lý viên, bất quá không phải ở trên mặt đất, mà là phía dưới.”
Cung Trường đã chấn động rồi, có lẽ người này không có nói láo, y quả thực không phải Lý Hàng, Lý Hàng tuyệt đối sẽ không dùng loại giọng điệu này nói với cậu.
Tay đút vào túi lấy điện thoại ra, trong tích tắc nhấn một một không, cậu lại chần chừ.
“Nơi này hẳn là không có tín hiệu.”
Cung Trường xác định trên màn hình quả thực không có sóng điện, thở một hơi để di động vào lại túi quần, nghĩ đến mình e rằng căn bản không muốn đưa thiếu niên vào tù, nhịn không được nắm chặt bàn tay. Vẫn chưa đi khỏi hai bước, thiếu niên gần cao bằng cậu đã chắn trước mặt.
“Cung Trường đừng đi. Vì ta, ngươi coi như cái gì cũng chưa phát hiện được không?” Biểu cảm của thiếu niên thoạt nhìn có chút đau khổ, giọng nói càng giống như cầu xin.
Y không phải sợ cảnh sát tìm y gây phiền, càng không phải sợ Lý Tranh trả thù y, y lưu tâm hơn chính là… Cung Trường có thể hay không vì y làm những gì? Không phải vì Tiểu Hàng, mà là vì Lý Ứng Nhàn!
“Tiểu Hàng, cậu phải hiểu rằng, có một số việc tôi có thể mở một mắt đóng một mắt, nhưng có một số việc… Tôi không thể có lỗi với lương tâm mình.” Cung Trường tránh ánh mắt của đối phương.
“Là sao… Cho dù ta là Lý Hàng?”
“Cho dù cậu là Lý Hàng! Cho dù cậu là em ruột của tôi, tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn hắn trở thành một sát nhân biến tướng lãnh huyết! Cậu phải vui vì cậu không phải là em ruột của tôi, bằng không tôi thà rằng một quyền đánh chết cậu chứ không để cậu ra ngoài hại người!”
Lý Ứng Nhàn nhìn người đàn ông lớn đang nổi giận trước mặt, đôi mắt nhiễm tơ máu, môi mím chặt, tay nắm thành đấm gắt gao trừng.
Nhìn chân người đàn ông mới phát hiện, đối phương ngay cả giày cũng không mang đã chạy đến.
Hai người đối mặt thật lâu.
“A Trường, không nên ép ta. Ta vốn định cùng ngươi giữ bí mật, chỉ cần ngươi ở cạnh bên ta. Ta không muốn đối với ngươi dùng một chút… thủ đoạn đặc biệt, bởi vì ta thực sự không muốn thương tổn ngươi.”
Cung Trường chỉ nhìn y, biểu cảm như là lần đầu tiên trông thấy thiếu niên trước mặt.
Lại khẽ thở dài, Ứng Nhàn cảm thấy đêm nay y hình như thở dài nhiều lắm. Này quả thực không giống y, rất thiếu quả quyết!
“Ngươi á, ngươi không nên cho ta một cái cớ. Đây đều là ngươi sai, ngươi thực sự không nên cho ta một cái cớ không thể không động vào ngươi tốt như vậy. A Trường, ngươi biết không, ta đã muốn ngươi từ lâu rồi…”
Có ý gì? Cung Trương không thể lý giải câu nói sau cùng của đối phương rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì.
Ứng Nhàn cười, y đang cười Cung Trường thật sự không rõ y đang nói cái gì… Người thật đáng yêu mà!
Hai mắt nhu hòa vì cười mà cong lên, bên khóe miệng nhợt nhạt lúm đồng tiền càng khiến người ta cảm thấy thiếu niên này ngây thơ vô tội. Ít nhất Cung Trường nhìn thấy điều đó trong đôi mắt.
Nhưng hắn thật sự ngây thơ vô tội sao?
“Kỳ thật… Ta trên cơ bản là một nam nhân miễn cưỡng không ‘đứng dậy’ được.”
Cung Trường sửng sốt, không nghĩ tới Lý Hàng sẽ vào lúc này mở miệng nói với cậu việc riêng tư không thể nói ai biết như vậy. Nghĩ lại một hồi, chẳng lẽ đấy là nguyên nhân thiếu niên trở nên máu lạnh như vậy?
Tựa hồ lường trước được Cung Trường sẽ lộ ra dạng biểu cảm gì, Lý Ứng Nhàn mỉm cười nói tiếp: “Không, ngươi không cần cảm thấy tiếc cho ta, trái lại, ta cần phải cảm ơn ngươi.
“Bởi vì ngươi, lần đầu trong suốt ba mươi sáu năm qua ta cảm nhận được cái gì là xúc động giới tính chân chính. Bất quá, ta cũng không thích nam, cho nên ta và ngươi vẫn có thể dùng tâm bình thường đãi nhau, cũng không tính cùng ngươi tới đoạn gì.”
Cung Trường há to miệng, không còn biết phải nói gì thêm.
“Nói đi cũng phải nói lại, nguyên bản ta có ba phương pháp có thể giải quyết vấn đề ngươi gây ra cho ta.” Ứng Nhàn cười mèo dựng thẳng ba ngón tay.
“Thứ nhất, giết ngươi. Giết người diệt khẩu, từ xưa đến này đều là biện pháp hữu hiệu nhất, đơn giản nhất. Tiếc là, ta… không nỡ.
“Thứ hai, giam cầm ngươi, cho đến khi ta giải quyết xong mọi việc. Nhưng khuyết điểm quá nhiều, là phương pháp không thể thực hiện nhất.
“Thứ ba, lẫn lộn trí nhớ của ngươi.” Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động người đàn ông trước mặt vẫn đang lộ vẻ hoang mang, Ứng Nhàn thu ngón tay lại, khoanh tay cười nói: “Cân nhắc lợi hại, ta quyết định đối với ngươi áp dụng phương pháp thứ ba.”
“Hừ! Đừng nói với tôi cậu biết thôi miên.” Cung Trường hừ lạnh.
“Ha ha, không đúng hoàn toàn, nhưng cũng không sai biệt lắm. Chỉ là thi triển khá phiền toái.” Ứng Nhàn chỉa chỉa ghế đá trong viện, “Muốn chúng ta ngồi xuống nói không?”
“Cút!”
“Ha ha!” Ứng Nhàn không để bụng cười lớn ha ha, vừa cười vừa chặn đường Cung Trường.
“Nhưng tình hình hiện tại có chút biến hóa. Ngươi xem, vốn ta định dùng thân phận Lý Hàng ở chung với ngươi một thời gian ngắn, coi như an ủi nỗi khổ của bản thân.
“Nếu như đêm nay ngươi nghe lời của ta, xoay người rời khỏi cái ngõ nhỏ kia, nếu hiện tại ngươi có thể đi trở về phòng làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ta cũng sẽ không nghĩ được phải dùng loại phương pháp gì kích thích hứng thú của ngươi, làm cho ngươi dễ dàng… bị dẫn dắt. Cho nên ta nói, A Trường ngươi thực sự không nên cho ta cơ hội này.”
Cau mày một cái, Cung Trường rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Loại phương pháp gì? Cậu muốn gì? Còn nữa, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Lão quỹ ngàn năm có khuôn mặt búp bê không ngừng cười ha ha: “Hỏi hay lắm, ta bao nhiêu tuổi rồi? Cái này cần cân nhắc kỹ. A Trường…” Khuôn mặt hồn nhiên, ôn hòa và vô hại ngẩng lên.
“Ta sẽ đối với ngươi rất ôn nhu, tin ở ta.”
[1] Bài thơ Quan Sơn Nguyệt của thi nhân Lý Bạch:
Bản tiếng Trung:
明月出天山, 苍茫云海间.
长风几万里, 吹度玉门关.
汉下白登道, 胡窥青海湾.
由来征战地, 不见有人还.
戍客望边邑, 思归多苦颜.
高楼当此夜, 叹息未应闲.
Bản Hán Việt
Minh nguyệt xuất thiên sơn, thương mang vân hải gian.
Trường phong kỷ vạn lý, xuy độ ngọc môn quan.
Hán hạ bạch đăng đạo, hồ khuy thanh hải loan.
Do lai chinh chiến địa, bất kiến hữu nhân hoàn.
Thú khách vọng biên ấp, tư quy đa khổ nhan.
Cao lâu đương thử dạ, thán tức vị ứng nhàn.
Bản dịch nghĩa:
Thiên San cao ngất, biển mây ***g lộng, một vòng trăng sáng trút xuống một mảnh ngân quanh.
Gió mạnh cuồn cuộn, quét qua mấy vạn trong quan ải, vào tới biên cương tướng sĩ trấn thủ đóng giữ.
Hán Bạch xuất binh lên núi chinh chiến dân tộc Hung nô, dân tộc Thổ Phiên ham muốn mảnh lớn non nước Thanh Hải.
Những nơi chinh chiến thời đại này, rất ít thấy có người may mắn sống sót trở về.
Binh sĩ trấn thủ biên cương ngửa mặt trông lên biên thành, lòng nhớ về quê nhà mà cau mày nhăn mặt.
Trong đêm trăng sáng, thê tử trên lầu cao hoài phu, giống như đang liên tiếp thở dài, thân nhân viễn xứ, người khi nào có thể trút gánh tẩy trần trở về.
Bản tiếng Việt:
Quan san nguyệt
Trăng sáng ló Thiên San
Mênh mang mây nước ngàn
Gió lùa từ vạn dặm
Qua ải Ngọc môn quan
Quân Hán Bạch đăng trấn
Rợ Hồ Thanh hải càn
Xưa nay nơi chiến địa
Mấy kẻ về an toàn
Lính thú ngắm biên tái
Nhớ nhà mặt khổ toan
Lầu cao đêm vắng đó
Có kẻ cùng hoài than.
(Đông A dịch)
Tóm lại, Ứng Nhàn có nghĩa là ‘có thể/nên/sẽ được nhàn nhã/tự do’~ should be free.
[2] Đan thanh: tên một chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...