Hỗn Độn Lôi Tu


Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修

Tác Giả: Tả Tự Bản


Tiết thứ 40: Từ biệt giai nhân


Dịch giả: _ Thanh Long _
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn 4vn.eu/ ( 4vn.eu/forum/../)

Mời ae xơi bi tiếp theo :99:

Trong cửa hàng ở Lăng Tiêu thành, Tiểu Bàn trực tiếp tiêu mất hơn hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, số linh thạch có sẵn vốn không đủ khiến cho hắn không thể không bán đi một chút vật liệu, bất quá sau lần mua bán này, Tiểu Bàn có lẽ đến ba năm sau cũng không cần phải mua bán gì nữa.

Từ Lăng Tiêu thành trở về đã là buổi chiều, Tiểu Bàn tránh né ánh mắt mọi người, lặng lẽ đi vào trong Thiên Câu, bắt đầu tìm các loại pháp khí phế phẩm, sau đó ném vào không gian pháp bảo, đến khi đồ phế phẩm chồng chất như một tòa núi nhỏ hắn mới dừng lại. Tại nhân gian chắc chắn không có được nhiều pháp khí phế phẩm nhiều như vậy, mà bản mệnh pháp bảo của hắn cũng không thể nhét thêm, cho nên hắn trước hết chỉ có thể nhét đầy rồi tính sau. Bất quá, chỉ ngần đó cũng đủ để phân giải vài năm.

Tuy rằng kiếm đồ phế phẩm đáp vào bổn mạng pháp bảo cũng rất nhanh, một cái ý niệm đã có thể chất được một đống lớn, nhưng bởi vì số lượn phế phẩm ở Thiên Câu thật sự quá lớn, lại phải chọn lọc chỉ lấy những đồ tốt, nên phải tiêu hao một chút thời gian. Mãi đến khi trăng đã lên đỉnh đầu hắn mới xem nhủ hoàn thành công việc.


Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy ánh trăng tròn, Tiểu Bàn đột nhiên nhớ tới hôm nay có mật ước cùng Hàn Linh Phượng, trong lòng lập tức giật mình. Hắn vội vàng ngự thanh ngũ phẩm phi kiếm Kim Ưng kiếm do sư môn khen thưởng, hóa thành một đạo kim quang lóe lên rồi biến mất.

Một lúc sau, trong một căn phòng nhỏ tràn ngập xuân ý, Tiểu Bàn cùng Hàn Linh Phượng sau một hồi kịch liệt vật lộn, đang ôm nhau nằm cùng một chỗ.

“Tên mập chết tiệt, ngươi nhất định phải đi ra ngoài sao?” Hàn Linh Phượng ôm cổ Tiểu Bàn, lưu luyến không nỡ rời, nói: “ Kỳ thật chỉ cần ta nói một câu với sư phó của ta, ngươi có thể miễn phải đi làm nhiệm vụ này.”

“ A, nói vậy, ta chẳng phải một gã tiểu bạch kiểm chỉ biết nương nhờ vào nữ nhân sao?” Tiểu Bàn ra vẻ kinh ngạc nói.

“Hừ, còn tự nhận là tiểu bạch kiểm a? Ngươi chính là Tiểu Bàn trư( lợn), lúc nào cũng đều khi dễ người ta!” Hàn Linh Phượng nhịn không được, cười mắng.

“Ha ha, ta chính là muốn khi dễ ngươi!” Tiểu Bàn đắc ý, há miệng cắn vào ngũ hoa xinh đẹp của Hàn Linh Phượng.

“Đáng ghét!” Hàn Linh Phượng hờn dỗi, sau đó cười mắng: “Người ta đang nói nghiêm túc mà!”

“Thì ta cũng đang vô cùng nghiêm túc!” Tiểu Bàn nói: “Quan hệ của chúng ta trong lúc này tạm thời không được tiết lộ, bằng không sẽ khó mà giải thích.”

“Kỳ quái, vì cái gì mà chúng ta không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ?” Hàn Linh Phượng không phục nói: “Cả ta và ngươi đều là nội môn đệ tử, hơn nữa ta lại đã bái Kim Đan kỳ tu sĩ là sư phụ, còn có gì phải kiêng kỵ nữa?”


“ Hắc hắc, sợ thì không sợ, nhưng ta chính là rất thích cái kiểu cảm giác lén lén lút lút này!” Tiểu Bàn cười hì hì nói.

“Ngươi đúng là một tên gia hỏa biến thái!” Hàn Linh Phượng giận dữ cười mắng.

“ Ha ha!” Tiểu Bàn đắc ý cười. truyện từ

“ Uy!” Hàn Linh Phượng đột nhiên nói: “Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ mộng ra bên ngoài hái hoa, ngắt cỏ đấy?”

“Ngươi nói xem?” Tiểu Bàn ánh mắt say đắm nhìn nàng nói.

“ Hừ, đám xú nam nhân các ngươi, chả có điều gì tốt cả!” Hàn Linh Phượng thở phì phì nói.

“ Ha ha…” đối mặt với sự ghen tuông của Hàn Linh Phượng, Tiểu Bàn chỉ cười không nói.

Hàn Linh Phượng thấy Tiểu Bàn vẫn như trước, không có phản ứng, tức thì nôn nóng, ngọc thủ đánh lên người hắn nói: “ Tên mập chết tiệt, ngươi không nghe ta nói sao?”

“ Có cái gì đâu?” Tiểu bàn cười khổ nói: “Ta chỉ là đi ra ngoài giải sầu thôi. Từ khi sinh ra đến nay, ta đều ở Thương Mang sơn, những điều ở thế giới bên ngoài đều là nghe người khác nói. Tỷ như Hầu Tử nói thế tục rất xấu xa, nhưng ngươi lại nói thế tục vô cùng bình yên, cũng có sư huynh nói thế tục vô cùng tàn khốc, mỗi người các ngươi cơ hồ đều nói khác nhau, điều ta muốn làm hiện tại, chẳng qua chỉ là đi xem thử một lần thôi.”

“ Thật sự chỉ là muốn kiến thức qua?” Hàn Linh Phượng nửa tin nửa ngờ nói.


“Đương nhiên, chẳng lẽ lại muốn đi ra bên ngoài tìm cỏ lạ sao?” Tiểu Bàn sau đó cười khổ nói: “Thân thể của ta hiện vô cùng cứng rắn, cũng chỉ có tu sĩ như ngươi mới chịu đựng được, nếu là phàm nhân mỹ nữ ở dưới thân, chỉ sợ chưa kịp làm gì thì đã tắt thở mà chết, ngươi nghĩ rằng ta thích gian dâm với tử thi sao?”

“Ha ha, nói cũng đúng!” Hàn Linh Phượng lúc này mới yên lòng, sau đó nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho ngươi đi, ba năm sau, ta chờ ngươi trở về!”

“ Ân!” Tiểu Bàn gật gật đầu, sau đó đột nhiên trừng mắt nhìn Hàn Linh Phượng nói: “Ta biết đám người ngưỡng mộ ngươi rất nhiều, trong đó có đủ hạng tiểu bạch kiểm, ngươi phải hảo hảo giữ gìn cho ta, nếu dám cho ta mang nón xanh, hừ hừ, lúc đó ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Tên mập chết tiệt, ngươi nghĩ ta là loại người này sao?” Hàn Linh Phượng cấu Tiểu Bàn một cái nói.

“ Hắc hắc, không phải là tốt nhất!” Tiểu Bàn sau đó vừa lòng nói: “ Ba năm cũng không lâu, ngươi chịu khó một chút, khi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo cầy ruộng của ngươi, hĩ hĩ“ ( đời chỉ có uống với cày là sướng nhất:88: ) (con nhép làm cụt hết r` còn đâu mà bày đặt đòi cày :124: )

“Ngươi đi chết đi tên mập chết tiệt!” Hàn Linh Phượng vừa nghe lời đó của Tiểu Bàn, vừa tức vừa thẹn, không nhịn được mắng: “Ta không cần!”

“ Hắc hắc, cái này thì chưa biết chừng!” Tiểu Bàn cười xấu xa nói.

Hàn Linh Phượng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, vừa muốn phát tác, thì Tiểu Bàn đã vội vàng nói tránh đi: “Hảo, không nói chuyện này nữa. Đúng rồi ta nhờ ngươi một việc!”

Hàn Linh Phượng vừa nghe Tiểu Bàn trịnh trọng nói thế, còn tưởng là có chuyện gì hệ trọng, vội vàng nói: “Ngươi nói đi, không quản là chuyện gì, ta cũng đều giúp ngươi.”

“Bảo bối thật tốt!” Tiểu Bàn thấy Hàn Linh Phượng tốt với mình như vậy,vô cùng cảm động, nhịn không được, liền hôn lên đôi môi anh đào của nàng một cái, sau đó cười nói “ Kỳ thật cũng không có gì quan trọng lắm, ta muốn ngươi thay ta chiếu cố cho Hầu Tử, không được để người khác khi dễ hắn!”

“Yên tâm đi, ta sẽ tận tình chiếu cố cho hảo huynh đệ của ngươi!” Hàn Linh Phượng chắc chắn nói.


“ Ân, có ngươi giúp đỡ, ta vô cùng an tâm!” Tiểu Bàn gật gật đầu.

“ Ngày mai ngươi đi rồi, tên mập chết tiệt, ngươi không còn gì để nói với ta sao?” Hàn Linh Phượng đột nhiên nói.

“ Nói không bằng làm!” Tiểu Bàn sau đó dứt khoát kiên quyết nói: “ Bảo bối, hôm nay hãy để ta tận tình bồi tiếp ngươi.” Nói xong, hắn liền nhích người đè trên người ngọc, toàn tâm toàn ý mạnh mẽ tiến lên.

"Tử …. bàn …. tử …." Hàn Linh Phượng bị hắn bất ngờ tập kích, trở tay không kịp, thanh âm đứt quãng theo từng nhịp tiến tới của hắn nói: “ Ngươi... ngươi có giỏi thì… giết chết… người ta đi!”

“ Hống,…” Tiểu bàn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó phát động toàn lực đánh sâu vào mỹ động, thật đúng là 'Uyên ương bị lý phiên hồng lãng, nhất tọa lê hoa áp hải đường!' (hai câu này ko hiểu có phải là điển cố gì hay ko, mình tìm ko đc, bạn nào biết về cái này thì đóng góp cho bản dịch nhé ^^, thanks)

Một đêm điên cuồng qua đi, sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Bàn nhẹ nhàng đứng dậy, trong lúc Hàn Linh Phượng còn đang ngủ, hắn lặng lẽ rời khỏi căn nhà gỗ, ngự kiếm bay đi. Nhưng chính hắn cũng không biết rằng, thời điểm hắn rời đi, Hàn Linh Phượng đã tỉnh lại, nước mặt lặng lẽ chảy xuống hai má, đồng thời trong lòng thầm nói: “Tên mập chết tiệt, ngươi ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố cho bản thân, ta sẽ chờ ngươi trở về!”

Tiểu Bàn vẫn chưa phát hiện ra Hàn Linh Phượng đã tỉnh, vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, trước tiên đi gặp chấp sự nhận nhiệm vụ, sau đó nhận lấy lệnh bài, trực tiếp đi tới Na Di lâu.



Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
4vn.eu/forum/showthread.php?p=545910

Tuyển dịch giả tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu:
4vn.eu/forum/showthread.php?t=70509


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui