Hỗn Độn Lôi Tu


Hỗn Độn Lôi Tu
Tác Giả: Tả Tự Bản

Tiết 161: Sàng chiến ngọc phượng



Dịch giả:Iori Yagami
Biên Tập: _Tiểu Hổ_
Nguồn: 4vn.eu


Quả thứ 10 nè, mai tiếp 5 quả nữa nhé :99:





“Hài tử, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi có thể sử dụng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm của Hàn Băng Nhi?” Chưởng viện phu nhân cau mày hỏi.

Tiểu Bàn nghe hỏi chuyện này lập tức thở dài một hơi, sau đó trực tiếp chỉ vào Thủy Tĩnh nói: “Ta không biết, hỏi nàng ấy. Vốn Thủy Tĩnh sư muội bảo ta làm vậy mà!”


Thủy Tĩnh nghe xong liền dở khóc dở cười, nàng sao lại không biết được rằng Tiểu Bàn đang trả thù nàng vụ Huyền Linh quả? Không thể làm gì khác, nàng cười khổ nói: “Sư huynh, ta chỉ tính toán ra là ngươi có thể sử dụng Băng Phách Thần Kiếm thôi, còn nguyên nhân thì ta cũng không rõ ràng!”

“Ta cũng không biết mà?” Vẻ mặt Tiểu Bàn đau khổ nói: “Không phải là học vấn của ngươi phong phú hơn so với ta nhiều sao?”

Những lời này của Tiểu Bàn đều là nói thật, công pháp của Thủy Tĩnh xem như là ‘hỗn tạp học’, cho nên nàng đọc rất nhiều sách. Có thể nói, trong Huyền Thiên biệt viện, học vấn phong phú nhất chính là hai thầy trò Thủy Tĩnh. Nếu chuyện nàng bảo không biết, thì có tám phần một tên bất học vô thuật như Tiểu Bàn sẽ không biết thật.

Vợ chồng chưởng viện nghe vậy đều cau mày. Hiển nhiên đối với chuyện này bọn họ hết sức tò mò, bất quá, xem ra Thủy Tĩnh cùng Tiểu Bàn không phải nói dối.

Bất đắc dĩ, bọn họ không tiện hỏi nhiều nữa mà chuyển sang hỏi về chuyện Vũ Phong cùng với chuyện Cửu Mỹ Đồ.

Hồng Ảnh đối với những chuyện này đều mù tịt, mà Thủy Tĩnh cùng Tiểu Bàn thì cứ lắc đầu nguầy nguậy, nói dối như thật là mình không hề biết chuyện gì. Bất quá, mặc dù hai người tỏ ra vô cùng kiên quyết, nhưng vợ chồng chưởng viện là loại người gì chứ? Lão yêu quái đã sống hơn mấy trăm năm rồi, làm sao lại không nhìn ra hai người đang nói dối?

Cũng như những người khác, vợ chống chưởng viện rất hoài nghi Thủy Tĩnh, bời vì nàng là người duy nhất có thể đánh chết Vũ Phong, làm gì có chuyện nàng sợ hãi Hàn Băng Nhi – kẻ có được Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm. Chính diện giao đấu với Vũ Phong chỉ có thua nhiều thắng ít, chỉ có người biết trước được tiên cơ như Thủy Tĩnh mới có khả năng đánh lén chí tử.

Nhưng Thủy Tĩnh lại kiên quyết không thừa nhận mình đánh lén Vũ Phong, mà mấu chốt là nàng lại nói mình hoàn toàn không biết Vũ Phong bị tập kích như thế nào, càng không rõ vị trí của Cửu Mỹ Đồ ở đâu, điều này lại càng làm cho người khác thêm nghi ngờ. Phải biết rằng Thủy Tĩnh không giống người khác, người khác nói không biết thì thôi, chứ người có khả năng thôi toán như nàng, như thế nào mà chuyện gì cũng không biết được.

Coi như lúc trước không biết đi, dựa vào tính toán cũng nên biết được vài điểm mấu chốt chứ? Nhưng nàng cứ như đang đùa, hỏi một câu trả lời ba câu ‘không biết’! Rõ ràng là không muốn trả lời, biểu hiện của nàng như vậy chẳng khác nào ám chỉ cho vợ chồng chưởng viện biết rằng, chuyện gì nàng cũng biết, chẳng qua nàng không muốn nói mà thôi.

Nếu là người khác, vợ chồng chưởng viện tám phần là sẽ dùng uy mà ép buộc, hoặc sẽ sử dụng thủ đoạn dùng lợi ích dụ hoặc. Bất quá, đối với Thủy Tĩnh, bọn họ không thể làm như vậy. Trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ cho rằng Thủy Tĩnh đã chiếm được Cửu Mỹ Đồ, chỉ là nàng không muốn giao lại ôn phái mà giữ lại cho riêng mình.

Mặc dù việc này có chút không thỏa đáng, nhưng nể mặt sư phụ của nàng, bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Sau khi hàn huyên tâm sự một hồi, liền sai người an bài cho Thủy Tĩnh một chỗ tốt để nghỉ ngơi, sau đó bọn họ rời đi.




Sau khi Tiểu Bàn rời khỏi nội viện rồi cũng không quay về chỗ mình ở mà lại đi ra ngoại môn, tại sơn động trong thiên câu, tìm được Tiểu Hầu Tử đang khổ tu ở đây.

Đã lâu rồi, hai huynh đệ không gặp nhau, lần này gặp lại liền vô cùng kích động. Tiểu Bàn liền ném qua một chai rượu ngon, sau đó mở nắp bình, vừa cười vừa nói: “Như thế nào, không nhận ra à?”

“Sao lại nói vậy!” Hầu tử kích động nói: “Bàn ca, ngươi đã trở về à, lần này đi Thên Thúy Bình đại chiến đúng không? Ta nghe nói, con thuyền màu trắng khổng lồ của môn phái bị người ta đập nát rồi à?”

“Đúng vậy!” Tiểu Bàn nghe vậy liền cười khổ nói: “Chính ta hai bên mười mấy vị tu sĩ Nguyên Anh, lại thêm một đám tu sĩ Kim Đan, hỗn chiến khắp nơi, tràng diện nọ, quả thực đúng là kinh thiên động địa! Đất đai trong phương viên trăm dặm đều rung chuyển! Cho dù là pháp bảo khổng lồ có rắn chắc như thế nào thì cũng không thể chịu nổi chúng ta còn đỡ, chỉ bị trọng thương, ít nhất còn có thể lái thuyền trở về nhà được, tà phái có một chiếc thuyền lớn, cũng bị đánh thành tro bụi. Còn phía bên Tuyền Cơ các, mặc dù con thuyền không bị hủy hoàn toàn nhưng cũng nhúc nhích không nổi, như vậy chẳng khác nào một đống phế thải!”

“Oa, vậy bàn ca không bị sao chứ?” Hầu Tử vội vàng quan tâm hỏi.

“Không sao, có trưởng bối bảo vệ, chúng ta cũng không bị thương tích gì!” Tiểu Bàn hời hợt nói cho qua chuyện, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Dạo này ngươi thế nào rồi?”

“Cũng tốt lắm!” Hầu Tử vội vàng cười nói: “Tu luyện vô cùng thuận lợi, lại không có ai khi dễ, bời vậy có chút nhớ Bàn ca!”

“Ha ha, chuyện này dễ thôi, chờ ngươi vào được nội môn, hai huynh đệ chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi!” Tiểu Bàn lập tức cười nói. đọc truyện mới nhất tại .

“Nội môn?” Hầu Tử vừa nghe nhất thời vẻ mặt đau khổ, nói: “Bàn ca, ngươi quá đề cao ta rồi. Ta rất rõ ràng tư chất của mình, coi như ngươi cung cấp linh đanh, linh thạch cho ta, ta muốn tiến vào Trúc Cơ kỳ ít nhất cũng phải cần 20 năm nữa!”

“Cũng không nhất định!” Tiểu Bàn mỉm cười, sau đó giơ bình rượu lên, nói: “Uống đi!” Vừa nói, hắn liền hớp vài ngụm rượu, Hầu Tử không yếu thế, cũng hớp vài cái.

Sau đó tay Tiểu Bàn khẽ rung lên, liền xuất hiện ba hộp ngọc, ném về phía Tiểu Hầu Tử, hắn cũng nhanh mắt, vung tay bắt được, vội hỏi: “Bàn ca, đây là cái gì?”


“Còn hỏi linh tinh, lần này ta ra ngoài là để làm gì hả?” Tiểu Bàn cười khổ nói.

“A!” Hầu Tử cũng không phải đứa ngốc, vừa nghe Tiểu Bàn nói liền hiểu ra ngay, vội vàng nói: “Chẳng lẽ, đây chính là Huyền Linh quả?”

“Không sai, ba quả là cực hạn, sau khi ăn xong có thể làm cho kinh mạch của ngươi mở rộng thêm 3 thành. Tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng nhanh, kể từ đó, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện, không quá mười năm, nhất định có thể Trúc Cơ!” Tiểu Bàn cổ vũ, nói.

“Sao…sao vậy được?” Hầu Tử vừa nghe những lời này, nhất thời cảm động đến mức nước mắt như mưa. Vội vàng nói: “Bàn ca, thứ này quá trân quý, ta không thể nhận, ngươi sao có thể cho ta thứ này.”

“Mị nó!” Tiểu Bàn nghe xong lập tức khinh thường, bĩu môi nói: “Tiểu tử ngươi xem thường Bàn ca của ngươi à! Thứ này ta còn rất nhiều!”

Vừa nói, Tiểu Bàn vừa trở bàn tay, lập tức xuất hiện thêm sáu hộp ngọc, nói với Hầu Tử: “Ngươi xem, không những ta có đủ, mà ngay cả Hàn sư tỷ của ngươi cũng cũng có đủ!”

“Bàn ca!” Hầu Tử thấy vậy, cũng không từ chối nữa, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngớt. Phải biết rằng, đây không phải là hoa quả bình thường, mà là bảo bối khiến cho biết bao tu sĩ tranh đấu bể đầu sứt trán. Nếu không đã không dẫn đến Chính – Tà đại chiến, càng khiến cho song phương vốn ‘thủy hỏa bất dung’ lại dám làm ra hành động như vậy. Điều này chứng tỏ nó không những trân quý, mà quan trọng hơn là liều mạng chém giết mới có thể đoạt được. Có thể nói, trong ba hộp ngọc của Tiểu Bàn không chỉ trân quý mà còn nhiều hơn một phần tình nghĩa.

Tiểu Bàn hiểu rõ tâm tư của Hầu Tử, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Huynh đệ tốt, không nói nhiều nữa, uống rượu đi!”

“Được!” Hầu Tử nghe xong liền thu hồi hộp ngọc, sau đó nói thằng: “Bàn ca, ta kính ngươi!” Nói xong, hắn không nói gì thêm, ngửa cổ, uống một lúc hơn nửa bình rượu.

Tiểu Bàn thấy thế, tự nhiên không cam lòng yếu thế, cũng uống hết một lọ. Sau đó hai người tâm tình thoải mái, tận tình uống rượu.

Bọn họ uống đến nửa đếm, cuối cùng Hầu Tử đấu không lại Tiểu bàn, uống say mèm, nằm y như một con heo chết. Tiểu bàn cười ha hả, sau khi an bài cho hắn ngủ, liền lấy từ trong túi trữ vật ta rất nhiều linh thạch cùng với ngũ hành tinh thủy, cùng với một ít thảo dược để Hầu Tử an tâm tu luyện. Lúc này, hắn mới yên tâm rời đi.



Sau khi Tiểu Bàn rời khỏi chỗ ở của Hầu Tử, hắn đến thiên câu thu thập rất nhiều ‘sắt vụn’ cho bổn mạng pháp bảo của mình, tiếp tục phân giải thành các loại tài liệu. Sau đó hắn ngự kiếm bay về chỗ ở của mình tại U Vân Cư.


Kết quả Tiểu Bàn đang nhờ rượu mà bước [ý chỉ người say rượu đi đứng liêu xiêu], vừa đến nơi thì thấy một người đẹp mặc áo trắng đang đứng trong sân đợi mình. Hắn nhìn kỹ lại thì ra chính là Hàn Ngọc Phượng.

Lúc này Tiểu Bàn đan dâng lên tửu ý, lại bị vóc dáng phong vận mê người của Hàn Ngọc Phượng kích thích, trong nháy mắt, tà hỏa liền thiêu đốt toàn thân hắn.

Giờ hắn không thèm nói nhiều, Tiểu Bàn lập tức phi thân qua, một tay ôm chặt Ngọc Phượng, sau đó hướng phòng ngủ mà chạy vào.

“Ai da!” Hàn Ngọc Phượng bị Tiểu Bàn làm cho hoảng sợ, không nhịn được khẽ kêu: “Mập mạp chết tiệt, ngươi định là gì thế?”

“Làm chuyện cả hai chúng ta đều thích!” Đồng thời hắn không quên tự tay cởi quần áo nàng ra.

Nhất thời Hàn Ngọc Phượng không tránh né được, đã bị bàn tay của Tiểu Bàn lột sạch quần áo, mặc dù đã là ‘lão’ phu thê rồi, nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được, nàng vừa giận vừa xấu hổ, nói: “Tên mập chết tiệt, ngươi uống nhiều quá rồi sao?”



“Đúng là uống nhiều thật, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến thực lực của ta đâu”. Tiểu Bàn vừa nói xong, cả người liền run lên, trực tiếp vất tất cả quần áo của mình xuống giường, sao đó ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn Ngọc Phượng nói: “Sư tỷ, lại đây nào! Ta nhất định sẽ khiến cho nàng thành dục tiên dục tử!” Vừa nói xong, hắn cũng không để ý đến sự phản đối của Ngọc Phượng, trức tiếp xuông thẳng tới, đâm mạnh một cái.

“Á!” Hàn Ngọc Phượng bị Tiểu Bàn đâm mạnh, không nhịn được liền hô to một tiếng, ban đầu khá đau, nhưng một lúc sau, càng đâm càng thích. Sau đó nàng liền nói đùa: “Tên mập chết tiệt, sớm muộn gì cũng có ngày lão nương bị ngươi hại chết”. Vừa nói xong nàng liền buông lỏng thân thể, mặc cho Tiểu Bàn muốn làm gì thì làm.

“He he, vậy thì để chúng ta cùng ‘chết sướng’ đi!” Tiểu Bàn cười gian xảo một tiếng, sau đó hung hăng ‘chạy nước rút’. Nhất thời, trong phòng xuân quang vô tận, tiếng thở gấp cuống quít, làm cho người khác hâm mộ không thôi!



Trải qua hơn một canh giờ ‘chém giết’, Tiểu Bàn mới mạnh mẽ thở dài một hơi, mà Ngọc Phượng lúc này ngay cả thở cũng thở không ra hơi, chân cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể nằm trên giường mà lẩm bẩm.

“Bảo bối, sướng không?” Sau khi xong xuôi, Tiểu Bàn vẫn còn cảm hứng, liên tục xoa nắn, đùa giỡn trên người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui