Thiếu nữ Tuyết Vân dẫn đầu nhóm người tiến vào di tích, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp khiến bọn họ vất vả vượt qua.
Sau khi vượt qua các chướng ngại, bọn họ khựng lại tại một gian phòng kín, xung quanh toàn những phế tích đỗ nát, chỉ có một bước tường toàn vẹn bày ra một thế cờ, bên cạnh có một khối đá to, cả đám đi tới thì phát hiện trên khối đá có bảy quân cờ nhìn về phía bức tường họ hiểu ra muốn đi tiếp phải giải được thế cờ trước mắt này.
- Tuyết Vân phải làm sao đây ?(cô gái Tiểu Hồng sợ hãi nhìn về phía Tuyết Vân)
- Bình tĩnh đi, để ta xem, nếu như có Thiên Nguyệt ở đây thì hay biết mấy, Thanh Dương đệ, bình thường đệ cùng Thiên Nguyệt đánh cờ, nhìn thế cờ đệ giải như thế nào ?
Nam hán Thanh Dương cũng chính là Dương tiểu đệ trong miệng Tuyết Vân lúc nảy nhắc tới đi về phía bàn cờ trầm ngâm suy nghỉ rồi dùng một lực vận dụng hút một quân cờ đặt vào ô trống.
Bỗng trên trần xuất hiện một lỗ hỗ, một mũi tên lao xuống nhưng nhanh chóng Tuyết Vân có chuẩn bị kéo Thanh Dương lùi lại tránh được một kiếp.
Thoát khỏi cái chết, Thanh Dương trở nên xanh mặt, nói:
- Không thử nữa, bàn cờ này quá quái dị, chỉ có Thiên Nguyệt tỷ tỷ mới có khả nang phá giải ?
Cả đám trầm ngâm không cam tâm không lẽ như vậy mà quay về, tốn bao nhiêu công sức từ Trung Châu chạy tới Nam Huyền Châu bây giờ công cốc tay trẳng trở về cả đám không cam tâm.
Bỗng lúc này có tiếng nói truyền vào não bộ của Tuyết Vân.
- Cầm quân cờ, đặt vào ô hàng ngang thứ bảy ô thứ chín từ trên xuống.
- Là ai ?
Tuyết Vân hét lên xoay qua nhìn xung quanh, cả đám giật mình vào giới phong bị.
Lúc này, âm thanh lại truyền tới.
- Là ai không quan trọng, nếu muốn đi tiếp thì hãy nghe theo lời ta, ta sẽ không hại ai cả...
- Là vị tiền bối nào xin hãy lộ diện, Tuyết Vân muốn bái phỏng! (Tuyết Vân lên tiếng trả lời nhưng vẫn không thấy hồi âm) Tiểu nữ tử Dương Tuyết Vân, của Lăng Tiêu Điện mong tiền bối hãy lộ diện bái phỏng .
Lúc này, Dương Tuyết Vân lòng vô cùng hoang mang, suốt dọc đường cô rất cẩn thận, không ngừng phóng thích hồn lực truy xét xung quanh, không nghỉ tới lúc này xuất hiện tình huống như vậy, đối phương có thể tránh được hồn lực truy xét của bản thân làm nàng rất lo nếu như có ý đồ xấu thì các nàng chết lúc nào không hay, nên mới để lộ ra một tý thông tin để mọi người để hắn thấy sợ mà lui.
Thật ra, Lâm Thần cũng không muốn lộ diện, suốt dọc đường lặn lẽ theo đuôi không ngừng cẩn trọng, nhưng khi thấy bức tường có bàn cờ khiến bọn hắn bị vây khốn, Lâm Thần nhìn phía bàn cờ thì phát hiện bên trong ẩn giấu huyền cơ nhưng chỉ là tiểu thần thông tại thần giới,Lâm Thần liếc mắt cái có thể nhìn thấu huyền cơ, nhưng Lâm Thần không chọn lộ diện im lặng từ xa quan sát động tĩnh.
Dương Tuyết Vân thấy không trả lời, một cảm giác sinh mệnh đặt trong tay người khác khiến cô cảm thấy rất áp bức, bọn người Thanh Dương, Tiểu Hồng cùng huynh đệ Hoàng gia đồng dạng cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cuối cùng Tuyết Vân lựa chọn tin tưởng hắn, đi tới cầm quân cờ đặt theo hướng dẫn của Lâm Thần, khi quân cờ đặt vào liền không có chuyện gì xảy ra, cả đám rất cao hứng nhưng không dám buông lỏng luôn đề cao cảnh giác, tiếp đến Lâm Thần lại dùng truyền âm chỉ dẫn sau năm nước cờ, bàn cờ liền rung chuyển nứt ra làm đôi lộ ra một thạch thất.
Dương Tuyết Vân lại quay qua nói:
- Chúc mừng tiền bối phá giải trận cờ tiếp đến mong tiền bối hiện thân nếu không chúng ta xin cáo từ...
Dương Tuyết Vân biết mình thành công mở ra thạch thất con đường là nhờ chỉ dẫn của vị tiền bối bí ẩn kia, đến lúc này Lâm Thần đành phải lộ diện nhưng lần này cậu dịch dung thành một lão già năm sáu chục tuổi tóc bạc phơ.
Thấy Lâm Thần xuất hiện, Dương Tuyết Vân đi tới hành lễ:
- Vãn bối Dương Tuyết Vân, đây là đệ đệ Mộng Thanh Dương cùng muội Dương Vân Hồng, còn đây là huynh đệ Hoàng gia Hoàng Thiên Mệnh cùng Hoàng Thiên Phủ, bọn ta đến từ Trung Châu Huyền Vực tham kiến tiền bối.
- Tham kiến tiền bối! ( cả đám đồng thanh hành lễ đáp ).
- Um, lão phu họ Lâm, cứ gọi là Lâm lão, ta thấy các ngươi tiến vào di tích nên tò mò theo sau, các ngươi không để tâm chứ!
Lâm Thần vuốt chòm râu cười hà hà gật đầu nói, Dương Tuyết bọn người lắc đầu nào dám, huống hồ Lâm lão nhìn không thấu tu vi nhất định là ẩn cư cường giả.
Thấy vậy, Lâm Thần đề nghị cùng đi chung, bọn Tuyết Vân đành đồng ý cùng tiến vào thạch thất lối mòn, suốt dọc đường Tuyết Vân không ngừng thăm dò đồng thời cũng âm thầm ra hiệu mọi người cùng đề phòng.
Đi hết lối mòn thì cả đám bọn họ cùng nhau đi ra một cung điện đại sanh nguy nga giữa chính điện có một pho tượng màu vàng của một vị cường giả tay cầm trường kiếm.
Dương Tuyết Vân hốt lên như nhận ra chân dung của vị cường giả này hốt lên nói:
- Đây là Tần Hoàng Đế, nói vậy đây là Thanh Loan Đại Điện sao ?
Cả đám bao gồm Lâm Thần ngạc nhiên sau đó Dương Tuyết Vân giải thích Tần Hoàng tên là Tần Lập, là vị cường giả của vạn năm trước, thành lập ra Tần Hoàng Vương Triều cường thịnh vạn năm trước, về sau khi phi thăng, thì bên trong triều chính bắt đầu tranh đấu cuối cùng dẫn đến suy vong.
Lâm Thần bắt đầu nhớ lại thảo nào khi nhìn chân dung này hắn rất quen, hoá ra vạn năm trước thật có một tên từ phàm giới phi thăng, tư chất rất xuất chúng dùng thời gian chưa tới ngàn năm đạt tới Thân Quân vị về sau do tranh chấp món đồ gì đó mà bị các Thần Vương khác vây hãm mà vẫn lạc, hắn gọi Thiên Tử Thần Quân.
Nếu đây là nơi lưu lại truyền thừa của hắn thì Lâm Thần không chút nào động tâm dù sao cũng chỉ là Thần Quân nhỏ nhoi sao lọt vào pháp nhãn của hắn.
Lúc này bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.
- Chào mừng các ngươi đến với Thanh Loan Điện của bổn đế, chỉ cần các ngươi vượt qua thử thách của ta, các ngươi sẽ nhận được truyền thừa của bổn đế!
Thanh âm phát ra từ bức tượng đá, Lâm Thần nhìn chằm vào bức tượng rồi dùng hồn lực vận chuyển lên mắt thì ra bên trong bức tương lưu lại một tia thần thức của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...