Quý Thanh Ảnh trực tiếp bị anh ôm lên bệ rửa mặt trong phòng tắm, hai tay cô vòng lấy cổ anh, không buông ra ngay.
Phó Ngôn Trí rũ mắt: "Muốn tắm cùng anh?"
"..."
Ngữ khí của anh đứng đắn, không hề nghe ra anh đang giở trò lưu manh.
Khuôn mặt Quý Thanh Ảnh nóng lên, lắc đầu: "Không phải."
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, ngậm môi cô hôn nhẹ, thấp giọng nói: "Anh đi lấy áo ngủ cho em."
"...!Ồ."
Quý Thanh Ảnh sờ sờ vành tai đang nóng lên, những tâm trạng tồi tệ đó đã hoàn toàn biến mất nhờ người này.
Lần nào cũng vậy, mỗi khi có mây mù bao quanh cô, Phó Ngôn Trí luôn giống như vầng thái dương có thể xua tan mọi điều không vui, khiến tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn trong tích tắc.
Quý Thanh Ảnh duỗi tay, cọ cọ lên hõm cổ anh: "Ôm em thêm một chút."
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí hơi nhướng mày, nhưng cũng không ngăn cản cô.
Ôm anh hồi lâu, Quý Thanh Ảnh mới buông anh ra.
Phó Ngôn Trí bật cười, nói đùa: "Được rồi chứ?"
"Vâng." Quý Thanh Ảnh sờ sờ chóp mũi: "Vẫn nên đi ngủ sớm một chút thì hơn."
Phó Ngôn Trí không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài lấy áo ngủ cho cô.
"Tắm bồn nhé?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Phó Ngôn Trí xả nước cho cô, thấp giọng nói: "Cứ từ từ thôi."
"Vâng."
Chờ Phó Ngôn Trí ra khỏi phòng tắm lần nữa, Quý Thanh Ảnh mới bước vào bồn tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, máy sưởi đang hoạt động, còn có mùi hương thoang thoảng, là huân hương Phó Ngôn Trí đốt trước khi ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa hương liệu đang cháy cách đó không xa, thất thần.
Mùi hương rất dễ ngửi, khiến lòng người vô cùng khoan khoái.
Quý Thanh Ảnh duỗi tay xoa xoa mắt, ép cảm giác chua xót xuống.
Thật ra cô đã thoải mái hơn không ít, không khó chịu như trước nữa.
Nhưng mà cô vẫn không nhịn được nhớ lại.
Cô dựa vào thành bồn tắm, ngửa đầu nhìn ánh đèn trắng lóa trên trần nhà, vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra ngày hôm nay như một giấc mơ.
Quý Thanh Ảnh ở trong phòng tắm một lúc lâu, Phó Ngôn Trí cũng không thúc giục cô, có lẽ là biết cô muốn ở yên tĩnh một mình trong chốc lát.
Khi cô đi ra ngoài, anh đã tắm rửa xong ở phòng tắm dành cho khách, đang nằm trên giường.
Nghe thấy động tĩnh, anh nâng mắt nhìn về phía cô: "Em không sấy tóc à?"
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, đối diện với ánh mắt của anh: "Em quên mất."
Vừa rồi cô đang bận suy nghĩ nên hoàn toàn quên mất phải sấy tóc.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ, xốc chăn đứng dậy, vẫy tay gọi cô: "Lại đây, anh sấy tóc cho em."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Ok."
Hai người vào phòng tắm, Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: "Muốn ngồi hay đứng?"
"Ngồi ạ."
Phòng tắm rất lớn, chia ra hai bên khô và ướt.
Bên kia có bàn ghế vừa mua, vì Quý Thanh Ảnh ở lại đây, nên Phó Ngôn Trí mới nhờ người ta chuẩn bị.
Quý Thanh Ảnh ngồi trên ghế, để anh tùy ý sấy tóc cho mình.
Phó Ngôn Trí đã từng sấy tóc cho cô rất nhiều lần, lúc đầu không thuần thục, nhưng cứ sấy mãi, bây giờ thành ngựa quen đường cũ.
Anh đứng đằng sau Quý Thanh Ảnh, trên người mặc áo ngủ màu xám nhạt, trang phục rất tùy ý, nhưng lại khiến Quý Thanh Ảnh cảm thấy rất đẹp mắt.
Cô nhìn thẳng vào động tác của anh, không hề dịch chuyển tầm mắt.
Thi thoảng, Phó Ngôn Trí sẽ cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô, con ngươi hiện lên ý cười.
"Nhìn cái gì?"
Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, nghĩ ngợi rồi nói: "Không biết."
Cô chỉ muốn nhìn anh nhiều thêm một chút.
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, hào phóng để cho cô nhìn.
Trong phòng tắm vang lên âm thanh ù ù của máy sấy, vốn là âm thanh chói tai, nhưng bây giờ lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quý Thanh Ảnh nhìn động tác của anh, cong khóe môi.
Cô thích cuộc sống như vậy.
Cho tới bây giờ, thứ Quý Thanh Ảnh theo đuổi chưa bao giờ là một cuộc sống đầy kích thích, thứ cô hướng tới từ trước tới nay chính là một cuộc sống bình dị mà ấm áp.
Không cần ngày nào cũng lãng mạn, chỉ cần yêu nhau là được.
Sau khi sấy khô tóc, rời khỏi phòng tắm, Quý Thanh Ảnh vẫn không ngủ được.
Cô làm ổ trong ngực của Phó Ngôn Trí, nghĩ ngợi rồi nói: "Em muốn xem điện thoại lần nữa."
Phó Ngôn Trí ngừng lại, cũng không ngăn cản cô.
"Hai mươi phút."
"Ok."
Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại qua, vừa nhìn vừa hỏi anh: "Mai em sẽ gọi cho dì."
Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Ừ?"
Quý Thanh Ảnh mím môi: "Chuyện này làm phiền đến dì quá, em muốn chính miệng nói lời cảm ơn với dì."
Phó Ngôn Trí ôm cô vào lòng, trầm tư một lát rồi nói: "Ngày mai nếu kịp thì cùng anh về nhà ăn bữa cơm nhé?"
"Dạ?"
Quý Thanh Ảnh mở to mắt nhìn anh: "Ăn cùng ba mẹ anh sao?"
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Chú dì rảnh cả chứ ạ?"
Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, thân mật cọ cọ lên má cô, trầm thấp nói: "Bạn gái của anh muốn cùng anh về nhà ăn cơm, họ không rảnh cũng sẽ rảnh."
Quý Thanh Ảnh bật cười, dựa vào lồng ngực anh nói: "Anh hơi quá rồi đấy."
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
Quý Thanh Ảnh nói: "Để xem ngày mai mọi chuyện được xử lý như thế nào đã, em sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí cũng không miễn cưỡng.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, giải thích thêm một câu: "Em sợ ngày mai sẽ phát sinh thêm chuyện gì đó nữa, hay là chúng ta hẹn chú dì vào cuối tuần đi?"
Phó Ngôn Trí tính toán thời gian một chút: "Được."
Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Vậy cuối tuần chúng ta về nhà ăn cơm."
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh click mở Weibo một lần nữa.
Vì có bạn bè chia sẻ bài viết, cộng thêm mấy bài Weibo của Tam Thanh, An Gia nên có không ít người đứng về phía Quý Thanh Ảnh.
Cô ở trên hotsearch không xuống cả đêm.
Từ những lời nhục mạ ban đầu cho đến sự thanh lọc bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Có rất nhiều cư dân mạng còn đang ăn dưa trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng, nhưng vì có hai công ty lớn và vài ngôi sao hạng một trong giới giải trí đứng về phía cô, khiến rất nhiều cư dân mạng đứng ở vị trí trung lập, không dám phát ngôn linh tinh.
Bọn họ đang đợi kết quả.
Quý Thanh Ảnh nhìn qua Weibo của An Gia, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về chuyện Lâm Hiểu Sương từng sao chép rất nhiều lần.
Vì sao trước đây công ty không vạch trần chuyện này rồi đuổi việc cô ta, mà lại cố tình vạch trần ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này.
Hơn nữa, kiểu tập đoàn lớn như thế này, thật ra vô cùng kiêng dè chuyện công khai công ty mình có người đạo nhái cho bàn dân thiên hạ biết.
Quý Thanh Ảnh click mở bình luận, cư dân mạng cũng vô cùng tò mò giống cô.
Bên dưới bình luận có nhiều lượt react nhất, mấy phút trước Official Weibo có trả lời lại, nói với cư dân mạng là có người báo cáo, chứng cứ vô cùng xác thực.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, trong lúc cô đang suy nghĩ xem người báo cáo chuyện này là ai thì bên phía An Gia phản hồi lại, nói là vốn công ty bảo mật về chuyện có người báo cáo, nhưng người báo cáo này trực tiếp báo lên vị sếp lớn nhất bên kia, sếp lớn lên cơn thịnh nộ nên mới có những hành động như bây giờ.
Còn về phần chứng cứ, Official Weibo sẽ đăng lên sau.
Quý Thanh Ảnh không chút quan tâm lướt xuống nữa, lơ đãng thấy được một bình luận.
Nội dung của bình luận đó là: Có thể báo cáo tới tận chỗ sếp lớn thì chắc chắn năng lực của người này không nhỏ, ít nhất là có thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao, có rất nhiều người cũng chưa từng gặp qua sếp lớn của An Gia, nếu chỉ là người bình thường thì không thể nào báo cáo lên được, ít nhất đã bị trợ lý đánh rớt từ vòng gửi xe, chứ còn lâu mới được xuất hiện trước mặt sếp lớn.
Quý Thanh Ảnh thất thần.
Phó Ngôn Trí lâu không nghe thấy động tĩnh của cô, quay đầu nhìn qua.
Anh hơi dừng lại, thấp giọng hỏi: "Suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh: "Em đang suy nghĩ xem liệu có phải bà ấy làm không."
Phó Ngôn Trí hiểu rõ: "Em có hi vọng là bà ấy không?"
Quý Thanh Ảnh không biết.
Cô im lặng một lát, thấp giọng nói: "Chắc là không hi vọng đi.
Bà ấy yêu sự nghiệp như tính mạng, chắc là không đến mức làm ra hành động khác người như vậy đâu."
Nhưng sâu trong nội tâm, cô lại có một chút hi vọng chuyện này do bà làm.
Quý Thanh Ảnh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Phó Ngôn Trí vỗ nhẹ sau lưng cô, nhẹ giọng nói: "Vậy đừng nghĩ nữa, nếu bà ấy muốn thì sẽ nói cho em biết."
"...!Dạ."
Quý Thanh Ảnh vừa thoát khỏi Official Weibo của An Gia thì đã chú ý tới một bài share Weibo khác.
Là Địch Gia.
Địch Gia cũng share bài viết mới nhất trên Weibo của cô, caption là hai chữ vô cùng ngắn gọn: Ủng hộ.
Địch Gia vừa share, cư dân mạng lại càng ngơ ngác hơn.
Chuyện này rốt cuộc là đi theo hướng nào đây trời, An Gia làm thế thì còn hiểu được, dù sao thì Lâm Hiểu Sương cũng từng là nhà thiết kế của An Gia, nhưng chuyện này từ đầu tới cuối không hề liên quan gì tới Địch Gia.
Huống Hồ, Official Weibo của Địch Gia vô cùng cao ngạo lạnh lùng, so với An Gia và hai tập đoàn cao cấp khác còn cao ngạo hơn một chút.
Hai chữ "Ủng hộ." vừa được đăng lên đã khiến các cư dân mạng vốn đang theo dõi ngay lập tức chọn được phe.
Không cần nói gì khác, nhà thiết kế được Địch Gia tin tưởng, chắc chắn không có vấn đề.
- -- Bây giờ tui tò mò vãi luôn á, nhà thiết kế Quý Thanh Ảnh này rốt cuộc trâu bò đến mức nào vậy trời!
- -- Tôi chỉ muốn biết còn bao nhiêu người nổi tiếng chuẩn bị đứng ra share cho cổ thôi.
- -- Địch Gia làm vậy nghĩa là cổ chuẩn bị ký hợp đồng với Địch Gia hỏ?
- -- Đây là quả dưa sảng khoái nhất mị được ăn trong hôm nay đó!!!
- -- Vụ này có thể được liệt vào một trong những lần xoay người đỉnh nhất trong năm nay đấy nhỉ, quả dưa có xuất thân quyền lực nhất, ngộ giao đầu gối mình cho chị gái nhỏ này.
...!
Quý Thanh Ảnh sửng sốt.
Cô cũng có cùng suy nghĩ với cư dân mạng, nhưng cô lại biết nhiều hơn cư dân mạng một chút.
Vấn đề vừa rồi cô vẫn đang hoài nghi, đến bây giờ đã có đáp án rõ ràng.
Địch Gia làm như vậy, chỉ có một nguyên nhân.
Quý Thanh Ảnh không dám nhìn thêm nữa, tắt điện thoại.
Phó Ngôn Trí nhìn cô: "Không xem nữa à?"
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh buồn buồn làm tổ trong ngực anh, ôm cổ anh làm nũng: "Mà xem nữa chắc đêm nay em không ngủ được mất."
Phó Ngôn Trí cười khẽ một tiếng, hôn lên mái tóc mềm mại của cô: "Vậy ngủ thôi."
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh chớp chớp đôi mắt chua xót, nhẹ giọng nói: "Em không nói được lời cảm ơn với bà ấy."
Phó Ngôn Trí vỗ về lưng cô, an ủi: "Vậy tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ngủ trước, những chuyện khác để mai tính."
"Vâng."
Mới đầu, Quý Thanh Ảnh vẫn rất có tinh thần, bị những chuyện phiền não đó làm cho phân tâm không ngủ được.
Nhưng sau đó, có thể là do lồng ngực của Phó Ngôn Trí quá ấm áp, khiến cô hưởng thụ theo bản năng, dựa dẫm vào anh.
Dần dần, cô cũng lâm vào trạng thái ngủ say.
Nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, lúc này Phó Ngôn Trí mới khép mắt lại, cùng cô đi vào giấc ngủ.
Đêm ngắn mà như rất dài, có người ngủ ngon không mộng mị, cũng có người khó mà ngủ được.
Lâm Hiểu Sương không thể tin nổi nhìn những tin tức trôi nổi trên mạng, bận rộn suốt cả đêm.
Cô gọi cho tổng giám đốc công ty thiết kế, gọi cho đồng nghiệp, thậm chí còn liên hệ với cả bộ phận nhân sự.
Không có ai nhận.
Cho dù có nhận điện thoại, thì cũng vội vàng cúp máy, báo với cô ta, đừng giãy giụa nữa, văn bản luật sư của công ty đến ngay thôi.
Lâm Hiểu Sương hoàn toàn không thể tin vào những tin tức mình nghe thấy nhìn thấy, sao có thể?
Sao những chuyện cô ta làm có thể bị vạch trần được? Cô ta giấu giếm kỹ càng như vậy, cô ta không tin Quý Thanh Ảnh thật sự có năng lực lớn đến vậy.
Nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt.
Đến cuối cùng, Lâm Hiểu Sương căn bản không còn bất kỳ biện pháp gì nữa.
Cô ta chỉ có thể gọi cho một người bạn xem như quen biết để dò hỏi tình hình.
Người bạn kia là Hoa kiều, từng có tình một đêm với cô ta.
Điện thoại được kết nối.
Lâm Hiểu Sương không chút suy nghĩ, sốt ruột hỏi: "An Đức, sao rốt cuộc mọi chuyện lại thành thế này?"
Bên kia truyền đến giọng nói của đàn ông: "Lâm, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."
Giọng điệu anh ta bình tĩnh, nói: "Những chuyện cô làm đã bị vạch trần toàn bộ rồi.
Tất cả mọi người đều đã nhận được tin tức, nếu như việc chúng ta ngầm có quan hệ vị phơi bày thì tôi cũng phải chịu liên lụy."
"Anh có ý gì?" Lâm Hiểu Sương không thể tin nổi hỏi: "Công ty phải làm đến nước này sao?"
An Đức đáp lời: "Nếu không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm, những lời này trước đây là cô nói với tôi, hôm nay tôi trả lại cho cô."
Nói rồi, An Đức không đợi cô ta nói thêm, không chút do dự cúp điện thoại, cho cô ta vào danh sách đen.
Lâm Hiểu Sương nhìn cuộc gọi đã kết thúc, trừng lớn mắt.
Cô ta quay đầu nhìn về phía người đại diện cũng đang sốt ruột giống cô ta: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao lại như vậy? Sao có thể! Những chuyện đó, không phải chị nói đều đã bịt miệng hết rồi sao?"
Người đại diện cũng ngơ ngác như bị một tảng đá đập vào đầu, đầu óc choáng váng không rõ vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
"Chị cũng muốn biết rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành thế này, người nào có thể có quyền lực và năng lực lớn như vậy chứ?"
Hai người im lặng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của đối phương.
Một đêm này, Lâm Hiểu Sương dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, liên hệ với tất cả mọi người đã từng tiếp xúc, bạn bè từng quen biết, nhưng cũng không ai có thể cho cô ta đáp án cô ta muốn.
Sáng hôm sau, Lâm Hiểu Sương nhận được rất nhiều văn bản luật sư.
Của An Gia, của Quý Thanh Ảnh, thậm chí còn có của Địch Gia.
An Gia công khai tất cả bằng chứng và gửi văn bản luật sư cho cô ta.
Bên cạnh mỗi nhà thiết kế của một công ty hoặc tập đoàn thiết kế lớn đều sẽ có trợ lý thiết kế, trợ lý chỉ cần học tập tốt, có thể show ra những tác phẩm tốt thì hoàn toàn có thể bay lên trở thành nhà thiết kế.
Sau khi Lâm Hiểu Sương gia nhập An Gia, cũng từng có một khoảng thời gian làm trợ lý thiết kế, nhưng vì một tác phẩm xuất sắc nào đó, khiến cô ta giành được giải thưởng tiềm năng nhất trong một cuộc thi, từ đó trở thành nhà thiết kế.
Sau đó, cô ta một đường đi thẳng lên trên.
Mặc dù không được xem là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc, nhưng những tác phẩm của cô ta luôn mang những phong cách hết sức độc đáo, luôn có những ý tưởng mới khiến mọi người được mở mang tầm mắt.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên cô ta cũng có địa vị nhất định trong An Gia.
Nếu không phải bị báo cáo, qua hai năm nữa có khả năng cô ta sẽ leo lên một tầng cao mới.
Mà bây giờ, những chứng cứ đang có vô cùng xác thực.
Hóa ra, những tác phẩm trước đây của Lâm Hiểu Sương đều là đạo nhái từ các tác phẩm của trợ lý thiết kế bên cạnh.
Cô ta không rập khuôn toàn bộ mà cố ý vô tình bắt chước, thậm chí còn có thể khiến máy tính của trợ lý thiết kế xảy ra một loạt vấn đề khiến trợ lý không thể chứng minh linh cảm và ý tưởng đó vốn dĩ là của mình.
Bởi vì không có chứng cứ.
Trợ lý ngậm bồ hòn làm ngọt, đương nhiên cũng muốn tố cáo hoặc vạch trần chuyện này.
Nhưng không có chứng cứ.
Quan hệ của Lâm Hiểu Sương ở công ty không tồi, dưới điều kiện và địa vị bất bình đẳng, bọn họ không dám kiện cáo, thậm chí còn không dám chứng tỏ bản thân.
Ánh mắt nhìn người của Lâm Hiểu Sương rất chuẩn.
Những trợ lý cô ta chọn đều là người dễ bắt nạt, không có bối cảnh, thậm chí còn là người vừa ra nước ngoài công tác.
Nếu nói không được, cô ta thậm chí sẽ hối lộ mọi người để cảnh cáo hoặc tống tiền.
Cũng vì nguyên nhân này, thời gian công tác của các trợ lý bên cạnh Lâm Hiểu Sương đều không được dài lâu.
Cô ta ngoại trừ nhìn chằm chằm vào thiết kế của trợ lý, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào các nhà thiết kế là lưu học sinh, thực tập sinh các loại.
Loại chuyện này, cô ta làm nhiều thành quen.
Trước đây, không phải không có người tố cáo, nhưng gửi thư đi thật lâu vẫn không nhận được câu trả lời.
Vậy nên mới khiến cô ta làm khùng làm điên lâu như vậy.
Lần này, vì chuyện của Quý Thanh Ảnh, những nhà thiết kế từng bị cô ta sao chép sôi nổi đứng ra, thậm chí còn công khai đoạn chat với Lâm Hiểu Sương.
Trong lời nói, cô ta đương nhiên không thừa nhận mình đạo nhái.
Nhưng vẫn có người còn lưu lại bản thảo, thậm chí còn làm ra tác phẩm.
Một người chứng thực, mọi người sẽ không tin.
Nhưng bây giờ có rất nhiều người đứng ra làm chứng, không ai không tin.
Sau đó nữa, An Gia công khai chứng cứ, còn có cuộc đối thoại của Lâm Hiểu Sương và một nhà thiết kế.
Là một cuộc đối thoại tình cờ trong hậu trường một show thời trang, trợ lý bị cô ta đuổi đi trở thành trợ lý của một người mẫu có tiếng.
Trời xui đất khiến thế nào mà cuộc trò chuyện của hai người đầy mùi thuốc súng, cũng vì vậy mà bị người ta ghi âm lại, khiến Lâm Hiểu Sương không thể biện minh.
Chứng cứ thật sự vô cùng xác thực.
Chứng cứ này vừa được tung ra, các cư dân mạng vẫn đang đứng ở vị trí trung lập ngay lập tức trở mặt.
Số lượng người theo dõi trên tài khoản Weibo của Lâm Hiểu Sương giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Sau khi chứng cứ được phía An Gia tung ra, trường học cũ của cô ta cũng công khai một đoạn video.
Đó là video bằng chứng về việc trong khoảng thời gian Lâm Hiểu Sương ở trọ ngoài trường, cô ta có quay về ký túc xá, cùng với cảnh năm đó cô ta giằng co với Quý Thanh Ảnh, nói về chuyện sao chép tác phẩm kia.
Cuộc đối thoại của hai người quá rõ ràng.
Quý Thanh Ảnh từ đầu tới cuối chưa bao giờ thừa nhận mình sao chép, cô đã yêu cầu nhà trường kiểm tra camera theo dõi ký túc xá, Lâm Hiểu Sương nói mình chưa từng về ký túc xá.
Mà video cho thấy rõ, ngày đó Lâm Hiểu Sương từng về ký túc xá, mặc dù cô ta đội mũ và đeo kính râm, nhưng người quen sẽ không nhận nhầm, cô ta còn nhẹ nhàng tự nhiên mở cửa phòng ký túc xá.
Đoạn video này vừa được công bố, mặc dù không đến mức rửa sạch hoàn toàn oan ức của Quý Thanh Ảnh, nhưng đủ để chứng minh năm đó Lâm Hiểu Sương nói dối.
Rõ ràng cô ta từng về ký túc xá, nếu không phải chột dạ, vì sao cô ta lại phủ nhận chuyện mình từng về ký túc xá?
Đến cuối cùng, còn có giáo viên từng giảng dạy Quý Thanh Ảnh đứng ra.
Đó là một nhà giáo vô cùng yêu quý Quý Thanh Ảnh.
Vì chuyện năm đó, cô ấy vẫn luôn áy náy, sau khi sự việc khép lại cũng từng tới tìm Quý Thanh Ảnh, nói với cô, sau này nếu có chứng cứ, thì cô ấy tình nguyện nói lời xin lỗi với Quý Thanh Ảnh, thậm chí chứng minh giúp cô.
Chuyện năm đó, cô giáo cũng bất lực.
Nhưng cô ấy muốn lòng được thanh thản, hi vọng lúc sinh thời có thể giảm bớt sự áy náy với cô.
Trường học vừa đăng đoạn video này, nỗi oan của Quý Thanh Ảnh được rửa sạch hơn phân nửa.
Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người qua đường cảm thấy vẫn chưa đủ chứng cứ, Lâm Hiểu Sương từng sao chép tác phẩm của người khác, nhưng không thể chứng minh được cô ta cũng sao chép tác phẩm thời đại học đó.
Vào khi tất cả mọi người không ngờ tới, lớp trưởng lớp đại học của Quý Thanh Ảnh gửi cho cô một đoạn ghi âm đối thoại và ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Chúc Minh Kiệt: [ Đây là Hạ Viễn bảo tôi gửi cho cậu, tôi đã xem qua và nghe qua.
Tôi thay mặt toàn bộ các bạn học trong khoa trịnh trọng xin lỗi cậu, hai năm trước là chúng tôi hiểu lầm cậu, thật sự xin lỗi! Cậu công khai đoạn ghi âm này ra đi.
Hạ Viễn nói, chuyện này là do cậu ta yếu đuối, là lỗi của cậu ta, cậu ta cũng không cầu xin cậu tha thứ, bây giờ giao cho cậu chỉ để bản thân cậu ta thanh thản hơn một chút.
]
Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, mở file ghi âm và ảnh chụp màn hình.
Cô công khai toàn bộ file ghi âm và ảnh chụp màn hình lên mạng.
File ghi âm vừa được tung ra, sự nghiệp thiết kế của Lâm Hiểu Sương hoàn toàn tan tành, mà ô danh Quý Thanh Ảnh phải gánh gần ba năm nay cũng hoàn toàn được rửa sạch.
Đó là cuộc đối thoại giữa Lâm Hiểu Sương và Hạ Viễn.
Sở dĩ năm đó Hạ Viễn đứng về phía Lâm Hiểu Sương, giúp đỡ cô ta là vì Lâm Hiểu Sương mang thai con của anh ta, cô ta dùng đứa con để ép buộc anh ta.
File ghi âm ghi lại cuộc đối thoại lúc hai người cãi nhau, Hạ Viễn biết lần hai người phát sinh quan hệ ở khách sạn là do một tay Lâm Hiểu Sương lên kế hoạch, bỏ thuốc anh ta, anh ta muốn chia tay với cô ta, muốn công khai chân tướng sự việc cho mọi người biết.
Lúc đó bọn họ đều đang ở nước ngoài.
Lâm Hiểu Sương nói với anh ta, anh ta công khai thì Hạ thị cũng sẽ xong đời.
Cô ta thân bại danh liệt thì Hạ Viễn cũng sẽ như vậy, thậm chí chuyện của Hạ Viễn còn ảnh hưởng đến doanh nghiệp Hạ thị.
Cũng vì nguyên nhân này mà Hạ Viễn phải nhịn xuống.
Nhưng anh ta lại ghi âm lại.
Còn ảnh chụp màn hình là vào lúc học đại học.
Hạ Viễn nói hết với Lâm Hiểu Sương về linh cảm của Quý Thanh Ảnh, ý tưởng thiết kế của cô.
Ảnh chụp màn hình đoạn chat của hai người họ lại khiến mọi người thêm rõ ràng, tội danh Quý Thanh Ảnh phải gánh chịu năm đó như thế nào, cô bị người ta hãm hại như thế nào.
Chỉ như vậy đã đủ vạch trần chân tướng Quý Thanh Ảnh khát vọng ba năm nay.
Cô là một nhà thiết kế chân chính, trong sạch, Quý Thanh Ảnh.
Sau khi cư dân mạng nghe xong file ghi âm và ảnh chụp màn hình đều tỏ vẻ cảm thấy đau lòng cho cô.
Bọn họ không thể nào nghĩ tới, một người có thể ác độc tới mức này.
Sao cô ta có thể như vậy?
Đã ăn cắp lại còn la làng, thậm chí còn tiêu dao tự tại nhiều năm như vậy.
Cư dân mạng vừa đau lòng cho Quý Thanh Ảnh, vừa nhục mạ Lâm Hiểu Sương.
- -- Huhuhu đau lòng cho chị đẹp của tui quá đi!!! Chú ý tới chị ấy đã nhiều năm rồi, chị ấy vẫn luôn là nhà thiết kế quý giá mà tui cất giấu, đôi khi chị ấy cũng sẽ chia sẻ một chút về công việc của mình, nhưng từ trước tới nay không muốn tuyên truyền rộng rãi, tui cũng học thiết kế, trước đây còn từng gửi tin nhắn cho chị ấy, chị ấy luôn luôn nghiêm túc trả lời tui, thậm chí còn cho tui ý kiến về tác phẩm của mình.
Tui hoàn toàn không ngờ lại có chuyện như thế này.
Tui biết ngay mà, chị iu của tui không thể nào đạo nhái tác phẩm của người khác!
- -- Đau lòng quá trời! Trước đó cổ bị mắng thảm lắm luôn đó.
- -- Tôi hi vọng những người từng mắng nhà thiết kế kia, tất cả đều đứng ra xin lỗi cô ấy đi.
- -- Cuối cùng!!! Cầu mong đạo sĩ đều chết hết đi!
- -- Vì sao lại có những con người ghê tởm như vậy tồn tại trên thế giới này chứ! Ôm chị đẹp sườn xám một cái nà!
- -- Ấu dìa thoải con gà mái quá luôn, mị chỉ muốn biết rốt cuộc Lâm Hiểu Sương muốn chết như thế nào nè!
- -- Muốn hỏi mấy người hôm qua mắng Quý Thanh Ảnh, nói cô ấy mua chuộc giám khảo một chút, bây giờ mặt mấy người có đau không?
...!
Số lượng người theo dõi Weibo của Quý Thanh Ảnh tăng chóng mặt.
Trừ cái này ra, văn bản luật sư của Địch Gia cũng được đăng lên.
Nhằm vào tác phẩm năm đó Lâm Hiểu Sương dùng làm tác phẩm của cô ta để gia nhập vào khóa huấn luyện tại Học viện thiết kế do Tập đoàn Cao cấp Địch Gia tổ chức, muốn cô ta bồi thường.
Còn về chuyện cô ta từng mua chuộc và uy hiếp người khác, vì chuyện này không diễn ra trong nước, nên không có cách nào trừng trị cô ta bằng pháp luật, nhưng chỉ với mấy văn bản luật sư của các công ty kia cũng đủ khiến cô ta kiện tụng điên đầu, thậm chí còn có khả năng phải đi tù.
Nói tóm lại, sau khi mọi chuyện xảy ra, lượng người theo dõi trên Weibo và Instagram của Lâm Hiểu Sương giảm thẳng vào lòng đất.
Bình luận dưới Weibo của cô ta đều là lời chửi bới, thảm không nỡ nhìn.
So với Quý Thanh Ảnh ngày hôm qua còn thảm hơn nhiều.
Sự thật cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Quý Thanh Ảnh nhận được lời xin lỗi từ bạn học đại học, nhận được lời xin lỗi của giáo viên, nhận được lời xin lỗi của cư dân mạng.
Cô nhìn những tin nhắn liên tục nhận được, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Chân tướng cô khát vọng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Cô nhìn những tin nhắn đó, nước mắt ào ào chảy ra.
Phó Ngôn Trí vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, thấy cô lặng lẽ khóc thút thít, anh cũng không ngăn cản.
Khi cảm xúc đạt tới một điểm nhất định, cô cần phải phát tán ra ngoài.
Anh duỗi tay, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Quý Thanh Ảnh bắt lấy cánh tay anh, chôn đầu trong ngực anh, khóc càng to hơn.
Cô cũng không lo lắng tới chuyện mình khóc có xấu lắm không, cô chỉ muốn khóc một trận mà thôi.
Sự thật cô khát vọng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Cuối cùng cô cũng không cần vì chuyện này mà thường xuyên gặp ác mộng nữa.
Khi chuyện này vừa xảy ra, Quý Thanh Ảnh luôn mơ thấy ánh mắt của các bạn học nhìn cô.
Từng ánh mắt khi nhìn cô luôn tràn đầy sự chán ghét và khó chịu.
Cô sợ hãi.
Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng bị bọn họ đổ tội như vậy, khiến có đôi khi cô cũng không nhịn được mà suy nghĩ, có phải thật sự cô có vấn đề hay không.
Không biết đã khóc bao lâu, chờ tới khi cô dừng lại, áo của Phó Ngôn Trí đã ướt.
"Không khóc nữa?"
Phó Ngôn Trí vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu không em?"
Quý Thanh Ảnh lắc lắc đầu, thút tha thút thít nức nở nói: "Khó chịu."
Phó Ngôn Trí đột nhiên bật cười, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy thì để anh ôm em thêm một lúc nữa."
"Vâng."
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, làm gián đoạn cái ôm nồng nhiệt.
Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn, là điện thoại của cô.
Sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Phó Ngôn Trí cũng nhìn theo: "Em nhận điện thoại trước đi, anh đi rót cho em ly nước."
"...!Vâng."
Quý Thanh Ảnh mím môi, nhận điện thoại của Chu Chỉ Lan.
"Alo."
Chu Chỉ Lan nghe giọng nói của cô, hơi nhíu mày: "Con khóc à?"
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.
Chu Chỉ Lan ở đầu bên kia im lặng vài giây rồi mới thấp giọng nói: "Ngày mai mẹ về thăm bà ngoại con, ngày kia ngồi máy bay từ Giang Thành về thẳng luôn."
Quý Thanh Ảnh nhận lấy ly nước Phó Ngôn Trí đưa cho mình, nhấp một ngụm, hắng giọng nói: "Bà đừng nói cho bà ngoại biết những việc này."
"Sẽ không."
Chu Chỉ Lan trầm mặc một lát: "Quan hệ giữa hai chúng ta, có khả năng không giấu được."
Bà nói: "Nếu con không ngại, thì để mẹ công khai trước, nhân tiện cũng thông báo cho mọi người biết mẹ sẽ không tham gia vào hội đồng giám khảo của cuộc thi quốc tế luôn."
Quý Thanh Ảnh im lặng một lát, nói một câu: "Tùy bà."
Chuyện này không có bất cứ ảnh hưởng gì tới cô.
Cho dù có ảnh hưởng thì cũng chỉ ảnh hưởng tới Chu Chỉ Lan.
Chu Chỉ Lan "Ừ" một tiếng, cũng không biết nên nói gì với cô.
Hai người cùng trầm mặc hồi lâu.
Một lúc lâu sau, bà mới nói: "Nếu có thể, mẹ hi vọng lần sau có thể nhìn thấy bạn trai của con."
Quý Thanh Ảnh không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.
Chu Chỉ Lan cảm nhận được cảm xúc của cô, thở dài một tiếng: "Không có chuyện gì nữa, mẹ cúp đây."
"Đợi một chút."
Quý Thanh Ảnh mím môi, nói một câu: "Cảm ơn."
Chu Chỉ Lan sửng sốt: "Cảm ơn chuyện gì?"
"Tin tức bên An Gia, là bà báo cáo nhỉ?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Cảm ơn."
Chu Chỉ Lan lặng lẽ bĩu môi: "Không cần, đây là việc mẹ nên làm, mẹ cũng không muốn những nhà thiết kế như vậy trở thành khối u ác tính của ngành công nghiệp thiết kế này."
Chẳng qua thu thập những chứng cứ đó tốn không ít công sức, bà vừa nhận được thì chuyển ngay ra ngoài.
Quý Thanh Ảnh "Ồ" một tiếng, không nói thêm.
Cô nghĩ nghĩ: "Sẽ ảnh hưởng gì đến bà không?"
"Sẽ không." Chu Chỉ Lan nhàn nhạt nói: "Mẹ từng ăn vài bữa cơm với ông chủ của An Gia, còn về bên kia thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, con yên tâm."
"Tôi biết rồi."
Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơi, nhả ra một câu từ kẽ rang: "Thượng lộ bình an."
"...!Được, con tự chăm sóc cho bản thân, gặp lại ở cuộc thi quốc tế."
"Được."
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, sau đó mới quay người đi tìm Phó Ngôn Trí.
Phó Ngôn Trí đứng cách đó không xa, khi cô lại gần, anh chủ động giang tay ra.
"Bác sĩ Phó."
Cô ôm Phó Ngôn Trí, nhẹ giọng nói: "Em vẫn không muốn tha thứ cho bà ấy, nhưng dường như em đã có thể cho qua chuyện gì đó."
Quý Thanh Ảnh không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào.
Cô không thể tha thứ cho những chuyện Chu Chỉ Lan đã làm trước đây, nhưng cũng không muốn mình chìm đắm trong quá khứ, tự nhốt mình, khiến bản thân trở nên mẫn cảm, yếu ớt.
Cô nghĩ, cô muốn cố gắng học cách quên đi, không bận tâm tới những chuyện đã qua đi nữa, cũng không thể để những chuyện đó trở thành khúc mắc của cô.
Phó Ngôn Trí biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh dịu dàng xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Anh biết."
Anh nói: "Vậy từ từ thả lỏng, đừng nghĩ tới nữa."
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh cảm nhận được hơi ấm nơi lồng ngực anh, nhẹ giọng nói: "Thật ra trước đây nhìn thấy bà ấy, em còn cảm thấy rất chán ghét."
Cô giải thích: "Đương nhiên, cũng không thể bởi vì lần này bà ấy giúp em mà em tha thứ cho bà ấy ngay được."
Cô cũng không biết mình muốn nói gì, giống như con người khi tới độ tuổi nào đó, sau khi đã trải qua một số chuyện sẽ không muốn bận tâm tới những chuyện rườm rà ngoài chuyện sinh tử nữa.
Có thể cho qua thì cho qua.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ, thấp giọng nói: "Anh hiểu."
Anh và Quý Thanh Ảnh lặng lẽ đối mặt với nhau, nói với cô: "Em phải nhớ kỹ, em có rất nhiều bạn bè đối xử thật tâm với em, bọn họ đều vô cùng yêu quý em."
Anh hơi dừng lại, hôn lên đôi mắt cô, để lại một câu: "Còn có, anh yêu em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...