Hòn Đảo Ngủ Say H


Cô im lặng lúc lâu, nói với Thẩm Vực: “Tôi có thể tự thuê nhà.


 
Phần lớn cuộc nói chuyện giữa bọn họ đều không có gì rõ ràng, hai người đều là người thông minh, có thể nghe ra ý của đối phương, trên mặt Thẩm Vực không có chút biểu cảm gì, mí mắt rất mỏng, mạch máu gần như có thể nhìn thấy dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trần Miên: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”
 
Trần Miên không dừng lại một giây, buông đũa trong tay xuống, hỏi Thẩm Vực: “Cậu không định đưa tiền cho tôi sao?”
 
Thẩm Vực bật cười, bắt chéo chân lại, tỏ vẻ như “cậu tự nghe thử xem cậu nói cái gì vậy”, anh cũng không tiếp lời, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.

 
Dưới ánh nhìn này, Trần Miên chớp mắt chậm rãi, sau đó há miệng giống như đã ngộ ra, lập tức đi đến về phía Thẩm Vực.

 
Cô đứng trước mặt Thẩm Vực.

 
Chìa tay ra chạm vào mắt anh, lông mi lướt qua ngón tay, đôi mắt đen láy đó đang ở rất gần.

 
Sau đó, vòng eo mềm mại của Trần Miên sụt xuống, tiến sát lại gần, giống như trao đi một món quà, một nụ hôn ấm nóng được đặt lên mắt anh.


 
Giọng của Trần Miên như lơ lửng trong không trung, hỏi anh: “Như vậy được rồi chứ?”
 
Ngón tay Thẩm Vực khẽ cong lại, những đốt ngón tay giơ lên ấn vào da của ghế sofa.

 
Anh không nói một lời nào, sau khi bị hôn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là yết hầu của anh chuyển động lên xuống, quai hàm sắc nét có hơi căng ra, anh đang nhẫn nhịn, mỗi lần gần gũi với Trần Miên, anh đều có một cảm giác mãnh liệt, sự khao khát khiến anh muốn xé cô ra thành từng mảnh rồi ăn tươi nuốt sống cô.

 
Để hoàn toàn biến Trần Miên trở thành người của Thẩm Vực.


Ham muốn mãnh liệt này cũng từng xuất hiện từ thuở thơ ấu của anh, khi đó trường mẫu giáo tổ chức đi chơi xuân, cho các bạn trẻ đi sở thú, Thẩm Vực dừng lại trước chuồng của một con công trắng mà không chịu rời đi, lúc đó anh muốn có được một con công, sau này bố anh biết được, không biết từ đầu mà đem về một con công cho anh nuôi ở trong sân.

 
Nhưng một khi đã có được thứ mà mình muốn, Thẩm Vực lại mất đi hứng thú với chú chim công đó.

 
Thẩm Vực một mực cho rằng, Trần Miên đối với anh cũng như vậy.


 
Nhưng thời gian dần trôi, cũng đã hai năm rồi.

 
Hằng ngày, hằng đêm trong hai năm này đều nói với Thẩm Vực cùng một chuyện: Trần Miên không phải là chú chim công trắng đó.

 
Không phải là thứ đơn thuần chỉ muốn là có được.

 
Mà là…
 
Người trước mặt hoàn toàn không biết gì vẫn nhìn anh như cũ, biểu cảm của cô từ đầu đến giờ vẫn tẻ nhạt, thất tình lục dục gần như ngoài tầm kiểm soát đối với cô, lúc vui cũng sẽ cong môi cười, còn lại thì đều trong bộ dạng này, giống như một chiếc tách ấm áp tinh xảo trong bộ ấm mỏng manh vậy.

 
Những giọt lệ lưu lại trên ngực tối qua dường như biến thành ảo giác trong bóng tối.

 
Cô gái đó hoảng sợ mà ôm chầm lấy anh, bây giờ lại nhìn anh lạnh lùng như vậy.


 

Sau đó cô hỏi anh: “Vậy cậu muốn thế nào?”
 
Anh nhận ra rằng, cách để thực sự có được một người, không chỉ đơn giản là việc để cô lại bên mình, dùng tiền để khiến cô làm tình và hôn mình.

 
Mà muốn khi cô nhìn anh, trong mắt cô chỉ có anh.

 
Là dù không ở bên cạnh, cũng có thể nghe thấy tiếng gọi tình yêu từ mọi phía.

 
Nhưng rất hiển nhiên, bây giờ Trần Miên không cảm thấy chút gì cả.

 
Thẩm Vực không định dùng thủ đoạn, sẽ càng không đi theo Trần Nhân và để người ta thao túng như Du Hoài.

 
Anh dựa người ra sau, kéo Trần Miên lại với khoảng cách vừa đủ để anh có thể nhìn vào đôi mắt đó của cô.

 
Nó có màu nâu nhạt, dưới ánh mặt trời nó giống như màu hổ phách, có hình bóng của anh phản chiếu trên đó, cổ áo xanh của đồng phục có hơi mờ nhạt so với bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

 
Bên ngoài cửa sổ, có con chim đang vỗ cánh bay qua.

 

Tiếng người nhân công quét dọn lá cây giống như nhạc đệm của tiếng gió vào sáng sớm.

 
Ánh nắng xuyên vào thông qua cửa sổ, lan rộng ra từng chút một, chiếc bánh để dưới sàn suốt đêm chưa ai mở ra, mùi hương thoang thoảng của bánh kem dâu tây bao trùm trong không khí và đọng lại giữa hai người bọn họ.

 
Trần Miên nhìn một cái, ánh mắt nhìn về phía cái túi gói.

 
Rồi lại nhìn về phía Thẩm Vực, cô mấp máy môi định nói cái gì đó.

 
Lại nghe Thẩm Vực cười một tiếng: “Đừng.


 
Anh nhìn cô, nụ cười ở khóe môi giống như luồng không khí khi chú chim bay ngang qua trên bầu trời, nhẹ đến mức gần như không thể nhìn ra.

 
Có hơi lạnh nhạt, từ Thẩm Vực có giới hạn trở về Thẩm Vực lúc đi học.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận