Hòn Đảo Ngủ Say H


Lúc này về đến nhà, nghe tiếng Trần Miên khóa cửa, lại càng tức giận.
 
Trần Miên cũng giống những người khác, khinh thường ông ta, cho nên nghe thấy ông ta trở về thì lập tức khóa cửa, không thèm chào một câu.
 
Ông ta trong cơn giận dữ, lập tức đi đến cửa phòng Trần Miên, đập cửa đùng đùng: “Con khốn nạn! Bố mày về mà không biết chào một câu? Cả ngày trốn trong phòng đọc sách, thật sự cho rằng có thể thay đổi vận mệnh ư? Mày cũng giống người mẹ không biết xấu hổ của mình, cách duy nhất có thể thay đổi vận mệnh chính là dựa vào đàn ông, mày hiểu không?”
 
Lời này cực kỳ khó nghe, đến mức Tống Ngải cũng nhíu mày, kéo mạnh cánh tay ông ta: “Không phải đóng gói đồ ăn về rồi sao? Tôi đi hâm nóng lại, để ý nó làm gì?”
 
Trần Tống quát to: “Đậu phộng này là cho người ăn à? Một miếng thịt cũng không có, Trần Miên…”
 
Ông ta gõ cửa: “Mở cửa ra cho tao, tiền đâu? Mày không đi ra ngoài bán sao? Một vạn lần trước tao đã dùng hết, kiếm tiền về đây.”
 
Trần Miên lạnh nhạt, tay cầm bút vẫn không ngừng viết.
 
Ngoài cửa Tống Ngải dịu dàng khuyên, sau khi bà ta hợp tác với Trần Miên, cũng như tìm được tri kỷ.

Tổng Ngải đã thay đổi thái độ tùy tiện của mình.


Cũng đối xử dịu dàng với Trần Tống,  ẩn sau lưỡi dao dịu dàng là ý nghĩ xoa dịu Trần Tống để ông ta không gây rắc rối cho Trần Miên.
 
“Không phải hôm nay tôi cho ông tiền rồi à.

Được rồi, nếu ông ăn không no thì chúng ta ra ngoài tìm quán ăn là được?”
 
Trần Tống cười lạnh: “Bà đừng giả vờ với tôi, ánh mắt Trương Cường nhìn bà, ông ta làm bà nhiều chưa? Còn ngủ mấy lần với người ta rồi, đúng là kỹ nữ không biết xấu hổ…”
 
Nhưng sao có thể giảng đạo lý với người không có đạo đức chứ.
 
Dịu dàng với bọn họ là thỏa hiệp, cho bọn họ thấy mình có thể tùy tiện bị người khác bắt nạt.
 
Tiếng đập của Trần Tống truyền qua cửa.
 
Trong phòng ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, điện thoại trên bàn lại sáng lên.
 
Thẩm Vực hỏi cô: [Bánh kem dâu hay bánh kem chocolate.]
 
Du Hoài thấy Thẩm Vực còn đang nhìn điện thoại, có hơi buồn cười: “Xử lý việc nước nhà hả anh Thẩm?”
 
Ý trêu chọc rõ ràng, hôm nay anh ta cảm thấy Thẩm Vực rất khác lạ, bình thường anh sẽ không dẫn người đến nhà hàng Tây bảo tổ chức sinh nhật.

Ném thực đơn qua để tùy ý lựa chọn, nhưng Trần Kha lại nhìn chằm chằm thực đơn, mắt anh ta đỏ hoe lườm anh: “Xúc phạm người khác vui lắm phải không?”
 
Kết quả Thẩm Vực lại cười, anh nói thẳng: “Gọi giáo viên tới đây càng tốt.”
 
Mọi người đều nghe ra hàm ý.
 
Lần đầu tiên Du Hoài thấy Thẩm Vực trẻ con so đo với người khác.

Nói thật, tịch thu điện thoại cũng không phải chuyện lớn, học sinh cuối cấp cũng chỉ chửi bới vài câu, cũng không đáng để chấp, như học sinh tiểu học vậy.
 
Trần Kha gây rắc rối rất nhiều.
 

Nhưng Thẩm Vực nói rất rõ ràng, chỉ thiếu điều nói thẳng tên Trần Miên ra thôi.
 
Trên bàn có người kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Vực dây dưa với Trần Miên từ khi nào thế? Không phải đang quen người của ban mỹ thuật ư?”
 
Dây dưa ở đâu ra, rõ ràng anh muốn nhưng vẫn chưa làm được.
 
Anh ta kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Vực, không nhịn cười nổi: “Tôi không ngờ cậu có thể ngây thơ đến vậy, âm thầm giúp đỡ người khác, chờ người ta trả lời, anh Thẩm, cô gái lần trước chơi xe chấn với anh đâu, túng dục quá độ nên muốn đổi sang tình yêu trong sáng à?”
 
Chấn mẹ mày.
 
Du Hoài là điển hình của mẫu người cái hay không nói, nói toàn cái dở, anh ta mặc kệ tâm trạng của Thẩm Vực, thấy anh không vui thì vui sướng.
 
Đang định nói thêm vài câu nữa, lại thấy Thẩm Vực bên cạnh cầm áo khoác đồng phục lên, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Người ngồi xung quanh lập tức đi theo, lẩm bẩm trong miệng “Đổi chỗ chơi à?” nhưng lại bị Du Hoài ngăn lại, anh ta nhìn cánh cửa đóng sầm, nhai kẹo cao su cười ngặt nghẽo.
 
“Đổi cái rắm, học sinh giỏi về làm bài tập đi.”
 
Đèn đường dưới lầu nhà Trần Miên hỏng rồi.
 
Xung quanh đen sì.
 
Bóng đêm như mực, không thấy một ngôi sao.

 
Khi Trần Miên nhận được tin nhắn của Thẩm Vực, âm thanh ngoài cửa đã ngừng.
 
Tin nhắn có nội dung ngắn gọn: [Xuống lầu.]
 
Trần Miên nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài.
 
Trong phòng khách, Trần Tống đang ngồi trên sofa, nửa người trên trần trụi, hai chân dang ra, quần cởi một nửa, giữa hai chân là Tống Ngãi đang khẩu giao giúp ông ta.
 
Bà ta mút đến mức hai má hóp lại, mút lên mút xuống thứ đó của Trần Tống, phát ra tiếng nước chụt chụt.
 
Trần Tống lười nhác ngả người ra sau, sướng đến nheo mắt, thấy Trần Miên ra cũng không cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí còn cười hỏi một câu: “Ồ, con gái tao chịu ra ngoài rồi này.”
 
Tống Ngải đang vùi dưới háng dừng lại, lập tức bị ông ta túm tóc ấn xuống.
 
“Mẹ nó, tôi còn chưa bắn, bà dừng lại làm gì?”
 
Mắng xong, lại nhìn về phía Trần Miên, thậm chí cô còn không thèm nhìn về phía này, ánh mắt ông ta đánh giá từ trên xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận