Hòn Đảo Ngủ Say H


Trần Nhân mở nước chậm rãi rửa tay, Lâm Lâm ở bên cạnh vẫn đang lẩm bẩm: “Thật ra với tính cách của Trần Miên, không giống người sẽ nói thế trước mặt mọi người, ngoài cố ý ra thì tớ thực sự không nghĩ nổi lý do thứ hai.


 
Trần Nhân cười: “Cố ý thu hút sự chú ý của Thẩm Vực?”
 
Lâm Lâm gật đầu, chẳng phải vậy sao, tâm tư nữ sinh loanh quanh lòng vòng, bình thường nam sinh trong lớp truyền giấy không cẩn thận ném phải Trần Miên, Trần Miên sẽ không tức giận mà nhặt lên truyền lại, chuyện vừa rồi ở sân bóng rổ, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.


 
Cô ta không thích Trần Miên lắm, trước đó chỉ là không thích, nhưng sau lần ở phòng giáo viên lại thành ghét.

 
Ai cũng ngấm ngầm nói rằng cô ta làm chó cho Trần Nhân, những lời thế này cô ta không quản nổi, nhưng nếu chúng phát ra từ miệng Trần Miên thì cô ta để ý, bởi vì dưới cái nhìn của Lâm Lâm, một học sinh nghèo như Trần Miên không cùng đẳng cấp với cô ta, lấy tư cách gì, dựa vào đâu mà dám nói như vậy.

 
“Còn gì nữa? Nhân Nhân cậu đừng ngây thơ quá, trước đây cậu ta làm việc cho cậu là vì tiền, tớ còn từng nghe cậu ta nói với người khác về Thẩm Vực.


 
Tiếng hai người nói chuyện rất to, như không sợ người khác nghe thấy.

 
Giọng nói truyền vào phòng vệ sinh nữ chật hẹp ở cách vách, lọt vào tai Thẩm Vực đang ôm Trần Miên trong lòng.


 
Ngón tay anh không thành thật mà vuốt ve sau lưng Trần Miên, môi dán vào tai cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Lén nói gì về tôi?”
 
Trần Miên mặt không biểu cảm: “Nói cậu là bông hoa bị người ta chơi đùa.


 

Thẩm Vực lập tức bật cười, ngực rung lên, đầu dựa vào ngực cô, hầu kết áp vào hõm vai cô, lúc nó di chuyển, Trần Miên có cảm giác như bị ai đó cù, khoảng cách quá gần nên từng âm thanh của anh đều bị cô nghe thấy.

 
Hiếm khi anh cười thế này, nụ cười khác hoàn toàn với khí chất lạnh lùng bình thường của anh, cứ như vậy mà bao trùm Trần Miên.

 
“Giá thế nào? Thế này à?”
 
Tay anh thuần thục luồn vào áo ngực cô, giữ lấy bộ ngực mềm mại, hoàn toàn dán sát vào bàn tay, năm ngón tay bao lấy ngực cô, hạt lựu đỏ áo vào lòng bàn tay anh, giống như một thung lũng xuất hiện trong cuộc đời anh mà anh khó có thể vượt qua.

 
Mềm mại, khiến dục vọng lan tràn, lý trí bị nhịp tim của cô nuốt chửng.

 
Hơi thở Trần Miên trở nên nặng nề hơn, ánh mắt cũng mê mang.

 
Ngoài vệ sinh, tiếng Lâm Lâm đang bàn tán về các nữ sinh khác chậm rãi truyền vòng, đọng lại trong không gian kín.

 
Ở đây chỉ có bọn họ, nhưng lại vì vậy mà biến thành không chỉ có bọn họ.

 
Giống như Lâm Lâm cũng đứng đây nhìn Thẩm Vực ôm cô vào lòng, tách hai chân ra, làn váy che khuất quần thể thao của anh, hai tay Thẩm Vực giữ chân cô quấn quanh vòng eo săn chắc của mình.

 
Sự kích thích chậm rãi khiến Trần Miên rên lên một tiếng, giọng nói mềm mại gọi tên Thẩm Vực.

 
“Thẩm Vực, cậu đừng…”
 
“Đừng như vậy, phải không?”
 
Thẩm Vực bỗng nhiên bế cô lên, Trần Miên giật mình vì mình đột nhiên bay lên không trung, cô cắn môi dưới để tiếng thở dốc kẹt lại giữa môi và răng.


 
Mặc dù nhà vệ sinh nữ ở trung học Tuy Bắc sạch sẽ, phạm vi quét dọn của học sinh là lớp của mình, những chỗ khác trường không tiếng chi phí mà thuê người dọn dẹp, đặc biệt là nhà vệ sinh, cứ vài tiết là cô lao công sẽ đến đây dọn dẹp một lần.

 
Sàn nhà bóng loáng, trong không khí tươi mát đầy vị chanh.

 
Trần Miên bị Thẩm Vực bế lên nắp bồn cầu.

 
Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Vực quỳ gối trước mặt mình.

 
Hai gối quỳ xuống đất.

 
Màu đỏ của quần bóng rổ, màu trắng của gạch lát sàn, màu xám của vách tường ngăn.

 
Cùng với tiếng cười nói của Trần Nhân ở ngoài cửa: “Trần Miên, cậu ta mà cũng xứng?”
 
Thậm chí Lâm Lâm còn không nhận ra vẻ nịnh nọt trong giọng nói của mình, vô thức nói theo: “Không xứng, sao Thẩm Vực sao có thể nhìn trúng cậu ta chứ?”
 
Như đáp lại, Thẩm Vực đang quỳ gối trước mặt cô duỗi tay xốc váy lên.

 
Tay của anh, cơ bắp rắn chắc, khi gập tay gân xanh hiện lên rõ ràng.

 
Trần Miên chợt cảm thấy không khỏe vì nhớ tới Trần Tống, lúc ông ta đánh người, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên thế này.


 
Môi Thẩm Vực dừng ở đầu gối cô, hôn lên thân thể đang run rẩy.

 
“Cậu đã từng học nhảy à?”
 
Không hiểu sao anh vô cùng kiên trì với vấn đề này, thân thể hai người dựa gần nhau, nhưng ngôn ngữ lại bất đồng, Trần Miên không thể nói được một câu khiến Thẩm Vực cảm thấy dễ chịu, mà Thẩm Vực cũng không bao giờ học được cách im lặng trước những chủ đề mà cô không muốn nhắc tới.

 
Anh bướng bỉnh như đứa trẻ đòi kẹo.

 
Nhưng đứa trẻ đòi kẹo sẽ không ngồi xổm trước hai chân của một cô gái, đôi môi ấm áp hôn vào đầu gối, dần di chuyển lên trên, hơi thở phả vào đùi trong của cô.

 
Thân thể Trần Miên mềm nhũn nhưng miệng lại cứng: “Không biết.


 
Không muốn nói nên cũng lười làm cho có lệ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận