Hòn Đảo Ngủ Say H


Trần Kha cầm đơn đăng ký tham gia cuộc thi đến tìm Trần Miên: “Giáo viên ngữ văn bảo mình đưa cho cậu một bản, giá trị mà cuộc thi này mang lại cũng khá ổn, ngoại trừ tiền thưởng, còn có thể giúp ích cho việc tự chủ tuyển sinh, cậu xem thử đi."
 
Trần Miên nhận lấy tờ đơn, đọc một lượt nội dung bên trong, rồi nói cảm ơn với Trần Kha.
 
Trần Kha cười nói không cần, bỗng tiếng cười ồn ào từ trong lớp học vang lên truyền đến chỗ bọn họ.
 
Trần Kha nhớ ra Trần Miên vừa bước ra từ trong cái lớp đó, biết là không nên nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên cô: "Bọn họ không cùng một thế giới với chúng ta, sau khi tốt nghiệp Trần Nhân và Thẩm Vực sẽ ra nước ngoài, bọn họ mang điện thoại đến trường cũng không ai nói, ngay cả máy quét cũng không quét điện thoại của họ."
 
Bọn họ, là Trần Nhân và Thẩm Vực.
 
Về việc này, Trần Miên không hề phản đối.
 
Chỉ là hai từ “chúng ta” này, nghe hơi tế nhị, Trần Miên dừng lại, nhìn vào ánh mắt có phần lảng tránh của Trần Kha, lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi áo, là chiếc iPhone đời mới nhất, Trần Nhân đưa cho cô chiếc điện thoại đã dùng qua, để tiện liên lạc cho việc sai vặt khi ở trên trường.
 
Trần Miên cầm chiếc thoại trong tay, trước vẻ mặt sững sờ của Trần Kha, nói: "Lớp trưởng, tôi và cậu cũng không cùng một thế giới."
 
Học sinh ngoan điển hình hẳn phải giống như Trần Kha, sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với cô gái mình thích, giấu sự rung động nơi đáy lòng.


Dù cho đôi lúc sẽ không nhịn được mà quan tâm, nhưng chỉ đến thế mà thôi, cũng không thể làm ra những chuyện khác người được.

.

Khi sự rung động vượt quá giới hạn thì cũng chỉ lấy danh nghĩa học tập mà quan tâm, khuyên nhủ đôi chút.
 
Anh ta không thể làm những việc như Thẩm Vực đã làm, tự tiện xông vào thế giới của cô, dùng tiền để giải quyết vấn đề.
 
Ở cái tuổi chỉ biết chơi và học này, trong lòng Trần Miên, chỉ có tiền.

Sau khi học xong tiết cuối cùng, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
 
Vừa nhấc cặp lên, nghe thấy giọng nói của khẩn trương của Triệu Lị Lị từ bên ngoài truyền đến: “Con trai lớp mình đánh nhau với con trai ban tự nhiên rồi!"
 
Lâm Lâm vừa mới làm xong bài tập cảm thấy bất ngờ: "Chúng ta và ban tự nhiên đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau?"

 
"Bọn họ tranh giành sân bóng rổ, nhưng kì lạ thật, đây là lần đầu tiên thấy lớp trưởng như vậy, nhất quyết không nhường, Thẩm Vực đập trái bóng xuống, thế là hai bên lao vào đánh nhau."
 
"Tin động trời, đi đi đi, đi xem thử đi."
 
Lâm Lâm vừa kéo tay Triệu Lị Lị ra ngoài vừa quay đầu lại hỏi Trần Miên: "Cậu không đi sao?"
 
Trần Miên lắc đầu.
 
Lấy ô từ trong ngăn bàn ra: “Hai cậu đi đi, mình phải về nhà."
 
Hàng cây bạch dương trồng dọc theo hai bên đường của ngôi trường, gió thổi những chiếc lá bay xào xạc, những giọt mưa từ từ trút xuống, dự báo thời tiết trong điện thoại nhắc nhở rằng tuần tới sẽ có mưa liên tục, Trần Miên cầm ô rồi kéo cao khoá áo, giẫm lên những chiếc lá rụng đẫm nước mưa, chầm chầm sải bước về nhà.
 
Khi dì Trương đạp xe từ chợ rau về đến nhà, tình cờ nhìn thấy Trần Miên liền mỉm cười chào hỏi rồi nói với cô: “Bố cháu không có nhà đâu, dì cháu cũng đi ra ngoài rồi."
 

Trần Miên gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn rồi nhìn dì Trương đạp xe đi về hướng ngược lại.

 
Khi cô đang đứng dưới lầu gập ô, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
 
Là những lời bàn tán rôm rả trong nhóm lớp.
 
[Lớp trưởng đỉnh thật đấy, chiến binh thực thụ dám đương đầu với khó khăn, không sợ cường quyền.]
 
[Ừ, đúng đỉnh, tôi sẽ không nói ai là người phải vào phòng y tế đâu.]
 
Trần Kha cất điện thoại, Triệu Lị Lị cầm chai nước khử trùng từ chỗ bác sĩ nhìn thấy động tác này của anh ta, cảm thấy buồn cười: “Cảm giác đánh nhau như nào hả lớp trưởng?"
 
Trần Kha cụp mắt, nhận nước khử trùng từ tay Triệu Lị Lị lau vết thương.
 
Triệu Lị Lị thấy rất tò mò: "Tóm lại là sao lại đánh nhau thế? Không chỉ đơn giản là vì giành sân bóng đúng chứ?"
 
"Gần như là vậy."
 
Trần Kha không muốn nói nhiều, bèn lấy đồ rồi mở cửa thì nhìn thấy Du Hoài và Trần Nhân đang nhai kẹo cao su đợi bên ngoài.

.

Nữ sinh mặc váy xếp li như thể người không xương đứng dựa vào trong lòng nam sinh, nam sinh cao lớn đó cũng để mặc cô ta dựa vào, cúi đầu chơi điện thoại.
 

Nhìn thấy có người đi ra, Trần Nhân liền “yo” một tiếng, huých người Du Hoài: “Anh hùng ra rồi kìa."
 
Du Hoài đang nhắn tin cho Thẩm Vực, gửi cả đống tin nhắn nhưng không hề có hồi âm, lúc này nhìn thấy Trần Kha thì không nhịn được mà cười, ngước mặt lên nhìn, giọng nói cũng chứa ý cười: “Đúng là học bá, học tập hay đánh nhau cũng rất đỉnh nha."
 
Đúng là ăn nói vở vẩn.
 
Lúc ấy trên sân bóng rổ, người chịu đòn đều là Trần Kha, anh ta bị bọn họ tóm lại, nhìn thấy Thẩm Vực đang ngồi cách đó không xa, hai tay đang đặt trên đầu gối, vặn nắp chai nước khoáng rửa tay.
 
Lời đồn không chính xác.
 
Không phải là Trần Kha đánh nhau với Thẩm Vực.
 
Thẩm Vực trước giờ không hề đánh nhau, là Trần Kha đánh nhau với đám bạn của anh.
 
Thẩm Vực ngồi ở một bên thờ ơ quan sát, đợi có người hô giáo viên đến mới chậm rãi nói thôi bỏ đi.
 
Đây không phải là câu mà Thẩm Vực nên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui