Cuối cùng cũng không thể xem được cái kết của bộ phim này, khi phim chiếu được một nửa thì đột nhiên khối trưởng xuất hiện, mở cửa rồi nhìn vào trong lớp, ánh mắt tinh tường phát hiện ra những học sinh không thuộc ban tự nhiên, liền gõ tay vào cửa rồi cất giọng cảnh cáo: "Tắt phim ngay cho tôi, mấy cô cậu kia ở lớp nào thì về lại lớp đấy, có biết còn bao lâu nữa thì thi đại học không hả, ai cho phép các anh chị nhàn nhã như vậy?"
"Thưa thầy, là giáo viên chủ nhiệm cho bọn em xem.
"
"Đúng đấy ạ, lần này kết quả thi của bọn em khá tốt nên giáo viên chủ nhiệm cho bọn em thư giãn một chút.
"
Nhận được những lời phản bác như vậy, sắc mặt khối trưởng lập tức trở nên giận dữ.
Trong phòng học này có học sinh của ban tự nhiên, ban nghệ thuật và cả ban âm nhạc, đây cũng là những học sinh được yêu cầu cần phải đặc biệt quan tâm trong mỗi buổi họp phụ huynh.
Đang lúc tức giận không biết trút vào đâu thì bỗng nhiên ông ta nhìn thấy Trần Miên đang thu dọn đồ đạc trên bục giảng.
"Em là học sinh lớp nào đây? Kết quả thi cũng tốt giống bọn họ nên cũng muốn được thư giãn à?"
Thấy Trần Miên không trả lời, khối trưởng liền cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình, nhưng không có bất cứ ấn tượng gì về học sinh này, có lẽ thuộc nhóm học sinh có thành tích trung bình, bình thường sẽ không bao giờ gây gổ đánh nhau, là một sự tồn tại tựa như không khí vậy.
Nghĩ vậy ông ta liền cau mày quát: "Không về lớp đi còn đứng lì ra đấy làm gì? Hay đang đợi bị phạt?"
Trần Nhân ngồi ở phía dưới hóng kịch.
Điện thoại là thứ bị nghiêm cấm trong nội quy trường học giờ đây đang được đặt trên mặt bàn, cô ta nằm xuống bàn, chiếc áo đồng phục ôm sát eo, dùng ngón tay chọc vào cánh tay Thẩm Vực, hỏi: "Cậu đoán xem, liệu Trần Miên có bị phạt hay không?"
ngón tay cầm lấy bút chì tính toán công thức trên giấy nháp, Thẩm Vực không hề ngẩng đầu nhìn nhưng giọng nói rất chắc nịch: "Không đâu.
"
Chỉ là đến lớp khác xem phim thôi mà, cùng lắm thì bị chửi vài câu là xong.
Ai mà chẳng hiểu đạo lí này cơ chứ, Trần Nhân người đang tìm cớ để bắt chuyện lộ ra vẻ thất vọng “ừm” một tiếng.
"Xếp thứ ba trong kì thi tháng, có tính là thi tốt không ạ?" Bỗng nhiên nghe thấy cô gái đang đứng ở trước cửa lớp trả lời một cách thờ ơ bằng vẻ mặt vô cảm.
Trần Miên ôm quyển từ vựng của mình, trước khi khối trưởng kịp nổi giận bèn nhẹ nhàng bổ sung thêm: "Em xin lỗi thầy, em không nên đến lớp khác vào giờ ra chơi như vậy.
"
Cho đến khi Trần Miên rời đi.
Mọi người trong lớp vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Du Hoài của ban âm nhạc vừa đi hút thuốc về liền được nghe kể về chuyện vừa xảy ra, có hơi buồn cười huých vào cánh tay Thẩm Vực: "Cô bé đó cũng bản lĩnh phết đấy.
"
Lời phản bác nhẹ nhàng như vậy, nếu thốt ra từ miệng của người khác chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ sự chú ý nào, nhưng khi một con thỏ trắng vốn ngoan ngoãn nghe lời, mặc người khi dễ lại đột nhiên nói như vậy, , bọn họ sẽ phát hiện ra rằng, hoá ra nó cũng sẽ cắn người.
Rất ít người biết được quan hệ giữa Thẩm Vực và Trần Miên, Du Hoài tốt bụng nhắc nhở: "Cậu cẩn thận đừng có đùa quá trớn.
"
Bàn tay đang giải đề của Thẩm Vực chợt dừng lại, có chút buồn cười hỏi lại: "Mình không chơi nổi sao?"
Cái gì anh cũng có, cho nên chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Duy trì thành tích tốt cũng chỉ vì sự tự do không bị bố mẹ kiểm soát.
Không bất hoà với bạn học nào, gặp ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu cũng chỉ là để tránh những tranh chấp không đáng có.
Du Hoài đã chơi với Thẩm Vực từ nhỏ, anh ta hiểu rất rõ về sự xấu xa từ sâu thẳm bên trong con người Thẩm Vực.
Anh ta lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Thẩm Vực, nói một cách thâm thúy: "Cố quá thành quá cố đấy, A Vực.
"
Trần Nhân đang nghịch điện thoại nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi: "Cái gì cố quá thành quá cố?"
"Không có gì, nhưng mà cô bạn chân sai vặt của cậu có vẻ sắp yêu đương rồi đấy, cậu nên tìm người khác làm chân sai vặt cho mình đi thôi?"
Yêu đương? Trần Nhân cảm thấy buồn cười: “Trần Miên? Cậu ta thì yêu đương quái gì chứ.
"
Du Hoài liền tặc lưỡi: “Sao cậu vẫn coi thường người ta như vậy? Khi nãy tôi từ bên ngoài đi vào, thấy cậu ta bị một nam sinh chặn trên hành lang, hai người họ một trước một sau trông rất thân mật, hình như tôi còn từng gặp nam sinh đó, có phải là lớp trưởng lớp cậu ta không nhỉ? Là cái người bên ban xã hội từng tham gia cuộc thi với ban tự nhiên ấy.
"
Trần Nhân lập tức cảm thấy hứng thú, cầm điện thoại lên muốn đi ngoài: “Vậy tôi phải đi xem thử.
"
Đợi cô ta đi rồi, Du Hoài lại hỏi Thẩm Vực: “Cậu không đi xem thử sao?"
Xem cái con khỉ.
Thẩm Vực nhìn Du Hoài, dùng ánh mắt bảo anh ta cút đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...