Lúc bình thường có bị đùa cợt cũng không có lộ ra vẻ tức giận gì cả, nhưng cũng do đó lại khiến người đùa kia quên mất thực chất từ trước tới giờ Thẩm Vực hoàn toàn không phải là một người dễ tính.
Mà ở trong hoàn cảnh im ắng như này, người nổi nóng kia lại đang luồn tay vào dưới làn váy của Trần Miên.
Ngón tay thon dài bình thường cầm bút để giải những bài thi đạt điểm tối đa nhưng vào giây phút này lại dán vào mép quần lót của cô, mò mẫm xung quanh hoa tâm nhạy cảm ướt át, chạm vào vách miệng huyệt của người kia.
.
Hạt châu nhỏ bị đầu ngón tay của anh đùa bỡn đến tiết ra dâm thủy óng ánh, một cỗ cảm giác nóng bỏng men theo đó mà dấy lên khiến Trần Miên phải cắn chặt môi dưới, bàn tay bên dưới bất chợt click chuột trái vài lần.
Tiếng lạch cạch vang lên.
Màn hình tối đen bỗng nhiên hoàn hồn mà chiếu lại hình ảnh.
Lúc ánh sáng mờ mờ bỗng vọt vào trong mắt của Trần Miên, đầu còn chưa kịp nảy số sẽ làm gì thì hai chân đã bị người kia kéo ra, sau đó Thẩm Vực quỳ xuống trước mặt cô.
Trần Miên đã từng mơ thấy cảnh này.
Mơ thấy cô đeo xiềng xích cho Thẩm Vực làm anh giống hệt với chó mà mặc sức đánh.
Trong mơ, cô siết chặt dây thừng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bị nghẹt thở nhưng toàn là ý cười của anh, khàn giọng nói với cô.
"Trần Miên, cậu xem, tôi chính là chó của cậu.
"
Mà bây giờ, cảnh tượng trong mơ lại bỗng y hệt với hiện thực.
Cô không nhịn được mà nhìn lòng bàn tay của mình.
Trống không, không có dây thừng, giữa cổ của Thẩm Vực cũng không có xiềng xích.
Anh ngồi xổm giữa hai chân của cô, ngón giữa mò mẫm vào hoa tâm, ngón trỏ thì chọc hạt châu trên hoa huyệt.
Trong màn hình chiếu, ma nữ đang đuổi theo nhóm nhân vật chính.
Ngoài màn hình chiếu thì có nữ sinh bị dọa sợ đến hét lên chói tai, nam sinh mỉm cười dỗ dành nói cái này có gì đáng sợ đâu.
Còn Trần Miên thì cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt, chắn luôn bờ môi dưới đang cắn chặt và gương mặt ửng đỏ của cô.
Cô nghe thấy tiếng nước men theo từng động tác lên xuống của ngón tay Thẩm Vực mà phát ra từ cơ thể của mình.
Thẩm Vực quỳ ở trước mặt cô, chọc lấy chỗ mẫn cảm khiến người phía trên mê đắm kia.
Dục vọng được chọc khuấy đến mức trời long đất lở.
"Trời mưa hả? Sao lại có tiếng nước vậy?"
Roẹt!
Có người kéo rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài cửa sổ, một cơn mưa đêm bỗng nhiên xuất hiện.
Trần Miên chớp hàng lông mi, phần môi cắn chặt phát ra chút âm thanh rên rỉ nhưng lại bị tiếng thét chói tai của nữ sinh lấp đi.
Thẩm Vực rút ngón tay ra, đầu ngón tay còn vướng một sợi chỉ bạc kéo dài, sau đó lại bị anh nhẹ nhàng quẹt vào quần lót ướt át của cô.
Anh vẫn quỳ một gối xuống nơi đó, lưng thẳng tắp, tầm mắt ngang với bộ ngực đẫy đà của cô, đôi mắt đào hoa đa tình ngập tràn ý cười tựa như muốn nói, , Trần Miên, cậu cũng giỏi ghê đấy chứ.
Bên dưới bục giảng.
Trần Nhân đã hồi lâu không thấy bóng dáng của Thẩm Vực cũng có hơi nghi hoặc bèn lấy điện thoại di động ra, vừa mới nhấn dãy số gọi thì đã nghe chuông điện thoại vang lên từ phía bục giảng.
Người thiếu niên với dáng vẻ săn chắc lập tức đứng lên từ bên dưới bục giảng, xoa xoa cổ tay, vẻ mặt uể oải.
Dường như mới vừa ở đó xem tình trạng hư hại của máy tính.
Anh đứng thẳng người lên, chống tay lên mặt bàn chứ không lập tức rời đi, , chỉ phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với kiểu như nói chuyện phiếm: "Thật ẩm ướt.
"
Anh nói câu này là có ý đồ riêng, Trần Miên lại không phân trường hợp mà nhìn anh, thoáng nhíu mày lại.
Lại nghe thấy có tiếng người bên dưới tiếp lời.
"Đúng đó, mưa xuân kiểu này cứ tới từng đợt, nói tới là tới, khắp nơi đều có cảm giác ẩm ướt, đi đâu cũng đều thấy có vũng nước.
"
Thẩm Vực cười thành tiếng.
Dường như người vừa nổi nóng khi nãy không phải là anh vậy.
Bàn tay dính dâm thủy của Trần Miên tùy tiện đút vào trong túi quần, sống lưng thẳng tắp, phong thái nhàn hạ đi xuống phía dưới.
Nhàn nhạt phun ra một câu: "Phải, rất nhiều nước.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...