Bây giờ anh…còn đang ở trên máy bay.
Trút hết ra rồi mãi đến một lúc sau Bối Chỉ Ý vẫn còn ngây ngốc.
Anh muốn về để đối mặt với chuyện ông Daisy quyên tặng, đối mặt với những tin tức tán dương che đất lấp trời của ông Daisy tại nước Mỹ, dùng thân phận gia tộc An Wilson của anh.
Anh phải về để vạch trần vết sẹo đến nhắc anh còn không dám, một thân một mình.
Cô muốn đi theo anh.
Không bao giờ muốn ra vẻ bình tĩnh giúp anh phân tích lỗ hổng nữa, vào lúc này, cô chỉ muốn theo cạnh anh.
Dù cho chỉ là vào buổi tối lúc anh lại gặp ác mộng, đưa cho anh ly nước ấm, lau mồ hôi trên trán thay anh.
Ý niệm thế này không cách nào ngăn chặn, cô buông ly nước trên tay nước mắt còn chưa kịp lau đã chạy đến chỗ túi xách lấy hộ chiếu trong túi rồi lại chạy về phòng họp.
Cô muôn mua vé máy bay chuyến sớm nhất bay đến Chicago, tay cô run đến độ sắp quên mất mật khẩu khởi động máy, nhưng trong nháy mắt mở phần kiểm tra vé máy bay kia ra, cô sững sờ nhìn chằm chằm thười gian khởi hành đến thất thần tại chỗ.
“Em không đi được, không có visa.” Bled nhìn thấy cô lao đến lấy hộ chiếu, cũng đoán ra được cô định làm gì.
Vượt quốc theo đuổi chồng nghe thì lãng mạn lắm, nhưng thực tế quá khó đi.
Thật ra hôm nay nhìn thấy cái tin tức kia của ông Daisy, anh ta cũng theo bản năng muốn mua vé máy bay.
Năm năm sau sự kiện thảm sát kia, chung quy lại thì Hòa An cũng đã không còn một mình rồi.
Bên cạnh anh, rất nhiều người bằng lòng vì anh mà làm rất nhiều chuyện, ví như giúp anh nói hết những lời khó có thể mở lời được, ví như, vào thời điểm thế này có thể thay anh nhúng tay một bận.
“Em cần phải bình tĩnh lại.” Bled khôi phục lại bộ dáng quen thuộc mỗi khi nói chuyện, “Chuyện này đả động vào em rất lớn, nhưng đối với An mà nói, đó đã là chuyện của năm năm về trước, cậu ấy đã phải vất vả lắm mới bước ra được một chút, em không thể kéo cậu ấy về lại được.”
Người chết đã đi xa, những lời bi thương như thế, chỉ khi nào bản thân là đương sự mới có thể thực sự cảm nhận được.
Bối Chỉ Ý đã rửa sạch lại dáng vẻ rối tinh rối mù, gật gật đầu.
“An vốn là muốn tự mình nói cho em, nhưng anh ngăn lại.” Anh ta tiếp tục, “Anh không đành lòng để cậu ấy nói những chuyện này qua điện thoại, anh cũng không xem trọng phản ứng của em sau khi biết được những sự thật này.”
“Em rất thông minh, làm việc cẩn thận, lúc gặp chuyện phản ứng cũng khá bình tĩnh, nhưng chuyện như thế này em không thể đi tìm cậu ấy.”
“Phần lớn truyền thông ở Chicago đều dang ở sân bay chờ cậu ấy, công ty của chúng ta cũng đã đưa không ít người đến sân bay hỗ trợ An, vào lúc này nếu em còn đến đó, cậu ấy lại phải tốn sức đi lo lắng cho em.”
“Em cũng biết, dù cho hiện tại anh không còn thích cậu ấy nữa, thì cậu ấy cũng từng là nam thần của anh, anh không thể để em vào lúc này, lại làm cho nam thần của anh phiền lòng.”
Anh ta nói đến trực tiếp, máu tươi chảy đầm đìa.
Dưới sự trực tiếp như thế, Bối Chỉ Ý cuối cùng cũng bắt đầu hô hấp thông thuận.
Vừa nãy mới trút lòng qua điện thoại, cô phát hiện ra sau khi cô khóc đến là tàn nhẫn như thế, bây giờ sót lại cũng chỉ là sự lo lắng cho Hòa An.
“Cô gái tốt.” Bled nhìn cô, rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, “Em còn thời gian cả đời để bên cạnh cậu ấy, không cần gấp gáp nhất thời.”
“Có chút đau khổ, nhưng cậu ấy cần tự mình đối mặt.”
“Nước Mỹ là nhà An, cậu ấy không thể cả đời không quay về, biển cả trời xanh tuy tốt, nhưng không phải là gốc rễ của An.”
“Lúc này chúng ta ở yên đây, mới đúng là giúp cậu ấy thật sự.” Anh ta nhìn chằm chằm vào Bối Chỉ Ý, nhìn cô gái dùng tốc độ nhanh nhất trấn tĩnh lại cảm xúc của chính mình, đôi mắt khóc đến sưng húp, nhưng môi không còn run lẩy bẩy nữa rồi.
Cô nghe lọt được.
Anh ta thở dài một hơi.
Mắt nhìn của Hòa An từ trước đến nay rất tốt, đợi lâu như thế chỉ nhận định một người con gái, nhìn thì mềm như cục bột nếp có thể tùy ý người khác xoa nắn, nhưng trên thực tế thì nội tâm kiên cường tựa như không gì có thể phá nổi.
Vừa rồi mất khống chế đến vậy, nhưng chỉ vừa nghe thấy anh ta nói đến bọn họ có thể giúp được Hòa An, cô liền tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Anh nói với em những chuyện này, chỉ muốn nhắc em rằng Hòa An không thể nhận số đầu tư này.” Bled nhìn Bối Chỉ Ý, “Nếu chỉ là ký hợp đồng hợp tác, thì có thể hậu kỳ sẽ dần thoát ly khỏi sự khống chế của ông Daisy, nhưng hiện tại ông Daisy bỏ ra cổ phần của công ty, ông ta lợi dụn thanh danh của An muốn kéo ậu ấy vào vòng, như vậy, cả đời này An sẽ bị dính vào.”
Đây là vấn đề mà anh ta lo lắng nhất, trước đó không có thẳng thắn hết mọi chuyện với Bối Chỉ Ý, là chuyện mà anh ta luôn do dự.
Bởi vì vài tỉ đô đó không phải là số tiền nhỏ.
Anh ta không phải là kẻ tiểu nhân tiểu tâm, nhưng đại đa số tình yêu của mọi người đều không đáng vài tỷ.
Hòa An đến Mỹ từ chối quyên tặng, sau khi từ chối rồi thì khách sạn sinh thái của bọn họ phải mất đi nguồn tài chính, lại bắt đầu đi tìm nhà đầu tư.
Hòa An bên kia điện thoại còn rấ tin tưởng nói cho anh ta biết Bối Chỉ Ý nhất định sẽ đồng ý, nhưng Bled cảm thấy, có lẽ Hòa An đã bị đầu óc hướng đến hôn nhân làm cho mụ mị rồi.
Vài tỉ đô quyên tặng, vì thanh danh mà bạn trai nói bỏ liền bỏ, đổi lại là anh ta, anh ta không nhất định phải duy trì vô điều kiện.
Huống chi, anh còn thất hứa.
Bên phía ba mẹ cô, Hòa An chỉ gọi một cuộc điện thoại để xin lỗi, chuyện ông Daisy đến quá bất ngờ, truyền thông xào quá nóng quá nhanh, khởi đầu chuyện này đối phương có mưu kế bọn họ cũng có dự phòng, nhưng ai cũng không đoán ra được ông Daisy sẽ hạ kế sách này.
“Em biết.” Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng làm cho bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.
Số tiền này không thể cần.
Trên thực tế cô vô cùng hối hận bản thân đã từng khuyên anh rằng kết quả là quan trọng nhất, bởi vì khi đó cô tuyệt nhiên không biết đến quá trình của Hòa An.
Anh đã phải dùng cái dạng gì mới có thể để bản thân mình thử bước ra, thế mà cô, tự cho mình là lý trí, khuyên anh kết quả mới là quan trọng nhất.
“Thanh danh của anh ấy, không thể để cho loại người như vậy làm bẩn.” Bối Chỉ Ý chắc như đinh đóng cột, đôi mắt sưng như hạch đào tỏ vẻ chắc như đinh đóng cột nhìn cô có chút buồn cười.
Mạng người của hai cái thôn trang, ô nhiễm liên tục rơi xuống mạch nước nguồn, ông Daisy vì sự phát triền của tập đoàn sau này mà trói buộc Hòa An, quá khứ mà Hòa An hằng tôn trọng và tín niệm.
Hòa An dựa vào cái tín niệm này để chịu đựng giai đoạn khó khăn nhất.
Đó là vô giá.
Ông Daisy có thể hy sinh cháu gái của mình, đó là vì bọn họ là rắn cùng một ổ.
Nhưng Hòa An thì không phải, Hòa An, dù bọn họ chỉ nhìn anh lấy một lần thôi, cũng cảm thấy cái nhìn thật bẩn thỉu.
Bled an tĩnh nhìn Bối Chỉ Ý thật lâu.
Xác định cô đã có còn hành động nhất thời theo tình cảm nữa, xác định cô đã bình tình lại, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ vứt bỏ vài tỉ đô là không đáng, xác định cô thật sự hiểu rõ hết mọi chuyện, cái gì là vô giá, có gì là có giá.
Rốt cuộc anh ta cũng đã thả lỏng thân mình và nở nụ cười chân chính đầu tiên của ngày hôm nay.
“Anh hơi nhiều chuyện khi xen vào việc của người khác, nhưng mà anh không biết tình sử yêu đương của em và An, đối với em anh không hiểu đủ nhiều.”
“Sự quan trọng của Hòa An trong lòng anh vượt xa em nhiều, vậy nên anh mới nhiều lần muốn thử em.”
“Không phải vì anh không tin tưởng con người em, mà là vì anh không hy vọng Hòa An phải vất vả lắm mới bước ra lại phải nhận thêm tổn thương.”
“Tuy rằng cậu ấy kiên cường, nhưng dù có kiên cường đến nhường nào cũng không thể liên tục gặp phải đả kích được.”
Bối Chỉ Ý nhìn Bled.
Cô biết anh ta đang xin lỗi cô.
“Em chỉ muốn giúp anh ấy.” Bối Chỉ Ý rất thành khẩn, “Dù cho anh có thử em như thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc em giúp anh ấy em đều chịu được.”
“Anh là bạn của anh ấy.” Anh ta là người bạn mà anh nguyện ý đem chuyện quan trọng như vậy giao cho, “Bạn của Hòa An, cũng chính là bạn của em.”
Tính tình cô trước nay không hề sảng khoái như lúc này.
Dù cho vài phút trước mới khóc rống lên sau đó lại lật mặt.
Bled lại cười, cười ánh mắt nhìn người của bạn già.
“Vậy nên chúng ta cần phải làm lại cái dự án này.” Anh ta không hề ra vẻ, chỉ vò máy tính Bối Chỉ Ý, “Hôm nay chúng ta sửa lại bản thảo, sau khi An từ chối ông Daisy rồi sẽ còn ở lại Mỹ một thời gian để kéo nhà đầu tư giai đoạn đầu, cậu ấy là chuyên viên định phí bảo hiểm (*), quen thuộc tính tổn thất, chúng ta phải nhanh chóng đưa dự án cho cậu ấy, để cho lần từ chối mấy tỉ đô của nhà đầu tư này được tỏa sáng rực rỡ.”
“Chúng ta phải để An được vẻ vang khi về lại quê hương của chính mình.”
(*) Nghề tính toán bảo hiểm (hay nghề thống kê bảo hiểm, nghề định phí bảo hiểm, chuyên gia tính toán bảo hiểm, chuyên gia thống kê bảo hiểm, chuyên gia phân tích bảo hiểm, hoặc chuyên gia phân tích thống kê) là một ngành nghề chuyên nghiệp giải quyết với những đo lường và quản lý về rủi ro và độ bất định ((BeAnActuary 2011a)) hoặc phân tích các hậu quả tài chính của rủi ro. Tên gọi của nghề này tương ứng với khoa học tính toán bảo hiểm.
“Cậu ấy phô trương càng lớn, tin tức náo càng nhiều thì ông Daisy ra tay càng khó.”
Bọn họ, phụ trách những vấn đề đáng lo phía sau đó thay anh.
Bối Chỉ Ý gật đầu.
Cô nhất định sẽ nỗ lực.
Cô sẽ rất nhớ rất rất nhớ anh, nhưng cô phải càng nỗ lực hơn.
Khối vật nặng đè trong lòng kia cuối cùng vẫn chưa tan, cô nhớ lại những lúc ở cùng Hòa An, mỗi một lời nói mỗi một tiếng động dưới bối cảnh như vậy, đều biến thành nỗi đau đến khắc cốt ghi tâm.
Cô sẽ nỗ lực.
Biến thành một người có thể chân chính đứng bên cạnh anh.
Chứ không phải là một người chỉ muốn nhận sự cưng chiều yêu thương nhận sự khích lệ của anh, buộc bản thân phải đứng dậy và đến bên cạnh anh.
Cô cần phải lột xác.
Cần phải biến thành một người phụ nữ dù không có bất cứ ai tán đồng, không có bất cứ ai khích lệ, vẫn có thể có lập trường kiên định bước tiếp.
Một người phụ nữ độc lập.
***
Hòa An biết mình lại năm mơ.
Rõ ràng anh không tự mình trải qua tràng cảnh chết chóc kia, lúc anh về đến nhà, tất cả mọi chuyện đã định, cảnh sát cũng đã tới rồi, hiện trường bị niêm phong, người nhà của anh đều bị phủ một tấm vải trắng.
Nhưng trong mộng anh, tựa như tất cả quá trình tên cướp giết chết bọn họ anh đều nhìn thấy.
Dù anh biết, ảo giác của anh về thời gian đều không đúng.
Cả nhà anh, chết vào rạng sáng, mà anh bị bóng đè, thời gian luôn dừng lại vào buổi chiều hoàng hôn kia.
Mẹ anh lúc ấy đang ở trong bếp, anh giận dỗi rời nhà nửa năm, phải vất vả nhường nào mẹ mới khuyên được anh quay về nhà đoàn tụ, mẹ anh đang nấu ăn, anh thích đồ ăn Trung nhất, chỉ khi nào anh ở nhà mẹ mới đích thân xuống bếp.
Ba anh ở trong thư phòng, người ba mà anh oán giận nhiều năm, mặc cho khí huyết tuổi trẻ buông lời ác ý, thì ba cũng chưa từng trách anh, có lẽ trong mắt những người khác ông là thương nhân hám lợi, nhưng trước mặt anh ông vẫn là một người ba đầy đủ tư cách.
Ông dạy anh rất nhiều, dạy anh nguyên tắc đối nhân xử thế, cách an cư lạc nghiệp, dạy anh ánh mắt chọn người phụ nữ.
Có cả em gái anh.
Thích quần áo hàng hiệu, trong trường là chị đại người người ủng hộ.
Đúng tuổi phản nghịch, mỗi ngày đều trang điểm đậm, mỗi lần gọi điện thoại cho anh bảo anh về nhà, vừa thô bạo vừa oán giận anh về lớp trang điểm.
Còn có quản gia và bảo mẫu đã ở nhà bọn họ rất nhiều rất nhiều năm, cùng chú chó anh nuôi mười mấy năm.
Tất cả đều đã chết hết, bảy mạng người, một người sống sót cũng chẳng còn.
Thậm chí ngay cả trong mơ anh cũng có thể ngửi được mùi máu tanh rất rõ ràng, sền sệt, tanh nồng hòa trong không khí mãi không tan.
Trong mơ anh không cách nào nói được, chỉ có thể nhìn thấy mấy kẻ kia tay cầm súng lục, cười gằn dữ tợn giết chết hết những sinh mệnh quan trọng nhất đời anh.
Trong bóng đêm anh mở mắt ra, dưới hoàn cảnh quen thuộc, anh rung chuông.
“Phiền cô, đưa đến giúp tôi ly nước.” Đầu anh đầy mồ hôi nhưng vẫn nho nhã lịch sự.
Sắp đến rồi.
Nơi mà anh rất sợ hãi.
Nơi đã nuôi dưỡng anh lớn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...