Hòn Đảo Kế Tiếp

Ngày đó Hòa An rất khuya mới trở về, trông có vẻ anh rất an tâm rằng Itani sẽ không nói lung tung chuyện gì sau lưng mình, sau khi lôi Victor đi liền rời bến đến đảo khác, lúc về lại căn cứ đã là quá nửa đêm.

Trong căn cứ giống trên đảo, không có đèn, trăng đêm rất sáng, lúc anh dựng xe đạp thì theo thói quen nhìn đèn phòng của Bối Chỉ Ý.

Cửa sổ phòng cô mở nửa cánh, trong phòng ánh lên ngọn đèn vàng ấm áp.

“Còn chưa ngủ?” Anh đến trước cửa sổ phòng cô, gõ gõ cửa.

“Em…đang chờ anh.” Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, mái tóc dài xỏa trên bàn ngẩng đầu nhìn anh.

Trên bàn học, mấy cuốn sách tiếng Anh đặt chỉnh tề cùng với giáo án mà cô soạn ra, còn có một vài cuốn vở cô mang từ Trung Quốc đến, mặt trên cuốn vở rất nhạt màu, nom thật giống tính cách của cô.

Hòa An chau mày, một tay khoác trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào phòng cô, tay kia thuận tiện đóng nửa cánh cửa vào.

“……” Bối Chỉ Ý chớp mắt liên tục, lại thấy anh nghênh ngang ngồi xuống giường cô—-trong phòng cô trừ cái ghế ra quả thật chỉ còn mỗi giường là ngồi được.

Itani bảo cô chủ động một chút.

Nhưng cô chủ động với một người Mỹ thế nào mới được đây….

“Hơn nữa đêm còn mở cửa chờ anh?” Ngữ điệu Hòa An giương lên, âm cuối thoáng vẻ lười nhát.

Bối Chỉ Ý chân tay luống cuống, túng quẫn chút thôi là mặt đã đỏ như muốn nhỏ máu rồi.

“Có chuyện gì ư?” Hòa An nở nụ cười, không định đùa cô nữa.

Dáng vẻ cô lúc đỏ mặt luôn khiến cho tâm tình anh trở nên tốt hơn, tựa như lúc chìm vào trong biển sâu, im lặng và bình thản.

“Ừm.” Bối Chỉ Ý gật đầu, hai tay đặt sau lưng bối rối, “Sáng ngày mai…anh rảnh chứ? Em muốn bàn với anh vài chuyện liên quan đến quảng cáo công ích.”

“Mai à?” Mi tâm Hòa An hơi nhăn lại, “Hai ngày này anh hơi bận một chút.”

Bên phía nhà đầu tư hệ sinh thái và bảo vệ môi trường đã bàn rất lâu rồi, bây giờ đã bước vào giai đoạn kết thúc, sáng sớm ngày mai anh phải rời bến.

Bối Chỉ Ý cúi đầu.

Hai tay chuyên tâm quấn lại, trong lòng ngổn ngang rối loạn nghĩ, nên làm cách nào để chủ động thêm nữa đây.

Cô hơi ủ rũ vì cái tính chướng(*) này của mình.

(*) Raw là 别扭-biệt nữu, nó kiểu khó chịu, khó tính và rầy rà. Mình nghĩ mãi thấy từ ‘chướng’ khá hợp để mô tả được hết cụm từ này. Bạn nào có góp ý hay hơn cứ tự nhiên nhé.

Lúc Itani nói với cô những chuyện kia, mỗi một câu đều rất nặng nề, cô đoán trúng một ít, trước nay Hòa An vẫn không yêu lấy thân thể mình, anh liều mạng làm việc đến bất thường, vậy nên trong lòng cô cũng đoán ra được phía sau sự cực đoan của Hòa An, hẳn là cất giấu một bí mật nào đấy.

Anh làm công tác bảo vệ môi trường, làm đến độ chợ đen trao thưởng lấy đầu.

Anh làm việc luôn đạt đến cực hạn, chính là vì không cách nào chấp nhận được vì vấn đề của bản thân mình mà có thể làm ra chuyện thất bại.

Mỗi một dây thần kinh anh đều rất căng, mà cô, có thể là sự tồn tại duy nhất cho đến hiện tại khiến anh thả lỏng được đôi chút.


Itani từ trước đến nay rất ít nói nay lại nói với cô nhiều đến thế, Victor từ trước đến nay luôn ôn hòa với cô nay lại lộ ra thất thố như vậy.

Nhưng thứ cô không hiểu nhất lại chính là chủ động, vừa nãy lấy ra cái cớ kia mở đầu câu chuyện, cô đã phải suy nghĩ cả đêm, sau khi bị Hòa An từ chối xong thì không thể nghĩ ra được cái cớ thứ hai nữa rồi.

Hai ngày sau anh phải đến khu Nam.

Vừa nãy anh bảo không nguy hiểm, nhưng nhất mực không cho Victor và Itani tham gia vào.

Itani nói, khu Nam rất ghét bọn họ, trong đó còn có người đứng đầu của tổ chức hải tặc.

“Hòa An.” Cô cúi đầu khẽ gọi tên anh, tìm không ra cớ, chỉ có thể tuân theo bản năng, “Lát nữa anh còn phải viết báo cáo sao?”

“…” Lần này Hòa An không trả lời cô, đối với việc Bối Chỉ Ý quá chủ động thế này làm anh có hơi không thích ứng kịp.

“Em…có thể ở cạnh anh được không?” Cô cắn răng nói cho xong, sau đó hai cái tay quấn lấy nhau thả cứng ngắc.

Hòa An đứng lên.

Phòng Bối Chỉ Ý không lớn mấy, thân anh cao đi hai ba bước đã đến trước mặt Bối Chỉ Ý rồi.

Anh xoay người khẽ gẩy cho ngón tay Bối Chỉ Ý thẳng lại, tay khác nâng cằm cô lên.

“Nếu em xấu hổ thì không cần phải cưỡng ép bản thân làm mấy chuyện này.” Mặt anh vẫn đang nhăn lại, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Itani đã nói gì với em rồi?”

Anh còn nghĩ tên kia rất kín miệng, giờ hóa ra cũng biết tạo phản…

Trước kia anh đã để lại cho hai người bọn họ ấn tượng quá mức mãnh liệt, giờ cả đám đều nghĩ anh muốn đi tìm cái chết.

Tuy rằng có hơi nguy hiểm thật đấy.

“Em không ép mình…” Bối Chỉ Ý phát hiện, hóa ra khi nhìn chăm chăm vào đôi mắt bụi xanh biếc của Hòa An lại có thể làm mình nói thông thuận hơn, “Anh ngủ muộn quá.”

“Hử?” Hòa An không ngờ cô lại dạo đầu bằng câu này.

“Thì ý là…” Bối Chỉ Ý nâng tay cho anh xem đồng hồ, “Hiện tại là mười một giờ rưỡi.”

“Nếu bây giờ anh mà viết báo cáo, ít nhất cũng phải đến mười hai rưỡi mới xong.” Cô tường thuật, “Rồi em còn phát hiện ra trong lúc viết báo cáo anh lại chơi quét mìn, vậy nên hẳn là còn mất thêm nửa tiếng nữa.”

“…” Khóe miệng Hòa An khẽ giật giật.

“Một giờ anh còn có thể sẽ chạy đến nhà bếp tìm đồ ăn này nọ,” Bối Chỉ Ý kể như thật, “Lúc thì uống rượu, đến đó cũng đã hai giờ mất rồi.”

“Sau đó anh sẽ bơi, thật sự về lại phòng ngủ thì đã gần ba giờ.”

“Hôm sau vì phải mua bữa sáng cho chúng em mà anh thường rời giường trước bảy giờ, vậy tính ra, mỗi ngày anh ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ nữa.” Lần này, chân mày Bối Chỉ Ý nhăn tít lại.

“Thế thì không tốt chút nào.” Cô đưa ra kết luận, nom rất nghiêm túc, giọng điệu cứ hệt như khi mẹ ở nhà dạy dỗ cô.

Hòa An: “…”


Anh thật sự không biết nên nói gì cho phải, anh cứ nghĩ tối nay bọn họ ắt hẳn sẽ nói đến chuyện anh đến khu Nam, thậm chí bản thân anh cũng đã nghĩ xong lý do thoái thác cả rồi, đơn giản là cam đoan với cô việc này sẽ không sao cả.

Chỉ là anh không dự đoán ra được Bối Chỉ Ý lại thảo luận một việc thực tế như thế này.

Chuyện đi ngủ này đúng là anh mắc chứng kéo dài thật.

Lúc đầu là vì ngủ không được, về sau thì dưỡng thành thói quen luôn rồi.

“Lúc viết báo cáo…nhàm chán quá.” Vậy nên anh mới nhịn không nổi mà chơi quét mìn.

Mặt khác anh lại chẳng biết nên giải thích thế nào mới đúng, anh không biết việc mình như một cái u hồn du lãng trong căn cứ lại bị Bối Chỉ Ý nhìn hết cả thảy.

Vậy nên anh nhăn mày: “Tối em cũng không ngủ sao?”

Không thì sao lại biết rõ như vậy được.

Sau khi phản công lại thấy chuyện này thật sự nghiêm trọng quá rồi, mặt thoáng nghiêm túc hẳn: “Em cũng bị mất ngủ?”

“……” Bối Chỉ Ý giương môi hơi choáng váng, cô tâm hồn thiện lương không quen vạch trần Hòa An, đã vậy lại còn bị Hòa An theo thói thẹn quá hóa giận cắn ngược lại cho một cái thật ác liệt thế kia, “Em….có khi sẽ đi WC, có khi khát nước mà bắt gặp.”

Thấy anh vắt chân chơi quét mìn, nhìn anh đêm hôm khuya khoắt nấu mì gói còn hỏi cô có muốn ăn không, nhìn anh trời dần hửng sáng rồi mà vẫn bơi mấy vòng quanh hồ, trên tóc những nước là nước ướt đẫm.

“Em và anh cùng làm báo cáo nhé.” Sau đoạn hội thoại lộn xộn, rốt cục cô cũng đã có thể thông thuận chủ động hơn, “Buổi tối em không có việc gì hết, làm giáo án xong em còn có thể làm nhật báo nữa.”

“Thế thì chán chết được.” Hòa An ghét bỏ chau mày.

“Vâng.” Bối Chỉ Ý gật đầu, cô không còn thẹn thùng gì lắm, có mở đầu rồi lại thấy hóa ra cũng chẳng khó khăn.

Hòa An đi đến mở cửa phòng ra, lại quay người: “Giấc ngủ của em thật sự không vấn đề gì chứ?”

Anh vẫn thấy không an tâm lắm.

“Vâng.” Bối Chỉ Ý lại gật cái nữa, lần này gương mặt còn vương ý cười.

Hòa An nhức đầu.

Anh không quá quen với bầu không khí như thế này, trước mặt Bối Chỉ Ý anh luôn ở thế chủ đạo, hình thức giao lưu kiểu như tối nay hình như là lần đầu tiên.

Anh không quen lắm, nhưng lại khá thích.

***

“Anh còn nghĩ tối hôm nay em nhất định sẽ khuyên anh đừng đến khu Nam.” Nhật báo làm hơn nửa, anh quay đầu nhìn nội dung trên cuốn ghi chép nhật báo, Bối Chỉ Ý nom rất nghiêm túc và kiên nhẫn cực, giọng điệu không tự giác mà mềm mại hẳn đi.

Bối Chỉ Ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.


Lại cúi đầu xuống, động tác ghi chép không ngừng nghỉ, nhưng âm thanh lại khe khẽ tinh tế: “Chuyện đó, em vẫn chưa nghĩ ra.”

“…Chưa nghĩ ra cái gì?” Lần đầu tiên Hòa An cảm nhận sâu sắc cái gọi là sự khác nhau giữa mạch não nam nữ, đâu phải chỉ đơn giản là hai đường thẳng song song thôi đâu.

Này rõ là hai thế giới song song ấy chứ.

“Cớ để khuyên anh.” Bối Chỉ Ý vẫn thỏ thẻ, còn xen chút thất bại, “Em nghĩ cả đêm rồi.”

“……” Hòa An trầm mặc.

Ngữ điệu thấp hẳn thế này của Bối Chỉ Ý làm anh khó mà nói nên lời an ủi.

Anh có thể làm như sáng nay, nhăn mi túm tay Victor nói với anh ấy chuyện này chẳng đáng là bao, nhưng dưới bầu không khí này anh lại không cách nào nói với Bối Chỉ Ý, rằng lần này đi sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm gì cả.

Anh không muốn phá hư bầu không khí này, càng không muốn qua loa với cô.

“Em muốn đi với anh.” Bối Chỉ Ý toàn tâm toàn ý, vừa làm nhật báo bằng tiếng Anh, vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Vậy nên không thấy được sau khi cô nói xong những lời này, chớp mắt gương mặt Hòa An lạnh hẳn đi.

Vì không thấy được, nên cô mang theo trăm phần trăm dũng khí.

“Làm quảng cáo công ích cần phải hiểu trên nhiều phương diện, ngoài tốt còn có xấu.”

“Hai ngày nay em cân nhắc đến vài đề án, nhưng sau khi bắt tay làm tỉ mỉ hơn em lại thấy rõ rằng, chúng ta muốn làm quảng cáo công ích thì sẽ có vài ý tưởng lệch đi.”

Nói rồi cô ngẩng đầu liếc nhìn Hòa An một cái.

Ấn đường Hòa An nhăn lại như thể kẹp chết một con ruồi, biểu cảm nghiêm như ba cô vậy.

Cô khựng người, kẹt họng.

“…” Hòa An không kịp thu lại vẻ mặt hung thần ác sát, chà mặt, dời lực chú ý đến bàn làm việc chỗ cô, “Em tiếp đi.”

Bối Chỉ Ý nào tiếp nổi nữa, cô nghẹn đỏ mặt, bản ghi chép soạn sẵn mấy ngày trời nay quên bẵng.

“…..Anh không dữ với em, em tiếp tục đi.” Hòa An ão não muốn đập đầu vô tường luôn cho rồi.

Bối Chỉ Ý hít hít mũi.

Cô phải chủ động, trong lòng đang mặc niệm chục lần.

Sau đó buông bút, vươn tay, túm chặt lấy tay áo Hòa An.

“…..” Tay nắm chuột của Hòa An cứng đờ.

“Vài năm đổ lại, quảng cáo công ích đạt hiệu quả tốt nhất là ‘Thử thách Xô đá’(*), mục đích ban đầu là để thu hút sự chú ý đến căn bệnh ALS(**), lợi dụng sự lan truyền nhanh chóng của các trang mạng xã hội, thông qua sự tham gia của người nổi tiếng ở mọi ngành nghề, làm cho thử thách này trở nên nổi tiếng.”

Cô túm chặt tay anh không động đậy, Hòa An càng không động.

“Phương thức này vô cùng thích hợp để phổ biến kiến thức khoa học cho đại chúng không được tiếp xúc với nó, nhưng lại không thích hợp để đi phổ cập cho việc cấm săn cá mập.”

“Em thấy việc đầu tiên mà chúng ta nên làm là dùng dư luận để chặt đứt chuỗi giao dịch của bọn chúng, thay vì dốc lực đi làm marketing, quảng cáo công ích là bước đi quan trọng để dự án marketing này có tính khả thi tối đa, trước khi triển khai thì ta có thể dùng chút dự toán để thu hút sự chú ý của mọi người về thị trường săn bắn.”

Nói đến phần chuyên ngành, cô không hề nói lắp hay bị mắt kẹt chút nào.

Chỉ là tay vẫn túm lấy tay áo anh.


“Em nghĩ nên chuẩn bị chút tư liệu, tốt nhất là tư liệu sống về việc ngư dân trên hải đảo này vẫn đang bài xích đối với việc bảo vệ môi trường ấy, mà nếu anh đã nói đến khu Nam không nguy hiểm gì, thì em muốn mang camera đến chung với anh.”

Hòa An quay đầu.

“Nếu quá nguy hiểm….” Cô cắn môi, không nói hết câu sau.

Nếu quá nguy hiểm, thì hà cớ gì anh cứ khăng khăng muốn đi.

Cô không nói nhưng anh vẫn hiểu được ý cô.

“…..Chiêu này ai dạy em thế?” Túm tay anh không buông, khiến cho anh không có cơ hội mà tức chút gì.

“……Anh đó.” Lúc làm chuyện xấu anh đặc biệt thích chơi chiêu này.

“…..Anh túm là tay.” Học cũng không chịu học cho tốt vào!

“……” Bối Chỉ Ý lại không nói gì.

Túm tay…..Vậy ngại lắm đó….

“Thế này đi.” Hòa An xoay người, kéo tay Bối Chỉ Ý xuống cầm chặt lại, “Chiều mai anh sẽ về sớm chút, em hãy nói cho anh nghe những gì mà mấy hôm rồi em suy nghĩ.”

“Chúng ta cùng nhau thương lượng xem, nếu thật sự quan trọng thì em nói với anh em cần tư liệu gì, anh mang về giúp em.”

Bối Chỉ Ý không gật cũng chẳng lắc.

Hòa An nắm tay cô không động.

“Anh không thể cam đoan với em anh qua đó sẽ không có nguy hiểm gì.”

“Nhưng nhất định không có nguy hiểm lớn.” Trưởng thôn và nhà đầu tư đều ở đây, mấy kẻ muốn lấy đầu anh cũng sẽ không chọn lúc này để động thủ.

“Không nhiều kẻ muốn vứt mạng vậy đâu, hầu hết chỉ muốn làm giàu thôi.” Anh nói rất chân thành, không hề qua loa.

Bối Chỉ Ý nhìn hai bàn tay gắt gao nắm lại.

“Muốn uống sữa bò nóng không?” Cô nhỏ giọng, “Có thể có ích cho giấc ngủ.”

……

“Rốt cuộc Itani đã nói gì với em rồi?” Anh vẫn không rõ lắm là mình đang bị trách hay đang được quan tâm nữa.

“Em cho thêm đường nhé?” Bối Chỉ Ý ngẩng đầu, đôi mắt cong cong.

…..

Hòa An hít thật sâu.

Anh cảm thấy mình cần phải tâm sự thật đàng hoàng với Itani mới được, làm cách nào mà có thể khiến cho người phụ nữ của mình càng trở nên mê người, anh nhất định phải học thật kỹ…….

____

(*) Dội nước đá lên đầu (tiếng Anh: Ice Bucket Challenge) là trò chơi thử thách nhằm nâng cao nhận thức về ALS (xơ cứng teo cơ một bên). Khi dội nước đá thì phản ứng thần kinh của người bị dội nước lạnh cũng có triệu chứng khá giống như căn bệnh ALS. Trò chơi này đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên Internet, với rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia. Người chơi sẽ bị dội một xô nước chứa đầy đá lạnh lên đầu, ghi hình lại rồi tung lên mạng xã hội và được quyền thách thức một hoặc nhiều người nào đó làm việc này. Trong vòng 24h sau đó, người bị thách thức phải có câu trả lời. Nếu họ không đồng ý thì sẽ phải quyên góp 100 USD cho quỹ từ thiện của Hiệp hội ALS. Người bị thách đố sẽ được lựa chọn giữa việc quyên tiền cho một tổ chức từ thiện hoặc ngâm mình trong nước lạnh.

(**) ALS là một chất gây thoái hóa thần kinh bệnh tấn công các tế bào thần kinh trong não và tủy sống. ALS xảy ra khi các nơron vận động chịu trách nhiệm kiểm soát các chuyển động cơ tự nguyện thoái hóa và chết. Khả năng giao tiếp với cơ bắp của não bị cắt đứt, và cơ bắp dần dần bị lãng phí. Yếu tố cơ bắp hoặc cứng khớp là những dấu hiệu sớm phổ biến, nhưng khi bệnh tiến triển nó có thể làm giảm khả năng nói, nuốt và thở. Không có cách chữa ALS, nhưng các lựa chọn điều trị như thuốc và vật lý trị liệu có thể làm chậm tiến triển và cải thiện chất lượng cuộc sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui