Biển cả mênh mông không bến bờ, trong sự trống trải bạt ngàn, một chiếc ca-nô có tải trọng 60 tấn bập bềnh trên mặt biển giống như một túi rác plastic màu trắng nhỏ bé.
Trên boong tàu thấp thoáng hai người đang ngồi, trên thân đều được trang bị đầy đủ thiết bị cho thợ lặn. Trong đó có một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang nhẹ nhàng cởi bỏ tấm lót lưng của áo cân bằng độ nổi BCD(*), lôi cái mũ lặn trên đầu, kính lặn và ống hô hấp xuống, để lộ khuôn mặt thiếu nữ non nớt.
“Itali ơi, Victor sẽ đi thật chứ?” Tiếng Anh của thiếu nữ mang theo khẩu âm của người Nhật Bản, giọng nói thanh thúy ngọt ngào, lầu bầu trong cuống họng, tiếng Anh được cô ấy nói ra mang theo hơi hướng người Nhật.
“Bốn năm.” Itani mở nắp một chai nước khoáng ngẩng đầu uống hơn phân nửa, mái tóc màu vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Anh ấy cũng cần có cuộc sống của riêng mình.”
Cô bé bĩu môi cởi chân vịt ra, giọng điệu mềm mại nhưng lộ rõ không vui: “Hết nghỉ hè này là em về nhà rồi, anh thì nhiều lắm là đến cuối năm nay, bây giờ ngay cả Victor cũng muốn đi luôn, nếu vậy một mình Hòa An sẽ phải làm thế nào đây?”
Itani cười khẽ, cậu có tướng mạo điển hình của người Âu Mỹ, da thịt trắng nõn bị mặt trời hun đỏ, đầu xù tóc rối cùng với đám lông rậm rạp trên người, khi cười rộ lên lại như một con gấu vàng chói lóa: “Em coi thường Hòa An quá rồi đấy, tính lưu động của các tình nguyện viên luôn rất lớn, chuyện chia ly thế này với Hòa An sớm đã rất bình thường.”
“An sẽ cô đơn chứ.” Cô bé cố chấp nhìn mặt biển, như đang nói với Itani lại như chỉ đơn giản lẩm bẩm cho mình mình, “Không ai lại đi quen với sự chia ly cả.”
“Vậy sang năm nghỉ hè em xin đến đây lần nữa đi.” Itani không có tâm trạng đa tình nhạy cảm như thiếu nữ thế kia, cậu nằm ngửa trên boong tàu, thoải mái thở dài một hơi.
“Tại sao An cứ nhất quyết ở lại đây vậy?” Cô bé quay đầu, học tư thế của Itani nằm thẳng hai chân duỗi ra thật dài.
“Sakura này.” Itani nằm ngửa thật lâu mới trả lời vấn đề của cô bé, giọng điệu không còn sự nhẹ nhõm nữa, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười ban nãy giờ đây đã nghiêm túc hẳn lên, “Vấn đề này, sau đừng hỏi lại nữa.”
“Em nghĩ rằng chúng ta là bạn bè cơ mà.” Sakura quay đầu, trên gương mặt non nớt đầy sự khó hiểu.
“Đây không phải là vấn đề mà cứ bạn bè thì có thể hỏi được.” Itani xoa đầu Sakura, lại nằm lên boong tàu, híp mắt ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm cùng mặt trời chói mắt.
Đây không phải vấn đề mà cứ là bạn bè thì có thể hỏi, đấy là bi kịch.
***
Lúc mà trên mặt biển xuất hiện bóng dáng của hai người nào đó, Sakura đang chuẩn bị bôi kem chống nắng lần thứ tư, mùa hè này đi làm tình nguyện viên mà cô ấy đã đen hơn rất nhiều, dạo này rất lo lắng sau khi quay về trường sẽ không còn được nhìn thấy vị đàn anh mà cô thầm mến cười với cô nữa, thế là mất bò mới lo làm chuồng, chỉ hận mỗi ngày không thể đắp mặt nạ đi ngủ.
Người đầu tiên bò lên ca-nô là Victor, động tác lột mặt nạ của anh ấy rất thô lỗ, nhìn qua cũng có thể thấy được rõ là tức giận lắm rồi.
Itani rất biết điều xê dịch chỗ ngồi, còn thuận tay kéo luôn cả Sakura cả người căng thẳng qua mình.
Trong đội tình nguyện này của bọn họ, đội trưởng Hòa An và đội phó Victor đều là những người nóng nảy, hai người này đối mặt nhau mỗi ngày đều bằng quyền cước, cách ngày lại gây, đánh nhau những bốn năm vẫn không thèm ngán, vậy nên cậu sớm đã quen ngồi đó coi kịch mà không buồn khuyên giải gì nữa rồi.
Quả nhiên Hòa An vừa mới lên thuyền đã bị Victor quăng mặt nạ vào người, sắc mặt anh còn đen hơn cả Victor.
“Cậu muốn chết đúng không?” Victor phẫn nộ đi vòng quanh thuyền, cởi chân vịt ra rồi cầm trong tay, đập loảng xoảng cả lên.
Hòa An không nói gì, đen mặt cởi thiết bị lặn xuống, cúi đầu chui vào khoang điều khiển.
“Về nghỉ đi.” Anh vỗ vỗ vai A Bố, người điều khiển nãy giờ vẫn bận ngủ lại vừa bị động tĩnh của hai người họ làm tỉnh giấc.
A Bố dụi dụi mắt, chỉ chỉ vào đám mây đen ở phương xa.
Hòa An gật đầu, dùng tiếng Thái không quá thuần thục trấn an A Bố: “Chúng tôi cũng đã nhận được báo động về cơn bão rồi, ngày mai và ngày kia sẽ không ra biển nữa đâu.”
A Bố cười, sau khi khởi động ca-nô thì đeo kính râm che hết gần nửa khuôn mặt anh ta lên, lẩm bẩm ca hát.
Hòa An vẫn ngồi trong khoang điều khiển, không hề có ý định ra ngoài kia cãi lý với cái tên Victor còn đang nổi khùng kia.
Anh cũng rất nôn nóng, nôn nóng đến nổi cơn nghiện thuốc lá đã được cai từ nhiều năm nay bỗng chốc tái phát.
“Cậu sẽ chết thật đây!” Victor hiển nhiên không định buông tha cho anh, cũng chui đầu theo vào, đi theo sau mông anh ấy là Itani và Sakura đầy lòng hiếu kỳ.
Khoang điều khiển rất nhỏ, vóc người của Hòa An và Victor lại quá cao lớn, chen chúc bên trong đó trông chẳng khác nào hộp cá mòi.
“Không lẽ mặc kệ sao?”Hòa An lạnh lùng nhìn qua Victor, đẩy anh ấy ra khỏi khoang điều khiển.
Quả thật sắp có bão rồi, trên mặt biển phía xa mây đen giăng kín đỉnh đầu.
“Muốn cũng không đến lượt cậu xen vào.” Vì quá tức giận nên tiếng Anh mà Victor nói ra còn trộn lẫn khẩu âm của Tây Ban Nha, lại nói quá nhanh nên Sakura nghe không hiểu gì cả.
Cô ấy kéo kéo Itani, Itani làm động tác ngậm miệng với cô bé, kéo cô bé đi đến một chỗ khác của ca-nô.
“Chuyện tiếp theo là chủ đề 18+ rồi.” Itani chớp chớp mắt nhìn Sakura.
Cậu cũng có thể đoán sơ lược nguyên nhân, vậy nên không có ý định nghe nữa.
Bọn họ rồi sẽ phải rời đi, cái nơi này với bọn họ mà nói cũng chỉ là một vùng đất của chuyến hành trình mà thôi.
Gia nhập làm người tình nguyện của Địa Cầu, dùng những ngày nghỉ bình thường để đi xử lý rác thải trên biển, cũng là vì yêu quý Trái Đất cậu đang sống, cậu yêu lắm phong cảnh xanh biếc như ngọc này, dù biết bản thân đi dọn dẹp rác thải như này chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc thôi, nhưng cậu vẫn muốn cố gắng góp hết sức mình.
Chỉ là, cũng chỉ đến thế này.
Cậu hy sinh ngày nghỉ, trong sinh hoạt hằng ngày cố gắng bảo vệ môi trường, thu thập những gì có thể quyên góp được để trồng cây gây rừng, và những thứ cậu làm được, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nhiều thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, cậu không muốn chạm vào, càng không muốn biết đến.
Hòa An và Victor ngày càng kịch liệt, cậu nghe thấy Victor dùng luôn tiếng Tây Ban Nha mà chửi người.
Cậu bịt kín hai tai Sakura lại, híp mắt nhìn mặt biển ngoài kia.
Biển sâu màu xanh đậm, là một màu xanh thẳm thuần túy, lại mang theo tính công kích, vì giữa sự mênh mông, bao la bạt ngàn của biển rộng, càng khiến cho lòng người nhỏ bé cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Cậu thật sự rất bội phục Hòa An, người đàn ông kia dốc hết tất cả sức mình bảo vệ và cứu lấy Trái Đất.
Trước khi đến nơi này, cậu từng đọc được tin tức của Hòa An, chuyện nhà anh đã từng gây tiếng vang rất lớn trên đất Mỹ, mà riêng Hòa An thôi cũng rất nổi tiếng.
Cậu rất bội phục anh.
Nhưng mà, thật sự chỉ đến thế thôi.
***
Lần dọn dẹp rác này của bọn họ đi không quá xa, lúc rời đảo trời vẫn chưa tối, mây đen tiêu tán, ráng chiều khắp trời, toàn bộ vùng đảo bị nung chiếu thành màu hồng thơ mộng.
Cuộc cãi vã của Hòa An và Victor đã ngã ngũ, Hòa An ngồi ở đầu ca-nô hút thuốc lá, còn Victor thì vùi mình trên boong tàu cười tủm tỉm xem Itani bói bài Tarot cho Sakura.
Sakura gia nhập đội hơn một tháng, cô gái tuổi mười bảy, thi lấy được chứng chỉ AOW(*) liền xung phong tham gia vào hàng ngũ tình nguyện viên chuyên lặn, đây cũng đã là lần thứ ba cô ấy tham gia vào đội tình nguyện chuyên lặn trong các dịp nghỉ rồi, cô gái nho nhỏ vô cùng dẻo dai, thân thể và tố chất tâm lý đều đặc biệt tốt.
(*) Chứng chỉ AOW là một chứng chỉ dành cho người chuyên lặn sâu dưới biển.
Nhưng mà, đến khi tính bài Tarot thì cũng muốn được bói về tình duyên.
Vẫn chỉ là những người thay đổi vì tình yêu.
“Thầm mến, tất cả đều là thầm mến đấy nhé!” Sakura rất kích động, khuôn mặt trái táo đỏ bừng lên, “Bọn họ đều cười với em cả, nhưng mà em lại không biết trong số họ ai mới là người thích em nhất.”
“Bọn họ chẳng ai thích em đâu.” Itani mặt đầy đau khổ đưa lá bài ra cho Sakura nhìn, “Em xem, đều là hình vẽ ám chỉ độc thân.”
“Cái này của anh không chính xác!” Sakura tức giận nhe răng trợn mắt, tiếng Anh pha trộn khẩu âm Nhật Bản lại bắt đầu phun ra, “Anh là tên giang hồ bịp bợm!”
“Nghe không hiểu, nghe không hiểu.” Itani cười hì hì thu lại bộ bài Tarot, “Anh tính cho em tận năm lần, buổi tối nướng thịt dê em phải đưa tiền.”
“Em sẽ nhổ nước miếng lên thịt dê của anh cho mà xem!” Cô nàng vì bị nói không có ai thích mà rất tức giận, chờ ca-nô dừng lại liền nhảy xuống thuyền, lấy mặt nạ múc nước biển tạt lên trên người Itani, sau đó cười ha ha xoay người chạy mất dạng.
“Đáng đời.” Victor vừa cười vừa nhìn Itani ướt sũng cả người rầu rĩ đi lấy khăn lau, cũng xuống thuyền luôn.
Sakura chạy rất nhanh lát sau lại lạch bạch quay lại, gương mặt đỏ bừng mang theo hưng phấn gọi to: “An!”
Cô bé gọi lớn tên của Hòa An.
“A Cái nói trên bến tàu có một người phụ nữ đang chờ anh đến đấy!” Cô bé hưng phấn khoa tay múa chân diễn tả, “Phụ nữ Trung Quốc.”
Động tác xuống thuyền của Hòa An khựng lại, hơi nhíu mày.
“A Cái nói người phụ nữ nọ nghe không hiểu tiếng Anh, không đồng ý nộp phí lên đảo, vậy nên cần anh đến làm người phiên dịch.” Cô nàng múa máy chân tay nói cho hết câu, sau đó nhích lại gần nhỏ giọng thần thần bí bí nói, “Em gặp rồi, mặc váy trắng, da cũng trắng nữa, rất xinh đẹp luôn nhé.”
Itani huýt sáo.
Victor cười cười kéo Sakura còn đang hí ha hí hửng, khoát tay với Hòa An: “Đến thử đi, kết thúc việc bên này anh sẽ đến.”
“Nhưng anh vẫn hy vọng em hãy suy nghĩ thêm về chuyện này.” Anh ấy chờ Hòa An đến gần, mới hạ thấp giọng nói, “Dù anh có còn ở lại nơi đây nữa hay không thì em vẫn là người bạn tốt nhất của anh, anh không hy vọng em sẽ xảy ra chuyện chút nào.”
Hòa An ngừng bước, vỗ vỗ bả vai Victor.
Anh đi nhanh về hướng bến tàu, không quay đầu lại nữa.
Sakura phía sau vẫn còn đang cố gắng dùng tiếng Anh pha chút khẩu âm làm nũng bảo Victor đừng đi, nhưng Victor cũng chỉ nói nhỏ một câu gì đó, Sakura rất khoa trương buông tiếng thở dài.
Anh vẫn không quay đầu lại.
Vì anh biết, những chuyện này anh nhất định phải làm.
Vì những chuyện này nếu như anh không làm, thì sẽ chẳng ai dám làm cả.
Vì nơi này chỉ có mình anh là chân chính không có gì, mà đôi khi, không có gì mới chính là vũ khí sắc bén nhất.
Với nơi này thì anh được xem là một người ngoại quốc, mà có một số chuyện nhất định phải làm thật lớn mới có người chú ý.
Anh không có gì cả, anh đã được định trước có thể sẽ phải hy sinh.
Năm nay anh sớm để Victor trở về Tây Ban Nha cũng chính vì nguyên nhân này.
Victor là người bạn tốt nhất của anh, tiễn anh ấy đi rồi thì anh mới thật sự còn một mình.
Một mình.
Xa xa đặt những đồng đội lương thiện này ở sau lưng.
Hòa An híp mắt nhìn người phụ nữ ngồi xổm bên bờ cát, Sakura nói rằng đó là một người phụ nữ Trung Quốc rất đẹp rất trắng.
Mặt trời chiều ngả về Tây, bãi cát trắng này cũng dần nhuộm màu da cam yêu diễm, mà người phụ nữ Trung Quốc đang ngồi xổm kia, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Quả là rất trắng.
Vì quá trắng, nên ngũ quan nom vô cùng sạch sẽ.
Cô cứ nhìn anh như vậy, khóe mắt đỏ hoe vì bất lực, luống cuống nắm lấy vali và chiếc balo nho nhỏ đeo bên mình.
“Chào cô, tôi là Hòa An.” Anh chào hỏi trước, sau mới làm chuyện chính, “Đến hòn đảo này cần phải trả phí, mười đô la Mỹ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Văn mới mở ~ mọi người đợi lâu rồi~
Chuyện xưa hoàn toàn mới, nhân vật hoàn toàn mới, hoàn cảnh hoàn toàn mới, chuyện xưa về một cô gái ngoan ngoãn nhưng kiên cường, tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ viết, hy vọng mọi người sẽ thích~
BCD: BCD, là một trang bị bù nổi khi lặn xuống nước, viết tắt của cụm từ Buoyancy Compen Sation Device. Hiện nay phổ biến có hai loại là áo phao và áo jaket. Ngày nay trong các trung tâm dạy lặn đều sẽ cho học viên thuê loại BCD jacket, còn những ai dùng áo phao đều là người có tuổi, ừm…
Note: Các phần giải thích bên dưới đều là của tác giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...