Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Đi song song với Changmin, cái loa Jung Yunho ở phía sau vẫn một mực không yên, phiền chết rồi! Tác dụng phụ mau dừng lại cho tôi a!!!!!!

“Changmin, em có thể dừng trêu chọc con chim kia không?” Tôi thật sự có năng lực gọi động vật như Jung Yunho nói sao? Nhưng tôi không hiểu con chim kia đang kêu gì! Tôi chỉ là cảm thấy nó luôn ném cho tôi một ánh mắt cầu cứu? Là cầu cứu a…. Chẳng lẽ tôi hoa mắt rồi?

“Nhưng mà em thật sự muốn nó, tuần trước vốn định nướng nó, ai biết nó bay đi, ai. Hyung không biết con chim này ăn ngon thế nào, đương nhiên, lát nữa em không thể để hyung nếm thử, không phải em keo kiệt. Là vì nó không đủ ăn…”

Thì ra là thế, tôi làm chuyện xấu rồi, chim ah, thực xin lỗi…

“Kỳ thật.” Ngẩng đầu lên nhìn Changmin: “Nó không thể coi là nhỏ! Có khác gì con vịt đâu…” Chỉ là vì Changmin tương đối cao, cho nên con chim kia hơi nhỏ, nếu như con chim kia mà đậu ở trên bả vai tôi, nó còn cao quá đầu tôi ấy chứ…

“Changmin, cậu sai rồi.” Jung Yunho theo kịp, đập lên bả vai Changmin, vẻ mặt du côn: “Nếu như không có Jaejoong của chúng ta, con chim này sao sẽ ngu ngốc bay về, đừng nói là có ăn hay không.”


“Be be! Ngao….Ô ~ Oa oa!! Chít chít…. Ùm bò!....” Tôi xấu hổ, Jung Yunho, cậu câm miệng cho tôi, bằng không tôi sẽ không nhịn được nói chuyện đấy.

“Jaejoong ah, cậu muốn nói với tôi cái gì?” Jung Yunho đặt tay bên tai làm ra vẻ đang khuếch đại âm thanh: “Lớn tiếng một chút ah ~ Để cho anh nghe rõ hơn ~”

Cậu đi chết đi! Hừ!

Changmin tiếp tục vuốt ve con chim đang lạnh run: “Tuy là Jaejoong hyung giúp em đem “Bé Mỹ Lệ” về, nhưng là đối với đồ ăn, em tuyệt đối không nhượng bộ!

“Bé Mỹ Lệ?” Tôi chỉ vào con chim một thân màu đen nhìn hơi ngốc kia: “Hyung thật sự không thấy nó mỹ lệ ở chỗ nào…”

“Nó nhìn khó coi như vậy, nhất định rất tự ti, phải cho nó cái tên xinh đẹp để còn có chút thể diện.”

Ah…. Tôi rốt cuộc biết vì sao tên trên internet càng dễ nghe thì bề ngoài nhìn càng khủng bố…

“Đúng rồi, hyung quên không hỏi, đảo chủ gọi hyung tới làm gì?”

“Ah, chuyện hyung nói tiếng động vật sau một phút hyung chạy khỏi phòng bệnh đã lan ra khắp đảo, đảo chủ đương nhiên biết rõ ah.”


Nguyên lai chỗ này tin tức lan nhanh vậy ah…. Chẳng lẽ đảo chủ muốn giam tôi lại giải phẫu nghiên cứu sao? Nói không chừng còn có thể đặt trong bảo tàng kiếm tiền, xem một lần mười đồng! Nắm tay một cái một trăm đồng!! Cho ăn một lần mười ngàn đồng!!! Không muốn ah…

Jung Yunho ôm bờ vai tôi: “Jaejoong của chúng ta rốt cuộc có giá trị lợi dụng rồi, nói không chừng sẽ biến thành tỉ phú thế giới đấy.”

Dừng, mở miệng lại là “Jaejoong của chúng ta” như thể tôi và cậu quen thuộc lắm, nếu như không phải tôi nói chuyện với cậu sẽ biến thành tiếng động vật kêu, tôi nhất định sẽ mắng cậu tơi tả! Mắng cậu đến trời đất u ám, ngày không thấy nắng!!!! Hừ!!

Trên đường đi rồi lại dừng (Vì ánh mắt Changmin tập trung trên người “Bé Mỹ Lệ” nên đi nhầm đường vô số lần) rốt cuộc đi đến trước một dãy biệt thự, cửa ra vào vẫn là một vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, bất quá bổn đại gia đã biết thân phận chân thật của mấy người rồi, nhìn như cường tráng nhưng kỳ thật là một đống mỡ, mặc quần áo màu đen để giống xã hội đen sao?! NO…. Giống đi tảo mộ hơn!

Changmin bảo bọn họ mở cửa, hai người liền cung kính kéo cửa lớn ra, không thể không thừa nhận, thật sự rất khí thế đấy.

“Chúng ta đi vào thôi.” Changmin đi trước dẫn đường, con chim kia u oán quay đầu nhìn tôi, tôi lại mặc kệ, ai bảo mày da dày thịt béo làm chi, trước kia ăn ít một chút thì giờ đã không rơi vào kết cục bị người ăn.


Đi vào đại sảnh, điều làm tôi kinh ngạc không phải kiến trúc xa hoa, mà là chim bay cá nhảy khắp nơi….

Tôi hiện tại biết rõ lí do mình tới nơi này rồi…

Theo sau Changmin đi qua hành lang, trên đường đi, khỉ không ngừng nhảy qua lại nắm lấy bộ phận nào đó trên mấy bức tượng người. Nguyên lai khỉ thật sự rất láu lỉnh ah…. Càng làm tôi mở rộng tầm mắt chính là đảo chủ vậy mà lại nuôi cá sấu ở suối phun nước, má ơi, nó liệu có leo ra không…. Còn có vài cánh cửa đóng chặt, nhưng tiếng gào thét truyền từ bên trong ra cho tôi biết rõ, ở đó có thú dữ đấy!!!!

“Jaejoong, cậu nghe hiểu chúng nói gì không?” Jung Yunho nắm chặt tay tôi, thanh âm có chút phát run, tôi trừng cậu ta, cậu muốn tôi thu hút sự chú ý của chúng ah!! Tôi không muốn bị một đám dã thú bao quanh đâu, rất khủng bố đấy.

Changmin vẫn trấn định như cũ dẫn đường, tôi và Jung Yunho phát run lên nhìn động vật không ngừng chui ra lại trốn đi xung quanh, tiếp nhận ánh mắt hung ác của chúng, tôi thật sự sợ hãi! Chịu không được rồi, Changmin ah…. Lúc nào mới tới nơi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui