Cho dù là lúc theo đuổi Trâu Nhuận cuồng nhiệt nhất đi chăng nữa, thì Vưu Bội Sâm cũng chưa từng mộng xuân về anh bao giờ.
Thế nhưng bây giờ gã lại đột nhập vào phòng vệ sinh nam vào trưa ngày hôm đó, còn đè chặt Trì Diễm đang vắt sữa ra mà chịch anh ta một cách mạnh bạo.
Đôi mắt của anh ta nhút nhát và sợ hãi tựa như một chú cừu non, nhưng cơ thể lại phản ứng rất thành thật.
Việc sinh con không phải còn là nguyên do để anh ta có thể từ chối việc làm tình được nữa, hay nói đúng hơn là anh ta đáng bị chịch.
Vậy còn dòng sữa đang chảy kia thì sao, đó vốn là thứ thiêng liêng dành cho bé con giờ đây lại là thứ dùng để quyến rũ đàn ông.
Đứa bé kia uống được bao nhiêu rồi? Phải xem nó như một thứ đồ để gia tăng khoái cảm khiến cho người khác trở nên điên cuồng, như thế thì mới không được coi là lãng phí.
Phản kháng để rồi nhận lại chính là bạo lực.
Hai cánh mông đầy đặn bị những cái tát thô bạo mà trở nên sưng tấy, giống như quả đào chín mọng.
Hậu huyệt đỏ bừng e ấp nơi giữa mông bị chơi đến độ ướt át rồi xoắn chặt lại, bên trong thì mềm mại như mỡ đông.
Một lượng lớn tinh dịch màu trắng đục bắn vào trong sau vài lần cọ xát khiến nơi đó phồng lên.
Bên đỏ ửng bên trắng đục, tựa như hoa mai nở rộ trên nền tuyết trắng.
Cánh tay của Trì Diễm nhẹ nhàng ôm lấy cổ gã, rõ ràng là bị ép buộc, nhưng lại có dáng vẻ muốn mà lại không muốn (1).
Mười ngón tay không kiên nhẫn mà tím lấy áo sau lưng gã, khi sắp lên đỉnh thì kề sát bên tau gã mà thì thầm hai chữ: "Chồng ơi......"
(1) Nguyên văn là Dục cự còn nghênh - 欲拒还迎- đại khái là giả vờ từ chối, thích mà tỏ vẻ từ chối.
Thủy triều dục vọng trong nháy mắt nuốt chửng lấy gã.
Sau những giấc mộng tinh vào những ngày qua của Vưu Bội Sâm, thì gã muốn biến chúng trở thành sự thật.
"Hôm nay anh Trì tăng ca đấy à?"
"Đúng thế, dù sao việc cũng không còn nhiều nữa, chỉ là ở lại hoàn thành cho xong thôi."
Trì Diễm chào các đồng nghiệp đang tan ca.
"Sư phụ, em ở lại giúp anh nhé.
Dù sao hai người sẽ nhanh hơn một người làm mà."
Nhìn Vưu Bội Sâm chủ động như vậy, Trì Diễm cũng không từ chối lòng tốt của gã.
Lúc đặt cơm còn gọi thêm một phần cho gã.
Vưu Bội Sâm thành thạo trong công nghệ, đúng thật là so với một mình Trì Diễm thì làm nhanh hơn nhiều.
"Giá như đầu óc của tôi cũng tốt như cậu thì hay quá rồi.
Bản thân tôi chậm tiêu lắm."
Trì Diễm thật thà cười, đến lời khen cũng không hề trao chuốt những câu từ hoa mỹ.
Luôn có thói quen hạ thấp bản thân mình xuống để người khác cảm thấy được tâng bốc.
Vưu Bội Sâm không cần lời khen như vậy.
Cho dù đó là lời khen chân thành và thẳng thắn đi chăng nữa, nó đều khiến cho gã cảm thấy cậu hẳn là nên rụt rè, ngại ngùng cả đời.
Xứng đáng bị bắt nạt và bị chơi đùa.
"Sư phụ......!Trì Diễm."
Đây là lần đầu gã gọi tên cậu, cười đầy ý vị: "Anh giả vờ cái gì chứ?"
"Anh đang được người khác bao nuôi mà."
Nụ cười tươi của Trì Diễm cứng lại, vẻ mặt dần dần trở nên hoảng hốt.
Vưu Bội Sâm đứng dậy, trịch thượng mà tựa vào bàn: "Anh thiếu tiền à?"
"Còn đang trong giai đoạn nuôi con bằng sữa, thì lại cho người có tiền chịch mình.
Mà gu của mấy tên lắm tiền bây giờ cũng mặn thật đấy."
"Hay nên nói là......!vốn dĩ anh luôn cảm thấy thèm khát như vậy.
Là một người bố đơn thân, ngoài trừ lần bị chịch đến mức mang thai kia ra, chẳng lẽ từ đó đến nay anh chưa từng nếm qua mùi vị dương v*t lần nào à? Mà người khiến cho anh mang thai kia lại nghĩ rằng anh không hề có thai, sau đó liền bỏ rơi anh mà đi, đúng chứ?"
Gã cúi người xuống, tham lam hít lấy mùi sữa: "Loại người như anh, vẻ ngoài thì không có, chỉ biết dựa vào bộ ngực và mông của mình để dụ dỗ người khác thôi à?"
Trì Diễm cau mày nhìn Vưu Bội Sâm, vẻ mặt hoảng hốt dần dần phai nhạt, dường như có chút khó tin.
Một giờ trước, gã giống như một hậu bối ngoan ngoãn, thoắt cái lại trở thành một tay ăn chơi miệng lưỡi thô tục.
"Không phải chỉ là tiền thôi sao?" Vưu Bội Sâm khinh thường nói.
"Một đêm của anh đáng giá bao nhiêu? Có thể để những tên lắm tiền kia chơi, thì với tôi cũng thế thôi.
Coi như là kiếm thêm thu nhập......!mua sữa cho con."
"Suy cho cùng, thì sữa này mà chỉ để cho nhóc con uống thôi thì thật lãng phí, phải để cho đàn ông chơi mới phải."
Nghe mấy lời thô lỗ như thế, nhưng Trì Diễm lại không hề tức giận chút nào.
Trái lại, cậu lại có vẻ hơi bối rối và chán nản.
Cậu biết rõ vẻ ngoài của bản thân không có gì là đặc biệt cả, hơn nữa do bị vô cảm pheromone, nên đến cả pheromone cậu cũng không có.
Ngay cả khi giúp đỡ những bạn AO, những người đang trong kỳ động dục vào lúc cậu còn trong câu lạc bộ cứu trợ, bọn họ cũng không hề tỏ ra hứng thú chút nào với cậu hết.
Có thể nói rằng cậu không hề tồn tại bất cứ sức quyến rũ nào hết.
Thế nên cậu không biết vì sao Thích Thủ Lân lại cố chấp với cậu đến thế.
Hơn nữa, ngay cả Vưu Bội Sâm vừa mới biết cậu không lâu, cũng cho rằng cậu là loại người chỉ cần cho cậu tiền, cậu có thể tùy tiện ngủ với gã.
Hóa ra trong mắt của những người khác, cậu......!lại thảm hại như vậy.
Trong mắt họ, cậu là một người bố đơn thân, bị chơi đùa rồi sau đó bị vứt bỏ.
Sau đó đang trong thời kỳ cho con bú mà đi dụ dỗ người khác, là một "thằng đĩ" không biết xấu hổ.
Rõ ràng cậu không hề muốn bị coi là vai phụ, nhưng bây giờ ngay cả người đàng hoàng cậu cũng không thể làm được nữa.
Đây rõ ràng không phải là điều cậu muốn.
Không phải là thứ "được yêu cầu" mà cậu muốn.
Trì Diễm dường như đắm chìm vào trong suy nghĩ của bản thân.
Nhưng chính biểu cảm đau khổ và u buồn này của cậu, đã khiến cho trái tim của Vưu Bội Sâm ngứa ngáy.
Gã thử vươn tay ra......
"Em đã không còn là sinh viên nữa."
Dường như có thứ gì đó như có như không mà nương theo vai áo sơ mi của Trì Diễm mà mơn trớn, khiến cho cậu vô thức thẳng lưng.
"Cũng không phải là người vô dụng, để người khác sai vặt, hay làm những chuyện vặt vãnh nữa.".
đam mỹ hài
"Em phải luôn ghi nhớ mục tiêu, trách nhiệm và giới hạn của bản thân."
"Tôi tin là em sẽ làm tốt thôi"
(Đây là lời thoại ở chương 39 nha)
Có một người đã luôn cổ vũ cậu như thế đấy, ngay cả khi lúc đó cậu chẳng hề có chút ưu điểm nào.
Mục tiêu, trách nhiệm và......!cả giới hạn.
"Chẳng lẽ ở trường thầy cô không dạy cậu à?" Trì Diễm nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Vưu Bội Sâm.
"Rằng lúc thực tập nên nói chuyện với tiền bối như thế nào cho phải phép."
Vưu Bội Sâm ngẩn ra, không biết vì sao, gã cảm thấy khí thế trên người của Trì Diễm đã thay đổi.
Không còn dáng vẻ rụt rè, lấy lòng như trước nữa.
Thay vào đó là......!một khí thế của kẻ bề trên không thuộc về cậu.
"Có thể lúc ở trường cậu rất nổi tiếng, nhưng công ty chúng tôi không phải là nơi để cậu săn người đẹp đâu."
Là một người tiền bối, cậu đã nhiều lần bảo vệ Trâu Nhuận và Đường Du.
Là một thành viên chính thức của nhóm, cậu có trách nhiệm hơn trong việc duy trì yên bình trong môi trường công sở.
Cậu không phải là người có cũng được, không có cũng không sao.
Cậu là người không thể thay thế.
"Chỉ là nói đùa thôi mà, sao mà nghiêm túc thế......" Giọng của Vưu Bội Sâm có chút mất tự nhiên, gã không ngờ Trì Diễm lại trút bỏ dáng vẻ thân thiện thường ngày đi như thế.
"Nếu cậu cho rằng lần thực tập này chỉ là trò đùa mà thôi, thì tôi có thể báo cáo với ông chủ rằng cậu đã cư xử không đúng mực trong thời gian thực tập.
Cậu nên biết rõ, điều này sẽ được ghi lại trong hồ sơ thực tập của cậu đấy."
Trì Diễm là một người hiền hòa, nhưng dưới ánh sáng xanh xanh của màn hình hắt tính hắt lên phần chân mày bị đứt đoạn kia, lại khiến cậu trông có vẻ hung ác.
Cậu hất tay của Vưu Bội Sâm ra, tựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không nói lại lần hai."
Vưu Bội Sâm cũng không ngốc, sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, gã liền hậm hực thu tay lại.
Sau trận giằng co như thế, cũng không ở lại tự nhiên được nữa.
Thế là gã bèn rời đi.
Trong lúc thang máy không ngừng đi xuống, trong lòng Vưu Bội Sâm vẫn còn khinh thường: Dù sao cũng chỉ là một tên đã bị người ta chơi nát, là một đôi giày rách mà thôi, bây giờ giả bộ đứng đắn làm cái gì chứ.
Thang máy dừng lại ở lầu một.
Ánh mắt tập trung nhìn vào người đứng ở bên ngoài.
Ngay cả một alpha có tính cạnh tranh, ganh đua và hiếu thắng như Vưu Bội Sâm, cũng không thể không thừa nhận rằng ngoại hình của người này rất bắt mắt, hơn nữa còn có chút quen mắt.
Vưu Bội Sâm muốn đi ra ngoài, nhưng ánh mắt của người đàn ông ở bên ngoài thang máy khiến cho gã rất khó chịu.
Ánh mắt của hắn quá lạnh lẽo.
Lông mày rậm cùng với đôi mắt đen tuyền, nhưng lại không hề có chút sức sống nào.
Tựa như một viên pha lê nhân tạo vậy.
Vưu Bội Sâm theo bản năng mà nhấn tầng -1, còn lấy điện thoại ra nhìn, hòng che đi cảm giác bất an không rõ ngọn nguồn này.
Cấp bậc alpha của gã không hề thấp, hẳn là gã không nên cảm thấy hồi hộp như thế này.
Nhưng trực giác mách bảo rằng thà rằng gã đi bộ còn hơn là phải đi ra ngoài thang máy ở tầng này.
Thực tế thì sự chú ý của gã cũng không nằm ở điện thoại, khóe mắt gã không ngừng liếc nhìn cánh của.
Cánh của khép lại từng chút từng chút một, lòng gã lại từng chút từng chút thả lòng.
Ngay vào lúc cánh cửa hoàn toàn đóng lại, cánh cửa thép của thang máy đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn cùng với một hồi chấn động.
Một bàn tay nhợt nhạt với những khớp xương rõ ràng hung bạo mở cánh cửa ra.
Ngoài cửa cũng truyền đến năm chữ nhẹ nhàng như gió rào rạt thoáng qua:
"Tao cho mày đi à?"
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Hòn đá của chúng ta trưởng thành rồi.
Chỉ là bé nó chưa nhận ra là lão Thích đã ảnh hưởng đến bé nó nhiều như thế nào á.
Chương tiếp theo sẽ là......
_________________________________
Escanor: Sắp tới tui thi cuối kỳ rồi nên là thời gian ra chương sẽ không cụ thể nha.
Nếu tui rảnh tui sẽ cố gắng edit chương mới cho mọi người a.
Nhưng mà bù lại thì sau ngày 10/1 thì tui thi xong rồi.
Lúc đó tui sẽ bù lại chương cho mọi người ạ ('▽'ʃ♡ƪ)
Hẳn là mọi người cũng sắp thi rồi đúng hăm, tui chúc mọi người thi tốt hết nhé, đạt được điểm 10, được A, A+ hết luôn nè, đạt được học bổng lun nè..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...