Thực tế trái ngược với giấc mơ chính là Trì Diễm cực kỳ thành thật mà ở bên cạnh Thích Thủ Lân, cuộc sống mỗi ngày chỉ đi đến hai nơi đó là công ty và về nhà hắn.
Nhưng tâm trạng của Thích Thủ Lân vẫn như cũ là lo được lo mất mà cực kỳ lo lắng.
Hắn cảm giác Trì Diễm ngày càng cách xa hắn.
Trì Diễm không hề quan tâm việc hắn có về nhà hay không, trên người có dính mùi rượu, mùi thuốc lá hay mùi nước hoa của người khác hay không.
Đến cả việc hắn nằm ở cạnh giường cũng chả quan tâm.
Thích Thủ Lân tắm rửa tẩy sạch mùi trên người rồi mới đi đến ôm cậu, hôn cậu.
Trì Diễm đã chìm vào trong giấc ngủ say, không còn sức lực để kéo cánh tay Thích Thủ Lân đang ôm eo của cậu ra, chỉ mơ hồ nói không muốn, hay ngủ đi, vân vân.
Chỉ có lúc này cậu mới giống như trước mà lộ ra một chút dáng vẻ vô tình ngây thơ.
Chứ không phải giống như ban ngày mà lạnh nhạt với Thích Thủ Lân như thế.
Thích Thủ Lân kề mũi vào sau gáy cậu, nhắm mắt lại.
Đã dán sát đến phần da tuyến thể như thế này rồi, mà chỉ có thể cảm nhận được một chút ít ỏi pheromone của Trì Diễm.
Nó giống như tơ nhện vậy, dù có muốn bắt lấy thế nào cũng không bắt được.
Thư ký Ngô gửi tin nhắn cho Trì Diễm nói rằng dạo gần đây Thích Thủ Lân rất cáu kỉnh trong công việc.
Chỉ cần có một chỗ nhỏ không hoàn hảo thôi thì hắn cũng bám chặt lấy nó không buông.
Trì Diễm bất lực, cậu có thể làm gì chứ.
Thư ký Ngô nói, sẽ tốt hơn nếu có cách để xoa dịu hắn, chẳng hạn như là pheromone.
Trì Diễm trả lời anh, anh hẳn nên tìm đến Khúc Ngọc Thành mới phải.
Bên kia cười khổ, nơi nào mà còn có chỗ cho Khúc Ngọc Thành chứ.
Trì Diễm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng quyết định lấy thứ kia ra.
Từng chứng kiến dáng vẻ kia Thích Thủ Lân, mà Khúc Ngọc Thành có thể dùng pheromone để trấn an hắn.
Trì Diễm đã nghĩ, nếu bản thân cậu cũng có thể khống chế pheromone thì tốt biết mấy.
Sau đó, cậu đến tham khảo ý kiến của một cơ sở y tế có thể cung cấp dịch vị chiết xuất pheromone để chữa bệnh.
Trì Diễm là một beta, pheromone cũng rất loãng.
Không nhớ rõ cuối cùng đã lấy máu bao nhiêu lần để chiết ra một ống nhỏ dung dịch pheromone như thế này.
Nhưng lúc nó đến tay của cậu, thì Thích Thủ Lân đã xuất ngoại mất rồi.
Một sự bắt chước ngờ nghệch.(1)
(1)Câu này gốc là Đông Thi bắt chước cau mày (东施效颦): Người đẹp Từ Hy Viên thường lấy tay che ngực và cau mày vì đau lòng.
Khi cô gái xấu xí bên cạnh nhìn thấy, cô ấy nghĩ rằng dáng điệu của cô ấy là đẹp, và cô ấy làm theo gương của cô ấy, nhưng cô gái xấu xí còn xấu hơn.
Các thế hệ sau gọi cô gái xấu xí này là Đông Thi.
Thành ngữ "Đông Thi bắt chước cau mày" là một ẩn dụ để chỉ việc bắt chước người khác, không những bắt chước không tốt mà còn khiến bản thân trở nên ngốc nghếch.
Trì Diễm tự giễu cười, sau đó cho ống nhỏ chất lỏng pheromone này vào đáy hộp áp suất bảo quản.
Không ngờ bây giờ còn có thể dùng đến.
Trì Diễm đặt một ít chất lỏng pheromone bỏ vào một quả cầu thủy tinh làm mặt dây chuyền, tạo thành vòng cổ rồi đưa cho Ngô.
Để cậu xem khi nào thì nó được dùng đến.
Kết quả chưa qua mấy ngày yên ổn, thư ký Ngô lại lại đột nhiên gọi đến, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc và khẩn trương, chỉ cầu xin Trì Diễm nhanh chạy đến Minh Trì.
Trì Diễm đành phải rời khỏi vị trí làm việc của mình mà bắt taxi chạy đến Minh Trì.
Trên đường đi, thư ký Ngô đã nói cho cậu biết ngọn nguồn.
Thích Thủ Lân đang hội đàm với ban lãnh đạo của đối tác, ai biết được người nọ lại là một người theo chủ nghĩa độc tôn AO cực kỳ cực đoan, mà công ty giải trí của anh ta lại trùng hợp là nơi mà Tông An làm việc.
Gã ta đã đưa ra những nhận xét rất khó nghe về vụ tự tử của Mạc Tây Lâm ở trước mặt mọi người, còn cho đây là cơ hội tốt để truyền bá mạnh mẽ về chủ nghĩa này của gã.
Sau đó còn nghĩ rằng Thích Thủ Lân cũng là alpha, chắc chắn sẽ là đồng minh của gã.
Thích Thủ Lân không hề đáp lại.
Cho đến khi người nọ nói một câu, rằng sao trong phòng hội nghị lại có mùi pheromone beta rẻ tiền và khó ngửi như vậy.
Kết quả là Thích Thủ Lân liền bùng nổ.
Hắn là một alpha cấp cao, pheromone phát ra một cách mất kiểm soát, trực tiếp khiến cho một vài nhân viên omega không chịu nổi áp lực mà gục xuống nằm la liệt trên ghế.
Thích Thủ Lân cũng không làm gì gã ta, hắn chỉ tháo quả cầu thủy tinh chứa chiết xuất pheromone của Trì Diễm ra, cho vào miệng rồi dùng răng cắn chặt, cả miệng sau đó chưa đầy bột thủy tinh hòa với máu.
Sau đó còn hỏi gã kia, có phải gã đang nói đến mùi hương này hay không?
Trì Diễm nghe xong không khỏi rùng mình một cái.
Việc này đều khiến cho các thành viên trong hội đồng quản trị bàng hoàng.
Nhóm trưởng lão quyền lực vây quanh Trì Diễm.
Bọn họ là biết Thích Thủ Lân có một người định mệnh, nhưng họ không ngờ đến thư ký Ngô gọi đến một beta rất đỗi tầm thường, hơn nữa còn luôn khẳng định chỉ có cậu mới có thể khống chế được Thích Thủ Lân.
Trì Diễm nơm nớp lo sợ trước cái nhìn chăm chú của bọn họ.
Những người này dù sao cũng đã trải qua một hồi sóng to gió lớn, mặc dù có chút nghi ngờ và lo lắng cho Trì Diễm, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một câu với cậu.
Thích Thủ Lân là bộ não của Minh Trì.
Lời này có sức nặng như thế nào chứ, Trì Diễm không thể không hiểu rõ.
Trì Diễm đi vào văn phòng giám đốc.
Lâu rồi mới đến nơi này, vậy mà không có gì thay đổi cả.
Vẻ mặt của Thích Thủ Lân giống như không có chuyện gì xảy ra cả, ngoài trừ việc hắn nói chuyện có chút không rõ ràng.
May mắn là đã xử lý vết thương rồi, máu cũng không chảy nữa.
Hắn bảo Trì Diễm ngồi đi, nhưng Trì Diễm đứng đó không nhúc nhích.
"Sao em lại đến đây? Em không phải là một nhân viên gương mẫu hay sao, lúc này hẳn là nên làm việc mới phải chứ."
"Thích Thủ Lân." Trì Diễm thở dài.
"Anh đừng có phát điên như vậy có được hay không."
Thích Thủ Lân nghiêng đầu cười cười: "Tôi vẫn khá ổn mà."
Trì Diễm bước đến gần hắn, bảo hắn há miệng ra.
Thích Thủ Lân nhìn cậu chằm chằm, rồi ngay lập tức quét sạch văn kiện ở trên mặt bàn, ôm Trì Diễm lên bàn mà hôn một cách mãnh liệt.
Bọn họ đã lâu rồi bọn họ không hôn sâu như vậy.
Cực kỳ nóng bỏng, nhưng lại vô cùng tuyệt vọng.
Trì Diễm cảm nhận được đầu lưỡi của hắn có những vết thương nhỏ không đồng đều, không khỏi siết chặt lấy vạt áo của mình.
"Trì Diễm." Thích Thủ Lân nâng mặt của Trì Diễm lên, đôi mắt sáng rực đến đáng sợ.
"Tôi yêu em."
"Sao em lại không hiểu chứ?"
Trì Diễm tựa đầu vào vai hắn, chầm chậm vuốt ve cánh tay hắn, giọng nói nghẹn ngào: "Thích Thủ Lân, anh chỉ là không quen mà thôi."
"Tựa như chiếc bàn chải đánh răng luôn đặt ở một vị trí giờ đây lại đổi sang một chỗ khác, lúc đầu sẽ luôn cảm thấy trống rỗng, trong lòng cũng rất khó chịu.
Nhưng sau này sẽ từ từ quen thôi......!Anh sẽ quen với vị trí mới đó, hơn nữa còn cảm thấy đó mới là vị trí thích hợp nhất."
Trì Diễm không chỉ đang nói hắn, mà còn đang tự nhắc nhở bản thân mình.
"Tôi biết em vẫn còn nghĩ đến chuyện của Khúc Ngọc Thành." Thích Thủ Lân nói một cách bình tĩnh.
"Từ lúc tôi tự mình xuất hiện trước mặt em, sẽ không còn "Khúc Ngọc Thành" nào nữa cả."
Cả chuyện những lần đau khổ phản kháng mà tự tổn thương bản thân mình, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói cho cậu biết.
Bàn tay đang vỗ về Thích Thủ Lân của Trì Diễm ngừng lại.
Sao lại có người nhắc đến định mệnh của bản thân một cách thờ ơ và lạnh nhạt như vậy chứ.
Cậu thật sự hoài nghi liệu có phải Thích Thủ Lân đã giết người diệt khẩu rồi hay không.
Nhưng Thích Thủ Lân lại cười cười.
"Trì Diễm, Trì Diễm......" Thích Thủ Lân điên cuồng hôn lên đôi gò má của Trì Diễm trong lúc cậu đang ngây ngốc, cảm thấy sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ, lại như thể không biết gì cả mà ngây thơ quyến rũ người khác.
Hắn nói ra từng chữ một cách nghiêm túc, dùng sức đến độ vết thương cũng nứt ra.
Đến cả tỏ tình cũng đẫm máu như thế.
"Anh yêu em."
"Em chính là trái tim của anh, là mạng sống của anh."
"Nếu có kẻ nào dám cướp em khỏi tay anh."
"Kẻ đó nhất định phải chết."
***Chỗ này mình đổi xưng hô vì đây là lời tỏ tình nha***
*
Lời tác giả:
Lão Thích thật sự không có làm ra chuyện gì trái với pháp luật hết nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...