Thích Thủ Lân mở cửa ra, nhìn ba người đang đứng ngoài cửa, mày nhíu chặt lại.
Hắn không ngờ Trì Diễm lại đột nhiên ghé chơi vào đêm 30, khi bảo vệ gọi điện thoại cho hắn qua điện thoại, hắn còn tưởng là mình nghe nhầm.
Cho đến khi Trì Diễm nhận lấy điện thoại, buồn bã mà gọi một tiếng "Thích tổng".
Trái tim của hắn dường như run lên một cái.
"Xin, xin lỗi......!Giao thừa còn đến làm phiền ngài." Trì Diễm cắn môi.
"Nhưng mà......!tôi thật sự......"
"Vào đi."
Không để cậu nhiều lời, nhìn dáng vẻ chật vật của ba người họ, Thích Thủ Lân nghiêng người.
"Chỉ có một mình tôi mà thôi."
Giống như ba chú chim bị gió tuyết quật ngã, vất vã lắm mới tìm thấy một tổ ấm, một hang ổ đồng ý thu nhận lấy bọn họ.
Ngôi nhà mà Trì Diễm quen thuộc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, tuy rằng vẫn có hơi người, nhưng lại rất lạnh lẽo, một chút không khí Tết đến cũng không có.
Đúng như lời Thích Thủ Lân nói nơi này đúng thật chỉ có một mình hắn, đến cả dì Khâu cũng đã về nhà đón Tết rồi.
Trì Diễm quen cửa quen nẻo cầm lấy khăn lông, lau cho em trai và em gái cậu.
Nước mắt đọng lại trên khóe mi Trì Nghị Lương thậm chí cũng đã đóng băng.
"Cứ dùng phòng tắm thoải mái, trong tủ lạnh vẫn còn một chút đồ ăn có thể hâm nóng lại."
Thích Thủ Lân khoanh tay đứng một bên nhìn Trì Diễm bận trước bận sau, thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải tên nhóc này lẽ ra đang tận hưởng giây phút vui vẻ bên gia đình hay sao, sao dáng vẻ của em trai và em gái cậu ấy lại thành ra thế này?
"Thích tổng, có thể hay không......!cho tôi mượn điện thoại một chút.
Tôi, di động của tôi bỏ ở nhà rồi......"
"Dùng đi."
Hắn nhìn Trì Diễm cực kỳ nhanh bấm ra một dãy số, có vẻ đã nhớ kỹ trong lòng.
"Bác sĩ Vương, cháu là Trì Diễm đây ạ......!vâng, vâng, đã lâu không gặp ạ......"
"Thật xin lỗi, lúc này còn tìm ngài......!ba cháu......!đúng rồi ạ......"
"Là cháu không tốt, là cháu sai.
Nhưng là hiện tại, mong ngài giúp cháu liên hệ với bệnh viện gần nhất được không ạ? Cháu sợ rằng ba của cháu, ông ấy......!sẽ làm ra điều gì đó tồi tệ hơn."
"Cháu sẽ quay về sớm thôi......"
"Được ạ, cháu sẽ gọi lại cho ngài sau khi lấy được di động ạ."
"Nhiều năm như vậy rồi......!Cảm ơn ngài ạ......"
Trì Diễm cúp máy, suy nghĩ gì đó mà choáng váng một lúc.
Khi quay đầu lại thì phát hiện Thích Thủ Lân đang nhìn cậu chằm chằm, vội nói: "Thật xin lỗi, Thích tổng......!Nhưng mà ngài có thể cho tôi mượn ít tiền hay không......!xe taxi tôi còn chưa có trả tiền ạ."
Cậu dường như vứt bỏ thói quen không làm phiền người khác từ trước đến nay.
"Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện.
Tôi, bây giờ tôi phải quay về.
Có thể để em trai và em gái của tôi ở đây một chút hay không......!mấy em ấy thật sự không còn chỗ nào để đi nữa."
Cậu ghé người sát vào người của Thích Thủ Lân trước mặt cung bối, cúi đầu xuống, thì thầm cầu xin như thể sợ rằng hai đứa em sẽ nghe thấy.
Thích Thủ Lân nhìn vào xoáy tóc trên đầu cậu: "Cậu cứ vậy mà yên tâm......!giao lại hai đứa trẻ vị thành niên, đặc biệt còn có một omega, ở lại trong nhà của một alpha?"
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Nhưng trong nháy mắt, Trì Diễm không chút do dự bước đến thật gần trước mặt của Thích Thủ Lân, dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của hắn, kéo qua, rồi đè vào tim mình.
Đôi mắt nho nhỏ nhưng lại sáng ngời, nhưng tràn ngập sợ hãi.
Cậu run rẩy mà nhẹ giọng nói, vụng về nói lời dụ dỗ, cố gắng hết sức mà biểu lộ sức quyến rũ của bản thân: "Đừng, cầu xin ngài đừng mà......!đừng xuống tay với bọn nó."
"Sau này tôi, nhất định......!sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, kết cỏ ngậm vành (1)."
kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác.
Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
(nguồn: baidu)
"Ngài thích cái gì......!như là dùng roi như bọn họ khi ở "Bạc Phỉ Lệ", hay xỏ khuyên gì đó trên ngực......!khuyên hay thứ gì đó? Tôi......!tôi đều có thể chịu được......"
"Không thích à? Vậy, tôi sẽ cố gắng học......!học cách khẩu giao.
Đương nhiên, ngài không cần dùng bao cũng được......!ngài bắn nhiều hay ít tôi cũng sẽ chịu được......!tôi sẽ không mang thai, ngài không cần lo lắng."
"Cho đến khi ngài chán ghét thì thôi......!cơ thể này, tùy ngài xử lý theo ý muốn."
"Cầu xin ngài mà......"
Thích Thủ Lân rút tay về, mày càng nhíu chặt hơn.
Trì Diễm khhiếm khi nhìn thẳng vào hắn như vậy, nhưng trong phút chốc, hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn không quen biết một Trì Diễm như thế này.
Không cần biết bọn họ đã thân mật đến mức nào.
Trì Diễm bướng bỉnh muốn nắm lấy tay hắn, nhưng chỉ cần Thích Thủ Lân muốn, sao có thể không tránh được cơ chứ.
Trì Diễm cảm thấy hy vọng dần bị rút đi theo bàn tay không quá ấm kia.
Hai chị em Trì Mộng Gia thật ra vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Cho đến khi đến Thích Thủ Lân cực kỳ dứt khoát xoay người.
Tay của Trì Mộng Gia cầm lấy chiếc khăn lớn trên người, đứng dậy, nhìn Trì Diễm
Dù sao cũng bị đuổi rồi, dù cho bị đông chết, cô cũng muốn cùng anh hai ở bên nhau.
"Nhóc con ở nhà ngoan ngoãn ngủ đi." Thích Thủ Lân nhanh chóng đi lên lầu hai.
"Trì Diễm cậu đi với tôi."
Lúc Trì Diễm ngồi trên xe, đầu óc vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Vào ngày đông giá rét thế này, người luôn có chút lười biếng và thiếu năng lượng như Thích Thủ Lân sao trong phút chốc lại trở thành nên năng nổ như vậy.
"Là bệnh viện nào?" Thích Thủ Lân hỏi một cách nhanh chóng.
"A......!chờ chút, tôi, tôi gọi lại đã." Trì Diễm lúng túng dùng di động của Thích Thủ Lân gọi cho bác sĩ Vương để xác định vị trí.
Trên đường hầu như không có chiếc xe nào, Thích Thủ Lân lái xe chạy nhanh như bay.
"Chậm......!chậm một chút," Trì Diễm khẩn trương mà năm chặt dây an toàn trước ngực.
"Bọn họ đã đưa ba của tôi vào bệnh viện rồi, không cần gấp như vậy đâu."
"Ực......!cái kia......' lái xe không cẩn thận, hai hàng nước mắt người thân rơi '(2)?"
"Trên mọi nẻo đường, an toàn là trên hết, lái xe không không cẩn thận, hai hàng nước mắt người thân rơi", một, xuất phát từ thần kỳ của "Ủy ban giao thông quận ba Bắc Kinh" trong "Địa ", là một ngôn ngữ tuyên truyền an toàn giao thông.
(nguồn: baidu)
Thích Thủ Lân không nói lời nào, chính là không vui.
Trì Diễm cũng cảm nhận được tâm tình của hắn, cũng ngậm miệng lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng hỏi: "Vì sao không gọi diện thoại cho tôi?"
"Tôi, đi ra ngoài vội quá......!Di động bỏ ở nhà......"
"Sao thế, nhìn y như chạy nạn vậy."
Trì Diễm cười khổ, bởi vì y như lời của Thích Thủ Lân, cậu đúng thật là đang "chạy nạn".
Còn mang theo em trai với em gái theo cùng.
"Cũng không biết mượn điện thoại để gọi cho tôi?"
"Không phải......" Trì Diễm lại bắt đầu cúi đầu moi moi ngón tay.
"Chỉ là tôi không nhớ số điện thoại của ngài mà thôi."
Thật ra, cậu không dám lưu số điện thoại của Thích Thủ Lân vào danh bạ.
Mặc dù có thể không có ai nhìn di động của cậu cả, nhưng cậu vẫn sợ rằng mối quan hệ bí mật và đáng xẩu hổ này sẽ bị người khác phát hiện.
Thời buổi hiện đại rồi, người người nhà nhà đều lưu số vào danh bạ cả, nói thẳng ra việc không nhớ số điện thoại là chuyện hết sức bình thường.
Thích Thủ Lân cười lạnh trong lòng, số điện thoại của vị bác sĩ Vương gì đó chẳng phải cậu nhớ rất rõ hay sao.
Hắn gằn từng chữ một, nói ra một chuỗi số.
Trì Diễm còn chưa hiểu hắn đang có ý gì.
"Nhớ kỹ cho tôi." Thích Thủ Lân mắt nhìn thẳng về phía trước, từng vệt bóng đen bên ngoài hắt lên sườn mặt lạnh lẽo của hắn, trong phút chốc khiến cho người khác không nhìn rõ được.
"Đây là số điện thoại của tôi, lúc xuống xe tôi sẽ kiểm tra.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...