Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh

 
(*) Clubhouse: Thay vì sử dụng chữ viết làm phương tiện giao tiếp, Clubhouse cho phép mọi người tụ tập trong các phòng trò chuyện âm thanh để trao đổi về các chủ đề khác nhau. New York Times cho biết các cuộc trò chuyện xuất hiện trên Clubhouse có thể liên quan đến vật lý thiên văn, địa chính trị hay thơ ca vũ trụ. Có thể nói, Clubhouse không hề có sự hạn chế về nội dung, cũng chính vì thế, người dùng có thể tham gia hàng nghìn phòng trò chuyện mỗi ngày nếu họ muốn.
 
Thời gian gần đây, Lâm Sơ Tuệ thoáng thất vọng phát hiện một sự thật, sự “nhiệt tình” học thần dành cho mình, chậm rãi giảm đi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày sau khi tan học, Tiêu Diễn rời đi rất vội vàng. 
 
Lâm Sơ Tuệ thi thoảng sẽ ‘vô tình đi đường vòng’ tản bộ đến quán đồ hầm của chị em họ Tiêu ở đầu phố. 
 
Nhưng mà trong tiệm cũng chỉ có chị Tiêu Thiển đang bận rộn tiếp khách, chẳng thấy bóng dáng Tiêu Diễn đâu. 
 
Không biết cậu ta đang làm gì. 
 
Mấy hôm nay ngay cả hứng thú tập luyện Lâm Sơ Tuệ cũng không có, nằm dài trên sân tập, ngẩn người nhìn trời ngắm mây, cảm giác vô cùng nhàm chán, cả người mệt mỏi, không chút sức lực. 
 
Tên này, không phải muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô đó chứ!
 
Nhưng mà ai đó bàng hoàng phát hiện mấy thủ đoạn trẻ con này… lại có hiệu quả không ngờ. 
 
Lục Trì thấy bộ dáng sống dở chết dở của chiến hữu, chạy chậm đến nói: “Còn không đến nửa tháng nữa là thi rồi đấy, bây giờ trạng thái của bà như con các mặc cạn như này, làm sao có cầm huy chương về được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không quan trọng! Dù sao tôi cũng đâu ham hố gì mấy giải thưởng đó!”
 
“Nếu như không giật giải, bà đối phó với giáo viên kiểu gì, chẳng lẽ bà cam tâm để lão ba dượng trà xanh kia nắm mũi dẫn đi hả?”
 
Lâm Sơ Tuệ duỗi lưng một cái, lười biếng than thở: “Ai ui, đại ca của ông mệt mỏi quá mà!”
 
Lục Trì nắm lấy vai bà bạn, thở dài quan ngại: “Sơ Ca, quả nhiên vẫn là người trưởng thành nhất trong số anh em chúng mình.”
 
“Cảm ơn người anh em, tôi chờ ông ở Trường đào tạo máy xúc Lanxiang.”
 
 
“Không gặp không về.”
 

 
 Lục Trì thực sự coi hứa hẹn kia là một lời đã định, quân tử nhất ngôn quyết không nuốt lời, cho đến khi thành tích thi được công bố, sự thực như một bàn tay hung bạo, mãnh liệt vả cho cậu ta một cái bạt tai. 
 
Lâm Sơ Tuệ luôn trung thành giữ vị trí số 1 từ dưới nên đột ngột bật nhảy lên vị trí top 10 từ dưới đếm lên. 
 
Vị trí cuối bảng quang vinh kia đương nhiên rơi vào học sinh luôn ở vị trí dự vị hạng áp chót: Lục Trì. 
 
Lục Trì nhìn phiếu điểm, lần đầu tiên trong đời nếm trải vị chua chát bị chính người anh em kề vai sát cánh phản bội. 
 
“Đã nói cùng nhau giữ gìn thành tích, bà lại lén lút giấu tôi học ôn một mình, ông đây vẫn một lòng một dạ tin tưởng bà vô ưu vô lo chơi đùa.”
 
Lâm Sơ Tuệ nhìn bảng điểm, Toán: 58 điểm.
 
“Đệt, cái điểm cóc khô gì thế này!”
 
“58 điểm rồi cậu còn muốn thế nào nữa!”
 
Lâm Sơ Tuệ căn bản không muốn thi được điểm cao, cô chỉ muốn vững vàng trấn thủ vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên mà thôi.”
 
Lục Điềm Bạch xoay người kiểm tra bài làm của Lâm Sơ Tuệ phấn khởi, nói: “Bạn yêu, mấy câu trắc nghiệm bà điền đúng đáp án, bà còn giải được câu hỏi lớn 20 điểm cuối cùng nữa.”
 

Mọi người đều biết, câu hỏi lớn cuối cùng là câu khó nhất đề. 
 
“Câu hỏi lớn cuối cùng trong đề chính là bài trong sách, lần này thầy cô giữ nguyên đề không sửa. Vừa vặn người nào đó từng ôn cho tôi đó.”
 
Ánh mắt Lâm Sơ Tuệ ném thẳng về phía Tiêu Diễn đang chăm chú ngồi giải toán gần đó. 
 
Tiêu Diễn thong dong ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Không cần cảm ơn, lần thi tháng tiếp theo tôi nhất định sẽ khiến cậu thi được điểm chuẩn.”
 
“Tôi không muốn!” Lâm Sơ Tuệ cố gắng nói: “Tôi chẳng có chút hứng thú nào với điểm số cao hết!”
 
Tiêu Diễn nhìn thanh tiến độ bên trái tầm mắt, thản nhiên đáp: “Nhưng tôi muốn cậu phải đạt điểm chuẩn.”
 
“Học thần, cầu xin cậu đó. Tha cho tôi đi được không?? Tôi chỉ muốn được xếp cuối!”
 
Lục Trì đau lòng, nhức óc nói: “Sơ Ca à, nếu muốn xếp chót, vì sao cậu không thẳng thắn, chân thành nộp giấy trắng đi.”
 
“Tôi đâu có ngốc. Làm sai là do năng lực có hạn, nộp giấy trắng là thái độ lồi lõm! Bản chất của hai hành vi này là hoàn toàn khác nhau! Tôi  cũng không muốn lão Tần alo cho mẹ tôi mách lẻo, tạo cơ hội cho lão mượn gió bẻ măng.”
 
“Vậy sao cậu không làm giống lần trước ấy, tiếp tục viết thơ ca ngợi thầy toán đi.”
 
“Ai nói tôi không viết.” Lâm Sơ Tuệ giơ bài thi số học lên, trên trang cuối, búng búng mấy cái: “Lần này ông nội ông còn viết hẳn bản Sonnet thứ 10 của Shakespeare, còn viết bằng tiếng anh nhé, đồng thời bên dưới lạc khoản không quên viết vài dòng bay bướm ca ngợi cô giáo Anh Văn. 
 
Lục Trì: “Thế tại sao thầy không trừ điểm bà.”
 
“Vậy mới nói!” Lâm Sơ Tuệ tuyệt vọng rên rỉ: “Thế này mà còn không trừ điểm, đúng là không hợp lẽ thường chút nào?”
 
“Có 2 nguyên nhân.” Tiêu Diễn liếc mắt nhìn bài thi của cô, thản nhiên nói: “Một là thầy giáo nhìn không hiểu, hai là thầy đã quyết định mặc kệ cậu.”


 
“...”
 
“Học thần, tôi cũng muốn ngồi cùng bàn với cậu!!” Lục Trì gục mặt xuống bàn, chắp hai tay lên đầu, cầu khẩn: “Học thần xin độ hóa tôi với, tôi vẫn không tin được quán quân áp chót lớp như Lâm Sơ Tuệ có thể thắng được mình á. Bé tổn thương quá!”
 
Tiêu Diễn thận trọng đẩy tay cậu ta ra: “Dẹp ý niệm đó đi, quán quân xếp chót đâu thể tự nhiên tăng hạng.”
 
“Vậy bí quyết là gì?”
 
“Bởi vì cậu ấy có tôi!”
 
Khóe miệng Lâm Sơ Tuệ giật giật mấy cái: “Tôi còn tưởng học thần thật sự tuyệt vọng với tôi rồi.” 
 
“Khoảng thời gian này tôi có chút việc bận, nhưng hết hy vọng á. Tuyệt đối không có chuyện đó.”
 
“Có phải kiếp trước tôi nợ tiền cậu không?”
 
Tiêu Diễn cầm bài thi số học của cô lên xem xét các phần làm sai, nghiêm khắc nói: “Mấy câu này, về nhà làm lại, ngày mai tôi sẽ chữa đề cho.”
 
“Tôi không muốn làm, cũng không định làm.”
 
“Không làm, vậy thì tương lai cậu cũng xác định mất luôn quyền sao chép sản phẩm lao động chất xám của học thần đi nhé.”
 
“...”
 
Tiêu Diễn vừa dứt lời, lập tức xốc ba lô, quay người nhanh chóng rời đi.
 
Lâm Sơ Tuệ ngẩn người nhìn thân ảnh thon dài của cậu, trong lòng như có một cơn gió xuân thổi qua, khóe miệng vô thức cong lên. 
 

“Ối dồi ôi! Ra mà xem miệng cười sắp ngoác đến tận mang tai rồi đây này!”
 
Cô cầm thước đại điện 300 hiệp với Lục Trì một hồi sau đó nghiêm túc lấy bút làm lại những câu Tiêu Diễn phân phó
 



 
Tối nay là sinh nhật Lục Điềm Bạch, cô hồ hởi, hào phóng lấy toàn bộ tiền tiêu vặt nửa năm của mình mời tất cả mọi người đến câu lạc bộ Tạ Đình xa hoa, nổi tiếng nhất thành phố hát karaoke. 
 
CLB này trang trí lịch sự, tao nhã, khuôn viên thiết kế vô cùng nên thơ, sang trọng bên trong có suối nước giả, cầu gỗ, cùng những bình phong theo phong cách cổ phong tinh tế, hút mắt. Mọi thứ đều tao nhã không có vẻ quê mùa, lòe loẹt như những quán karaoke thông thường, hơn nữa  tốt hiệu quả cách âm lại tốt. Đứng ngoài hành lang không hề nghe thấy được âm thanh trong phòng. 
 
Lâm Sơ Tuệ tặng cô bạn thân một chiếc vòng tay Tiffany & Co, sau đó theo Lục Điềm Bạch lên sân khấu hát mấy bài. Xong xuôi lập tức vò đầu bứt tai ngồi xuống bàn vắt óc nghĩ mấy đề số học ban chiều. 
 
Lục Trì cầm micro đi đến bên cạnh cô, huých huých Lâm Sơ Tuệ mấy cái nói: “Đến quán karaoke giải đề thi, bà bị chập dây thần kinh à?”
 
“Biến.”
 
“Hát đi!”
 
“Không.”
 
Lục Trì nhìn về phía tờ đề thi gạch gạch xóa xóa của cô, hỏi: “Đề này bà hiểu không?”
 
“Đương nhiên hiểu. Đây là biểu đồ parabol.”
 
“Chà! Hai năm buông thả mà vẫn có thể nhận ra đây là hình parabol! Đỉnh!”
 
“Ít xem thường người khác đi ông ơi! Hình học là sở trường của tôi đấy. Vừa nhìn có thể viết luôn ra đáp án. Tin không?”
 
Móa bà xác định đường parabol là hình học??????
 
Lục Trì kiên trì quan sát bà bạn hồi lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Bà đã ngồi nhìn chằm chằm cái đề này 15 phút rồi đấy! Vẫn chưa giải được hả?”
 
“Giục cái gì mà giục.”
 
“Tốt xấu gì bà cũng phải lấy tờ giấy nháp mà giải ra đi chứ, cứ nhìn thế này giải bằng mắt à?”
 
Lâm Sơ Tuệ liếc nhìn ông bạn, khinh thường đáp: “Ừ! Trong đầu đại ca của cậu đang tiến hành phân tích và giải đề đây.”
 
“Được! Vậy bà tiếp tục làm đi.”
 
Lâm Sơ Tuệ  lại “Phân tích” thêm 20 phút nữa, rốt cuộc cũng đặt bút viết những chữ đầu tiên.
 
Lục Trì cúi gằm mặt, nghiêm túc quan sát,... Trên giấy trắng từng dòng chữ rồng bay phượng múa hiện lên: 
 
“Xưa nay thử hỏi ai không chết
Chống mắt nhìn cậu hoành hành đến khi nào?”(*)
 
(*) Đây là câu thơ của Văn Thiên Tường. Năm 1277, trước sức ép tấn công toàn diện của quân Nguyên, Văn Thiên Tường trên đường rút lui về Hải Phong lại bị tướng Nguyên Trương Hoằng Phạm chặn đánh, rồi bị bắt làm tù binh. Sau khi uống thuốc độc tự sát không thành, Văn Thiên Tường bị Trương Hoằng Phạm bức viết thư dụ Trương Thế Kiệt đầu hàng. Văn Thiên Tường nói: "Tôi đã không thể bảo vệ được cha mẹ, thì chẳng lẽ lại đi dạy người ta phản bội lại cha mẹ mình ư ?". Trương Hoằng Phạm vẫn một mực bức ép ông phải viết thư. Văn Thiên Tường bèn chép một câu trong bài thơ "Quá linh đinh dương" mà mình đã viết trước đây đưa cho hắn. Khi Trương Hoằng Phạm đọc tới hai câu:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”
 
Dịch:
Xưa nay thử hỏi ai không chết

Lưu tấm lòng son chiếu sử xanh
 
“....”
 
Lục Điềm Bạch hát chán, ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Tuệ huých tay cô, hỏi: “Học thần nói bà làm bài, bà lập tức làm luôn. Bạn yêu à, từ khi nào bà nghe lời cậu ta quá vậy.”
 
“Có à?”
 
“Ừ.”
 
“Không phải.” Lâm Sơ Tuệ chột dạ nói: “Là tự tôi muốn làm thôi! Giải đề khiến tôi cảm thấy trong lòng yên bình, thoải mái, tâm trạng cũng theo đó vui vẻ lên.”
 
Lục Điềm Bạch híp mắt, ý vị thâm trường nói: “Ồ vò đầu bứt tai một đêm trong CLB nổi tiếng nhất thành phố chỉ vì để hưởng thụ chút cảm giác khoái hoạt, thành tựu khi giải được đề. Quả là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến! Nội hàm! Bạn mình đúng là sống quá nội hàm!”
 
“Khụ khụ khụ! Ừ.”
 
Lục Điềm Bạch chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, lấp lánh, mỉm cười: “Nhưng mà, bạn yêu nè, tôi cảm thấy thế cũng tốt lắm! Bà không còn như trước đây ngày ngày đau buồn chìm trong nỗi nhớ chú Lâm nữa!”
 
“Nào có, ba mãi mãi sống trong lòng tôi! Chỉ là hiện tại….”
 
Chỉ là hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều bài tập phải giải, nhiều trận khẩu nghiệp không muốn kết thúc, cả cuộc chiến cần đương đầu mà sự háo thắng của Lâm Sơ Tuệ không cho phép cô bỏ cuộc,...và còn...rất nhiều cảm xúc mới mẻ, lạ lẫm tràn ngập cuộc sống của cô, khiến cô rất khó quay trở lại khoảng thời gian cô độc và trạng thái tinh thần sa sút trước đây. 
 
Lâm Sơ Tuệ vốn không quá thích những chốn ồn ào, cho nên ra ngoài một chút cho tỉnh táo, đèn đường, biển hiệu, đèn nhát đã được thắp lên, ánh đèn xanh, đỏ, vàng, cam đủ loại muôn màu muôn vẻ sáng lấp lánh trải dài con đường, thành phố về đêm náo nhiệt, đô hội biết bao. Không khí bên ngoài khiến cô thấy khoan khoái, dễ thở hon. Cô rút một điếu thuốc, châm lửa... bỗng chốc nhớ ra điều mình đã đồng ý với Tiểu Diễn. 
 
Lâm Sơ Tuệ trước nay nói được làm được, chưa bao giờ nuốt lời. 
 
Cô quẳng hộp thuốc lá vào thùng rác, vừa xoay người, xuyên qua tấm kính pha lê nhìn vào bên trong cửa tiệm ấp cúng, bắt gặp một thân ảnh quen thuộc. 
 
Tiêu Diễn. 
 
Cậu ta mặc trang phục nhân viên của CLB, áo sơ mi trắng và blazer đuôi én màu đen, phối cùng dáng người dong dỏng cao của câu vô cùng đẹp mắt. 
 
Dưới ánh đèn vàng mông lung, hình dáng tinh tế của khuôn mặt đó hiện ra vô cùng rõ ràng, da trắng, mắt đen, môi đỏ, trong tay còn cầm một khay rượu vàng đỏ càng làm khiến màu da thêm nổi bật. 
 
Giữa không gian xa xỉ, khuôn mặt anh tuấn mang theo mấy phần hờ hững lạnh lùng, lại thoáng nét yếu đuối, trong trẻo xinh đẹp, cao quý ngạo mạn, đúng là làm bất kỳ trái tim nào cũng dễ dàng rung động. 
 
Lâm Sơ Tuệ như thể rơi vào mộng cảnh. 
 
Cậu thiếu niên trước mắt cô hiện tại một chút cũng không giống học thần cao lãnh, nghiêm túc ngồi cùng bàn, mà giống như át chủ bài của khu phố tây đắt đỏ bậc nhất này. 
 
Ngay tại thời điểm cậu ấy xoay người rót rượu phục vụ khách, một ông lão béo mập thẳng tay cầm ly rượu đổ thẳng lên đầu Tiêu Diễn. 
 
Nguyên nhân cực kỳ đơn giản do cô gái đi cùng lão ta, cả buổi tối ánh mắt không rời khỏi Tiêu Diễn nửa giây. 
 
Đàn ông khi ghen tuông còn dữ dội, thô bạo hơn phụ nữ rất nhiều. 
 
Ông ta gằn giọng miệt thị: “Ông đây ghét nhất mấy thằng trai bao như màu. À không hiện giờ giới trẻ hay dùng từ khác, gì mà...tiểu thịt tươi (1)!”
 
Nói xong, lại cầm tiếp ly nước trắng trên bàn hất vào mặt cậu ấy. 
 
Chất lỏng đỏ tươi thuận theo tóc tí tách chảy xuống. 
 
Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, đáy mắt băng giá đốt lên ánh lửa phẫn nộ. 
 
Người đàn ông kia có vẻ cũng cảm nhận được sự tức giận của cậu thiếu niên, càng khoái trí, khinh khỉnh nói: “Thế nào, giận rồi?”
 
Tiêu Diễn hít một hơi thật sâu, môi mỏng khẽ nhếch lên, đáy mắt mang theo mấy phần ý cười che lại lệ khí, kìm lại phẫn nộ. 
 
“Chờ một lát, tôi sẽ đổi chén khác cho quý khách.”
 
Thấy cảnh này, Lâm Sơ Tuệ ba máu sáu cơn, xông đến, đang định đạp cửa đi vào, nhưng Lục Trì sau lưng đã kịp thời nắm chặt cổ áo cô giữ lại. 
 
“Bà định làm gì?”
 
“Bạn cùng bàn của tôi bị người ta khi phụ kia kìa!”
 
“Hôm nay là sinh nhật em gái tôi, bà muốn vì một thằng con trai mới quen chưa đến nửa tháng, còn chỉ là một người bạn cùng bàn không thân không thiết làm loạn một trận mới chịu à?”

 
“Nhưng cậu ấy bị người ta coi thường.”
 
Lục Trì tỉnh táo nói: “Bà cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ cậu ta? Bà sợ cậu ta không có ai bênh vực à?”
 
“Bà nhìn đi cậu ta không bị đánh gãy răng, chảy máu, vẫn nguyên vẹn khỏe mạnh.”
 
“Giờ bà làm ầm lên, em gái tôi, bạn thân của bà! Hôm nay nó còn mời nhiều bạn bè đến như thế đều biết cậu ta ở ngoài làm công, lại còn thấy trong bộ dạng chật vật thế kia, bà nghĩ cậu ta còn mặt mũi ư?”
 
Rốt cuộc Lâm Sơ Tuệ cũng bình tĩnh lại, đau lòng nhìn vào bên trong. 
 
Tiêu Diễn đã lui vào sau bình phong chỗ của nhân viên phục vụ chuẩn bị đồ, dùng khăn sạch lau khô vết rượu trên mặt. 
 
Cậu ấy là người yêu sạch sẽ như thế. 
 
“Cậu ta làm công ở đây, đó chính là lựa chọn của cậu ta. Giờ bà xông vào làm loạn lên, nhà hàng nhất định sẽ đuổi việc cậu ấy. Đã đi làm công vậy dù khách hàng có làm gì cũng phải nhẫn nại, và xử lý khéo léo. Bằng không không những không giữ được việc, có khi còn phải bồi thường tiền nữa.”
 
Lâm Sơ Tuệ biết rõ, ăn một bữa tối ở đây, số tiền bỏ ra ít nhất cũng phải 5 chữ số. Làm nhân viên phục vụ ở nơi giàu có, xa xỉ này dù có gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải nhẫn nại. 
 
Cô không thể ra mặt giúp đỡ cậu ấy, hiện giờ nếu nổi nóng làm loạn chỉ hại cậu ấy thêm mà thôi. 
 
Lâm Sơ Tuệ cố gắng đè nén cơn giận, quay người trở về phòng mình. 
 
Lục Điềm Bạch thấy Lâm Sơ Tuệ nổi giận đùng đùng bước vào, hai mắt sáng như đèn pha, hưng phấn hỏi: “Hứa Gia Ninh đến rồi à?”
 
“Cho em sáng mắt ra! Em nghĩ Hứa trà xanh có thể hi sinh thời gian học tập, ngủ nghỉ quý giá của mình để đến đây á! Mơ mộng.” Lục Trì quay sang Lâm Sơ Tuệ bất lực nói: “Đó nhìn đi chị em tốt của bà đó! Thấy chuyện bất bình chưa thấy rút đao tương trợ đâu, chỉ thấy rút đao đâm đồng đội.”
 
“Thế đấy.”
 
Lâm Sơ Tuệ liếc nhìn biểu tình thất vọng của Lục Điềm Bạch, cơn giận trong lòng lại càng bứt rứt khó chịu, dứt khoát cầm điện thoại đi ra ngoài gọi cho Hứa Gia Ninh.
 
“Sính… anh hai.”
 
“Khó có được cô em gái ngoan chủ động gọi điện cho anh hai.”
 
“Tôi gửi định vị cho cậu, cậu qua đây chút đi.”
 
“Không thích.” Hứa Gia Ninh kéo dài giọng: “Hiện tại bổn tọa đang bận ngâm mình.”
 
“Cậu qua đây ngồi một lát, rồi 2 chúng ta cùng về. Cậu có thể nói với bố mẹ là đến quán karaoke áp giải tôi về.”
 
Hứa Gia Ninh trầm tư đáp: “Vậy cậu nhận sai với ba đi.”
 
“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
 
“Trẻ con nhận lỗi mà thôi, chẳng mất miếng thịt nào, cùng lắm cậu muốn xả giận cứ vào group nhục mã ba 1000 lần là được mà. Tôi không có ý kiến.”
 
“Được rồi, xin lỗi thôi mà!” Lâm Sơ Tuệ tiếp tục cò kè, mặc cả: “Thế chút nữa cậu đến đây, nhớ mua một chiếc bánh sinh nhật đến, bên trên ghi: Tặng cô gái xinh đẹp nhất - Lục Điềm Bạch - sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, yêu đời. Hứa Gia Ninh.”
 
“Cái giờ này tôi đi đâu mua bánh sinh nhật được?”
 
“Cái đó là việc của cậu.”
 
Lâm Sơ Tuệ vừa cúp điện thoại, xoay người thì nhìn thấy gã đàn ông vừa rồi bắt nạt Tiêu Diễn đi vào nhà vệ sinh. 
 
Cô híp mắt, đi theo lão. 
 








 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui