Rốt cục Lâm Sơ Tuệ vẫn trở về nhà.
Ba dượng Hứa Tùng Bách và mẹ cô Phương Ấu Di đều ở nhà, hai người ngồi trên ghế sofa. Bầu không khí nghiêm túc như trong tòa án vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Gia Ninh cố ý cầm sách vở qua phòng ăn làm bài tập, thuận tiện vểnh lỗ tai lên hóng chuyện, chờ cảnh Lâm Sơ Tuệ bị “phán quyết”.
Lâm Sơ Tuệ hít sâu một hơi, bước vào phòng khách, ngượng ngùng nói: “Con về phòng làm bài tập đây.”
“Đứng lại.” Phương Ấu Di nghiêm túc gọi con gái lại: “Đêm qua con ở đâu?”
“Nhà bạn.”
“Hôm nay chú Hứa đến trường gặp thần chủ nhiệm của con, thầy nói thời gian này thành tích cũng như ý thức của con ở trường rất tệ.”
“Con xin lỗi. Con sai rồi. Về sau con sẽ học tập chăm chỉ và cố gắng hơn.” Lâm Sơ Tuệ đáp qua loa xong đi thẳng về phía cầu thang.”Hôm nay con có rất nhiều bài tập, không ngồi nói chuyện phiếm với hai người được.”
Phương Ấu Di vỗ bàn đứng dậy: “Đứng lại! Thái độ của con kiểu gì vậy!”
Hứa Tùng Bách luôn miệng khuyên can: “Không nên trách mắng con! Con bé còn nhỏ dại, về sau anh sẽ nghiêm túc quản giáo con.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Tuệ bỗng quay đầu nhìn thẳng về phía Hứa Tùng Bách.
Hôm nay ở trường người đàn ông này ngay ngoài đường không kiêng dè gì trực tiếp ra tay dùng bạo lực với cô, lấy đâu ra thái độ hòa hoãn, từ ái kia.
Người đàn ông này thế mà có nhiều mặt như vậy!
Đáy mắt Lâm Sơ Tuệ nhiều hơn mấy phần thâm ý, quay đầu liếc nhìn Hứa Gia Ninh.
Hứa Gia Ninh vứt cho cô một ánh mắt “Sớm quen rồi”.
“Nó thật sự quá khinh người.” Phương Ấu Di vốn đã nổi giận, giờ hoàn toàn bị con gái bức điên, tức đỏ mặt nói: “Em không quản được nó. Ngoại trừ ba nó, nó chẳng chịu nghe ai.”
“Anh sẽ cố gắng khuyên bảo, uốn nắn Tiểu Sơ.” Hứa Tùng Bách rót cho Phương Ấu Di chén nước: “Đừng nóng nảy, em đang mang thai, nên tránh để bị kích động.”
Lâm Sơ Tuệ nở nụ cười gằn.
Định biến cái nhà này thành cái nồi thập cẩm nhanh thế cơ à? Đã vội vàng chuẩn bị sinh con thứ hai!
Hứa Gia Ninh nhìn Lâm Sơ Tuệ, đuôi mắt cô hếch lên, dáng vẻ kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nhưng cậu ta vẫn nhìn ra được, trong một cái chớp mắt vô cùng ngắn ngủi đáy mắt cô gái này thoáng nét buồn thương…
Hứa Gia Ninh chuyển ánh nhìn, cố nén nỗi lòng, cúi xuống tiếp tục giải đề.
Lâm Sơ Tuệ khẽ cười, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, nếu người đã mang thai, vậy con sẽ cố gắng ngoan ngoãn, nghiêm túc học hành, tránh để người tức giận.”
Phương Ấu Di nhíu mày, không biết đứa con gái ngang ngược, cứng đầu của nhà mình vì sao đột nhiên biết điều như thế.
Cô chưa bao giờ gọi bà là “người” (*) như vậy, đây là lần đầu tiên.
(*): ở đây Sơ Tuệ dùng chữ 您 /Nín/, từ này đồng nghĩa với từ 你 /Nǐ/ (you trong tiếng Anh), nhưng từ này mang sắc thái tôn trọng và xa lạ hơn.
Phương Ấu Di thoáng cảm thấy hơi hụt hẫng
Hứa Tùng Bách biết con nhóc này chẳng phải loại đèn cạn hết dầu, vì vậy nhanh chóng lên tiếng: “Đúng thế! Ấu Di em đừng tức giận! Người một nhà chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề thôi.”
Lâm Sơ Tuệ nhướn mày, ném balo lên ghế salon: “Được! Chú Hứa! Cháu xin rửa tai lắng nghe lời dạy bảo của chú đây!”
Hứa Tùng Bách: “Nghe nói thời tiểu học và cấp 2 thành tích học tập của cháu rất tốt! Sau khi lên cấp 3 thành tích mới bắt đầu trượt dốc.”
Phương Ấu Di bình tĩnh bổ sung: “Sau khi ba nó mất, con bé căn bản không còn đặt tâm sức lên việc học tập nữa.”
Lâm Sơ Tuệ im lặng không lên tiếng, để xem người đàn ông “trà xanh” này định diễn hề gì.
Hứa Tùng Bách: “Anh cảm thấy chủ yếu là do có quá nhiều chuyện khiến con bé bị phân tâm. Nghe nói con bé đang trong đội thể thao của trường? Tương lai còn định thi ngành thể chất.”
Phương Ấu Di hừ lạnh: “Con bé cũng đâu cố gắng rèn luyện gì. Trước kia ba con bé còn sống, thường hay đưa con bé đi tập thể dục, nói là để cường thân kiện thể, đề phòng bị đám học sinh cá biệt, đầu gấu bắt nạt.”
“Xem ra ba Sơ Sơ rất yêu chiều con bé.” Hứa Tùng Bách tiếp tục nói: “ Từ bé anh đã rèn Hứa Gia Ninh vào nề nếp để thằng bé chuyên chú hoàn toàn vào việc học tập, nhiều lắm là cho con học thêm dương cầm, nếu có quá nhiều thú vui sẽ khiến lực chú ý bị phân tán, đặc biệt là các môn thể thao. Thi vào các khối trường thể dục thể thao đều là những học sinh yếu kém, Sơ Tuệ suốt ngày chơi với những người bạn như vậy… Ừm thành tích chắc chắn sẽ không thể tốt được.”
Lâm Sơ Tuệ nắm chặt tay.
Hứa Tùng Bách không nhìn cô, nghiêm nghị nói tiếp: “Anh đã nói qua với chủ nhiệm lớp của con bé, cho Sơ Sơ nhà chúng ta rút khỏi đội thể thao.”
Phương Ấu Di có chút do dự: “Ra khỏi đội? Con bé đã theo đội tuyển thể dục của trường 2 năm, hiện tại bất ngờ rút ra, vậy tương lai việc thi đại học…”
Hứa Tùng Bách kiên định nói: “Còn 1 năm nữa, chú tâm, toàn lực dốc sức vào việc học con bé sẽ làm được thôi. Còn hơn sau này thi vào mấy trường đại học thể dục thể thao, bạn bè, người quen biết gia đình mình sẽ thành trò cười mất.”
“Ừ! Cũng chỉ còn cách đó!” Phương Ấu Di nhẹ gật đầu, quay sang nói với Lâm Sơ Tuệ: “Hôm nào đi học, con xuống nói với huấn luyện viên việc rút khỏi đôi đi.”
Lâm Sơ Tuệ sợ hãi rụt rè nhìn Hứa Tùng Bách, buồn bã đáp ứng: “Vâng ạ.”
Phương Ấu Di nhíu mày.
Bà rất hiểu tính tình con gái mình, trước đây con bé được ba chiều chuộng, dung túng đến mức không sợ trời, không sợ đất. Sao đột nhiên lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ thế?
Hứa Tùng Bách cũng cảm thấy kỳ quái, còn chưa kịp tìm ra được điểm kỳ lạ đã thấy Lâm Sơ Tuệ xắn tay áo đồng phục, xách balo lên, điềm đạm, thong thả nói: “Nếu như mẹ không còn chuyện gì muốn nói nữa, vậy con lên phòng làm bài tập đây.
Là một người mẹ, ánh mắt của Phương Ấu Di đương nhiên tinh tường hơn người khác nhiều, huống hồ đây lại là con gái ruột của mình.
Bà vừa liếc qua lập tức nhìn thấy vết bầm tím đáng sợ trên tay Lâm Sơ Tuệ.
“Tay con… tay con bị làm sao thế kia?” Bà lập tức nhào đến cản đường con gái, nắm lấy cánh tay Lâm Sơ Tuệ cẩn thận kiểm tra: “Con đi đánh nhau với ai?”
Lâm Sơ Tuệ liên tục lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con không nói được!”
“Có gì mà không nói được.” Khuôn mặt Phương Ấu Di đanh lại: “Nói mau, hay con muốn mẹ gọi điện cho hai đứa Lục đó!”
“Đừng mà…” Lâm Sơ Tuệ sợ hãi nhìn Hứa Tùng Bách.
Trong nháy mắt ánh mắt ông ta lạnh đi, trầm xuống, cuối cùng lên tiếng: “Là anh…”
“Cái gì?”
“Lúc ấy chú… không nên xúc động. Chú xin lỗi.”
“Mẹ! Con không trách chú Hứa. Là tại con không nghe lời, chú Hứa đi từ phòng thầy chủ nhiệm ra, nhận được bảng điểm của con, thành tích quả thực thấp thảm thương vì vậy tức giận không khống chế được mình cũng là lẽ thường tình!”
Hứa Tùng Bách: ???
Con nhóc này đúng là không phải dạng vừa.
Ông ta tỉ mỉ quan sát vết bầm tím trên tay, vết thương này tuyệt đối không phải ông ta làm, lúc ấy quả thực ông ta dùng sức lôi kéo con nhóc này một chút, nhưng không thể đến nỗi tạo ra vết bầm đáng sợ như hậu quả của hành vi bạo lực gia đình vậy được.
Phương Ấu Di kiểm tra vết thương trên tay con gái, cực kỳ đau lòng, niềm xót xa đứa con dứt ruột đẻ ra lập tức lấn át tình cảm tân hôn mặn nồng, bà quay đầu gay gắt nói: “Tôi mặc kệ anh giáo dục Hứa Gia Ninh thế nào, nhưng nhà chúng tôi, tuyệt đối không được đánh con cái.”
Hứa Tùng Bách nhìn Lâm Sơ Tuệ đứng sau lưng Phương Ấu Di, khóe mắt cô gợi lên trào phúng và lạnh lẽo.
Quả nhiên ông ta đã đánh giá thấp đứa nhóc này.
Lúc đầu còn nghĩ con nhóc đần độn này đầu óc đơn giản, chỉ là đứa trẻ tứ chi phát triển, ai ngờ… lại là con bé không dễ khuất phục.
Ông ta vội vàng giải thích: “Thật sự anh không động thủ, anh chỉ lôi kéo một chút mà thôi.”
“Vậy tại sao cánh tay con bé lại bị thương thành thế này?”
“Nó là con gái em, bình thường nó có thái độ khó dạy thế nào chẳng phải em là người là người biết rõ nhất hay sao?”
Phương Ấu Di cũng biết Lâm Sơ Tuệ phản nghịch, nghi hoặc hỏi: “Đây là chú Hứa làm sao?”
“Chú Hứa không cố tình, chẳng qua lúc đó quá tức giận.”
“Tức giận cũng không thể tùy tiện đánh người.”
Hứa Tùng Bách cố gắng giải thích: “Anh thật sự không đánh con bé.”
Lâm Sơ Tuệ lạnh lùng nhìn Hứa Gia Ninh, tủi thân nói: “Lúc ấy con thấy anh Gia Ninh còn cầm điện thoại chụp lại. Đúng không? Anh hai?”
Khóe miệng Hứa Gia Ninh giật giật. Hứa Gia Ninh ném cho Lâm Sơ Tuệ cái nhìn cảnh cáo. Lâm Sơ Tuệ cũng chẳng phải dạng vừa nghênh ngao trừng lại. Bầu không khí lâm vào căng trẳng.
“Con có quay lại video, nhưng sau đó thấy không nên vì vậy đã xóa đi rồi ạ.” Hứa Gia Ninh cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nói thêm: “Nhưng mà, quả thực giữa có phát sinh xung đột.”
Chính là ba cậu và cô em gái kế suýt chút nữa lao vào đánh nhau! Lâm Sơ Tuệ tuy nhỏ con nhưng quyết không để đối phương chiếm được chút lợi thế nào, hơn nữa còn thu thập lão Hứa nhà cậu đâu ra đấy.
Hứa Gia Ninh cúi đầu âm thầm mỉm cười, không nói gì thêm.
Đến cả con trai của Hứa Tùng Bách còn nói như thế, Phương Ấu Di đương nhiên tin tưởng lời Lâm Sơ Tuệ. Bà quay đầu nói với Hứa Tùng Bách: “Hôm nay cả nhà đều ở đây, em nhấn mạnh lại lần nữa, nhất định không được phép có bạo lực trong cái nhà này. Cho dù là Gia Ninh hay Tiểu Sơ, em đều không tha thứ cho việc đánh con cái.”
Hai đứa trẻ tạo thành đồng mình, Hứa Tùng Bách cứ thế rơi vào thế hạ phong chỉ có thể ngượng ngùng đáp: “Anh biết rồi! Sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Vòng hai, trận chiến chấm dứt với chiến thắng tuyệt đối của Lâm Sơ Tuệ.
Nhưng mà thắng lợi này lại chẳng khiến Lâm Sơ Tuệ vui sướng chút nào, ngược lại tâm trạng càng nặng nề, buồn bực.
Cô có thể nhìn ra được Hứa Tùng Bạch đối xử với con cái nghiêm khắc, nhưng ông vô cùng yêu thương, nhường nhịn mẹ cô. Mẹ Phương nói gì người kia cũng nhượng bộ, nghe theo.
Mặc dù Lâm Sơ Tuệ chưa một giây phút nào ngừng nhung nhớ ba, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để vô cớ gây rối ngăn cản mẹ, không thể bắt bà cứ chờ một người mãi mãi không thể trở về như mình.
Mẹ có quyền truy cầu hạnh phúc, Lâm Sơ Tuệ không muốn phá hư cuộc sống gia đình đầm ấm, viên mãn mà mẹ khó khăn lắm mới có được hiện tại.
Thật muốn mau mau trưởng thành.
[Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành].
Lâm Sơ Tuệ: [Triệu hồi 500 anh em! Các đồng chí! Hôm nay, tại đây anh Sơ lau giọt lệ cáo biệt anh em! Khuyên anh hãy cạn chén mời, Dương quan ra khỏi ai người cố tri (1).”
[LỤC TRÌ VỪA QUĂNG 1 VIÊN XÚC XẮC.]
[CHƯƠNG THỪA VŨ VỪA QUĂNG MỘT VIÊN XÚC XẮC.]
Lục Trì: “Nhỏ hơn rồi ông ơi! Nôn tiền đây!”
[CHƯƠNG THỪA VŨ VỪA GỬI ĐẾN MỘT BAO LÌ XÌ]
Lâm Sơ Tuệ nhanh tay nhận lì xì xong mới nói: [Các ông nhìn thấy tôi chào tạm biệt mà không có phản ứng gì thế, tôi từ biệt mọi người đó!]
Lục Trì: [Cuối cùng cô Phương ban thưởng cho bà rượu độc hay ba thước lụa trắng?]
Lâm Sơ Tuệ: [Còn đáng sợ hơn cả rượu độc ấy chứ! Coi như hôm nay anh đây đã nhìn thấu nhân sinh ấm lạnh, kẻ nhìn đĩnh đạc, trầm ổn, quyền cao chức trọng đứng đầu một công ty cuối cùng lại là một gã trà xanh! Trước mặt mẹ tôi diễn nhập vai người cha hiền từ, bao dung, sau lưng lật mặt hơn lật bánh tráng!
P/s: Hứa Gia Ninh out group chưa?]
Hứa Gia Ninh: [Chưa]
Lâm Sơ Tuệ: [Chẳng lẽ cậu không để ý mấy ngôn từ ô uế, kịch liệt nhục mạ lệnh tôn* ư?]
*Lệnh tôn: từ chỉ cha mang ý tôn kính.
Hứa Gia Ninh: [Đương nhiên là có!]
Lâm Sơ Tuệ: [Vậy được! Alo, quản trị viên, kích cậu ta khỏi nhóm đi.]
Hứa Gia Ninh: …
Quản trị viên Lục Điềm Bạch: [Mắng chửi người không phải cách giải quyết vấn đề! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?]
Lâm Sơ Tuệ: [Sau này tôi không thể chơi bóng rổ, chạy bộ với anh em nữa rồi!]
Luc Trì: [Vì sao?]
Lâm Sơ Tuệ: [Người ‘cha hiền’ trong nhà xin cho tôi rút khỏi đội tuyển thể thể thao của trường.]
Lục Trì: …
Chương Thừa Vũ: …
Lâm Sơ Tuệ: *bó tay*
Lục Trì: [Khoan đã, anh Sơ, với thành tích hiện tại của cậu, còn với thể lực bỏ xa người thường như vậy là vừa vặn có thể đỗ đại học chính quy mà. Nếu rút khỏi đội thì bà thật sự muốn học lái máy xúc đất à?]
Chương Thừa Vũ: [Chắc ông ta không phải là muốn phá hoại tiền đồ của cậu, dọn đường cho thái tử nhà ông ta trở thành người thừa kế hợp pháp của cả hai công ty chứ?]
Hứa Gia Ninh: [Bản thái tử không thèm thừa kế cái công ty sắp phá sản ấy!]
Lục Trì: [Bạn trẻ à, cậu có hiểu lầm gì à? Theo thống kê của tạp chí Forbes, dì Phương đang xếp 9 trong danh sách những người giàu có và nổi tiếng nhất Trung Quốc đấy! Cậu dám nói cậu không động tâm không?]
Lâm Sơ Tuệ: [Lục Trì, im miệng!]
Lục Trì: [Tôi tôi tôi… Bà bảo tôi im miệng???? Tôi đang giúp bà mà?]
Mặc dù luôn cảm thấy Hứa Gia Ninh dối trá, hai mặt, thảo mai,... nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tên này là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, tham lam!
Hứa Gia Ninh: [Mẹ của cậu ấy trâu bò thế á?]
Lục Trì: [Đương nhiên!]
Hứa Gia Ninh: [Thế thì từ hôm nay trở đi mẹ Phương chính là mẹ ruột của tôi!]
Lâm Sơ Tuệ: ….
[Quản trị viên, kích thằng cha này ra khỏi đây ngay và luôn đi!]
Chương Thừa Vũ: [Trở lại chuyện chính sự nào! Chúng ta vẫn nên bàn về việc rút khỏi đội tuyển thể thao của anh Sơ đã! @Lâm Sơ Tuệ, Bạch Tuộc đại ca hiến cho bà một kế đây, cách này không những có thể dỗ dành Phương thái hậu vui vẻ, đảm bảo cậu còn có thể ở trong đội đến tận lúc tốt nghiệp!]
Lâm Sơ Tuệ: [Mau nói!]
Chương Thừa Vũ: [Kỳ thi tháng sắp tới giành được top 10.]
Lâm Sơ Tuệ: [Nói mơ à!]
Cô mà có bản lĩnh này thì ở lại dội thể dục làm cái gì?.
Chương Thừa Vũ: [Có thể chứ! Bà ngẫm lại xem giờ người ngồi cạnh bà chính là học thần của Nam Thành đó!]
Lâm Sơ Tuệ: [Trừ khi anh đây đổi não với cậu ta!]
Lục Trì: [Hoặc là bà có thể trực tiếp học thuộc tất cả các kiến thức trên sách giáo khoa. Tóm lại bà cứ học thuộc hết, kiểu gì chẳng trúng mấy câu.]
Lâm Sơ Tuệ: [Nếu phương pháp này khả thi bà đây đã lên thẳng Bắc Đại rồi!]
Lục Trì: [Giàu sang, phú quý xin đừng quên nhau!]
Lâm Sơ Tuệ: [Nhất định! Nhất định!]
Hứa Gia Ninh: [Các đề môn tự nhiên thì tỉ lệ trúng tủ không lớn đâu. Bởi vì mỗi dạng đều có nhiều cách ra đề bài, việc áp dụng công thức cần biến hóa, suy luận. Mặc dù cách giải vẫn như thế nhưng phải đưa về đúng dạng thì mới có thể áp dụng công thức và cách giải trong sách! Cho nên tôi nghĩ…]
Lâm Sơ Tuệ: ….
Hứa Gia Ninh: [Không đỗ được Bắc Đại thì Bắc Đại Thanh Điểu luôn hoan nghênh cậu (2)]
Lâm Sơ Tuệ: …
[Quản trị viên, sao còn chưa kích tên này ra.]
Chương Thừa Vũ: [Vậy xem ra chỉ có thể sử dụng phương án B thôi!]
Lâm Sơ Tuệ: ????
Chương Thừa Vũ: [Bà tham gia giải chạy marathon sắp tới đi! Cố hết sức giành giải nhất… nhân tiện lấy được học bổng 50.000 nhân dân tệ đừng quên tặng người anh em Bạch Tuộc đại ca giỏi nhất thế giới của bà một bộ bàn phím mới!]
Lục Điềm Bạch: [Thuận tiện tặng người bạn thân thiết hơn chị em ruột của bà một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền.]
Lục Trì: [Thuận tiện tặng cho người anh trai gắn bó hơn cả ruột thịt của cậu tai nghe Bluetooth loại mới nhất!]
Hứa Gia Ninh: [Thuận tiện tặng cho người…]
Lâm Sơ Tuệ: *Dao dính máu*
Hứa Gia Ninh: [Tại hạ xin cáo từ.]
---
(1) Trích Vị Thành khúc - Tống Nguyên nhị sứ An Tây 渭城曲-送元二使安西 • Khúc hát Vị Thành - Tiễn Nguyên nhị đi sứ An Tây.
Đây là câu:
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
(2) Beida Jade Bird University: Đại khái theo ý hiểu của mình nó là một trường đào tạo nghệ trực thuộc Đại học Bắc Kinh và Tập đoàn Jade Bird cùng 1 nhóm các doanh nghiệp nhà nước khác, có vai trò đào tạo nhân sự ngành khoa học công nghệ thông tin. Ban đầu mình còn nghĩ là ý của Hứa Gia Ninh đang nói đến là tập đoàn Beida Jade Bird, tức cậu ta mỉa mai Sơ Tuệ không vào được Bắc Đại nhưng vào làm công nhân của tập đoàn Bắc Đại Thanh Điểu, vì tập đoàn này tuyển công nhân cũng rất nhiều (giống kiểu công nhân SamSung ấy) nên mọi người có thể hiểu là ý cậu ta mỉa mai Sơ Tuệ không vào được đại học, hoặc chỉ vào được trường kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...