"Nhưng..." Dư Hân mơ màng nhìn vào khoảng không vô định, đầu óc cô hỗn loạn hết cả rồi.
Minh Hiển.
Tên cậu ta là Du Minh Hiển.
Thằng nhóc đó liệu có thích cô? Cô phải làm sao với thứ tình cảm chết tiệt này đây? Nên từ bỏ từ khi mới chớm nở hay quyết định lún sâu? Cô thở dài một cái: "Làm sao để thằng nhóc đó đổ bây giờ?"
Như Gia ưỡn thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, khoa trương nói: "Chà, nghĩ thông suốt rồi chứ gì? Theo kinh nghiệm tình trường bao nhiêu năm qua của tao.
Để khiến thằng nhóc đấy đổ trước mày, đầu tiên mày phải tạo dựng ấn tượng đã, ấn tượng càng tốt càng được nhưng mày vừa đi đánh thằng nhóc đó một trận rồi, tức là mày cũng vừa đi gây ấn tượng rồi, tuy ấn tượng này hơi tiêu cực một chút cũng không sao.
Tiếp đó là mày phải làm sao để tiếp cận được thằng nhóc đó, khiến nó chú ý đến mày.
Với cái nhan sắc trời cho mà không biết sử dụng này của mày, mày nên đẹp lồng lộn xuất hiện trước mặt hắn, mỉm cười một cái khoe hàm răng trắng sáng hơi thở thơm mát như vừa đánh răng P/S, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai bla bla..."
Khóe miệng Giãng Viên giật giật hai cái.
Dư Hân cười khan ha ha: "Trịnh Như Gia! Tao nhớ không lầm thì suốt mười tám năm qua mày không một mảnh tình vắt vai, ế chỏng ế chơ, bán không ai mua, cho không ai lấy, vậy mà giờ đây mày lại nói cụm từ "theo kinh nghiệm tình trường bao nhiêu năm qua", hình như có gì đó sai sai rồi đúng không?"
"Dư Hân, mày..." Như Gia trừng mắt nhìn Dư Hân, cái con này nữa, cô là đang giúp nó, vậy mà nó nỡ lòng nào chạm vào nỗi đau của cô chứ? Tưởng nhiều nam sinh theo đuổi là hay ho lắm sao? Như Gia cô ế thì sao chứ? Forever alone muôn năm.
***
Cạnh...!.
||||| Truyện đề cử: Đêm Ngày Sủng Nịnh |||||
Dư Hân mở cánh cửa lớp Minh Hiển ra, ho khan hai tiếng rồi hít sâu một cái mới bước vô, khác với vừa nãy khi đến đây khí thế như một tên đầu gấu, bây giờ cô mang theo vẻ gương mẫu bình thản, nam sinh lớp này nhất thời vì vẻ đẹp cuốn hút này của cô mà nhịn không được quan sát chăm chú hồi lâu.
Dư Hân đi thẳng xuống cuối lớp.
Minh Hiển tựa lưng vào ghế, bỏ một bên headphone ra, cười nhàn nhạt.
Cô bất giác hồi hộp, tim đập thình thịch thình thịch nhưng nét mặt cô vẫn là ung dung không rõ cảm xúc là gì.
Cô cất giọng hùng hồn: "Du Minh Hiển! Tôi...!Tôi..."
Như Gia đứng ở cửa lớp, hứng thú nhìn vô, ánh mắt như kiểu muốn nói "Cố lên! Cố lên!".
"A, ý tôi là, ờ, à, tôi muốn mời cậu gia nhập làm thành viên của hội học sinh.
Đúng vậy, là mời cậu gia nhập làm thành viên của hội học sinh.
Cậu thấy lời đề nghị này của tôi thế nào?" Dư Hân mỉm cười hòa nhã.
Cả lớp tròn xoe mắt nhìn, ai đó làm ơn hãy nói cho bọn họ rằng bọn họ không nghe nhầm đi, cái tên hư hỏng đó lại được hội trưởng đích thân đi mời làm thành viên của hội học sinh.
Nhưng sao lúc hội trưởng mới vô, khí thế rất chi là bá đạo làm bọn họ tưởng có chuyện gì, ai dè...!Hội trưởng từ bao giờ lại thích khoa trương như thế nhỉ?
"Không làm!" Minh Hiển từ chối thẳng thừng.
Lòng dạ con gái ai mà hiểu được cơ chứ, biết đâu cô ta lại tính giở trò gì thì sao? Hắn từ chối chính là cách an toàn cho về sau nhất.
"Thằng nhóc kia! Giờ mày có chịu làm thành viên của hội học sinh không hả?" Dư Hân bị từ chối thẳng thừng, nhất thời bực mình đập bàn quát nạt, nhưng sắc mặt của thằng nhóc kia từ đầu tới cuối đều lạnh lẽo, hoàn toàn không biểu hiện ra cảm xúc gì khác, thậm chí là lúc này cũng không có vẻ ngạc nhiên hay giật mình gì.
"Được! Làm thì làm!"
Minh Hiển tự nhiên lại chuyển ý đồng ý, khóe môi Dư Hân giật giật hai cái, sao tên nhóc này lại đổi ý nhanh như thế chứ? Không biết có mưu đồ gì không đây?
"Được rồi! Vậy theo tôi!" Dư Hân nói xong câu đó liền xoay người bước đi.
Dù hắn ta có mưu đồ gì thì về sau cứ từ từ hẵng tính, nước đến chân mới nhảy, lo gì cơ chứ.
Minh Hiển nhếch mép cười nửa miệng rồi nhấc chân đi theo.
Như Gia nheo mắt lại, tên nhóc đàn em hư hỏng Minh Hiển hoàn toàn khác xa lời đồn, play boy ở đâu cơ chứ? Một chút dáng vẻ của play boy cũng không có, ngược lại thì có, toàn thân hắn tỏa ra một sự lạnh lùng, cái nhếch mép cười nhìn có phần bá đạo giống như một tổng tài ngôn tình, à mà đúng rồi nhỉ, hắn ta trước sau gì mà chả kế thừa tập đoàn của bố hắn, trở thành tổng tài uy quyền, đây đúng là dáng vẻ của một tổng tài tương lai nên có.
Nhưng Như Gia có cảm giác, tên con trai này hình như không đơn giản, cứ thấy hắn phúc hắc thế nào ấy.
Ừ, cái loại phúc hắc chính là cái loại con trai thông minh, xảo quyệt không nên dây dưa vào thì hơn.
Nhưng biết làm sao giờ, phóng lao phải theo lao thôi, nhất định cô sẽ giúp Dư Hân cưa đổ cái thằng nhóc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...