"Ồ, cô giáo Lãng cũng tới dự tiệc cưới của Thẩm tổng và chị Tiêu Liên sao?" Minh Hiển nhếch mép cười làm ra vẻ ngạc nhiên.
"Mắt không mù đều có thể thấy." Dư Hân nở một nụ cười đầy quỷ quyệt: "Học sinh Du Minh Hiển, không ngờ em lại dám gọi tôi là "bà cô giáo Dư Hân" cơ đấy."
Tiêu Liên hết nhìn Minh Hiển lại quay sang nhìn Dư Hân, trên đầu hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
"Lãng tiểu thư, chị có thể qua kia nói chuyện với em một chút được không ạ?" Tiểu Tố lên tiếng.
Phải, cô ta đã từng muốn Dư Hân phải hối hận vì không giúp Minh Hiển nhưng...!nếu Minh Hiển cứ như thế này, e rằng ngay cả cô ta cũng không được giải thoát.
Người cô ta yêu chẳng phải Minh Hiển, vì thế hiển nhiên nghĩ tới việc sau này sẽ phải cưới hắn, cô ta hoàn toàn không cam tâm.
Vậy thì tại sao Tiểu Tố lại đính ước với hắn, trở thành vợ sắp cưới của hắn? Câu trả lời chỉ có một, đó chính là tại người cha quá quắt của cô ta.
Nếu cô ta không đồng ý với hôn sự do cha cô ta sắp đặt này, cha cô ta chắc chắn sẽ gây khó dễ cho công ty của người cô ta yêu, thậm chí còn có thể khiến cho công ty đó phá sản.
Đó là lí do khiến cô ta không thể đào hôn.
Nhưng nếu người đào hôn là Minh Hiển thì sao nhỉ?
"Không rảnh" Dư Hân ghét bỏ phe phẩy tay.
Đến nước này, Tiểu Tố chỉ có thể xuống nước cầu xin: "Coi như tôi xin chị đi, chỉ năm phút thôi."
"Dư Hân à, người ta đã như vậy rồi, thôi thì em cứ dành cho người ta năm phút đi." Tiêu Liên nói.
Dư Hân trầm ngâm nhìn Tiểu Tố, trong lòng thầm khinh bỉ, chửi rủa.
Đồ thảo mai, đồ hồ li tinh.
***
"Năm phút đếm ngược bắt đầu." Dư Hân cao ngạo khoanh tay trước ngực.
Tiểu Tố hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể chuyện của mình cho Dư Hân nghe rồi lại kể chuyện của Minh Hiển.
Ngày mùng mười tháng sáu hai bốn trước, đây là khoảng thời gian Minh Hiển đi Mỹ được hơn nửa năm, rạng sáng hôm đó, hắn trong tình trạng mấy ngày thiếu ngủ vội vã từ công ty lái xe ra sân bay, vốn dĩ hắn định về nước từ hôm trước nhưng do công việc đột xuất buộc phải hoãn lại.
Ai ngờ Minh Hiển nửa đường lại gặp phải tai nạn.
Hắn lâm vào hôn mê không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại, hoặc có khi nửa đời sau hắn chỉ có thể mê man nằm đấy, trở thành người thực vật.
Vào một ngày nọ hai năm sau, hắn đột nhiên tỉnh dậy.
Nhưng vì tai nạn, não bộ của hắn xảy ra vấn đề, hắn như bị mất một đoạn kí ức.
Kí ức của hắn chính là dừng lại ở khoảng thời gian hắn mới bắt đầu học lớp bảy, mà cái khoảng thời gian này lại là khoảng thời gian hắn chưa gặp Dư Hân.
Điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ kí ức về Dư Hân của hắn đều mất sạch sẽ.
Mà chẳng hiểu hắn làm sao, lại chẳng chịu tìm lại đoạn kí ức bị mất đó.
Tiểu Tố vất vả lắm mới khuyên được hắn về nước, còn chọn trường cho hắn học là trường mà Dư Hân đang dạy.
Ai mà ngờ hai cái con người này cứ như bị dở, kiểu như cậu không nhớ tôi tôi cũng chẳng buồn nhớ cậu làm gì, ok, ta cứ xem nhau như người xa lạ.
Điều này khiến Tiểu Tố cực phiền lòng.
Dư Hân nghe xong, thầm mắng trong lòng.
Cũng quá cẩu huyết rồi đấy.
Tiểu Tố đưa một chiếc hộp nhỏ ra trước mặt: "Cái này, tôi nghĩ nên giao lại cho cô."
"Đây là..."
"Vật này xuất hiện ở hiện trường xảy ra tai nạn của Minh Hiển bốn năm về trước, hơn hết, lại còn được Minh Hiển nắm chặt trong tay dù cậu ta đang ở trong trạng thái bất tỉnh.
Theo như tôi điều tra ra được, ngày mùng mười tháng sáu là sinh nhật cô, và theo lời kể của chủ tiệm nọ thì đây chính là món quà mà cậu ta cho cửa hàng chuẩn bị để tặng cho một người rất quan trọng, nên tôi nghĩ...!vật này là thuộc về cô, Lãng tiểu thư."
Ngày mùng mười tháng sáu ấy, hôm đó đúng thật là sinh nhật Dư Hân, ngày ấy hắn vội vã trở về nước trong tình trạng thiếu ngủ ấy là vì cô.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Dư Hân như có một dòng nước ấm chảy qua.
Nhưng, suy cho cùng hắn bị tai nạn một phần cũng là tại cô mà ra cả.
Du Minh Hiển, cậu thật ngốc nghếch làm sao.
Ngốc nghếch đến mức cô muốn nguyện suốt đời này cưng chiều hắn.
"Cho nên cô muốn gì?" Dư Hân cầm lấy hộp quà, nhướn mày hỏi.
"Hãy giúp cậu ấy khôi phục kí ức, điều này đối với cả tôi và cô đều có lợi." Tiểu Tố giờ chẳng còn dáng vẻ xuống nước cầu xin nữa, đây chính là một lời đề nghị.
Dư Hân tỏ thái độ cười cợt: "Nếu tôi không đồng ý thì sao? Trái Đất này có hơn bảy tỉ người, cho dù tôi không thể thành đôi với Minh Hiển, nhưng với ngoại hình hoàn mỹ như thế này, chả nhẽ lại không thể kiếm được một người đàn ông tốt?"
Tiểu Tố nửa cười nửa không: "Cho dù cô có thể kiếm được một người đàn ông tốt thì sao? Tình cảm của cô dẫu sao cũng chẳng thể dành cho người đàn ông đó.
Bởi trái tim và linh hồn của cô...!đều đã bán cho Minh Hiển rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...