Edit: Packh03
Hiểu lầm không hề nhỏ.
Vốn dĩ Quý Thanh Vãn còn nghĩ Hạ Hạ đã quên đi chuyện này, không nghĩ tới sẽ bị lôi ra lần nữa.
Hơn nữa cô còn tốt bụng giúp người khác cầu nhân duyên.
Đã thế còn bị chính chủ bắt được, vận cứt chó gì đây!
Hiện tại còn bị nhắc tới, vị thiếu gia này tính tình còn mang thù.
Quý Thanh Vãn mím môi, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào, chần chờ một lúc, "Hạ Hạ thật sự là fans của anh, những chuyện khác...thật sự chỉ là trùng hợp, là hiểu lầm thôi."
"Trùng hợp à..." Thịnh thiếu gia nhẹ nhàng cười một tiếng, đánh giá một câu, "Đúng là khéo thật."
Quý Thanh Vãn gật đầu, "Chỉ là trùng hợp thôi, anh đừng quá để ý."
Thịnh Du chậm rì rì mở miệng, "Chờ đã."
Quý Thanh Vãn mí mắt khẽ nâng nhìn anh.
"Tôi nhớ rất rõ ràng." Đầu ngón tay Thịnh Du nhẹ nhàng gập cuốn tạp chí, âm thanh hơi kéo dài hơn, "Cũng rất để ý."
Quý Thanh Vãn: "......"
Anh cũng chả thế nhớ cả đời được.
Thịnh Du nhìn biểu tình của cô, hơi nhíu mi, "Ánh mắt thù địch của cô là có ý gì."
Quý Thanh Vãn mỉm cười lắc đầu, "Không có, Thịnh lão sư, ngài nhìn nhầm rồi."
Ngay cả kính ngữ cũng dùng rồi.
Khóe môi Thịnh Du hơi câu, cười một tiếng, mang theo tia sủng nịnh.
Quý Thanh Vãn cũng mặc kệ anh cười thế nào, lễ phép nói, "Tôi đi về trước, anh cứ tiếp tục chờ đi."
Thịnh Du cũng không tính toán làm khó cô, nghe vậy nhàn nhạt gật đầu, "Ừ, đi đi."
Quý Thanh Vãn ước câu trả lời này nãy giờ, không chút do dự xoay người rời đi.
Thịnh Du một tay chống hàm dưới, ánh mắt nhìn động tác lưu loát dứt khoát của cô, giơ tay lên thái dương.
Vừa vặn lúc thân ảnh ấy đi đến phòng hóa trang bên cạnh, Đường Chí Văn trở về.
Thịnh Du cũng vừa lúc đọc xong cuốn tạp chí trong tay.
Đường Chí Văn trở về thấy bộ dáng tản mạn anh ngồi trên ghế sofa, thúc giục anh nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
Thịnh Du chậm rì rì đi ra khỏi phòng.
Một bên Đường Chí Văn cùng anh nói chuyện, nói nửa ngày cũng không thấy anh có phản ứng.
Ngẩng đầu nhìn thấy anh đang nhắm mắt, một bộ dáng không màng thế sự.
"Cậu có nghe thấy tôi đang nói cái gì không vậy?"
Thịnh Du mở mắt nhìn cậu ta, "Ừ, có nghe."
Đường Chí Văn: "......"
Cậu nghe cái rắm.
Đường Chí Văn không muốn nói tiếp, quay đầu đi đến phòng Quý Thanh Vãn bên cạnh chào hỏi, "Quý tiểu thư."
Thịnh Du nghe vậy, hơi ngước mắt nhìn lại.
Quý Thanh Vãn không nghĩ tới Đường Chí Văn sẽ quay trở lại nhanh vậy.
Cô còn cho rằng Thịnh Du sẽ còn phải chờ một lúc nữa.
Nghĩ vậy, cô chậm rãi đi đến gần hai người, gật đầu chào hỏi, "Xin chào anh."
Đường Chí Văn biết cô còn có trợ lý bên ngoài chờ, cũng không trì hoãn cô lâu, nghiêng người cho cô đi qua.
Quý Thanh Vãn nói tiếng cảm ơn, cất bước đi về phía trước, đi qua hai người.
Đường Chí Văn nhìn thân ảnh cao gầy mảnh khảnh của cô.
Không nhịn được nhỏ giọng nói với người bên cạnh hỏi một câu, "Hai người từng quen biết nhau à?"
Thịnh Du giương mắt nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta muốn hỏi cái gì?
Đường Chí Văn chỉ anh, trực tiếp nói thẳng ra, "Cô ấy chưa từng chào hỏi với cậu?"
Thịnh Du không trả lời hỏi ngược lại, "Cô ấy cùng cậu chào hỏi?"
"Đâu có." Đường Chí Văn trả lời, "Cậu đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời tôi."
Thịnh Du nghe vậy quét mắt nhìn cậu ta một cái, biếng nhác nói, "Ồ" một tiếng, "Tôi và cậu không giống nhau."
"......"
Đường Chí Văn nhịn không được dỗi anh, "Cậu cứ cái tính tình này, ông đây mặc kệ cậu."
Thịnh Du híp mắt, "Tính tình tôi làm sao?"
"Cậu cái dạng gì chính mình còn không biết kiểm điểm sao?" Đường Chí Văn nói thẳng với anh, "Lớn lên tình tính đã kém còn không biết tiếp thu lời người khác nói."
Những người quen biết với Thịnh Du, đều biết tính tình anh 'tản mạn', danh tiếng phụ nhị đại lười biếng.
Nhưng anh ta lại không phải loại công tử ăn chơi trác táng.
Chỉ là lười không muốn quản chuyện mà thôi, nhưng thế mà lại ở trong cái vòng luẩn quẩn kia lâu như vậy.
Không có việc gì làm, trực tiếp chạy tới giới giải trí người ta đào một góc.
Thịnh Du nghe cậu ta nói không để ý, cười một tiếng, "Cậu rất có thành kiến với tôi?"
"Dù sao có nói cậu cũng không nghe." Đường Chí Văn truy hỏi tiếp, "Nhưng cậu thành thành thật cho tôi biết, lúc cậu đồng ý đi chụp ảnh có phải đã quen biết người ta từ trước hay không?"
'Người ta' cũng tự nhiên ý chỉ Quý Thanh Vãn.
Ánh mắt Thịnh Du nhàn nhạt dừng ở người phía trước, không chút để ý mà hỏi lại, "Có vấn đề gì sao?"
Lời này không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.
Đường Chí Văn nhìn thấy thái độ này của anh, không biết có nên mừng vì anh để ý đến người phụ nữ nào đó hay không.
"Tuy rằng Hot search đã lắng xuống, nhưng đây là tạp chí nổi tiếng.
Khẳng định tạp chí sẽ đăng bài vào thời điểm náo nhiệt để tăng độ thu hút.
Cậu gần đây bị chú ý nhiều như vậy, nếu bị người ta đào ra chuyện 'hộ tống bảo bối' kia thì làm sao bây giờ?" Đường Chí Văn thấp giọng nhắc nhở anh, có chút thâm ý trong câu nói.
Lấy tính tình Thịnh Du không nói, nhưng tốt xấu gì Đường Chí Văn cũng là người đại diện, sao có thể không đoán được nữ chính của Scandal kia chính là ai.
Không nằm ngoài quan hệ tới hai người này.
Thịnh Du nghe ngữ khí của anh, cười nhạo nói, "Cậu tin cái tin tức kia là thật?"
Đường Chí Văn trừng mắt, "Tôi tin hay không tin có lợi ích gì? Người khác tin hay không mới là vấn đề!"
Thịnh Du lười nghe cậu ta lải nhải, trực tiếp hỏi lại Đường Chí Văn khi nào tạp chí 《 Cyan 》 đăng album mới.
"Thứ sáu tuần sao, làm sao vậy?"
"Ngày mai gọi Ngũ Dương tới một chuyến."
Đường Chí Văn nghe vậy sửng sốt, "Cậu nghỉ ngơi xong rồi?"
Mấy tháng nay Thịnh Du đều vừa nghỉ ngơi vừa chuẩn bị ra mắt album mới.
Trên mạng ngoại trừ Scandal hôm qua, còn lại không có bất kỳ tin tức gì của anh.
Thịnh Du liếc mắt nhìn cậu ta, "Tôi cái này cũng đã nhận, cậu nghĩ tôi còn phải nghỉ ngơi?"
Đường Chí Văn: "......?"
Còn không phải sợ cậu yêu đương sao? Cậu ta là vì ai chứ?
Đường Chí Văn hiểu lầm.
Quý Thanh Vãn cảm thấy bản thân mặt mũi cũng không lớn như vậy...!
Hai người cũng chỉ là gặp mặt qua vài lần.
Sao có thể Thịnh Du vì cô mà quay trở lại Showbiz này.
Nhưng rõ ràng không chỉ có Đường Chí Văn, Hạ Hạ cũng hiểu lầm.
Quý Thanh Vãn ở trên xe đem chuyện của bản thân và Thịnh Du ở chùa Ngư Âm giải thích một lần.
Sau đó anh ta tốt bụng đưa cô về nhà.
Hạ Hạ nghe xong, nháy mắt liền liên tưởng đến chuyện tạp chí 《 Cyan 》 lần này, hai mắt bắt đầu phóng ra ngôi sao, "Vãn tổng, Mỹ Ngọc sẽ không phải vì chị mà đồng ý chụp ảnh lần này đi?"
Quý Thanh Vãn nghe cô nàng nói vậy, hoàn toàn cảm thấy không có khả năng, lắc đầu.
"Thật sự có khả năng này đó chị.
Mỹ Ngọc gần đầy đều bế quan, giống như không chạm đến khói lửa nhân gian.
Nhưng mà...!" Hạ Hạ kích động nói, "Nam thần lần này vậy mà đồng ý tiếp nhận, hơn nữa người hợp tác còn là chị nữa!"
Quý Thanh Vãn dựa vào ghế xe, rũ mắt, âm thanh lười biếng hỏi, "Vậy em nói chị có cái gì khiến anh ta tới?"
Hạ Hạ xoa cằm nghĩ nghĩ, "Vì mỹ mạo của chị?"
Quý Thanh Vãn nghe vậy, cười khẽ mộ tiếng.
Nguyên nhân nào thì cô không biết nhưng vì mỹ mạo của cô thì thật đúng là không có khả năng.
Thật ra Quý Thanh Vãn không phải là xấu, nhưng vị thiếu gia này không có hứng thú.
Khả năng anh ta cũng đã quen với các loại mỹ nữ rồi.
Thật sự nếu vì nguyên nhân gương mặt của cô, thì ngay lần đầu tiên hai người gặp mặt, Thịnh Du có thể nói thẳng ra thân phận của mình, nhưng rõ ràng anh ta không để ý đến diện mạo của cô.
Cô cũng lười giải thích chuyện của chính mình.
"Em đừng có suy nghĩ nhiều." Quý Thanh Vãn ngước mắt nhìn di động của Hạ Hạ.
"Tạp chí 《 Cyan 》 có độ Hot lớn, Mỹ Ngọc của em cũng bế quan lâu rồi, khả năng là muốn quay lại."
Bị cô nhắc nhở, đầu óc của Hạ Hạ lập tức thanh tỉnh, ngọn lửa lãng mạn vừa mới bùng cháy ngay tức khắc bị dập tắt.
"Vãn tổng! Chị để em cảm thụ câu chuyện tình yêu ngọt ngào một chút không được sao?!"
Quý Thanh Vãn khép hờ mí mắt không mở, ngáp một cái, không để ý nói, "Vậy coi như chị chưa nói cái gì cả, em cứ tiếp tục cảm thụ đi."
Hạ Hạ nhỏ giọng giận dỗi, "Đều bị chị đánh vỡ rồi, em chỉ có thể cảm nhận được trái tim em đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Nói xong, cô nàng lau miệng, "Nhưng mà Vãn tổng, chị làm sao lại biết Thịnh Du quay trở lại?"
"À..." Quý Thanh Vãn trầm ngâm một lúc, "Chị cùng anh ta tâm linh tương thông thì sao?"
"......."
Hạ Hạ không còn lời gì để nói, "Vậy sao chỉ không tâm linh tương thông một chút khả năng vì sao Thịnh Du vì chị mà đến chụp ảnh cho tạp chí 《 Cyan 》 không?"
Quý Thanh Vãn xốc lại mí mắt, khóe miệng giật giật lặp lại câu nói, "Vì chị mà đến?"
Hạ Hạ yên lặng gật đầu.
Đôi con ngươi nâu của Quý Thanh Vãn hơi lóe, chớp mắt hỏi cô nàng, "Nếu chị nói Thịnh Du thích chị, em sẽ tin sao?"
Biểu tình Hạ Hạ kinh hãi, theo bản năng phản bác, "Sao có thể!?"
Đuôi mắt Quý Thanh Vãn hơi cong, gật đầu nói, "Cho nên chị phải tự hiểu lấy bản thân mình chứ."
Hạ Hạ: "...Hả?"
Vi sao đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng?
Chẳng lẽ do ảo giác của cô?
Quý Thanh Vãn hoàn toàn không biết tiểu trợ lý của mình vì chuyện này mà rối rắm.
Cô yên lặng dựa vào ghế xe chợp mắt trong chốc lát.
Tài xế xe dừng xe lại, ý bảo đã đến tiểu khu.
Hạ Hạ đem đồ cô xuống xe, Quý Thanh Vãn đội mũ, xoay cổ, tùy tiện cầm lấy hành lý xoay người rời đi.
Khóa phòng cảm ứng vang lên âm thanh mở cửa, Quý Thanh Vãn đi vào đóng cửa phòng lại, mở đèn phòng khách lên.
Cô thay dép lê đi vào, có chút mệt mỏi nằm trên ghế sofa, xoa xoa cẳng chất có chút đau của mình.
Chụp ảnh cho tạp chí từ sáng đến tận chiều, không sai biệt lắm cô đã đứng nguyên một ngày hôm nay.
Thân mình có chút mệt mỏi, căng chân chống đỡ cả ngày cũng rất đau.
Quý Thanh Vãn xoa cẳng chân, nhớ tới Thịnh Du vẫn luôn nhẹ nhàng không có chuyện gì đứng bên cạnh.
Cảm thán làm phụ nữ quá thật khó khăn.
Sau khi cô tùy tiện xoa qua vài cái liền từ bỏ, cầm lấy di động trong túi ra chuẩn bị gọi cơm hộp bên ngoài.
Không nghĩ tới màn hình vừa sáng lên, từng hàng thông bóng Wechat ập đến.
Quý Thanh Vãn mở khóa, nhìn qua vài lần.
Liền gọi điện thoại qua cho đối phương.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, sau đó được kết nối, Nhậm Vưu Châu trực tiếp mở miệng hỏi, "Quý Thanh Vãn?"
"Không phải em liệu có thể là ai?" Quý Thanh Vãn buồn cười hỏi.
Nhậm Vưu Châu không thèm để ý nói, "Ông đây còn tưởng em bị bắt cóc rồi, đến gọi cũng không ai bắt máy."
Quý Thanh Vãn sao không biết ý tứ của anh ta, "Em phải đi chụp ảnh cho một studio.
Đâu có nhàn nhã như ai đó?"
"Nhàn cái rắm." Nhậm Vưu Châu chửi một tiếng, "Ông đây vừa xuống máy bay đã bị lôi tới tham gia cái bữa tiệc chó má này."
"Quý Thiện Lâm sao lại biết anh vừa mới trở về?" Quý Thanh Vãn nhìn qua tin nhắn, liền biết tình cảnh hiện tại của anh ta.
"Nhà em có hạng mục muốn hợp tác với anh.
Cùng ông già kia nói chuyện, không chừng đánh bài tình cảm với anh."
"Ồ" Quý Thanh Vãn dựa người vào ghế sofa, lười biếng nói, "Vậy anh cứ chậm rãi cùng ông ta vui vẻ."
Nhậm Vưu Châu nghe cô nói thế liền đổi giọng, "Ê ê, anh không muốn ở chỗ này tiếp tục giả ngốc nữa đâu.
Em đến đây đón anh đi, lát nữa anh ra."
Quý Thanh Vãn nghĩ đến cha con Quý gia, trực tiếp cự tuyệt, "Không đi."
Nhậm Vưu Châu giải thích nói, "Không gặp không về.
Em coi như là tài xế."
Nghe âm thanh bên chỗ anh ta có tiếng vọng lại, Quý Thanh Vãn nhíu mi, "Anh hiện tại đang ở đâu?"
Nhậm Vưu Châu sờ sờ cái mũi, "WC."
Quý Thanh Vãn khẽ nâng cằm, "Ha, vậy anh cứ tiếp tục ngồi xổm ở đó đi."
"......?"
Có thể làm người tốt bụng được không vậy?
*
Tác giả có lời muốn nói
Thịnh Mỹ Ngọc mỉm cười: "Vợ của tôi giỏi quá."
Vưu ngạo kiều: "?"
~ Hết chương 13 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...