Edit: Packha03
Studio bắt đầu quay chụp.
Các tấm bảng đen được dựng lên xung quanh một cách trật tự, ánh sáng phản chiếu lên cặp đôi ở chính giữa căn phòng.
Ngũ Dương cầm lấy máy chụp ảnh, nhìn hai người lên tiếng giải thích, "Hai người chỉ cần làm một số động tác đơn giản là được.
Tôi sẽ chụp thử một số bức ảnh cho hai người xem trước."
Động tác đơn giản...!
Quý Thanh Vãn giương mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có điểm khó khăn.
Cô thật sự không biết cùng vị này làm "động tác đơn giản" là như thế nào.
Thịnh Du đối diện tầm mắt của cô, chậm rì rì mở miệng, "Đừng thẹn thùng, đến đây đi."
Quý Thanh Vãn: "......"
Lúc này Ngũ Dương nói hai người đóng vai cặp đôi tình lữ, điều ngạc nhiên là vị thiếu gia này hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận.
Hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, vừa rồi còn không chút khách khí gọi cô là 'bạn gái'.
Tuy rằng chỉ là một câu thoáng qua như vậy, nhưng thật sự làm cô có chút ngây ngốc.
Thịnh thiếu gia nhìn thấy biểu tình của cô, không nói thêm cái gì nữa, tay trái làm động tác lượn một vòng, ý bảo cô duỗi tay đặt lên.
Quý Thanh Vãn tự nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.
Ngước mắt đối diện máy ảnh, tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.
"Tách --- tách ---"
Tiếng chụp ảnh vang lên, Ngũ Dương nhìn mấy bức ảnh chụp.
Cầm camera lên nhìn, sau đó hình ảnh tự động được truyền lên máy tính.
Nhân viên công tác lập tức nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong hình là cặp đôi một nam một nữ cao thấp, khoảng cách không gần không xa.
Trên người Quý Thanh Vãn mặc chiếc đầm chiffon màu đen, tóc lười biếng xoã sau vai.
Một tay kéo người đàn ông bên cạnh, mà người đàn ông bên cạnh ăn mặc tây trang đơn giản, một tay cầm bó hoa tươi, biếng nhác rũ bên người.
Hai người nhìn thẳng máy ảnh, biểu cảm cực kỳ ăn ý, trong bĩnh tĩnh lại mang theo cảm giác lãnh đạm.
Nam nữ đen trắng phối hợp đối lập, rõ ràng là cặp đôi yêu nhau thân mật nắm tay.
Nhưng biểu cảm lãnh đạm của hai người, ngoài ý muốn hài hòa, hơn nữa còn rất xứng đôi.
Ngũ Dương cảm thấy hai người phối hợp như vậy cực kỳ tốt, nghiêng người khen ngợi vài câu, "Rất tốt, nhưng tôi hy vọng hai người có thể thân mật hơn chút nữa.
Tốt nhất là cảm giác những cặp đôi yêu nhau."
Quý Thanh Vãn nghe vậy dựa theo thói quen nghề nghiệp, theo bản năng dựa gần hơn người đàn ông bên cạnh.
Thịnh Du cảm thấy được hơi thở cô gần sát, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cô, hơi rũ mắt, không nhanh không chậm nói, "Cô định làm gì?"
Khi nói chuyện, khoảng cách hai người dần dần biến mất, hơi thở ập vào người trước mặt.
Cả người Quý Thanh Vãn đột nhiên dừng lại, đối diện tầm mắt của anh, sau khi ngừng vài giây tự nhiên bỏ qua một bên không nhìn a.
Nhìn bó hoa trong tay anh, nhắc nhở, "Đưa bó hoa cho tôi."
Thịnh Du nghe vậy đưa tới trước mặt cho cô, Quý Thanh Vãn lập tức ngửi được mùi hoa tỏa đến.
Đáng tiếc mùi hương không được thơm, còn có chút buồn nôn cay mũi.
Đuôi lông mày cô không nhịn được hơi nhíu lại, nín thở chờ đợi tiếng chụp ảnh vang lên.
"Thịnh Du, hai tay cậu ôm lấy eo của Quý Thanh Vãn đi."
Quý Thanh Vãn khống chế được hô hấp, biểu tình tự nhiên, chờ đợi động tác của Thịnh Du.
Nhưng giây tiếp theo, bó hoa trước mặt cô bỗng nhiên được anh lấy đi, cô cảm nhận được tay của mình được anh cầm lấy, kéo tới trước mặt người đàn ông, đối mặt với camera, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Quý Thanh Vãn ngẩn người, lập tức phản ứng lại, đáy mắt cô hiện lên vài phần kinh ngạc, hơi ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu.
Thịnh Du nghiêng người cầm lấy bó hoa, mí mắt rũ xuống, cùng đối diện với tầm mắt của cô.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trong đó, anh vẫn biểu tình lười biếng như cũ.
"Vô cùng tốt."
Ngũ Dương không thèm để ý đến việc Thịnh Du đổi tư thế, dù sao hiệu quả mang lại không tồi.
Sau khi tiếng chụp ảnh kết thúc, Ngũ Dương ý bảo họ đổi tư thế khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @packha03.
Những nơi đăng tải khác đều là ăn cắp]
"Chờ đã." Thịnh Du ngước mắt không nhanh không chậm nói, "Hoa này có cần nữa không?"
Quý Thanh Vãn nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh, không xác định được nguyên nhân tại sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này.
Ngũ Dương sửng sốt một chút, "Có thể không cần."
"Được." Thịnh Du tùy tiện lên tiếng, duỗi tay đưa cho người nhân viên gần đó, "Cầm đi đi."
Bó hoa vừa cầm đi xong, chuyên viên trang điểm bên cạnh đi lên sửa sang lại lớp make up cho hai người.
Thịnh Du đối mặt với Quý Thanh Vãn, hơi rũ mắt, nhàn nhạt nói, "Lần sau không thoải mái có thể nói thẳng.
Không cần phải chịu đựng."
Nhóm chuyên viên trang điểm sửng sốt.
Quý Thanh Vãn nghe vậy đoán được nguyên nhân tại sao khi nãy anh lại cho người cầm bó hoa đi, ngước mắt nhìn anh, "Biểu tình khi nãy của tôi khi này rõ ràng lắm à?"
Thịnh Du thuận miệng nói: "Không có."
Quý Thanh Vãn có điểm tò mò, "Vậy tại sao anh lại..."
"Không có hô hấp." Thịnh Du nhấc lên mí mắt, ngữ khí không gợn sóng, "Tôi còn tưởng cô không phải người."
Tay trợ lý đang sửa sang lại kiểu tóc, tầm mắt dừng lại trên chóp mũi của cô.
Quý Thanh Vãn cảm thấy buồn cười, có chút đau đầu, "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi là người."
Lần trước nói cô câm, lần này lại nói cô không phải là người...!
Cuộc đối thoại của hai người rất có thâm ý, nhóm chuyên viên trang điểm cũng không dám ở lâu, nhanh chóng lui ra.
Ngũ Dương còn đang xem hậu ký trên máy tính, không chú ý tới nhóm chuyên viên trang điểm khi nào đã xong việc.
Hai người yên tĩnh đứng ở trong đám người, chờ anh ta một lần nữa chụp ảnh.
Quý Thanh Vãn hơi chuyển động bước chân, cúi đầu lôi kéo vạt áo.
Thịnh Du nghiêng đầu sửa sang lại cho cô, cô vừa định nói cảm ơn.
Tiếng trầm thấp của người đàn ông truyền tới, "Chuyện Hot search đã biến mất."
Quý Thanh Vãn duy trì động tác cúi đầu, theo bản năng chớp mắt, "Nhanh như vậy à?"
"Cô có ý gì?" Thịnh Du gợi lên ý cười tản mạn, "Cô còn muốn tiếp tục được lên Hot search?"
Quý Thanh Vãn vội vàng lắc đầu, "Hoàn toàn không nghĩ tới."
Thịnh Du nghe thấy lời này cảm thấy không đúng, đuôi lông mày hơi nhíu lại, "Cô đây ghét bỏ tôi?"
Quý Thanh Vãn bị nghẹn, hơi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng nhớ tới thân phận anh lúc này, khóe môi hơi cong, "Anh chính là đại thần Thịnh Du, tôi nào dám ghét bỏ."
Thịnh Du cúi đầu, một lúc sau cười, giọng điệu lười biếng, "Cũng rất mang thù."
Quý Thanh Vãn khóe miệng giật giật, không bày tỏ ý kiến.
Ai kêu anh lần trước gạt cô, tại ngôi chùa lần trước khiến cô bị chê cười.
Thù này không báo cô không phải là quân tử.
"Lần này chụp ảnh cô cũng không phải người đó là tôi."
Giọng nói vô cùng khẳng định, sau khi Thịnh Du sửa sang lại quần áo, buông vạt áo cô ra, tự nhiên thu tay lại.
Quý Thanh Vãn nói cảm ơn, sau đó lên tiếng, "Người đại diện không nói cho tôi biết.
Nếu biết người đó là anh tôi sẽ chuẩn bị trước."
"Không có nếu như." Thịnh Du nói tiếp, giọng nói khẽ nâng cao, "Tiếp theo cô định có dự định gì?"
Quý Thanh Vãn ngước mắt liếc nhìn anh, cười điềm đạm nói, "Cái gì đến thì tôi sẽ làm, không có dự định gì cả."
Hơn nữa độ nổi tiếng của Thịnh Du lớn như vậy, nếu tạp chí 《 Cyan 》 đăng bài, cô cũng kiếm được chút danh tiếng.
Có thể kiếm ra tiền, tội gì cô bỏ qua.
Thịnh Du nâng nâng mắt, làm như có chút ngoài ý muốn, "Cô không sợ Hot search?"
Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, "Sợ chứ, nhưng chúng ta cũng đâu có quan hệ gì cần giấu giếm đâu."
Thịnh Du nghe vậy thái độ bình tĩnh, thản nhiên nói, "Sai rồi."
Quý Thanh Vãn sửng sốt một chút, không nghe hiểu, "Sai cái gì?"
"Quan hệ." Thịnh Du ngước mắt nhìn bóng người trước mắt, giọng nói mang theo không chút để ý, "Có khả năng đấy."
Giọng nói anh rơi xuống, Quý Thanh Vãn nhíu nhíu mày nghi hoặc đang muốn mở miệng, lại bị Ngũ Dương đánh gãy.
"Được rồi, chúng ta lại lần nữa chụp ảnh." Anh ta một lần nữa nói, "Thịnh Du cậu dẫn Quý Thanh Vãn đến đây."
Quý Thanh Vãn còn chưa hoàn hồn, giây tiếp theo liền cảm nhận được bàn tay mình được anh nhẹ nhàng cầm lấy.
Thịnh Du nghiêng đầu nhìn cô, đối với cặp mắt nghi hoặc của cô, đột nhiên cười một tiếng, âm thanh nhỏ tới mức trầm thấp, "Làm việc tiếp thôi nào, bạn gái."
Quý Thanh Vãn: "..."
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, sau khi quay chụp xong.
Ngũ Dương kêu Quý Thanh Vãn đi nghỉ ngơi, để Thịnh Du ở lại chụp ảnh đơn tiếp.
Hạ Hạ nghe vậy tới đỡ Quý Thanh Vãn đến khu nghỉ ngơi, để cô ngồi xuống, vội vàng lấy nước cho cô uống.
Quý Thanh Vãn tiếp nhận cốc nước, uống một hớp để cổ họng bớt khô.
Hạ Hạ ánh mắt nhìn về phía nam thần vẫn còn đang chụp ảnh.
Quay đầu nhìn về phía Quý Thanh Vãn, chớp mắt nhỏ giọng nói một câu, "Vãn tổng, chị được Mỹ Ngọc của chúng em ôm cảm thấy thế nào?"
"Khụ!"
Quý Thanh Vãn đột nhiên bị sặc nước, hồi phục trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn cô nàng, "Em định làm gì?"
Hạ Hạ tầm mắt dừng trên người Quý Thanh Vãn quét một vòng, khẽ cầm áo cô, cắn cắn môi, "Vãn tổng, chị cho em ôm một chút được không? Hoặc cho em cầm tay một chút!"
Lúc nãy cô nàng vẫn luôn phía sau nhìn hai người phối hợp chụp ảnh với nhau.
Lúc nhìn thấy Thịnh Du chủ động cầm tay Quý Thanh Vãn, cô nàng điên cuồng không tiếng động hét chói tai.
Nhưng cuối cùng lúc Quý Thanh Vãn nằm dựa vào lồng ngực Thịnh Du, cô nàng thiếu chút được muốn tắt thở!
"Khụ!"
Phi phi.
Cô có thể nhịn, có thể nhịn được.
"Cái gì?" Quý Thanh Vãn nghe vậy có chút buồn cười.
Hạ Hạ cầu xin, "Em không hy vọng xa vời có thể ôm được Mỹ Ngọc.
Nhưng chị có thể làm được, cho nên em muốn ôm chị gián tiếp cảm nhận cơ thể Mỹ Ngọc được không?"
Quý Thanh Vãn biết tâm tư cô nàng, câu môi khẽ cười một tiếng, duỗi tay ý bảo cô nàng, "Tới, cảm nhận một chút đi."
Hạ Hạ được sự đồng ý, một phen nắm lấy đôi tay mảnh khảnh trước mặt, sau đó nhắm mắt nhỏ giọng không biết nói cái gì.
Quý Thanh Vãn cảm thấy cô nàng cầm tay cảm thấy có chút kỳ quái.
[Đọc truyện ở trang wattpad @packha03 chính là tôn trọng công sức dịch giả]
Đợi được mười giây sau, cô nàng rút tay mình về, nói, "Được, xong rồi chị ơi."
Lòng bàn tay Hạ Hạ không còn, thất vọng thu hồi tay lại, quay trở lại chức vụ trợ lý của mình.
Quý Thanh Vãn nhìn biểu tình cô nàng bị chọc cười, suy đoán nói một câu, "Ý của em có phải là nếu hôm nay chị hôn Mỹ Ngọc của em.
Em cũng sẽ hôn chị à?"
Hạ Hạ nghe vậy mắt hơi trừng lớn, "Không được, nếu có chuyện này, em cự tuyệt."
Quý Thanh Vãn thấy cô nàng kích động như vậy, ngước mắt nhìn ngẩng đầu nhìn người đàn ông tản mạn trước mặt, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, thuận miệng nói một câu, "Chuyện này không sớm hay muộn."
Trong vòng giới giải trí này, nhìn sự phát triển của nhiều người, chuyện gì cũng phải thử.
Hạ Hạ nghe ngữ điệu tổng tài cùng với biểu tình của cô, sắc mặt khiếp sợ, "Vãn tổng, chị sẽ không phải..."
Câu phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đã khó có thể tin được duỗi tay ôm kín miệng.
Quý Thanh Vãn rõ ràng hiểu cô nàng suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không định giải thích, cong cong môi, nhắc mí mắt nhìn về phía cô nàng, chậm rì rì mở miệng, "Lại đây xoa vai cho chị."
Nhìn xem! Vẫn là Vãn tổng của chúng ta.
Thái độ và khí thế này hoàn toàn có thể lấn át được đàn ông.
Soái quá.
Hạ Hạ trực tiếp bị thuyết phục, chân chó tiến lên hầu hạ.
Quý Thanh Vãn hưởng thụ cô nàng bóp vai cho, nghỉ ngơi trong chốc lát mới nhớ lại những lời Thịnh Du vừa nói, Hạ Hạ đưa cho cô di động.
Mở khóa màn hình ra, cô thành thạo nhấn vào bảng Hot search của Weibo.
Từng chữ hiển trên tiêu đề, còn không quên mang theo biểu tượng ngọn lửa bên cạnh.
Quý Thanh Vãn nhìn qua một lượt, quả thật không nhìn thấy tên Thịnh Du đâu.
Cục đã treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Hạ Hạ thấy cô nhìn chằm chằm vào di động.
Có chút tò mò hỏi, "Vãn tổng, chị đang xem cái gì vậy?"
"Hot search Mỹ Ngọc nhà em không còn?" Quý Thanh Vãn hỏi một câu, tùy tiện mở Weibo của Thịnh Du.
Hạ Hạ gật đầu, "Đúng vậy, buổi sáng giời giường em đã không nhìn thấy.
Hẳn đã có người ép tin tức xuống."
Nói xong, cô nàng còn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cúi đầu tiếp tục nhỏ giọng nói, "Còn có em nghe được nhân viên công tác nói buổi sáng Thịnh Du có nói chuyện phiếm với nhiếp ảnh Ngũ, nói là chỉ là tinh thần Lôi Phong, đưa người đó về mà thôi."
Quý Thanh Vãn nghe vậy đuôi lông mày hơi nhíu lại, xác thật là tinh thần Lôi Phong.
"Sau đó em còn nghe được..." Hạ Hạ dừng một chút, không nói chuyện.
Quý Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn cô nàng, không hiểu hỏi, "Nghe được cái gì?"
Hạ Hạ quét mắt nhìn cô một cái, nuốt nước miếng, "Em còn nghe lén các cô ấy nói rằng Mỹ Ngọc khẳng định có mối quan hệ gì đó với cô gái kia.
Loại quan hệ không thể hình dung được."
Quý Thanh Vãn: "......?"
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Mỹ Ngọc mỉm cười, "Không sai, mấy người đoán đúng rồi."
Quý Thanh Vãn: "......" Có bệnh?
~ Hết chương 11 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...