Bên trong phòng họp, Yên Đình cẩn thận quan sát những bức ảnh khác nhau của Trương Mộng Bình rồi ngẩng mặt lên thắc mắc nhìn Lãng Phong.
"Chú Phong, vậy nhiệm vụ của cháu lần này là gì ạ?"
Lãng Phong nghiêm túc nhìn cô.
"Chú muốn cháu dùng gương mặt này của cháu để tiếp cận Huỳnh Đức Long"
Chỉ một câu đơn giản của Lãng Phong nhưng Yên Đình cũng hiểu được ông muốn nói gì.
Là một người cảnh sát, hơn ai hết cô hiểu rõ bắt tội phạm là nhiệm vụ của những chiến sĩ công an như cô.
Nhưng mà, muốn cô lợi dụng gương mặt giống với Trương Mộng Bình để tiếp cận với chồng cô ấy, cô không biết liệu như vậy có ổn không? Cô thật sự không muốn làm tổn hại đến vong linh của người đã mất.
Nhìn thấy được vẻ mặt đang phân vân của Yên Đình, Lãng Phong nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chú biết cháu trước nay luôn rất lương thiện, vì thế mà nhất thời cháu sẽ khó chấp nhận được nhiệm vụ lần này.
Nhưng Yên Đình, cháu là cảnh sát, cháu cần phải biết Huỳnh Đức Long là một tên trùm ma túy nguy hiểm như thế nào, cho đến nay hắn không những đã hủy đi tương lai của nhiều đứa trẻ mới lớn, mà còn hại chết bao nhiêu tính mạng con người.
Trong đó có cả những trinh sát được cử đi theo dõi hắn, họ là những đồng nghiệp của cháu."
Thấy Yên Đình vẫn im lặng, Lãng Phong không muốn tạo thêm nhiều áp lực cho cô.
Ông trầm ngâm cất giọng.
"Kế hoạch vẫn chưa bắt đầu, nếu như cháu không muốn tiếp tục thì chú sẽ đổi phương án khác"
Ngồi một bên, Thế Kiệt chăm chú nhìn theo từng biểu cảm trên gương mặt của Yên Đình.
Anh cũng không hiểu rõ được cảm xúc của mình lúc này là thế nào nữa.
Để cô làm mỹ nhân kế tiếp cận tên trùm ma túy nguy hiểm như Huỳnh Đức Long anh thật sự không yên tâm.
Huống hồ chi cô lại có gương mặt giống với Trương Mộng Bình như vậy, anh sợ liệu Huỳnh Đức Long có....
Còn nếu như để cô rút lui khỏi tổ chuyên án, quay về cục cảnh sát hình sự thì anh càng không muốn chút nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nhìn thấy Yên Đình lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn về Lãng Phong
"Cháu đã nhận lời tham gia rồi thì khi vụ án chưa kết thúc cháu sẽ không rút đi đâu ạ."
"Có điều cháu chỉ sợ tình cảm Huỳnh Đức Long dành cho vợ quá lớn, cháu khó mà có cơ hội tiếp cận được"
Yên Đình vừa nhìn vào bức ảnh Huỳnh Đức Long ôm chặt Trương Mộng Bình vừa nói lên suy nghĩ của mình.
Bởi vì bản thân cô quá hiểu, khi đã yêu một người thì không có ai có thể thay thế được người đó trong lòng mình.
Lãng Phong mỉm cười, như thay một lời động viên dành cho cô.
"Chú tin cháu sẽ làm được"
"Vì sao ạ?"
"Vì Trương Mộng Bình đã mất, mà Huỳnh Đức Long lại quá yêu cô ấy, cho nên khi hắn gặp người có khuôn mặt giống với vợ hắn, thì hắn sẽ mang tâm lý muốn tìm kiếm lại ký ức của vợ mình trên chính gương mặt này của cháu"
"Dạ" Yên Đình khẽ khàng cất giọng, cô chỉ hy vọng mọi việc sẽ diễn ra giống như những lời Lãng Phong nhận xét.
Còn về phía Trương Mộng Bình, sau khi vụ án kết thúc cô sẽ đến thắp cho cô ấy nén hương cũng như nói lời xin lỗi đến vong linh cô ấy.
Giữa lúc bầu không khí trong phòng họp đang tạm thời yên ắng thì tiếng chuông điện thoại của Lãng Phong bất ngờ reo lên.
Nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, ông liền đưa tay tắt cuộc gọi đến.
Nhưng người bên kia dường như không có ý định ngừng lại, buộc Lãng Phong phải tạm dừng cuộc họp rồi cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ sát đất nghe máy.
"Ba đang họp, có chuyện gì sao?"
Nghe thấy tiếng ông, Hà Cảnh Quân khẩn trương cất giọng
"Ba, là ba xin điều chuyển Đình Đình về chỗ ba sao?"
"Đúng vậy"
"Ba thừa biết những chuyên án bên C04 nguy hiểm như thế nào, sao ba lại còn gọi Đình Đình qua bên đó?" Bởi vì không kiềm chế được cảm xúc của mình lúc này, mà thanh âm của Hà Cảnh Quân cũng đã được đẩy lên cao.
Lãng Phong hiểu rõ những lo lắng trong lòng của con trai là gì.
Ông cũng nhìn ra được bao nhiêu năm nay tình cảm của Cảnh Quân đối với Yên Đình là thế nào.
Ông dịu giọng
"Chuyên án lần này ba cần Đình Đình tham gia.
Ba sẽ cho người theo sát bảo vệ con bé, con không cần phải quá lo lắng"
"Thật sự không còn phương án nào khác sao ba" Hà Cảnh Quân hỏi lại.
Lãng Phong chậm rãi trả lời.
"Còn.
Nhưng đây là phương án tối ưu nhất"
"Vậy chuyên án đó ba giao cho đội nào quản lý điều tra?"
Nghe câu hỏi của anh, Lãng Phong lặp tức nhíu mày, thanh âm cũng không còn nhiều kiên nhẫn như trước.
"Đội nào quản lý thì có liên quan gì tới con chứ?"
"Con có lý do riêng của con.
Ba trả lời con đi"
"Đội 1"
Nghe ra hai từ này, sắc mặt Hà Cảnh Quân cũng dần tối lại.
Bởi vì anh biết đội trưởng đội 1 PC04 của thành phố H bây giờ là Lâm Thế Kiệt, đó là người đàn ông mà trước nay luôn cản trở anh bước vào trái tim của cô gái mà anh hết mực yêu thương.
Và cũng chính là người đàn ông mà mấy năm qua Đình Đình vẫn chưa thể nào quên được.
"Được rồi Cảnh Quân.
Ba đang họp, có gì tối nói sau đi"
Lãng Phong nói xong liền ngắt điện thoại rồi quay trở lại vị trí của mình.
Tuy vừa rồi ông rời bàn họp để nghe máy, nhưng phòng họp này không quá lớn, qua cách nói chuyện của ông, Thế Kiệt cũng có thể đoán ra được người vừa gọi cho ông là ai, và anh cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Hà Cảnh Quân dành cho cô gái này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...