Hơn Cả Hôn Nhân

Cao Mai Lệ nghe bác sĩ nói xong, cảm ơn không ngừng, lại còn hỏi vài việc cần phải chú ý và những kiểm tra cần làm tiếp theo rồi mới đi cùng Hạ Chân Ngọc ra ngoài, Cao Mai Lệ hưng phấn nói “Chân Ngọc, cậu thật hăng nha! Cậu mang thai, Thị trưởng Chu nhất định sẽ sướng phát điên mất, cậu sẽ được đối xử y như hoàng hậu luôn! Hơn nữa trời bây giờ cũng lạnh rồi, mang thai cũng không vất vả lắm, thật quá tốt rồi!”

Hoàng hậu? Đúng rồi, làm gì không tốt còn có phi tần khác đấy! Hạ Chân Ngọc tự giễu thầm.

Cao Mai Lệ líu ríu nói không ngừng mới phát hiện ra Hạ Chân Ngọc từ khi biết mình mang thai đến giờ vẫn chưa nói gì, liền hỏi “Chân Ngọc, cậu làm sao vậy? Cậu đã làm mẹ rồi, sao một chút vui sướng cũng không thấy thế? Có phải có tâm sự gì hay không?”

Hạ Chân Ngọc thở dài nói “Không có gì, tớ vốn cũng không cố ý tránh thai, chỉ nghĩ cứ thuận theo ý trời mà thôi, không nghĩ tới đã có con sớm như vậy.”

Cao Mai Lệ cười nói “Điều này chứng tỏ Thị trưởng Chu rất có năng lực à nha, cậu còn chưa thấy đủ à?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Cao Mai Lệ nói “Tớ không biết nên nói như thế nào, có con đương nhiên tớ rất vui. Nhưng mà, gần đây tớ phát hiện có khả năng tớ đỡ nghĩ nhầm một chuyện rồi nên hơi khó chịu.”

Cao Mai Lệ nhìn Hạ Chân Ngọc, nghĩ nghĩ nói “Haizzz, tớ chắc sắp thành bác sĩ tâm lý rồi. Tìm chỗ nào đó đi, nói với chị xem đã xảy ra chuyện gì.”

Vì vậy, Hạ Chân Ngọc gọi điện cho lái xe Chí Cường, nói cô đang ở cùng bạn, đợi đến buổi trưa lúc nào về sẽ gọi điện cho anh ta đến đón, sau đó liền cúp điện thoại tìm một quán cà phê đi vào ngồi xuống cùng Cao Mai Lệ.

Cao Mai Lệ chọn một tách cà phê, nói với nhân viên phục vụ chỉ mang cho Hạ Chân Mang một cốc nước ấm, bây giờ cô không dám để Hạ Chân Ngọc uống linh tinh, nước trái cây cũng không được, sức khỏe là quan trọng.

Cao Mai Lệ hỏi “Tóm lại là làm sao?”

Hạ Chân Ngọc cúi đầu nghĩ một lát, mới nói chuyện vài hôm trước nhận được điện thoại của Lữ Hiểu Hân và chuyện phát hiện mùi nước hoa trên người Chu Cẩn Vũ với Cao Mai Lệ.

Cao Mai Lệ lập tức nóng nảy, nói “Cậu thật đúng là giỏi nhịn, tớ mà là cậu tớ đã sớm đánh cho con dở hơi kia một trận rồi, cậu quá hiền rồi đấy! Hơn nữa sao cô ta lại biết số điện thoại của cậu?”

Hạ Chân Ngọc nói “Tớ cũng không rõ lắm, vì chuyện này tớ đã làm ầm lên một trận rồi, Chu Cẩn Vũ cũng dỗ dành liên tục, nhỏ nhẹ đủ kiểu, tớ lúc đó còn rất vui, cảm giác mình kiểm soát được anh ấy. Nhưng tớ lại tưởng tượng về sau, chuyện này căn bản không phải cứ muốn kiểm soát là kiểm soát được, chẳng lẽ sau này tớ cứ phải sống trong đề phòng thế mãi à? Tớ có chút không tự tin, trước kia chỉ muốn được gả cho anh ấy, sau này xem xét nhiều khía cạnh lại muốn thay đổi, ví dụ như việc sống luẩn cà luẩn quẩn, kết giao với nhiều người, tớ cũng chưa từng cân nhắc anh ấy có bao nhiêu sức hấp dẫn với phụ nữ, có lẽ vì trước kia anh ấy quá chủ động.”

Cao Mai Lệ nói “Cậu đấy, luôn nghĩ những chuyện không đáng để bụng, cậu nói xem sao trong phương diện tình cảm cậu lại ngu ngốc như vậy? Trước khi cậu kết hôn, tớ đã dặn cậu rồi, sau khi kết hôn cũng không thể buông lỏng người đàn ông của mình, đừng nghĩ về một người đàn ông như Chu Cẩn Vũ thế, anh ta không có tư tưởng đó đâu, cũng không chịu được phụ nữ cứ dán lên người không ngừng.”

Hạ Chân Ngọc cắn môi không nói lời nào, trong khoảng thời gian này cô rất buồn phiền, không biết sống với Chu Cẩn Vũ như thế nào, cô biết loại tình huống này sau này sẽ xảy ra không ít, nhưng cô cũng không thể giám sát Chu Cẩn Vũ suốt ngày, dù Thư ký Đỗ có khả năng giúp đỡ cô nhưng tất cả cũng chỉ vì bây giờ Chu Cẩn Vũ đang sủng ái cô. Một khi tình phai nhạt, Thư ký Đỗ nhất định sẽ đứng về phía Chu Cẩn Vũ. Không đúng, phải nói là Thư ký Đỗ cho tới bây giờ 100% đều đứng về phía Chu Cẩn Vũ!

Cô có con, trong lòng lại càng rối loạn, vốn chưa điều chỉnh được suy nghĩ, bây giờ càng rối rắm thêm, mặc dù có chút vui sướng nhưng căn bản không thể đánh bật được suy nghĩ lúc này. Nếu như tương lai thật sự phát sinh chuyện gì, đứa bé này sẽ chỉ làm tình hình trở nên phức tạp.

Cao Mai Lệ cũng chăm chú suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng “Tớ thấy cậu cũng không cần phải quá lo lắng đâu, số điện thoại của cậu chắc chắn không phải do Chu Cẩn Vũ làm lộ ra, trừ khi anh ta điên rồi. Người phụ nữ kia gọi cho cậu đã nói lên rằng căn bản cô ta không có tự tin, nếu không sao lại phải dùng thủ đoạn này? Hơn nữa cô ta không phải nói bảo Chu Cẩn Vũ gọi lại cho cô ta sao, chỉ e rằng ngay cả số điện thoại của Chu Cẩn Vũ cô ta cũng không có. Chân Ngọc, bây giờ cậu đã có con, chuyện gì cũng phải lấy thân thể của mình và đứa bé làm trọng. Kiểu người như Chu Cẩn Vũ người phụ nữ nào cũng sẽ yên tâm. Ai như cậu cứ lo bóng lo gió mới nghĩ đến những vấn đề này. Nhưng mà tương lai sau khi sinh con, cậu cũng đừng quá để ý đến Chu Cẩn Vũ như vậy!”

Sau đó Cao Mai Lệ lại dịu giọng nói “Tớ đã nói với cậu từ sớm rồi, phụ nữ cần phải học cả cách buông tay nữa, càng phải học cách dỗ dành người khác, phải làm sao để chồng mình phục tùng mình mới tính là bản lĩnh thật sự, nhất quyết biểu hiện không quan tâm cũng không được, huống hồ cậu cũng không phải không để ý, suy nghĩ cho thật kỹ đi.”

Hạ Chân Ngọc nói “Tớ hiểu rõ đạo lý này, cần phải dỗ dành là không thể thiếu, hơn nữa chuyện Lữ Hiểu Hân bây giờ tớ cũng không hiểu rõ lắm, đâu có tâm tình mà nghĩ nhiều như vậy.”

Cao Mai Lệ nói “Nếu cậu không muốn lấn cấn trong lòng, tốt nhất là đi hỏi trực tiếp, giữa vợ chồng với nhau nếu không tin tưởng thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Với cả tớ cũng không cần cậu phải bắt chước lại những chuyện không đứng đắn, cậu cứ như bình thường nói vài ba câu dễ nghe với Thị trưởng Chu là được rồi.”

Hạ Chân Ngọc cảm thấy Cao Mai Lệ nói rất đúng, ở đây đoán suy nghĩ của Chu Cẩn Vũ không bẳng trực tiếp hỏi anh, vì vậy hai người lại vòng lại nói về chủ đề những dặn dò của bác sĩ, lấy giấy ghi lại một số điều cần chú ý khi mang thai.

Sau đó Hạ Chân Ngọc liền gọi điện cho lái xe Chí Cường, để anh ta tới đón cô, đợi khi Chí Cường đến, Hạ Chân Ngọc lên xe cùng Cao Mai Lệ tiễn Cao Mai Lệ về nhà trước rồi mới về Du Nhàn.

Đến nhà, Hạ Chân Ngọc ngồi trên ghế sa lông, sờ lên bụng mình, cảm giác có chút không chân thực, cô đã có con thật rồi sao? Cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình làm mẹ sẽ như thế nào!

Lúc này điện thoại đặt trên bàn trà vang lên, Hạ Chân Ngọc nhìn số gọi đến trong chốc lát, hít sâu một hơi mới nghe máy, nói thẳng “Cô còn gọi đến đây làm gì? Có chuyện gì cô đi mà tìm Chu Cẩn Vũ không được sao?”

Giọng nói của Lữ Hiểu Hân trong điện thoại rất gấp gáp, có chút bối rối nói “Tôi, tôi không phải cố ý muốn quấy rầy cô đâu, cô ngàn vạn lần đừng nói với Thị trưởng Chu, tôi muốn xin cô giúp tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác!”

Hạ Chân Ngọc nghĩ Chu Cẩn Vũ sẽ không vì chuyện này mà muốn giết người diệt khẩu chứ? Vì vậy nói “Tôi không giúp gì được cô cả, đối với người phụ nữ muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao?”

Lữ Hiểu Hân nói trong nức nở “Tôi và Thị trưởng Chu căn bản không có gì, thật sự không có gì, Thị trưởng Chu thậm chí còn không thèm liếc tôi! Cô đại nhân đại lượng tha cho tôi mạng này được không? Tôi van xin cô, nếu không tôi thật sự không còn đường sống nữa!” Nói xong Lữ Hiểu Hân khóc hu hu trong điện thoại, nghe rất đáng thương.

Hạ Chân Ngọc bị cô ta làm cho lú lẫn hết cả, cô sao có thể buông tha cho cô ta? Cô căn bản cũng chẳng làm gì, vì vậy thở dài nói “Cô khóc cũng vô dụng thôi, tôi chẳng làm gì cả, cô cầu xin tôi buông tha cô làm gì?”

Lữ Hiểu Hân nức nở nói “Cô có thể gặp tôi một lần không? Tôi sẽ nói hết những chuyện tôi đã trải qua với cô, cô nhất định phải cứu tôi!”

Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nói “Cô muốn nói gì nói luôn bây giờ đi, tôi sẽ không đi gặp cô đâu, vì chuyện đó là không cần thiết!”

Lữ Hiểu Hân nghe cô nói xong, xác định Hạ Chân Ngọc sẽ không gặp mình, mới ổn định lại cảm xúc, tiếp tục nói “Tôi thật sự không nói chuyện nhiều cùng Thị trưởng Chu. Là, là có một học tỷ, học tỷ này là đồng hương với tôi, bình thường đều rất quan tâm chăm sóc tôi, cô ấy cùng một người quan chức quan hệ không tệ, học tỷ đó nói nhà chúng tôi nghèo như vậy, người mà đến học phí cũng không thể đóng nổi, tốt nhất nên tìm người có thể chăm sóc cho mình mới có thể bảo đảm. Từ đầu tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng học phí thật sự là quá cao, nhà tôi không thể trả nổi, cũng chỉ có thể đồng ý!”

Nói đến đây, Lữ Hiểu Hân dừng một chút, sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó mới lên tiếng “Học tỷ nói có thể giới thiệu giúp tôi, vừa vặn có một bữa tiệc, người kia dẫn học tỷ theo, học tỷ đó muốn dẫn cả tôi đi cùng. Người kia lúc trước không chịu, sau đó thấy tôi cũng không tệ nên mới đồng ý. Sau khi tôi đến đó không nghĩ tới sẽ có nhiều quan chức như vậy, sau khi uống chút rượu, có người liền động tay động chân với tôi, tôi rất sợ hãi, sau đó Thị trưởng Chu nói giải tán, tôi mới thoát nạn. Khi về, học tỷ nói có người thấy rất tôi rất thú vị, hỏi tôi có được hay không? Tôi, tôi liền nói tôi thích Thị trưởng Chu, học tỷ nói tôi thật tinh mắt, sau đó lại muốn tôi chủ động một chút, mấy bữa tiệc liền học tỷ đều đưa tôi theo. Gặp Thị trưởng Chu toàn do tôi chủ động, nhưng không có kết quả gì. Vì vậy học tỷ lại để người kia nhờ Thị trưởng Chu đưa tôi và học tỷ về trường, Thị trưởng Chu đồng ý, nhưng chỉ đưa đến cổng trường liền lập tức rời đi. Học tỷ thấy như vậy không được, lại nhờ người kia giúp đỡ đưa số điện thoại của Thị trưởng Chu nhưng người kia không chịu, học tỷ lại nhờ người kia nghe ngóng số điện thoại của cô, nói nếu làm như vậy chắc chắn sẽ khiến cô nghi ngờ, có thể còn làm ầm lên với Thị trưởng Chu, cũng có thể để Thị trưởng Chu nhớ đến tôi. Nếu Thị trưởng Chu có lòng nhất định sẽ tìm tôi. Chuyện là như vậy, đều là tôi đáng bị coi thường, cô hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám làm vậy nữa đâu!”

Hạ Chân Ngọc nghe Lữ Hiểu Hân nói một tràng dài xong, trong lòng tuy đã yên tâm nhưng vẫn không tìm được trọng điểm, vì vậy nói “Học tỷ của cô muốn gì không phải quá đơn giản hay sao? Tôi và Chu Cẩn Vũ cãi nhau rồi trở mặt với nhau, anh ấy sẽ đến tìm cô chắc? Nếu anh ấy biết bên trong cô nghĩ gì còn có thể cho cô cơ hội để lợi dụng à? Còn nữa, cô có thể nói vấn đề mấu chốt ở đây được không? Cô vẫn luôn cầu xin tôi nhưng tôi vẫn không biết cô bị làm sao cả.”

Lữ Hiểu Hân lúc này cảm xúc có chút không kiểm soát, khóc ròng nói “Tôi biết tôi nóng lòng đã làm việc ngu xuẩn, viện trưởng tìm tôi và học tỷ đến nói chuyện, bắt chúng tôi thôi học. Nhưng học tỷ của tôi nhất định là có người bảo vệ, tôi lại không có người giúp đỡ! Chu phu nhân, cô đại nhân đại đức bỏ qua cho tôi đi, đều là do tôi không tốt, tôi không biết lượng sức, nhưng tôi thật sự không thể thôi học được! Tôi đã cố gắng nhiều năm như vậy mới thi được vào đây, hơn nữa người trong nhà tôi để nộp học phí năm nhất cho tôi đã vay không ít tiền, em trai tôi đã nghỉ học, làm việc ở bên ngoài giúp tôi đóng học phí! Tôi van xin cô, nếu thật sự tôi bị thôi học, sao tôi có thể về nhà gặp cha mẹ được! Chưa kể sẽ bị lưu lại trong hồ sơ, sau này tôi sẽ không còn con đường sống! Hu hu… cầu xin cô!” Nói xong câu cuối, Lữ Hiểu Hân đã khóc không thành tiếng nữa.

Hạ Chân Ngọc tuy hiểu hoàn cảnh gia đình nhà Lữ Hiểu Hân nhưng vẫn nói “Cô bây giờ rất đáng thương, nhưng sao cô không nghĩ rằng, nếu như bây giờ cô thực hiện được kế hoạch của mình, tôi sẽ như thế nào đây? Con của tôi sẽ ra sao đây? Tôi thông cảm cho cha mẹ cô, em trai cô. Nhưng với cô tôi không thông cảm được, bởi vì hành động của cô khiến tôi buồn nôn, tôi sẽ đề cập chuyện này với anh ấy, nhưng có tác dụng hay không thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng mà, tôi khuyên cô một câu, cô có tài, dựa vào khả năng của mình cũng có thể kiếm được không ít tiền, đương nhiên có rất nhiều người lựa chọn con đường khác. Tôi cũng không thể giả nhân giả nghĩa châm chọc để cô cần cù lao động gì, dù sao mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Cô cũng là con nhà đứng đắn, vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi. Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô cả!” Nói xong Hạ Chân Ngọc không quan tâm đến những lời cầu khẩn của Lữ Hiểu Ân, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô thật sự không có cách nào thông cảm được với Lữ Hiểu Hân, bởi vì nếu cô ta thành công, người đang khóc lóc bây giờ chính là cô, tuy mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng vấn đề giữa cô và Chu Cẩn Vũ vẫn tồn tại, cô vẫn muốn nói chuyện với Chu Cẩn Vũ.

Buổi tối đợi Chu Cẩn Vũ trở về, Hạ Chân Ngọc giúp anh thay quần áo, Chu Cẩn Vũ mặc quần áo xong xuôi, ngồi xuống hỏi “Bà xã, em đã ăn cơm chưa, anh đã gọi người giao hàng đến tận nhà, em chịu khó ăn một chút nhé.”

Hạ Chân Ngọc cũng ngồi xuống, mở hộp cơm ra, ăn trước hai miếng rồi mới lên tiếng “Hôm nay Lữ Hiểu Hân lại gọi điện cho em.”

Chu Cẩn Vũ thoáng cái đã ngồi ngay ngắn trở lại, cau mày nói “Cô ta lại gọi điện cho em à? Có phải anh nhẹ tay quá rồi không? Bà xã, em ngàn vạn lần đừng quan tâm đến cô ta, anh và cô ta thật sự không có gì cả, để anh cho người tống cô ta về quê luôn!”

Hạ Chân Ngọc ngăn cản, nói “Anh đừng vội, cô ấy gọi điện để kể hết sự tình cho em, em biết anh bị oan, cô ấy chỉ cầu xin em giúp cô ấy, đừng buộc cô ấy thôi học.”

Chu Cẩn Vũ nói “Loại người này thật ti tiện, cô ta tự chuốc lấy, còn quấy rối em, Chu Cẩn Vũ anh mà thèm nhìn cô ta sao?”

Hạ Chân Ngọc liếc mắt nhìn Chu Cẩn Vũ, nói “Vậy em thật sự muốn biết, phải đẹp sắc nước hương trời như thế nào mới có thể lọt được vào mắt của Đại thị trưởng Chu?”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh chỉ yêu vợ anh thôi, sắc nước hương trời thế nào cũng không bằng, em biết chuyện này anh bị oan mà? Mau ăn cơm đi rồi còn đền bù cho chú mới phải, phải chăm sóc chú thật tốt thì chú mới tha cho em!”


Hạ Chân Ngọc cười cười không nói gì.

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc hỏi “Em sao vậy? Mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi, cũng biết anh trong sạch rồi, sao còn không vui như vậy?”

Hạ Chân Ngọc nói “Lần này là hiểu lầm, vậy lần sau thì sao? Em gần đây vẫn luôn nghĩ, thân phận của anh, địa vị của anh, cho dù đã kết hôn với em nhưng vẫn sẽ có những người phụ nữ khác dùng mọi cách bám lấy, nghĩ đến đây em cảm giác sớm đã bị những nghi ngờ của chính mình tra tấn đến suy sụp, đến lúc đó thì mọi chuyện cũng coi như xong.”

Chu Cẩn Vũ đưa tay ra ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc, nói “Bà xã, anh vẫn tưởng rằng em căn bản chẳng quan tâm gì đến anh, ăn dấm chua của anh, em vẫn trưng ra bộ dạng không sao cả. Chân Ngọc, anh đã cưới em, anh sẽ quý trọng em. Anh không phủ nhận sẽ có phụ nữ muốn lấy lòng anh, nhưng anh sẽ không thay đổi, anh cũng không thèm làm chuyện gì lén lút, nếu anh thật sự làm gì anh đều thừa nhận hết. Nhưng anh không bao giờ muốn chúng ta chia tay, anh muốn sống với em cả đời. Hơn nữa Chu Cẩn Vũ anh ngần này tuổi rồi còn cái gì không biết nữa, em tưởng anh không biết bộ mặt thật của những người như cô ta sao, anh còn sợ bẩn ấy! Nhưng mà một trong số hai cô gái kia có một người là người của một lãnh đạo trong tỉnh, anh không tiện nói gì thêm. Chuyện Lữ Hiểu Hân anh sẽ không nhúng tay vào nữa, chắc cuối cùng cô ta sẽ đi cầu xin cô gái kia giúp mình đi nói chuyện, anh mặc kệ! Chân Ngọc, chúng ta cùng thử tin tưởng lẫn nhau có được không?”

Sau đó Chu Cẩn Vũ nâng mặt Hạ Chân Ngọc lên nói “Em nói xem, nếu anh không thích em, không yêu em, anh có thể nhiều lần mặc kệ em đánh, mặc kệ em mắng sao? Ừm, tưởng tượng thôi thật sự anh cũng thấy mình bị ngược đãi quá rồi nhỉ? Không phải còn có Thư ký Đỗ giúp em xem chừng anh sao, xung quanh anh bây giờ đều là tai mắt của vợ anh hết rồi, anh còn có thể không trung thực à? Lại đây, để chú hôn cái nào!” Nói xong Chu Cẩn Vũ liền hôn Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc để Chu Cẩn Vũ hôn một lúc mới đẩy anh ra, nói “Cái gì gọi là thử tin tưởng lẫn nhau? Em cũng chẳng làm gì khiến anh phải lo lắng cả, chính anh làm cho tốt là được rồi. Còn Thư ký Đỗ, anh cũng biết anh ta đã bị em mua chuộc, nhưng chắc gì cả anh và anh ta sẽ nói thật với em, anh ta mới không phải là người của em!”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Sao em lại lo lắng những chuyện không đâu như vậy? Tự em nói xem em đã trêu chọc bao nhiêu người đàn ông rồi, có cần anh giúp em nhớ lại không? Anh từng nói nếu ai để mắt đến em nhất định sẽ bám như đỉa, chẳng lẽ chỉ có em phải đề phòng tiểu tam thôi à? Tim anh cũng thấp thỏm lắm đấy, ý anh là tin tưởng thật sự ấy, nếu không chỉ bằng việc lần trước em trốn nhà đi, anh đã hành người đàn ông kia thừa sống thiếu chết rồi, sau đó còn bắt em từ chức không cho đi làm nữa, em nói xem bây giờ không phải anh rất tiến bộ sao?”

Hạ Chân Ngọc “phụt” một tiếng cười vui vẻ, nói “Đúng rồi nhỉ, anh chắc rất có kinh nghiệm trong việc đề phòng tiểu tam, anh không phải bắt đầu từ tiểu tam hay sao? Thủ đoạn của họ chắc chắn không thể sánh bằng anh được!”

Chu Cẩn Vũ cười quái dị một tiếng rồi nói “Được lắm, hóa ra em vẫn luôn nghĩ về chồng em như vậy, sao anh lại là tiểu tam được chứ? Lúc đó anh đã giải cứu em từ chỗ nước sôi lửa bỏng, em không cảm ơn anh thì thôi lại còn châm biếm anh như vậy, hôm nay anh nhất định phải phạt em mới được.”

Nói xong Chu Cẩn Vũ xoay người đè lên Hạ Chân Ngọc, mặt Hạ Chân Ngọc lập tức bối rối, dùng tay đẩy Chu Cẩn Vũ ra, vội vàng nói “Đừng làm bừa, sẽ xảy ra chuyện đấy!”

Chu Cẩn Vũ kì quái hỏi “Sao thế, anh ức hiếp em à?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ cười đắc ý, nói “Sau này anh không thể làm gì không đúng mực với em nữa đâu, em là thai phụ mà! Anh cứ làm bừa như vậy, nhỡ có chuyện gì xấu xảy ra, anh có gánh nổi không?”

Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc, không có phản ứng gì, một lát sau mới lên tiếng “Em là thai phụ từ bao giờ thế?”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh bị đao à, em mang thai, có con rồi, còn không phải là thai phụ à?”

Chu Cẩn Vũ cẩn thận từng li từng tí thả Hạ Chân Ngọc, nói “Em có con rồi?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu nói “Đúng vậy, hôm nay em đi cùng Cao Mai Lệ đến siêu thị, nhìn thấy kệ bày băng vệ sinh mới nhớ, em đúng là sơ ý, lâu như vậy mà không nhớ ra chuyện này. Sau đó em đến bệnh viện chuyên khoa làm kiểm tra, bác sĩ nói hơn 6 tuần rồi. Nhưng mà vì thế nên chúng ta không thể đi nghỉ nữa. Sao thế, anh không vui à?”

Chu Cẩn Vũ mở trừng hai mắt, nói “À, em đã đi bệnh viện làm kiểm tra rồi à?” Nói xong anh vơ toàn bộ túi đồ ăn vừa giao đến trên bàn, đứng dậy đi vứt sạch vào thùng rác.

Lúc quay lại, anh đứng trước mặt Hạ Chân Ngọc không nói gì.

Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm người này rốt cuộc là vui hay không vui đây? Vứt hết cơm tối đi thì cô ăn cái gì?

Chu Cẩn Vũ đưa tay ra định ôm lấy Hạ Chân Ngọc, nghĩ nghĩ thế nào lại rụt tay về, sau đó mới dùng giọng có chút run rẩy nói “Bà xã, anh thật sự đã làm cha rồi, có phải không?”

Hạ Chân Ngọc nhẹ gật đầu, nói “Đúng vậy, anh có phải quá kích động rồi không?”

Chu Cẩn Vũ quỳ xuống, nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Hạ Chân Ngọc, đầu không dám chạm vào, thấp giọng nói “Chân Ngọc, bây giờ anh vô cùng hạnh phúc, thật đấy! Cả đời Chu Cẩn Vũ anh chỉ cần có em và con là đủ rồi, nếu sau này em vẫn chưa yên tâm, anh sẽ đem toàn bộ tài sản của anh sang tên hết cho em và con. Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ anh nếu làm gì có lỗi với em, mẹ nó chứ, anh sẽ chết không toàn thây! Anh thật hồ đồ, còn khiến em phải tức giận nữa. Nếu không thì em đánh anh đi, à không, bây giờ em không thể động thủ được, vậy thì ghi sổ nợ nhé, đợi con gái chúng ta ra đời rồi em hẵng đánh!”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Sao anh biết là con gái, nhỡ đâu là con trai thì sao?”

Chu Cẩn Vũ nói “Con gái bây giờ mới hiếm mà! Nhưng anh không quan tâm đâu, con trai hay con gái anh đều thích hết!”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh mau đứng dậy đi. Đúng rồi, anh đem đồ ăn vứt đi hết rồi, em ăn gì bây giờ?”

Chu Cẩn Vũ đứng lên, nghiêm túc nói “Từ giờ trở đi, em không được ăn đồ bên ngoài nữa, không sạch sẽ, hơn nữa cũng không có dinh dưỡng! Lát nữa anh sẽ làm cơm tối cho em, hôm nay cứ tạm như vậy đi, ngày mai anh sẽ cho người mời bảo mẫu có chuyện môn làm ba bữa cơm tiểu chuẩn cho em, sau đó đưa cha mẹ em đến ở cùng, thuận tiện chăm sóc em, người ngoài anh không yên tâm. À, em cũng đừng đi làm nữa, trước hết cứ ở nhà đi.”

Hạ Chân Ngọc không bằng lòng, nói “Những chuyện khác em không có ý kiến gì, nhưng không đi làm hình như hơi quá, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chẳng lẽ phụ nữ mới mang thai đều không đi làm nữa à?”

Chu Cẩn Vũ dỗ dành nói “Em nghe lời anh đi, lúc trước anh từng đọc sách, 3 tháng đầu rất quan trọng, nhất định phải bảo vệ thật tốt, nếu em muốn đi làm, chờ 3 tháng nữa ổn định rồi hẵng đi, được không? Ngày mai anh sẽ báo tin vui cho mọi người trong nhà, để họ mang những thứ tốt nhất đến đây.” Nói xong Chu Cẩn Vũ xoay người chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm.

Anh vừa đi được hai bước liền quay trở về, nói với Hạ Chân Ngọc “Đưa điện thoại di động của em cho anh, sau này không được dùng nữa, máy tính cũng tuyệt đối không được động vào, ti vi có thể xem một chút.”

Hạ Chân Ngọc sao lại cảm thấy mình bắt đầu phải chịu tội vậy, vì vậy nói “Điện thoại có thể dùng màu xanh lá bảo vệ môi trường mà, không có phóng xạ, máy tính thì em không cần nhưng điện thoại không thể không dùng được.”

Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ nói “Vậy thì mai anh sẽ cho người đổi điện thoại di động khác cho em, nhưng nhất định không được gọi hay nghe điện thoại, em liên lạc với bạn bè đều phải bằng tin nhắn, nói cho họ biết em sẽ đọc tin nhắn của họ cố định trong một khoảng thời gian, sau này anh gọi điện cho em sẽ gọi vào máy bàn. Cứ thế mà làm, em đừng gửi tin nhắn vội, chờ anh nấu cơm xong anh sẽ giúp em gửi.”

Sau đó Chu Cẩn Vũ cầm điện thoại của Hạ Chân Ngọc rồi mới vào bếp nấu cơm, Hạ Chân Ngọc ngồi trên ghế sa lon nghĩ, trước khi sinh con, cô sẽ mất tự do à?

Quả nhiên Chu Cẩn Vũ làm xong cơm bê ra đặt trước mặt để cô ăn, còn mình thì cầm điện thoại của Hạ Chân Ngọc tìm một chỗ thật xa ngồi xuống, bắt đầu giúp cô gửi tin nhắn.

Đợi đến khi gửi tin nhắn xong, Chu Cẩn Vũ lại ở đó trầm tư không nói gì, một lát sau, rốt cuộc anh cũng lấy điện thoại gọi cho người nhà họ Chu, nói chuyện Hạ Chân Ngọc mang thai với Chu phu nhân, sau đó đòi những thứ cần thiết, tốt nhất là những thứ dành riêng cho phụ nữ có thai mới có đủ dinh dưỡng, nhưng nhất định phải đưa tới sớm nhất có thể.

Cúp điện thoại, Chu Cẩn Vũ lại gọi điện về nhà Hạ Chân Ngọc, báo cho cha mẹ cô biết tình hình hiện tại, sau đó vô cùng thành khẩn mong bố vợ, mẹ vợ ngày mai sắp xếp đồ đạc đến chăm sóc Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc đoán cha mẹ cô đã đồng ý, bởi vì Chu Cẩn Vũ rất hài lòng buông điện thoại xuống.

Cứ tưởng Chu Cẩn Vũ đã tính toán xong xuôi, ai ngờ người bị tra tấn tiếp theo là Thư ký Đỗ. Chu Cẩn Vũ gọi điện cho Thư ký Đỗ ngày mai tìm một bảo mẫu chuyên chăm sóc dinh dưỡng cho phụ nữ có thai, tốt nhất tìm hai người, xem người nào nấu đồ ăn hợp với khẩu vị của Hạ Chân Ngọc thì giữ lại. Cuối cùng giao cho Thư ký Đỗ sắp xếp vấn đề ở bệnh viện, mời những giáo sư chuyên gia hàng đầu, ngày mai hoặc ngày kia anh muốn dẫn Hạ Chân Ngọc đi làm kiểm tra.

Khám cái quái gì chứ? Người này có phải bị bệnh không, cô mang thai chứ có phải bị bệnh hiểm nghèo đâu, bác sĩ khoa phụ sản là được rồi! Vừa rồi anh còn nói đây đều là việc ngày mai phải làm, nên bây giờ gọi điện thoại liên tục. Nhìn Chu Cẩn Vũ ở đằng kia không ngừng giao việc, Hạ Chân Ngọc quyết định cứ để anh hành vậy đi, dù gì người này coi Hạ Chân Ngọc như vua, chiều chuộng thế cơ mà!

Hôm sau, cha mẹ Hạ Chân Ngọc chưa tới 7 giờ đã bị Chu Cẩn Vũ phái người đến đón, vừa mới vào phòng ngồi xuống, Chu Cẩn Vũ liền nói “Cha, mẹ, Chân Ngọc mong hai người giúp đỡ, người ngoài con thật sự không yên tâm, bảo mẫu chuyên nấu ăn con đã tìm rồi, chắc buổi chiều sẽ đến, cha mẹ cũng giúp con chọn lựa một chút.”

Mẹ Hạ nghe xong nói “Cha mẹ đến đây chăm sóc là đúng mà, nhưng tìm người chuyên nấu ăn đến có phải hơi cẩn thận quá mức không? Cẩn Vũ à, mẹ và cha con dù sao cả ngày cũng chẳng có gì làm, theo mẹ thấy hay là không cần mời người đến nữa đâu.”

Hạ Chân Ngọc ở bên cạnh nghe xong cũng nói “Đúng đấy, không cần mời nữa đâu, trong nhà có nhiều người ngoài em cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.”

Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ, nói “Vậy cũng được, nhưng em sinh con xong anh sẽ mời người đấy. Tuy không mời bảo mẫu đến nữa nhưng ba bữa em đều phải ăn đầy đủ như anh nói đấy.”

Hạ Chân Ngọc vội vàng đồng ý, lại thấy dậy quá sớm có chút buồn ngủ nên về phòng ngủ tiếp, để lại Chu Cẩn Vũ ngồi trao đổi với cha mẹ mình.


Kết quả đến lúc Hạ Chân Ngọc bị đánh thức, nhìn mẹ mình mang bữa sáng vào có chút ngẩn người, lúc này mẹ Hạ nói “Chuyện này chứng tỏ Cẩn Vũ quá để tâm rồi, bây giờ mà đã sốt ruột như vậy, sau này còn hành con nữa cho mà xem . Nhanh ăn đi!”

Hạ Chân Ngọc nhăn mặt hỏi “Mẹ, đây là cái gì thế?”

Mẹ Hạ nói “Một đĩa hải sâm, 10 con tôm, một bát cháo trứng gà, ăn đi! Ăn xong con cứ nằm xuống nghỉ tiếp đi, lát nữa dậy ăn trái cây, cơm trưa ba người chúng ta sẽ ăn xương sườn. Cơm tối đợi Cẩn Vũ về rồi tính sau!”

Mẹ định biến cô thành heo hay sao, ăn sáng thôi có cần nhiều như vậy không? Còn nữa, ăn như vậy có phải bổ quá rồi không?

Hạ Chân Ngọc khó xử nghĩ, nhưng dù sao đi nữa cũng muốn ăn một chút, còn phải ăn vì con nữa chứ! Nhưng Hạ Chân Ngọc có chút khó tiếp nhận được sự thật mình đã ăn sạch sành sanh bữa sáng.

Nhìn bát đĩa không còn gì, Hạ Chân Ngọc khóc không ra nước mắt nói “Mẹ, có phải con không bình thường không, sao có thể ăn nhiều vậy chứ?”

Mẹ Hạ cười nói “Đây là chuyện tốt mà, bây giờ ăn được là tốt, nhỡ đâu vài ngày nữa nghén, có muốn ăn cũng ăn không được, con đang có thai mà, ăn nhiều như vậy cũng là bình thường.”

Nhưng hôm qua cô cũng không ăn nhiều như vậy mà. Sao vừa chẩn đoán mang thai liền tham ăn như vậy?

Hạ Chân Ngọc có chút buồn bực, ăn nhiều thế cô sẽ béo thành con gì nhỉ? Một lát sau, máy bàn ở đầu giường vang lên, Hạ Chân Ngọc cầm điện thoại nói “A lô?”

Tiếng cười của Chu Cẩn Vũ truyền đến “Cục cưng ngoan, điểm tâm ăn thế nào, hải sâm và tôm…”

Không đợi Chu Cẩn Vũ nói xong, Hạ Chân Ngọc ngắt lời “Em ăn hết, ăn hết cả rồi!”

Chu Cẩn Vũ ngạc nhiên nói “Vợ anh nghe lời thật đấy, ăn không vào cũng không sao, từ từ sẽ ổn, đừng miễn cưỡng. Buối tối chúng ta ăn cá, anh nấu cho em! Ngày mai em đi cùng cha mẹ em đi kiểm tra nhé, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, anh không thể đến được.”

Mấu chốt chính là cô nuốt trôi rồi, nhưng lại chẳng no mấy! Hạ Chân Ngọc bất đắc dĩ nói “Em biết rồi, anh không cần đi đâu. Anh mà đi thì lúc đó em sống không yên mất.” Sau đó Chu Cẩn Vũ dặn dò cả buổi mới cúp điện thoại.

Sau khi Hạ Chân Ngọc làm kiểm tra được hai ngày, chị cả Chu Cẩn Vũ và chị dâu hai đã đến, cũng không mang theo thuốc bổ gì. Buổi tối tất cả mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, chị cả nói với Chu Cẩn Vũ “Chân Ngọc là phụ nữ có thai, vẫn phải tẩm bổ đúng mực nhưng không thể uống thuốc bổ lung tung. Nãy chị nhìn thực đơn mỗi ngày thấy rất tốt, chờ thêm ba tháng nữa có thể ăn một ít quả hạch. Hơn nữa có hai vị trưởng bối ở đây chăm sóc, quá ổn rồi, chúng tôi không thể đến đây giúp đỡ, kính mong hai bác đừng chê trách!”

Cha mẹ Hạ Chân Ngọc vội vàng nói “Sao thế được, Chân Ngọc cũng là con gái chúng tôi còn gì? Cháu bận như vậy, đường xá xa xôi, hai bác hiểu mà. Hơn nữa, những thực đơn kia đều do Cẩn Vũ sắp xếp đấy, hai bác đúng là không biết nhiều như vậy!”

Chị dâu hai của Chu Cẩn Vũ cười nói “Chú năm đúng là biết nhiều, chú còn nghiên cứu cả chuyện này sao? Khi về chị sẽ nói cho mọi người nghe, thật sự càng ngày càng giống người đàn ông của gia đình rồi, không sai tý nào!”

Sau đó, chị dâu nói với cha mẹ Hạ Chân Ngọc “Mặc dù hai bác nói như vậy nhưng gia đình cháu vẫn cảm thấy có chút không yên lòng. Bố mẹ chồng cháu biết tin này đều rất vui, còn muốn vài ngày nữa đưa Chân Ngọc về bên đó dưỡng thai, để gia đình cháu có thể khích lệ em ấy. Bây giờ bố chồng cháu lúc nào cũng ngâm nga hát nhạc dân ca, cháu chắt cũng không ít nhưng đều lớn cả rồi, chẳng còn gì lạ nữa. Vợ chồng chú năm có con lúc này kiểu gì cũng trở thành cục cưng nhà họ Chu cho mà xem!”

Nói xong, chị dâu lấy một cái túi đưa cho Hạ Chân Ngọc, nói “Thẻ này đã đổi hết thành tên em rồi, bọn chị cũng không tiện đem nhiều tiền mặt trên người nên để hết trong thẻ, mật mã đều giống nhau hết ghi ở đằng sau. Bố mẹ, anh chị tuy không giúp được gì, cũng biết hai em không thiếu tiền, nhưng đây là một chút tâm ý mà thôi, em ngàn vạn lần không được từ chối. Bố đã cho em một căn nhà, nói là sau khi sinh con, nếu các em về thì đến đó ở, lại gần nhà. Chú năm tuy cũng có nhà nhưng cách xa nhà mình quá! Còn nữa, nếu các em bận quá thì chị sẽ thuê người cho, coi như thay người nhà mình chăm sóc em.” Sau đó, chị dâu lại đưa cho cô một vài đồ trang sức, ngụ ý đem lại may mắn.

Hạ Chân Ngọc có chút do dự nhận quà, Chu Cẩn Vũ dửng dưng nói “Nhận đi, họ đều là người có tiền, bố anh xì ra một căn nhà có là gì đâu, ông ấy nhiều tiền lắm!”

Chị cả Chu Cẩn Vũ thò tay véo anh một cái, nói “Hỗn nào, cha đã cho em quà còn ngồi đó mà châm chọc!”

Hạ Chân Ngọc nghe Chu Cẩn Vũ nói xong liền nhận quà, sau đó nói chuyện một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Chị cả Chu Cẩn Vũ và chị dâu hai đều là người bận rộn nên không thể ở lại quá lâu, chỉ có thể ở lại hai ngày rồi nói tạm biệt với Hạ Chân Ngọc và cha mẹ cô, Chu Cẩn Vũ tiễn họ ra sân bay trở về.

Những ngày sau đó, Hạ Chân Ngọc mỗi ngày đều ăn uống ngon miệng, không hề nghén, mẹ Hạ nói con gái mình có phúc, mang thai không khổ sở gì.

Một hôm, trời tối, Chu Cẩn Vũ tắm rửa rồi đi ra cười nói với Hạ Chân Ngọc “Cục cưng của chúng ta thật hiểu chuyện, không làm khổ em, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất!”

Hạ Chân Ngọc cũng nói “Đúng đấy, em nghe người ta nói, có người nôn kinh lắm, ngửi thấy mùi cơm thôi cũng nôn được!”

Chu Cẩn Vũ ngồi cạnh Hạ Chân Ngọc, nói “Con của chúng ta mà bình thường thế à, người ta làm sao sánh được!”

Hạ Chân Ngọc vừa định đùa hai câu, tự nhiên lại cảm thấy buồn nôn, liền lập tức che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Chu Cẩn Vũ sững người, vừa mới nói số may xong, sao lại nghén ngay thế được? Vì vậy, anh vội chạy đến xem, nhỡ có chuyện gì thì sao!

Hạ Chân Ngọc nôn cả buổi mới ngừng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đứng ở cửa định tiến đến, liền lập tức nói “Anh đừng đến đây!”

Chu Cẩn Vũ hỏi “Em sao vậy, khó chịu chỗ nào? Anh chỉ nhìn thôi mà, anh cũng không ngại bẩn đâu!”

Hạ Chân Ngọc lại hỏi “Có phải anh mới gội đầu không?”

Chu Cẩn Vũ kì quái hỏi “Đúng rồi, anh vừa tắm xong, đương nhiên cũng gội đầu sạch sẽ rồi.”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh mau tránh xa xa em ra một chút, em vừa ngửi thấy mùi dầu gội đầu của anh đã thấy buồn nôn rồi.”

Chu Cẩn Vũ có chút khó tin nói “Hả? Em ngửi thấy mùi dầu gội đầu thì buồn nôn? Cái này thật không giống người thường, con chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ đấy! Bà xã à, thế thì anh đổi nhãn hiệu dầu gội đầu khác nhé, nhưng không phải em cũng dùng à, sao lại không thấy buồn nôn?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em không dùng dầu gội đầu đấy từ lâu lắm rồi, anh mau đi mua loại khác về gội lại đầu đi!”

Chu Cẩn Vũ gật đầu lia lịa, mặc quần áo, nói với cha mẹ Hạ Chân Ngọc một tiếng mới xuống tầng mở cửa đi mua dầu gội đầu.

Mẹ Hạ nói “Con dị thật đấy, ngửi thấy mùi dầu gội đầu lại buồn nôn à. Nhưng mà cái này so với việc ngửi thấy mùi thức ăn đúng là tốt hơn nhiều!”

Sau đó, Hạ Chân Ngọc lại phát hiện mình bắt đầu không thể ngửi nổi mùi nước xả vải trên quần áo, vì vậy lại đổi toàn bộ.

Lúc hơn 4 tháng, bụng Hạ Chân Ngọc đã to hơn cả người ta 6 tháng, Cao Mai Lệ nhìn thấy bụng cô liền nói “Hay là sinh đôi nhỉ?”

Hạ Chân Ngọc nói “Không thể nào, chắc do ăn nhiều quá, hai gia đình nhà chúng tớ không có gien này, cũng chưa từng nghe thấy có trưởng bối nào trong nhà sinh đôi cả.”

Cao Mai Lệ lại nói “Nhưng bụng cậu to quá, dọa người lắm đó!”

Hạ Chân Ngọc cũng thấy hơi to, đoán là mình bồi bổ tốt quá, nhưng giai đoạn này lại cần bồi bổ hơn nữa, nếu không thì hàng ngày cô đi đi lại lại chắc sẽ ổn thôi.


Cao Mai Lệ hỏi “Biểu hiện của Thị trưởng đại nhân thế nào?”

Hạ Chân Ngọc nghe xong liền cười nói “Anh ấy sắp thành chuyên gia rồi, suốt ngày về nhà là ôm lấy quyển sách, tớ nói con còn chưa sinh ra, anh đọc mấy quyển sách này có phải sớm quá không? Kết quả anh ấy nói, lúc tớ chưa mang thai anh ấy đã đọc rồi, bây giờ chẳng phải có ích hay sao? Cho nên đọc sớm vẫn hơn.”

Cao Mai Lệ nói “Cậu đừng nói là sau khi cậu mang thai, đều là Thị trưởng đại nhân phục vụ cậu nhé!”

Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ nói “Cũng không hẳn, anh ấy đâu có làm gì đâu. Nhưng mà cha mẹ tớ nấu cơm đều dựa vào thực đơn anh ấy định ra, mỗi ngày khi nào ăn, ăn cái gì đều có khẩu phần cả đấy, có đôi khi anh ấy cũng làm cơm tối, càng ngày càng lên tay luôn! Nhưng lúc tớ dưỡng thai, khi nào anh ấy đi vắng thì muốn tớ nghe nhạc, anh ấy vừa về thì sẽ nói chuyện với cục cưng trong bụng, nói là để xúc tiến tình cảm. Lại còn suốt ngày muốn tớ thả lỏng, nói là tình tình mẹ tốt, con cái sau khi sinh ra tính tình cũng sẽ tốt!”

Cao Mai Lệ vui vẻ nói “Thật không ngờ đấy, Thị trưởng Chu ở nhà như vậy cơ à, quá cẩn thận rồi, lúc trước cậu còn nghi oan cho người ta đấy.”

Hạ Chân Ngọc nói “Như vậy cũng tốt, để tớ và anh ấy hiểu nhau hơn.”

Cao Mai Lệ hiểu Hạ Chân Ngọc nói cũng đúng, ngồi một lúc với Hạ Chân Ngọc mới nói nếu lần sau đi làm kiểm tra cũng muốn đi cùng, sau đó mới rời đi.

Lần tiếp theo đến bệnh viện làm kiểm tra, Hạ Chân Ngọc ngơ ngẩn nhìn kết quả siêu âm, đặc biệt nhìn dấu đỏ được đóng lên, thật đúng là chẳng còn gì để nói.

Cao Mai Lệ đứng bên cạnh che miệng cười trộm, còn nói không có khả năng nữa chứ, hôm đó cô nhìn quả không sai, bây giờ vừa vặn lại đúng là sinh đôi thật, xem nha đầu kia còn cãi nữa không!

Hạ Chân Ngọc trợn mắt nhìn Cao Mai Lệ, nói “Cậu cười xong chưa? Tớ đang buồn chết đi được cậu lại còn cười!”

Cao Mai Lệ nói “Đây là chuyện tốt mà, đẻ mỗi một lần sinh tận 2 đứa, thật tốt!”

Hạ Chân Ngọc nói “Một đứa tớ còn chẳng biết làm thế nào, lại còn hai đứa! Tớ chưa chuẩn bị gì cả!”

Cao Mai Lệ nói “Cậu có cần chuẩn bị gì đâu, cậu chẳng cần phải làm gì hết, chỉ cần bình an sinh hai đứa nhỏ ra là tốt rồi! Đi thôi, nhanh về còn báo tin này chứ!”

Khi về nhà, cha mẹ Hạ Chân Ngọc biết tin đều vô cùng vui vẻ. Sau khi mẹ Hạ nghe con gái mình phàn nàn liền nói “Sao lại không có gien di truyền, bà ngoại con cũng sinh đôi mà, chỉ là về sau mất một đứa, dì ba của con là một trong hai đứa sinh đôi đó đấy.”

Hạ Chân Ngọc có chút giật mình, hóa ra cô còn một người dì nữa, hơn nữa lại còn sinh đôi với dì ba, đúng là di truyền thật rồi.

Đợi buổi tối Chu Cẩn Vũ trở về, anh nghe xong tin này liền lập tức sướng phát điên, làm loạn cả nhà lên, muốn ôm Hạ Chân Ngọc nhưng lại không dám, cuối cùng cười ngây ngô với cô, nói “Không ngờ Chu Cẩn Vũ anh gần 40 tuổi rồi bỗng nhiên lại có hai đứa con, bà xã, em nói xem công lực của chồng em có phải rất thâm hậu không?”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Là nhà chúng ta gien tốt, anh yên tĩnh một chút đi, em xoay đầu thôi cũng chóng cả mặt rồi!”

Chu Cẩn Vũ lập tức ngồi xuống, nói “Bà xã, sau này em sẽ là số 1, em nói cái gì thì là cái đó, anh nhất định sẽ biến em thành trung tâm!”

Hạ Chân Ngọc nói “Nghe xong chuyện em sinh đôi, khẩu khí của anh liền thay đổi ngay, em thật đúng là không quý bằng con mà.”

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói “Mẹ tuyệt đối phải quý hơn chứ! Anh không phải đã nói rồi à, em mới là trung tâm!”

Sau đó Chu Cẩn Vũ lại hỏi Hạ Chân Ngọc có muốn tìm người xem giới tính của cục cưng hay không, Hạ Chân Ngọc nói cứ thuận theo tự nhiên thôi, không cần xem. Chu Cẩn Vũ đồng ý, lại cho người đi hỏi xem sinh đôi có cần đặc biệt chú ý gì không, sau khi biết nên sớm sinh mổ liền có chút căng thẳng, sao phải sinh sớm làm gì, không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe ba mẹ con không nữa!

Hạ Chân Ngọc an ủi Chu Cẩn Vũ, nói “Em cũng nghĩ vậy đấy, không sao đâu mà!”

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, bây giờ em đã có cảm giác gì chưa?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ nói “Em thấy có chút phiền, muốn ngủ một mình.”

Chu Cẩn Vũ nói “Thế à? Không thì cứ làm vậy đi, anh sẽ dọn sang ngủ ở phòng bên cạnh, anh cũng sợ buổi tối ngủ sẽ đụng phải em, em thấy có được không?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu nói “được”, vì vậy Chu Cẩn Vũ đem đồ đạc chuyển ra ngoài, nói Hạ Chân Ngọc không được suy nghĩ nhiều, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Đợi đến khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Hạ Chân Ngọc cảm thấy có thể ban ngày cô ngủ hơi nhiều, bây giờ không chỉ phiền muộn mà còn không thể ngủ nổi, đây không phải là chứng trầm cảm trước khi sinh chứ?”

Hạ Chân Ngọc nằm trên giường ngây ngốc một lúc, lại bò lên, lấy máy tính bảng giấu trong ngăn tủ ra, chơi đến tờ mờ sáng mới thôi, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Chơi liên tục mấy buổi tối, Hạ Chân Ngọc cảm thấy cổ tay và ngón tay đều có chút ra rời, rất đau, nhưng vẫn tiếp tục chơi.

Hôm nay gần ba giờ sáng, Hạ Chân Ngọc vẫn đang chơi, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hạ Chân Ngọc lại càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là giấu máy tính bảng vào trong chăn.

Chu Cẩn Vũ đi đến, nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Chẳng trách ngày nào trước khi đi làm anh đến em cũng đều ngủ say như chết! Đưa thứ đó ra đây, anh sẽ không truy cứu nữa!”

Hạ Chân Ngọc thấp giọng nói “Em thật sự không ngủ được, sau này em chắc chắn sẽ không chơi muộn như vậy nữa, anh đừng mang đi, có được không?”

Chu Cẩn Vũ ngồi bên giường nói “Không được, em phải đưa ra đây. Bảo bối ngoan, vì con của chúng ta, em không thể chơi được, ban ngày có thể chơi một lúc, nghe lời anh đi! Anh ở đây với em, khi nào em ngủ anh mới đi.” Nói xong trực tiếp lấy máy tính bảng từ trong chăn ra, sau đó dỗ Hạ Chân Ngọc ngủ. Thật lạ, Chu Cẩn Vũ vừa thì thầm dỗ dành, Hạ Chân Ngọc đã ngủ luôn.

Bên kia nhà họ Chu biết Hạ Chân Ngọc sinh đôi đều rất vui mừng, cho người mang không ít quà đến, Chu lão gia tặng hẳn một chiếc xe, nói là sau này Hạ Chân Ngọc muốn đưa con đi đâu đều tiện hơn. Chu Cẩn Vũ lại cười với Hạ Chân Ngọc nói bây giờ cha anh không gì là không thể cho được, ở nhà đã có mấy chiếc xe tốt rồi, còn tặng xe nữa làm gì?

Một thời gian sau, Hạ Chân Ngọc cử động đã có chút khó khăn, buổi tối lại hay đi vệ sinh. Chu Cẩn Vũ lại chuyển về phòng, đặt một cái giường gấp bên cạnh giường Hạ Chân Ngọc, thuận tiện nửa đêm còn dìu cô đi vệ sinh.

Cứ như vậy cho đến khi Hạ Chân Ngọc mang thai đến tuần 38, chuẩn bị sinh mổ, Chu Cẩn Vũ đã gầy đi không ít.

Chờ đến thời gian thích hợp, lãnh đạo bệnh viện đều đến, từ bác sĩ gây tê đến bác sĩ mổ, toàn bộ đều được chọn lựa kỹ càng từ những người ưu tú nhất ở bệnh viện . Chị cả nhà họ Chu, chị dâu hai, còn có chị dâu ba đều đến, còn nói vốn Chu lão gia cũng muốn đến nhưng sau đó sợ đến rầm rộ quá, Hạ Chân Ngọc nghỉ ngơi không tốt mới chịu thôi.

Lúc Hạ Chân Ngọc tiến vào phòng mổ, Chu Cẩn Vũ nói “Bà xã, đừng sợ, chắc chắn không có chuyện gì đâu!”

Hạ Chân Ngọc nhìn sắc mặt trắng bệnh của Chu Cẩn Vũ, nói “Em không sợ, em chỉ cần con chúng mình có thể khỏe mạnh ra đời là được rồi, sắc mặt của anh không tốt lắm, em đã khiến anh phải chịu khổ lâu như vậy rồi!”

Chu Cẩn Vũ nói “Haizzz, bà xã, em đừng nói vậy, trong lòng anh khó chịu chết mất. Em mới là số 1, còn lại sao cũng được!”

Nhìn Hạ Chân Ngọc tiến vào phòng mổ, Chu Cẩn Vũ bắt đầu đứng ngồi không yên. Vừa rồi bác sĩ muốn người nhà ký tên, anh nhìn những gì viết bên trên thiếu chút nữa nổi điên lên, bệnh viện mới giải thích đó chỉ là thủ tục, thật ra vô cùng an toàn, anh nghe thế nào cũng không vào, cuối cùng vẫn là mẹ Hạ ký tên.

Lúc này chị dâu ba của Chu Cẩn Vũ nói “Chú năm, chú lại đây ngồi một lát đi, những ca mổ thế này rất nhanh, sẽ ổn thôi.”

Giọng Chu Cẩn Vũ có chút run run, nói “Sao em lại cứ như nghe thấy Hạ Chân Ngọc đang kêu đau vậy, có phải có chuyện gì rồi không?”

Chị cả nói “Chân Ngọc sinh mổ chứ có phải sinh tự nhiên đâu, bị gây tê rồi làm sao mà kêu đau được? Hơn nữa người trong phòng mổ đâu hết rồi, chú nghe thế nào được, tự chú tưởng tượng ra thôi. Chú năm, tới ngồi cạnh chị đi, đừng nghĩ linh tinh nữa!”

Chờ hơn một giờ sau, chị dâu hai nhìn thấy cơ thể Chu Cẩn Vũ vẫn luôn run nhè nhẹ, có chút căng thẳng quá độ rồi. Vì vậy, cô dứt khoát đứng dậy kéo Chu Cẩn Vũ ngồi xuống, lại nhìn sang bên cạnh thấy lãnh đạo bệnh viện cũng lo lắng muốn chết, liền để họ về văn phòng trước, không cần trông ở đây nữa, nhưng họ không nghe, vẫn ngồi yên đó.

Lại qua hơn 20 phút đồng hồ nữa, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, chân Chu Cẩn Vũ đã có chút nhũn ra, rõ ràng không đứng lên nổi. Nhưng viện trưởng ngược lại còn gấp gáp hơn anh, hỏi “Sao lại lâu như vậy?”

Bác sĩ chủ nhiệm nói “Chúng tôi cũng sợ có gì sơ xuất nên muốn quan sát thêm một chút, cả mẹ và con đều bình an!”

Sau đó, bác sĩ liền cười nói với Chu Cẩn Vũ “Chúc mừng Thị trưởng, phu nhân đã sinh long phượng thai, đều rất khỏe mạnh, bé gái ra trước, thể trọng …”

Bác sĩ còn chưa nói xong, bên trong đã truyền ra tiếng trẻ con khóc, Chu Cẩn Vũ dường như không nghe thấy gì nữa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ, mãi cho đến khi Hạ Chân Ngọc được đẩy ra, liền vội vàng chạy qua hỏi “Bà xã, em có sao không?”


Hạ Chân Ngọc có chút yếu ớt những vẫn cười không nói, nửa người dưới của cô không có cảm giác gì, nhưng ý thức vẫn tỉnh, lúc mổ cũng rất sợ, nhưng bác sĩnh muốn cô phải bình tĩnh, quá căng thẳng sẽ đẩy huyết áp lên cao, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Chu Cẩn Vũ cùng Hạ Chân Ngọc trở về phòng bệnh, các y tá ở phía sau cũng đến, liền hỏi ai sẽ bế đứa bé, mọi người đều nhìn nhau. Họ nghĩ thầm, không phải trẻ con lần đầu tiên nhìn thấy ai sẽ yêu thương người đó sao? Cuối cùng chẳng ai dám bế cả, đợi Chu Cẩn Vũ tự bế thì tốt hơn.

Chị cả liền lập tức gọi điện về nhá báo tin vui, long phượng thai, chú năm bỗng nhiên có cả con trai lẫn con gái rồi, Chu lão gia không biết sẽ vui đến mức nào đây!

Hai y tá không thấy ai trả lời đành phải bế hai đứa bé ra khỏi phòng bệnh, mọi người cũng đi theo đằng sau.

Chu Cẩn Vũ hỏi bác sĩ, biết rõ Hạ Chân Ngọc thật sự không sao mới yên tâm. Lúc này y tá mới đến nói Chu Cẩn Vũ bế con, Chu Cẩn Vũ nhìn nhìn đứa bé trong tay y tá không dám bế, Hạ Chân Ngọc cũng không bế được, chỉ có thể để y tá bế theo.

Chu Cẩn Vũ ngồi bên cạnh Hạ Chân Ngọc, nói “Bà xã, là long phượng thai đấy! Cha anh có thể tự hào rồi, chẳng ai sánh được với chúng ta hết!”

Hạ Chân Ngọc muốn ngủ cũng không được, chỉ cười cười, vừa rồi trong phòng mổ, bác sĩ đã cho cô nhìn thấy con rồi, cô thấy giây phút này rất kì diệu, tuy rất vui nhưng lại muốn khóc.

Lúc này chị cả Chu Cẩn Vũ đến nói “Lúc nãy chị đã báo tin về nhà rồi, cha nói đợi đến khi Chân Ngọc khỏe hơn sẽ đến đây thăm! Thật là có phúc, cha vui sướng vô cùng, lại muốn cho hai đứa một căn nhà khác, còn muốn xây cho cháu trai cháu gái một căn nhà thật to mới chịu. Cha còn nhắc chị dặn Chân Ngọc, sau này năm nào cũng phải đến đó ở một tháng mới được!”

Hạ Chân Ngọc cười cười gật đầu đồng ý, Chu Cẩn Vũ lại nói “Chị đừng nói nữa, em không đi, Chân Ngọc đi lâu như vậy sao được? Ai muốn thăm thì tự đến mà thăm!”

Chị cả nói “Em tưởng không ai muốn đến thăm à? Nhà mình trong tháng này, đợi Chân Ngọc ra viện đều đến hết, đến lúc đó em sẽ bận lắm đấy!” Nói xong cũng sợ phiền Hạ Chân Ngọc nghỉ ngơi, mọi người đều ra về.

Đợi thuốc tê hết tác dụng, Hạ Chân Ngọc tưởng rằng sau khi mổ nhiều nhất chỉ có chỗ mổ đau, ai ngờ bây giờ co người cũng là cả một quá trình khiến cô đau không chịu nổi, nhưng Hạ Chân Ngọc vẫn chịu được, cô cũng không muốn làm khổ người khác, chỉ trừ một người!

“Anh chạm nhẹ thôi không được à, ngoài chỗ mổ ra, giờ co người cũng đau muốn chết! Em muốn ăn cơm, anh mau mang đến đây đi! Chỉnh cái giường thôi cũng không xong, anh đừng đụng vào, vết mổ sẽ đau đấy!” Hạ Chân Ngọc cau mày không ngừng làu bàu.

Chu Cẩn Vũ trán đầy mồ hôi, bây giờ anh làm gì cũng không đúng, muốn tìm y tá nhưng Chân Ngọc không cho. Anh chỉ có thể tự điều chỉnh độ cao của giường bệnh, một lúc sau lại muốn Hạ Chân Ngọc ăn cháo, nhưng làm thế nào cô cũng không vừa ý, nha đầu kia đúng là biết cách làm khổ người khác!

Hạ Chân Ngọc có chút tủi thân nói “Em đói sắp chết rồi, sao lại chỉ cho em ăn cháo?”

Chu Cẩn Vũ dỗ dành nói “Bác sĩ nói, bây giờ em cố gắng không ăn đồ có dầu mỡ, hệ tiêu hóa của em vẫn còn yếu, ăn nhiều dầu mỡ sẽ không tốt cho cơ thể! Em xem, anh cũng không ăn mà, em ăn gì anh ăn nấy, vậy còn không được à?”

Hạ Chân Ngọc không nói gì nữa, nhưng chưa đầy một lát sau đã nói không thoải mái, Chu Cẩn Vũ đành phải tiếp tục giúp cô xoay người đổi vị trí.

Đợi đến khi ra viện về nhà, chị cả Chu Cẩn Vũ đã tìm thím Nguyệt và một người giúp việc chuyên chăm sóc mẹ con Hạ Chân Ngọc.

Mẹ Hạ nói với con gái “Chân Ngọc à, không phải mẹ nói gì con đâu, nhưng con sinh xong rồi sao vẫn không ngừng làm khổ Cẩn Vũ thế? Con cũng không chịu nhìn một chút xem, nó gầy đi bao nhiêu, ở bệnh viện mẹ không tiện nói, về nhà rồi con nên sửa đổi đi nhé!”

Hạ Chân Ngọc nói “Con cũng không muốn thế, nhưng con vừa nhìn thấy anh ấy đã muốn sai khiến rồi, nếu không con sẽ rất chán!”

Lúc này Chu Cẩn Vũ đi vào, nói “Mẹ, mẹ không cần lo đâu! Chân Ngọc vừa sinh con xong, cũng khổ không ít, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy rất tủi thân, con dỗ cô ấy một chút là xong ấy mà.”

Mẹ Hạ trừng mắt nhìn cô rồi đi ra ngoài.

Chu Cẩn Vũ đi qua hôn Hạ Chân Ngọc, nói “Bà xã, có phải em muốn làm nũng với anh phải không? Em yên tâm, tất cả phụ nữ trên đời đều không bằng em, đừng ghen tị!”

Hạ Chân Ngọc liếc nhìn Chu Cẩn Vũ mới lên tiếng “Ai ghen tị! Em chỉ cảm thấy em chịu khổ nhiều như vậy, anh lại chẳng sao cả, không công bằng chút nào, em phải tra tấn anh mới được!”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh bây giờ còn chưa giống bị tra tấn à? Mỗi ngày anh đều thấy nhưng không được ăn, ngày nào cũng sống như hòa thượng, em còn cần phải tra tấn nữa chắc?” Vốn anh đã hỏi bác sĩ, sau ba tháng là có thể quan hệ, nhưng biết Hạ Chân Ngọc sinh đôi, anh có muốn cũng không dám.

Hạ Chân Ngọc nghe xong, nói “Anh còn cảm thấy oan ức lắm à? Anh nhịn không được thì đi tìm người khác, còn sợ gì chứ?”

Chu Cẩn Vũ chịu thua nói “Sao thế được? Trong mắt anh chỉ có vợ anh thôi, còn ai anh cũng nhìn không lọt, chồng em tuy khó chịu nhưng đôi khi thừa dịp em ngủ cũng mượn tay em dùng một lát, em không có cảm giác gì à?” Nói xong, anh cười ha ha mấy tiếng.

Hạ Chân Ngọc cắn răng nói “Anh thật vô lại, anh không có tay à? Hơn nữa, anh còn không nói cho em biết! Có phải em không rửa tay mà đã ăn điểm tâm phải không?” Nghĩ đến đây Hạ Chân Ngọc hận không thể cắn cho Chu Cẩn Vũ một cái.

Chu Cẩn Vũ cười nói “Dùng tay cảm giác sao giống tay em được? Anh cũng không gấp, chờ em khỏe lại, để xem anh sẽ trị em thế nào. Bây giờ thì tùy em giày vò đấy!”

Hai người nói chuyện cả buổi đến khi Hạ Chân Ngọc mệt, Chu Cẩn Vũ thấy cô ngủ rồi mới đi ra ngoài.

Những ngày tiếp theo, hai đứa bé căn bản không quấy gì Hạ Chân Ngọc, vì không đủ sữa ăn nên phải uống sữa bột. Hơn nữa theo như thím Nguyệt nói, chưa thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện như vậy, bình thường ngay cả khi tỉnh cũng không khóc, càng lớn càng ngoan, mắt giống Hạ Chân Ngọc, nhìn đã thích rồi.

Qua một tháng, Chu Cẩn Vũ cũng không sa thải thím Nguyệt, nói để cho họ làm 2 tháng nữa, đợi đứa bé lớn hơn sẽ tìm bảo mẫu. Hạ Chân Ngọc cũng chẳng bế con được mấy, nhưng nhìn cô khôi phục lại vóc dáng, trong lòng anh càng ngày càng thích.

Hôm nay Hạ Chân Ngọc dậy sớm, muốn tự mình cho con uống sữa, thím Nguyệt đưa bình sữa đến, kết quả Hạ Chân Ngọc vẫn nhất quyết cho con gái uống. Lúc này Chu Cẩn Vũ cũng đến, mau chóng bế con nói “Haizzz, con gái hôm nay phải chịu khổ rồi, để cha xem nào, có phải là sặc khó chịu rồi không? Mẹ con sao mà cho con uống sữa được, con gái phải phạt mẹ rồi, có đúng không? Ừm, phạt mẹ đi làm điểm tâm đi!” Nói xong anh ôm con gái nhìn Hạ Chân Ngọc cười xấu xa.

Hạ Chân Ngọc hôn con trai trong lòng thím Nguyệt, cũng cười nói “Đúng rồi, nên phạt em. Như vậy đi, em phạt chính mình không ăn điểm tâm là được chứ gì.”

Nói xong cô đi thẳng về phòng, Chu Cẩn Vũ giao con gái cho thím Nguyệt, đi theo Hạ Chân Ngọc vào phòng ngủ, nói “Bà xã, em không thể tự phạt thế được, phải ăn điểm tâm.”

Hạ Chân Ngọc nói “Thế cũng là phạt mà, như nhau cả.”

Chu Cẩn Vũ đi lên trước ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc, nói “Em làm thế có phải phạt mình đâu mà là phạt anh đấy chứ? Anh nấu em cũng không ăn sao? Em ăn đi mà.”

Hạ Chân Ngọc cười khanh khách không ngừng, nói “Ừm, em thích ăn đồ anh làm, anh nói xem sao anh nấu ăn càng ngày càng lên tay thế?”

Chu Cẩn Vũ ôm chặt Hạ Chân Ngọc nói “Đồ xấu xa, anh nấu cơm cho em lâu thế rồi cơ mà? Hơn nữa huấn luyện một tháng nay muốn không ngon cũng không được, trong phòng làm việc của anh bây giờ sách dạy nấu ăn nhiều như bách khoa toàn thư rồi đây này!”

Hai tay Hạ Chân Ngọc cũng đặt lên eo Chu Cẩn Vũ, tựa vào lồng ngực anh nói “Cho tới tận bây giờ, chỉ có anh nhường nhịn em, bao dung em, em biết có rất nhiều chuyện em làm không tốt, em sẽ cố gắng thay đổi.”

Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc trong ngực, nói “Ai bảo anh nợ em, đều là anh tự chuốc lấy thôi, không chịu thua sao giữ em lại được? Anh chưa từng đối xử với ai tốt như vậy, nhưng cảm giác này thật sự rất đặc biệt. Chân Ngọc, chỉ cần em có thể dành nhiều tình cảm cho anh, vùi đầu vào lòng anh, với anh thế là đủ rồi! Bây giờ anh đã có em, có hai con, anh không cần gì khác nữa, chỉ cần em và con khỏe mạnh, anh cũng chẳng mong cầu gì hơn!”

Hạ Chân Ngọc cảm động, vành mắt đỏ lên, cô cảm thấy mình phải may mắn đến nhường nào mới có thể khiến một người đàn ông như Chu Cẩn Vũ phải trả giá vì cô nhiều như vậy!

Lúc này Chu Cẩn Vũ lại vừa cười vừa nói “Nhưng mà em vẫn nên thay đổi. Ừm, ví dụ như tâm tình với anh nhiều hơn một chút, vì dụ như chơi nhiều trò đen tối trên giường hơn một chút, hoặc ví dụ như em có thể chủ động hôn cái này một chút thì tốt hơn!” Nói xong, anh kéo tay Hạ Chân Ngọc đè lên phía dưới của mình.

Hạ Chân Ngọc vừa thẹn vừa xấu hổ rút tay về, nói “Em vừa nói anh không đứng đắn chưa được bao lâu mà! Dê xồm, suốt ngày nghĩ mấy chuyện này!” Vừa nói cô vừa dùng tay véo lên lưng Chu Cẩn Vũ.

Chu Cẩn Vũ ngã lên giường, định chạy sang bên kia giường tránh Hạ Chân Ngọc, ai ngờ Hạ Chân Ngọc nhanh hơn, thoáng cái đã ngồi trên bụng anh, vừa véo vừa hỏi “Anh còn muốn nữa hay không?”

Chu Cẩn Vũ vừa buồn vừa đau, cười đến co rút cả người, cầm lấy tay Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, bà xã ngoan! Anh không dám nữa, không dám nữa, em mau đứng lên đi, anh sắp thở không nổi rồi!”

Hạ Chân Ngọc cười lớn nói “Hóa ra anh sợ buồn như vậy! Ha ha, sau này em sẽ không sợ anh nữa!”

Chu Cẩn Vũ để mặc Hạ Chân Ngọc ngồi trên người mình, nói “Em sợ anh từ bao giờ thế? Anh cũng không muốn em sợ anh! Chân Ngọc, anh chỉ muốn em có thể sống với anh cả đời, chúng ta cùng nhau nuôi con khôn lớn, thấy chúng kết hôn lập gia đình, đến lúc đó chúng ta sẽ bế cháu trai, cháu gái, có được không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, khẽ nói “Nếu anh không thay lòng, em cũng sẽ không đổi dạ. Bây giờ, chúng ta chơi trò đen tối đi, chú nhé!”

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui