Hạ Chân Ngọc nhanh chóng tính toán ở trong lòng, sau đó cô mới nói: “Tôi thấy cô nên bình tĩnh lại một chút mới tốt, nếu muốn nói chuyện thì hãy đi ra ngoài để nói, cô không muốn có chuyện ầm ĩ xảy ra ngay tại đây chứ?”
Cao San San không nói gì lặng im nhìn Hạ Chân Ngọc, cuối cùng mới khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai người ra khỏi ngân hàng đi đến một ngõ nhỏ ít người để mắt tới, lúc này Hạ Chân Ngọc mới hỏi: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Mặc dù Cao San San vẫn còn có phần oán giận, nhưng mà giọng nói cũng đã dịu đi rất nhiều: “Đương nhiên là do cô ban tặng rồi, bởi vì chuyện của cô và Chu Cẩn Vũ mà gia đình nhà chồng tôi đã bảo tôi quay về nhà mẹ đẻ ở.”
Hạ Chân Ngọc nói: “San San, chúng ta cũng mới chỉ gặp mặt nhau có vài lần mà thôi, tôi nghĩ giữa hai chúng ta cũng không phải thù hằn nhau đến mức đó đâu chứ? Nếu cô muốn náo loạn, muốn lấy chuyện trước đây của tôi ra để nói, tôi cũng không thể ngăn cản được cô. Tuy nhiên, tôi muốn nói cho cô biết rằng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lại đổi sang một công việc khác, còn cô, cô có thể tiếp tục đổi sang công việc khác theo tôi hay sao?”
Sắc mặt Cao San San thay đổi mấy lần, cô ta hoàn toàn hiểu được tình hình bây giờ, nếu cô ta khăng khăng đối nghịch với Hạ Chân Ngọc thì sẽ không có chỗ nào tốt cả, mặc dù cô ta có học tài chính vài năm ở Anh không sợ không có cơm ăn, nhưng mà nếu thực sự làm náo loạn lên thì tình thế hiện tại sẽ như thế nào cô ta cũng biết rõ. Vì vậy cô ta liền không nói gì nữa, xem như là chấp nhận sẽ không can thiệp vào chuyện của Hạ Chân Ngọc.
Thực sự trong mắt Hạ Chân Ngọc, Cao San San không có ấn tượng gì xấu quá mức thế nên cô hỏi: “Cô vừa mới nói là gia đình nhà chồng cô bảo cô quay về đây, vậy chồng của cô đâu?”
Cao San San cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn? Đã sớm bỏ đi rồi, hiện tại nếu không phải ở Canada thì chính là ở Singapore.”
Hạ Chân Ngọc lại hỏi: “Đứa nhỏ đâu?”
Nghe Hạ Chân Ngọc hỏi điều này, nét mặt Cao San San có chút buồn bã nói: “Nhà bọn họ để cho tôi tùy ý quyết định, muốn đưa về nhà cùng tôi cũng được mà muốn để ở lại nhà bên đó cũng có thể.”
Xem ra Cao San San lựa chọn để con gái ở lại nhà bên kia rồi. Kỳ thật việc này cũng đúng thôi, đứa nhỏ ở lại nhà ông bà nội tương lai nhất định có thể có tiền đồ không tệ, chỉ có điều là con gái mà không được đi theo sống cùng với mẹ thì cũng sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Cao San San nhìn vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc, nói: “Cô đừng tưởng rằng vừa rồi tôi nói như vậy, liền cảm thấy là vì cô mà tôi mới có thể như thế, chẳng qua là nhà bọn họ muốn có cháu trai mà thôi, bây giờ lại vừa vặn tìm được một cái cớ.”
Nhìn Cao San San dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, Hạ Chân Ngọc nhớ Lý Nguy đã từng nói, lúc trước đúng là nhà bên kia không quan tâm đến cấp bậc, muốn xin cưới San San về nhà. Nhưng sau khi kết hôn rồi sinh đứa nhỏ xong thì bọn họ lại không hài lòng, đây còn không phải là giống như muốn vứt bỏ liền vứt bỏ sao?
Hai người cũng không nói gì nữa, cảnh ngộ hôn nhân giống nhau cũng làm cho hai người có thể hiểu được một chút về nỗi đau của đối phương, vì thế lại đứng cùng nhau một lúc rồi mới quay trở lại đơn vị.
Vài ngày đã trôi qua, Hạ Chân Ngọc cảm thấy công việc này khá tốt, Ngô Ngọc Vinh đối xử với cô cũng không tệ, hình như là càng ngày càng nhiệt tình. Hạ Chân Ngọc trong lòng thoải mái, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cha mẹ cô thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Mấy ngày gần đây Hạ Chân Ngọc chưa gặp lại Chu Cẩn Vũ, nhưng Chu Cẩn Vũ vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới cho cô, mỗi lần gọi đều nhắc đến chuyện đi nghỉ phép vào dịp tết Nguyên đán. Hạ Chân Ngọc bị làm phiền quá mức nên đành đồng ý, nhưng mà vẫn quyết định là sáng sớm mới xuất phát, bằng không để Chu Cẩn Vũ thức suốt đêm lái xe cũng sẽ rất mệt mỏi.
Đến tết Nguyên đán, bởi vì ngày hôm đó Chu Cẩn Vũ còn có một hoạt động thăm hỏi, thế nên Hạ Chân Ngọc thực sự rất thoải mái, cô ở nhà đón tất niên và trải qua ngày đầu năm mới cùng với cha mẹ. Ăn cơm chiều xong Hạ Chân Ngọc nói với cha mẹ là ngày mai cô đi chơi với bạn hai ngày. Đôi vợ chồng già nghe xong cũng không nói gì nhiều, bọn họ nghĩ nếu con gái mình thực sự có thể tiếp xúc nhiều với bạn bè cũng là chuyện rất tốt, dù sao đã từng ly hôn, cơ hội lựa chọn cho cuộc sống sau này là rất nhỏ. Vì thế chỉ dặn dò Hạ Chân Ngọc vài câu chú ý đến an toàn, khi nào đến nơi thì nhớ gọi điện thoại về nhà báo tin cho cha mẹ biết, còn lại cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì khác nữa.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, lúc 4 giờ 30 Chu Cẩn Vũ đã lái xe đến trước cổng khu nhà của Hạ Chân Ngọc, bên ngoài trời tối đen một mảnh, Chu Cẩn Vũ gọi điện thoại cho Hạ Chân Ngọc và bảo cô cứ giữ nguyên như thế để đi xuống dưới lầu, thẳng đến khi nhìn thấy cô rồi anh mới cúp điện thoại.
Lên xe, Hạ Chân Ngọc vẫn còn đang lơ mơ chỉ muốn ngủ, Chu Cẩn Vũ tăng nhiệt độ trong xe lên, anh nói: “Em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Hạ Chân Ngọc mơ hồ dạ một tiếng, liền điều chỉnh tư thế rồi ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn Vũ khẽ vuốt những sợi tóc rơi trên trán Hạ Chân Ngọc, anh mỉm cười và bắt đầu lái xe đi. Kỳ thật anh có thể bảo người phụ trách việc đón đưa, nhưng anh không thích, anh thích cảm giác khi chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, tuy rằng lái xe như vậy sẽ rất mệt, nhưng anh nguyện ý.
Trong mơ màng Hạ Chân Ngọc cảm thấy cổ của mình có chút căng cứng, cô định xoay tư thế ngồi rồi tiếp tục ngủ, theo bản năng cô khẽ hé mắt ra nhìn Chu Cẩn Vũ, kết quả liền thấy anh một tay lái xe một tay cầm cốc cà phê đưa lên miệng uống.
Nhìn cảnh tượng này, Hạ Chân Ngọc thực sự thấy cảm động, cô biết Chu Cẩn Vũ sợ cô không được tự nhiên nên mới không để cho người ta tới đón đưa, anh thức dậy sớm như vậy lại còn phải lái xe mấy tiếng đồng hồ thật là mệt. Cô không làm kinh động đến Chu Cẩn Vũ, chỉ nhẹ nhàng xoay xoay cái cổ rồi tiếp tục nhắm mắt lại, nhưng cô cũng không buồn ngủ nữa.
Hạ Chân Ngọc giữ nguyên tư thế đó một hồi, cuối cùng vẫn là mở mắt ra, ngồi thẳng người. Chu Cẩn Vũ quay đầu sang nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Tỉnh rồi? Đi khoảng một giờ nữa là tới, chỗ này khá xa, nhưng mà môi trường và cảnh vật xung quanh cực kỳ tốt.” Nói xong anh nhìn thấy trên trán Hạ Chân Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi mỏng liền vươn tay điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn một chút.
Hạ Chân Ngọc băn khoăn áy náy nói: “Anh có mệt không, nếu không chúng ta nói chuyện phiếm chút nhé.”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Vợ yêu biết đau lòng cho anh rồi hả? Không có việc gì, anh không thấy mệt mỏi, chỉ là cũng đã nhiều năm rồi anh không tự mình lái xe đi xa như vậy thôi.”
Sau đó anh lại hỏi Hạ Chân Ngọc có cảm thấy hợp với công việc ở ngân hàng hay không, nếu không thích sẽ lại đổi đơn vị khác. Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: “Không cần, không cần, em nghĩ trước tiên cứ làm một thời gian đã rồi nói sau, hiện tại em cảm thấy rất tốt.”
Sau đó cô lại nghĩ một chút rồi nói thêm: “Em đã gặp phải Cao San San ở ngân hàng.”
Chu Cẩn Vũ không kịp phản ứng, hỏi: “Ai là Cao San San?”
Hạ Chân Ngọc nói: “Chính là con gái của dì Ba Lý Nguy, cô ta đã lấy chồng và chuyển xuống miền Nam, nhưng mấy ngày hôm trước em đã gặp cô ta, bây giờ cô ta cũng đang làm ở ngân hàng kia.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong chăm chú nhìn Hạ Chân Ngọc, sau đó lại nói: “Ồ, vì sao cô ta lại đến đó làm?”
Hạ Chân Ngọc đáp lời: “Hình như là bởi vì bên nhà chồng của cô ta không thích cô ta sinh con gái. Còn nữa, theo em nghe thấy thì ý tứ của cô ta giống như là thời điểm em cùng Lý Nguy chuẩn bị ly hôn, anh và gia đình nhà chồng cô ta đã có mâu thuẫn gì đó.”
Chu Cẩn Vũ lơ đãng nói: “Đây là chuyện xảy ra trong công việc, không liên quan gì đến việc ly hôn của em, chỉ là trùng hợp mà thôi, cô ta còn nói gì với em nữa không?”
Hạ Chân Ngọc nói: “Không, chỉ có điều em cảm thấy cô ta cũng có chút đáng thương, cô ta có một đứa con nhỏ nhưng mà cũng không thể đưa về đây sống cùng, anh nói xem con trai hay con gái thực sự quan trọng như vậy sao?”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Anh không quan tâm đến chuyện trai hay gái đó, nếu không thì em sinh cho anh một đứa con đi.”
Hạ Chân Ngọc không để ý đến những lời nói nhảm của Chu Cẩn Vũ, cô vẫn còn đang mải suy nghĩ về cảnh ngộ của Cao San San.
Chu Cẩn Vũ lại ôn nhu nói: “Em không cần phải lo cho cô ta, hai bên vô sự sống yên ổn với nhau là tốt rồi, bình thường cũng không cần phải tiếp xúc quá nhiều với cô ta, nghe không?”
Đây cũng là điều mà Hạ Chân Ngọc muốn, cô nghĩ cô và Cao San San nếu có thể tránh được thì liền tránh đi, làm sao còn có thể chủ động liên lạc được chứ, hai người vốn là không nên cùng xuất hiện.
Vì thế cô gật gật đầu đồng ý, Chu Cẩn Vũ mỉm cười tiếp tục tán gẫu với Hạ Chân Ngọc một chút, anh kể cho cô nghe những danh lam thắng cảnh mà mấy năm nay anh đã từng đi qua, còn có cả những câu chuyện lý thú nữa, khiến cho Hạ Chân Ngọc cười vui vẻ một trận.
Hai người mải mê nói chuyện nên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, khi xe chạy vào cổng của khu nghỉ mát thì Hạ Chân Ngọc nhìn thấy bên trong giống như một công viên, cảnh vật thật đẹp khiến cô không thể không tán thưởng, mặc dù bây giờ là mùa đông bị tuyết che phủ, nhưng vẫn có thể thấy được quang cảnh của nơi này thực sự trang nhã và sang trọng.
Hai người vừa đến trước cửa thì đã có nhân viên phục vụ đi đến giúp đỡ xách hành lý, sau đó lại chỉ dẫn cho Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc đi đến phòng nghỉ. Tận đến khi vào trong phòng rồi Hạ Chân Ngọc vẫn còn cảm thán, người có tiền thật sự là biết hưởng thụ nha.
Cầm tờ giới thiệu vắn tắt ở trên bàn lên nhìn, cô mới biết được nơi này là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng xây theo kiểu biệt thự, toàn bộ khu này cũng chỉ có 32 phòng, tất cả các tòa nhà đều là phong cách sân vườn khép kín riêng biệt, khoảng cách giữa các sân vườn cũng rất lớn, tính riêng tư và bảo mật vô cùng tốt. Mặc dù đều là nhà trệt, nhưng khi tiến vào bên trong liền nhìn thấy có đầy đủ mọi thứ trang thiết bị, các phòng chức năng cũng được xây độc lập, trang hoàng không hề phô trương, nhưng đẳng cấp lại cực kỳ cao.
Hạ Chân Ngọc có chút hưng phấn, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa bao giờ ở qua một nơi có giá cao như vậy, hơn nữa lại còn được ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông. Nhìn xuyên qua cửa sổ Hạ Chân Ngọc thấy bên ngoài có hai bể tắm với hình dạng khác nhau, một cái là hình chữ nhật, còn một cái là hình tròn, bên trong bể cũng đã được chứa đầy nước, phía trên mặt còn có hơi nóng bốc lên.
Hạ Chân Ngọc thực sự muốn đi ra ngoài ngay lập tức để ngâm mình trong bể tắm, Chu Cẩn Vũ đặt đồ đạc xuống, nhìn vẻ mặt háo hức nóng lòng muốn thử của Hạ Chân Ngọc liền nói: “Phải để qua trưa mới có thể đi tắm được, em mới ăn không có bao nhiêu không thể ngâm mình trong suối nước nóng, hơn nữa, lúc này nước trong bể cũng vừa được đổi xong, vẫn còn rất nóng không thể đi xuống.”
Hạ Chân Ngọc đành phải từ bỏ ý tưởng đó, cô hơi bĩu môi với Chu Cẩn Vũ, sau đó ngay lập tức lấy lại tinh thần đi thăm thú các phòng khác. Chu Cẩn Vũ chỉ cười cười đi thay đổi quần áo, thấy Hạ Chân Ngọc rốt cục đã thỏa mãn và quay trở lại chỗ anh, anh nói: “Lại đây, trước tiên chúng ta hãy ngủ một lúc, cơm trưa anh đã đặt rồi.”
Hạ Chân Ngọc gật đầu đồng ý và cũng đi thay đổi quần áo, nằm thoải mái ở trên giường lớn cô lập tức cảm thấy buồn ngủ, Chu Cẩn Vũ cũng nằm ở ngay bên cạnh, anh hôn hôn lên môi Hạ Chân Ngọc một chút, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Bữa trưa được đưa tới đúng giờ, đồ ăn vô cùng phong phú, Hạ Chân Ngọc còn nhìn thấy có một chai rượu vang đỏ liền nói với Chu Cẩn Vũ: “Ngâm mình trong suối nước nóng không thể uống rượu đâu chứ?”
Chu Cẩn Vũ rót cho Hạ Chân Ngọc một chén và nói: “Bể tắm kia không sâu, chỉ uống một chút cũng không có việc gì.”
Hai người ăn cơm trưa xong Hạ Chân Ngọc lại bắt đầu sốt ruột, Chu Cẩn Vũ nắm lấy tay cô và cười nói: “Làm sao lại háo hức giống như trẻ con vậy? Đi thôi, bây giờ chúng ta ra bể tắm.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Đợi chút, em còn chưa thay áo tắm đâu!”
Chu Cẩn Vũ nghe xong nở nụ cười thật tươi, ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc nói: “Cô bé ngốc, nơi này làm gì có ai dùng áo tắm chứ, đây cũng không phải bể tắm lớn, em chỉ cần mang theo hai áo choàng tắm là được.”
Thế này Hạ Chân Ngọc mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, lập tức đỏ mặt, cô nói: “Hóa ra là anh có chủ ý này.”
Chu Cẩn Vũ không thèm nhắc lại, anh dẫn Hạ Chân Ngọc đến bên cạnh bể tắm, anh hỏi: “Em muốn ngâm mình trong bể nào, bể hình chữ nhật là nước nhân sâm, theo anh nghĩ trước tiên vẫn nên ngâm mình trong bể nước nóng bình thường là được, mấy loại nước nhân sâm hay cỏ linh chi gì gì đó đều là mánh lới quảng cáo mà thôi.”
Hạ Chân Ngọc gật đầu đồng ý, hai người liền đi tới bên cạnh bể tắm hình tròn. Chu Cẩn Vũ bảo Hạ Chân Ngọc ngồi xuống bên cạnh bể tắm thả hai chân ngâm vào trong nước nóng trước, còn anh thì cởi bỏ quần áo của chính mình rồi trực tiếp bước vào trong bể tắm. Tiếp đó anh lại nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của Hạ Chân Ngọc ra, ôn nhu nói: “Trước tiên em hãy xối nước lên người một chút để thích ứng đã, nếu không chênh lệch nhiệt độ nhiều quá sẽ dễ dàng bị cảm.”
Nói xong anh liền cởi hẳn quần dài của Hạ Chân Ngọc ra, lại định đưa tay cởi nốt chiếc quần lót của cô, Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn cản nói: “Để em tự mình làm, ở đây bên ngoài trời vẫn còn sáng, ngộ nhỡ có người thì biết làm sao? Em muốn mặc áo tắm vào cho thoải mái.”
Chu Cẩn Vũ thẳng tay tụt quần lót của Hạ Chân Ngọc xuống, anh cười nói: “Bảo bối ngoan của anh, yên tâm đi, không có người nào đâu. Không cần em phải tự mình làm, đây chính là lạc thú của anh.”
Sau đó anh đưa tay vốc nước giội lên trên người Hạ Chân Ngọc, chờ đến khi Hạ Chân Ngọc đã thích ứng với nhiệt độ anh mới ôm cô bế xuống dưới bể, nhưng nhiệt độ nước trong bể thực sự cao khiến cho Hạ Chân Ngọc phải co rụt người lại.
Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc ngồi dựa vào thành bể, thấp giọng nói: “Cảm thấy thế nào?”
Khuôn mặt Hạ Chân Ngọc đỏ bừng lên, thật sự là cô không thể thích ứng được với việc không mặc gì mà ngâm mình trong bể tắm ở ngoài trời ngay giữa ban ngày ban mặt, đặc biệt lại còn là hai người cùng khỏa thân ôm nhau trong bể, thực quá xấu hổ mà.
Chu Cẩn Vũ nhắm mắt ngâm mình trong chốc lát, sau đó bàn tay anh liền bắt đầu không thành thật, một bàn tay đỡ lấy sau cổ Hạ Chân Ngọc, hơi chút xoay đầu cô lại rồi trực tiếp hôn lên môi cô, còn bàn tay kia thì từ lưng cô dần dần đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông tuyết trắng của cô.
Hạ Chân Ngọc để mặc cho lưỡi của Chu Cẩn Vũ dây dưa quấn lấy lưỡi mình, nước nóng đã làm cho cô có chút mê muội, hai tay không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cổ của Chu Cẩn Vũ.
Chu Cẩn Vũ hôn Hạ Chân Ngọc thật lâu, môi anh vẫn dán lên môi cô và nói: “Bảo bối ngoan, nơi này chắc chắn là thoải mái, xung quanh đều là nước.”
Nói xong anh liền hơi đưa đầu Hạ Chân Ngọc về phía sau, để cho cô tựa vào trên vai anh, tiếp đó hai bàn tay lại không ngừng vân vê nhào nặn bầu ngực đầy đặn mềm mại của cô. Xoa nắn hồi lâu anh mới đưa tay xuống dưới nâng mông của Hạ Chân Ngọc lên, để cho nơi mềm mại nữ tính của cô cọ sát vào hạ thân của anh. Vừa ma sát anh vừa chen lách đi vào dự định đâm vào bên trong cơ thể cô, nhưng ngay lập tức Hạ Chân Ngọc đã nâng người lên, loại cảm giác áp bách này cộng với nhiệt độ nước trong bể khá cao khiến cho Hạ Chân Ngọc thực sự có chút sợ hãi muốn giãy ra.
Chu Cẩn Vũ hơi hơi dùng sức đè cô lại, giọng nói của anh có phần mờ ám: “Bảo bối ngoan, đừng nhúc nhích.”
Sau đó anh nắm lấy hai bên hông của Hạ Chân Ngọc để giữ chặt cơ thể cô, lại tiếp tục thử một lần nữa, nhưng mà Hạ Chân Ngọc vẫn căng cứng thân mình như cũ. Chu Cẩn Vũ không ngừng thử thăm dò muốn đi vào bên trong, song vẫn không thể được, cảm giác bị dồn nén thêm vào đó là lực cản của nước khiến cho anh cảm giác mình sắp bạo phát rồi.
Hít một hơi thật sâu, Chu Cẩn Vũ lại đưa tay nắm lấy bộ ngực sữa của Hạ Chân Ngọc mà nắn bóp, giọng nói có chút dồn dập: “Bảo bối ngoan, thả lỏng một chút, được không? Nghe lời anh, thả lỏng một chút!” Sau đó anh lại cấp thiết đưa tay dời xuống phía dưới nhẹ nhàng xoa nắn dò xét nơi bí ẩn của Hạ Chân Ngọc.
Một lát sau, Chu Cẩn Vũ thực sự là không chịu được loại tra tấn này nữa, anh điều chỉnh hạ thân vào đúng nơi tư mật của cô, hai tay mạnh mẽ nhấn Hạ Chân Ngọc ngồi xuống. Hạ Chân Ngọc dựa vào trên vai của Chu Cẩn Vũ, vội vã nói; “Không được, anh chờ một chút.”
Chu Cẩn Vũ vẫn tiếp tục động tác trên tay như cũ, nét mặt có phần nào thay đổi, anh nói: “Thực sự là quá chặt rồi! Bảo bối ngoan, tiếp tục thả lỏng một chút nào, nếu lại phải đợi thêm một lát nữa thì chồng của em liền bị phế đi đó!”
Nói xong anh liền lập tức dùng sức nâng thắt lưng Hạ Chân Ngọc lên rồi lại nhấn mạnh xuống, cuối cùng hạ thân của anh cũng hoàn toàn đi vào, Chu Cẩn Vũ khoan khoái thở dài một hơi: “Bảo bối của anh, toàn thân em thật khiến anh yêu thích không thôi, chúng ta tạm thời nghỉ một chút rồi lại tiếp tục nhé!”
Hạ Chân Ngọc hận không thể cắn một nhát vào bả vai của Chu Cẩn Vũ mới thỏa lòng, cô đã nói là không được, vậy mà tên sói già háo sắc này cư nhiên lại còn cứng rắn đâm vào, khiến cho bây giờ cô vẫn còn cảm giác có chút đau. Bất quá, hạ thân của Chu Cẩn Vũ vẫn đang ở bên trong cô, hơn nữa lại còn có cả nước bể, hai tầng bức bách tràn ngập này khiến cho cô có một cỗ cảm giác căng trướng không thể nói rõ. Vì thế khi bị Chu Cẩn Vũ giữ cố định ở trên người anh, một cử động dù là nhỏ cô cũng không dám.
Chu Cẩn Vũ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp và chặt chẽ khi ở bên trong Hạ Chân Ngọc, sau đó anh hơi nâng Hạ Chân Ngọc lên bắt đầu từ từ chuyển động. Hạ Chân Ngọc không khỏi nương theo động tác của Chu Cẩn Vũ mà lui người về phía sau muốn trốn tránh, cảm giác trướng đau khiến cho cô vừa cực kỳ khó chịu lại vừa thấy khoái hoạt.
Chu Cẩn Vũ bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào bên trong cơ thể Hạ Chân Ngọc, anh đưa tay chặn ngang đè Hạ Chân Ngọc lại, dùng lực để người cô áp sát vào mình, anh khẽ quát: “Không được né!”
Cứ như vậy Chu Cẩn Vũ giữ kiên cố Hạ Chân Ngọc ở trong lồng ngực rắn chắc của anh, còn bầu ngực mềm mại của cô thì không ngừng cọ xát vào tay anh theo từng động tác qua lại. Hạ Chân Ngọc đã không còn sức lực, chỉ có thể rên nhẹ.
Chu Cẩn Vũ nghe thấy tiếng rên rỉ của Hạ Chân Ngọc, nhìn cô đang cắn chặt răng, ánh mắt có chút phiếm hồng. Anh nâng Hạ Chân Ngọc dậy hơi chút kéo ra khoảng cách với cô, sau đó ôm Hạ Chân Ngọc ở trong nước xoay người một cái, đổi thành Hạ Chân Ngọc là người ngồi dựa vào bể tắm. Chu Cẩn Vũ nhìn dáng vẻ thở gấp trông thật là đáng yêu của Hạ Chân Ngọc, hai má cô bị hơi nóng bao phủ càng trở lên nõn nà ửng hồng, anh cúi đầu cắn một cái vào má cô, tiếp theo lại che kín đôi môi cô, một bàn tay anh không ngừng vuốt ve bầu ngực trắng mịn căng đầy của Hạ Chân Ngọc, sức lực dưới thân càng ngày càng mạnh mẽ và dồn dập.
Cuối cùng Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ giày vò đến không thể không chế được mà kêu lên một tiếng, sau đó toàn bộ cơ thể liền không ngừng run rẩy, bỗng nhiên Chu Cẩn Vũ cũng dừng động tác lại theo Hạ Chân Ngọc, anh biết rõ cô đã đạt đến cao triều lần đầu.
Tiếp theo đó Chu Cẩn Vũ lại không đứng đắn nói: “Bảo bối ngoan, thế này không được, vậy chúng ta lại đổi sang tư thế khác nhé?”
Nói xong anh nhanh chóng lật người Hạ Chân Ngọc lại, động tác hành văn liền mạch lưu loát mạnh mẽ đâm vào bên trong. Đồng thời hai tay cũng chen lách vào khoảng giữa của bức tường bể tắm và thân thể Hạ Chân Ngọc, vững vàng nắm giữ hai luồng cao ngất mềm mại khiến cho anh yêu thích không muốn buông tay, không những thế anh còn cúi đầu cắn cắn vào sau cổ Hạ Chân Ngọc, còn dưới hạ thân thì mặc sức điên cuồng đâm vào rút ra, không ngừng tập kích Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc thực sự cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập, hơn nữa cô còn bị Chu Cẩn Vũ ép sát vào bể tắm đến không thở nổi, ngay cả những lời cầu xin anh dừng lại cũng không nói lên lời, cũng không biết là do bị giày vò hay là do nước quá nóng nữa mà ý thức của cô càng ngày càng không thanh tỉnh. Cuối cùng bị Chu Cẩn Vũ tập kích kịch liệt khiến cho toàn thân cô gần như thẳng đứng, sau đó cô một lần nữa lên đỉnh, cô mệt mỏi rã rời dựa sát vào trước ngực Chu Cẩn Vũ.
Cũng trong lúc này, Chu Cẩn Vũ cuồng loạn cơ hồ như có chút mất đi lý trí mà không ngừng rong ruổi bên trong thân thể cô, anh một hồi lại một hồi mạnh mẽ dồn sức chạy nước rút. Anh trực tiếp cắn vào bả vai Hạ Chân Ngọc một ngụm, cổ họng kêu lên một tiếng rồi phóng thích chính mình.
Hai người ngồi tựa vào thành bể tắm thở dốc giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến, Chu Cẩn Vũ đột nhiên cười trầm thấp một tiếng và nói: “Bảo bối ngoan, chúng ta đổi sang bể kia nào.” Nói xong anh bế Hạ Chân Ngọc đứng lên và chuyển sang bể hình chữ nhật có chứa nước nhân sâm.
Hạ Chân Ngọc đã muốn xụi lơ, cô ngâm mình ở trong bể nước nhân sâm một hồi thì ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, một lúc sau cảm thấy thực sự buồn ngủ cô quyết định đứng lên trở về phòng. Chu Cẩn Vũ lại dỗ dành lừa gạt cô ngâm mình trong bể tắm thêm một lát nữa, sau đó anh lại ôm lấy Hạ Chân Ngọc thuận tiện ăn một chút đậu hũ của cô, đến khi thỏa mãn rồi anh mới đứng lên lấy áo choàng tắm mặc vào cho Hạ Chân Ngọc và ôm cô trở về phòng.
Thời gian hai ngày trôi qua thực sự mau, ngoại trừ những lúc Chu Cẩn Vũ không biết tiết chế mà chiếm tiện nghi của cô ra thì khoảng thời gian còn lại Hạ Chân Ngọc cảm thấy thật sự là cực kỳ thoải mái, làn da trở nên mịn màng trơn bóng hơn rất nhiều. Cô cứ hưởng thụ cảm giác như vậy cho đến khi thanh toán mới líu lưỡi nói không nên lời, không ngờ hai ngày ở đây mà tiêu tốn hơn một vạn, thật là xa xỉ quá mức rồi!
Khi Chu Cẩn Vũ lái xe đưa Hạ Chân Ngọc về đến trước cổng tiểu khu thì cũng đã gần tám giờ tối rồi, vốn là buổi chiều định trả phòng sớm một chút để trở về, kết quả Chu Cẩn Vũ cứng rắn quấn lấy Hạ Chân Ngọc ở lại trong phòng đến chạng vạng tối mới bằng lòng buông tha cho cô để hai người đi về. Hạ Chân Ngọc mang theo một chút đặc sản mua tại khu nghỉ mát về nhà cho bố mẹ, đến trước cửa nhà cô nhắn cho Chu Cẩn Vũ một tin, nói cho anh biết cô đã vào nhà an toàn rồi. Chu Cẩn Vũ cũng nhanh chóng nhắn lại một tin, bảo Hạ Chân Ngọc nghỉ ngơi sớm ngày mai còn phải đi làm.
Kết quả của việc đi nghỉ mát là sáng ngày hôm sau khi rời giường, Hạ Chân Ngọc cảm thấy đau nhức toàn thân, cổ họng cũng không hề dễ chịu, cả người như phát sốt, rõ ràng là biểu hiện của cảm cúm. Cô vội vàng tìm thuốc uống vào, nhưng cô cũng không muốn xin phép nghỉ, bởi vì cô mới đến ngân hàng làm được một thời gian ngắn, nếu bây giờ xin nghỉ ốm thì không hay cho lắm.
Đến đơn vị, Hạ Chân Ngọc cố gắng hoàn thành xong công việc được giao, khi gần đến giờ tan tầm thì cô có chút chống đỡ không nổi nữa, đầu óc thật sự choáng váng, cô cảm thấy chóng mặt, hơn nữa các khớp toàn thân đau nhức không thôi, xem ra bệnh tình của cô đúng là nghiêm trọng rồi.
Lúc về nhà, cũng không muốn để cho cha mẹ phải lo lắng thêm nữa, cô trực tiếp uống thêm mấy viên thuốc, sau đó chui vào trong ổ chăn bông nằm trùm kín người hy vọng một lúc sau vã mồ hôi ra thì cơn sốt có thể được đẩy lùi. Ai ngờ một đêm này cô ngủ cũng không ngon giấc, vừa chóng mặt vừa khó chịu khiến cho cô ngủ không yên.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hừng đông, sắc mặt Hạ Chân Ngọc vô cùng không tốt, nhưng cô vẫn không có ý định xin nghỉ ốm, cô nghĩ cố gắng kiên trì thêm một ngày nữa xem thế nào, nếu cơn sốt vẫn không giảm thì cô sẽ xin phép nghỉ để đi đến bệnh viện truyền nước.
Hạ Chân Ngọc đi vào toilet rửa mặt, đột nhiên cảm giác vùng bụng rất ngứa, cô liền đưa tay gãi gãi vài cái, kết quả là càng gãi càng ngứa. Hạ Chân Ngọc vội vàng xốc áo ngủ lên nhìn xem mình bị làm sao, vừa nhìn cô liền thấy toàn bộ vùng bụng của cô ngay gần chỗ thắt lưng đã nổi khắp một mảng các nốt ban đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...