* * *
Khương Dĩ An, năm mới vui vẻ.
* * *
[6]
Lâm Dã cảnh giác nhìn xung quanh, tạm thời yên tâm.
Nếu bị "Người nọ" tìm được, hiện giờ Khương Dĩ An chắc chắn không thể bình an vô sự, đối phương tuyệt đối sẽ không buông tha cho y.
Lâm Dã vừa ôm vừa đỡ người đi vào quán bar, thân thể Khương Dĩ An vẫn như cây cung bị kéo căng, tấm lưng hơi cong không ngừng run rẩy.
Y trông cực kỳ thảm hại, găng tay và mũ đều bị rơi trong đám đông náo nhiệt, cặp mắt lờ đờ giấu sau mái tóc đen mướt mồ hôi dán chặt quanh cổ.
Vào đến hậu trường, Khương Dĩ An ngồi co ro trên chiếc ghế nhung trong góc phòng, chống cằm, khuỷu tay trụ trên đầu gối, dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng tạo cho Lâm Dã sự bình tĩnh giả dối.
Nội tâm hoảng loạn không cách nào hóa giải, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Khương Dĩ An liều chết cắn chặt môi, hòng dùng đau đớn đè ép nỗi sợ, bóng dáng y biến mất trong bóng tối âm u sâu thẳm, y giống như một hòn đảo cô đơn, cách xa thế giới loài người.
Quản lý nói: "A Dã, đến lượt các cậu lên sân khấu."
Lâm Dã "Vâng" một tiếng, đi đến trước mặt Khương Dĩ An ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Anh ổn không?"
Mấy giây sau, Khương Dĩ An đứng thẳng dậy, cởi áo phao vắt lên lưng ghế, vén gọn tóc từ thái dương ra sau đầu rồi cột lại bằng dây chun.
Y đi theo Lâm Dã lên sân khấu, khom người ngồi lên chiếc ghế cao, hạ mic xuống, khi ánh đèn giữa sân khấu tối đi, Khương Dĩ An cởi khẩu trang, nhẹ nhàng hé đôi môi vì vết máu mà trở nên đỏ thắm.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại xen lẫn chút khàn khàn, cảm xúc bị cản trở, giọng hát không theo kịp tiết tấu, cách lấy hơi hời hợt, có vẻ không hề để tâm.
Khương Dĩ An cau mày, áo sơ mi tơ tằm lạnh lẽo dán chặt vào lưng, y khó khăn hát tiếp, "Đóa hồng trong tay người bắt đầu khô héo," tiếng bất mãn của khán giả dưới sân khấu truyền vào tai Khương Dĩ An hết sức rõ ràng.
"Hát cái gì vậy, khó nghe muốn chết."
"Bậc cửa của Global từ khi nào lại thấp như vậy."
"Còn không để người khác đón năm mới vui vẻ, thật mẹ nó mất hứng.
"
Cảnh vật trong tầm mắt dần trở nên mơ hồ, bài hát kết thúc, Khương Dĩ An khó khăn hoàn thành công việc, bỏ chạy trối chết giữa những tràng kháng nghị cùng lăng mạ.
Lâm Dã cúi đầu thật sâu bày tỏ lời xin lỗi với quản lí, vơ lấy áo khoác của Khương Dĩ An vài bước đuổi kịp người phía trước, tông cửa sau rời khỏi quán.
Lâm Dã hét to: "Dĩ An"
Khương Dĩ An không màng giá lạnh, một mình đi ngược chiều mưa tuyết.
Lâm Dã nóng nảy, vòng đến trước mặt y, giơ tay ngăn y lại: "Mặc quần áo vào trước đã."
"Anh không hát được." Khương Dĩ An cúi đầu, nước mắt nóng bỏng chảy tràn trên mặt, khi ngẩng đầu, hai tròng mắt xinh đẹp đã đượm ý cười tuyệt vọng, "Lâm Dã, anh chưa từng nghĩ có một ngày anh sẽ sợ sân khấu."
Trước mắt Lâm Dã chợt thoáng qua hình ảnh lần đầu tiên ban nhạc Mage đứng trên sân khấu, trong bốn người bọn họ, chỉ có Khương Dĩ An mang dáng vẻ thoải mái nhất.
Tất cả những lo lắng, mê man, do dự cùng sợ sệt về việc ra mắt khi nghe thấy tiếng ca của Khương Dĩ An, trái tim đang treo lơ lửng trong chớp mắt trở về vị trí cũ.
Rất ít ban nhạc chỉ biểu diễn một lần là nổi tiếng, nhưng Khương Dĩ An mang theo Mage đã làm được, sân khấu là sinh mệnh duy nhất y thiết tha mong mỏi, nhưng bây giờ nó lại trở thành cơn ác mộng của y.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-.
Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Văn Khác trực đến tận khuya, cách năm mới còn nửa giờ, Đoạn Dương gọi điện thoại tới, mập mờ nói: "Sếp! Bạn gái Hàn Hiểu Quân mang sủi sảo đến, ui chao ăn ngon lắm, anh mau về nếm thử đi."
Văn Khác dùng bả vai kẹp điện thoại, tựa vào mô-tô tuần tra quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Lát nữa Hàn Hiểu Quân trực ở đâu?"
Đoạn Dương đưa điện thoại cho Hàn Hiểu Quân: "Đội trưởng Văn, lát nữa đến bốn giờ em trực ở cầu Kế Môn."
"Anh đi thay cậu." Văn Khác ngậm điếu thuốc bên môi, "Đón năm mới vui vẻ với bạn gái đi."
Hàn Hiểu Quân sững sờ, mọi người trong phòng đều bị tiếng rống kia làm cho sửng sốt.
Cậu nghiêm nghị nói: "Như vậy sao được! Đội trưởng Văn! Tuyệt đối không được!"
Văn Khác hút thuốc nhẹ giọng nói: "Đây là mệnh lệnh, nói với Đoạn Dương là anh không về đơn vị."
Đầu dây bên kia nổi lên một trận xôn xao, Đoạn Dương giật lại điện thoại ngăn cách Hàn Hiểu Quân, về phần nói chuyện gì thì Văn Khác hoàn toàn không nghe rõ.
Một tiếng hét chói tai "Dĩ An" nổ tung trong không khí, trên đường cái yên tĩnh trống trải có vẻ đặc biệt thê lương.
Văn Khác tắt màn hình, quay đầu nhìn hai bóng người đang đi rất nhanh.
Lâm Dã: "Dĩ An, đừng nghĩ nhiều, đừng để bản thân bị mắc kẹt trong những cảm xúc tiêu cực nữa, em cùng anh đi trên con đường này, lập tức có thể về đến nhà."
Khương Dĩ An ngoảnh mặt làm ngơ, lắc đầu.
Chung quanh nổi một tầng sương trắng, cây cối dần trở nên mờ ảo
dưới ánh đèn đường, xa xa có vài người đi bộ ngang qua, tò mò nhìn hai người đứng lặng giữa đường cái giống như đang giằng co, trêu chọc huýt sáo đầy khiêu khích.
Khương Dĩ An vô thức nhìn về phía bọn họ, sau đó cứng đờ, y quên đeo khẩu trang.
"Chết tiệt? Tao không nhìn nhầm chứ? Người đó có phải Khương Dĩ An không?"
"Nói nhảm, người ta đang ngồi xổm trong tù rất tốt, sao từ miệng mày lại phóng thích người ta ra ngoài rồi."
"Này, tin mới từ diễn đàn, giải thưởng của ban nhạc Mage thực sự là dựa vào việc Khương Dĩ An bán mông sao?"
"Gửi video cho mày xem, tuy rằng mẹ đây bị mù mặt nhưng nhìn cái dáng vẻ yêu tinh kia xem, tám/chín phần là đúng rồi."
Lâm Dã dùng thân thể che chắn cho Khương Dĩ An, âm thanh đùa cợt xa dần rồi biến mất nơi cuối đường.
Đột nhiên hai tay trống không, Khương Dĩ An lấy lại áo khoác vắt lên vai, chậm rãi đi về phía trước.
Lâm Dã xoay bả vai Khương Dĩ An lại rồi vươn hai tay gắt gao giữ chặt, thấy y quay mặt đi, cậu vừa ngang ngược lại dịu dàng dùng mu bàn tay nâng cằm y, buộc y phải nhìn mình.
Lâm Dã hết cách rồi, những lời an ủi rập khuôn đều vô dụng, chỉ có thể dịu giọng nói: "Khương Dĩ An."
Khương Dĩ An run rẩy, thở hổn hển mắng: "Cút ngay."
Lâm Dã mất hết kiên nhẫn, thái dương giật giật, cao giọng nói: "Anh không thể vui lên một chút hay sao?!"
"Tại sao muốn anh phải vui vẻ? Anh nên vui vẻ như thế nào? Anh đáng phải chịu những chuyện này sao? Có người có thể chịu đựng thay anh sao?" Khương Dĩ An vứt bỏ chút thể diện đáng thương, mổ xẻ nột tâm yếu ớt, chảy máu đầm đìa nâng lên cho Lâm Dã xem, "Anh càng trốn tránh những chửi rủa thóa mạ, thì khi nghe được càng không chịu nổi một đòn.
Anh thật sự chịu đủ rồi, Lâm Dã, đừng giúp đỡ anh nữa, cứ mặc kệ anh đi."
Khương Dĩ An thoát khỏi sự giam cầm của Lâm Dã, Lâm Dã không biết làm sao liền vượt quá giới hạn bắt lấy tay Khương Dĩ An, cầu xin nói: "Dĩ An..."
"Cậu mẹ nó có thể buông tha cho tôi không!" Câu gào rống vừa phát ra, Lâm Dã cũng không nghĩ ngợi nhiều, cậu biết Khương Dĩ An đang hỗn loạn, đêm nay y muốn phát tiết tất cả những áp lực cùng thống khổ chịu đựng bấy lâu.
Sau đó, lại tự trách và hối hận vô vàn, Khương Dĩ An không muốn chuyển tâm trạng tồi tệ của mình lên người Lâm Dã, không nên có bất cứ ai phải trả giá vì sự hèn nhát của y.
"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh." Khương Dĩ An che miệng, dùng sức nắm chặt tay Lâm Dã, vẻn vẹn một giây, sau đó nói ra lời mang theo ý từ biệt, "Đừng đi theo anh nữa."
Làn khói uốn lượn tan đi, Văn Khác ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác ven đường.
Lâm Dã vừa rời khỏi, anh lặng lẽ theo sau, vẫn giữ khoảng cách năm, sáu mét như cũ, ánh mắt đóng khung chặt chẽ lên người Khương Dĩ An.
Ánh đèn ảm đạm theo thời gian, Khương Dĩ An chưa đi được mấy bước bỗng dừng lại.
Văn Khác còn cho rằng y đã nhận ra mình, nhưng cũng không né tránh, quang minh chính đại đứng sau y, chỉ cần quay đầu sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Đôi giày dính đầy bùn bẩn, Khương Dĩ An ngồi xổm xuống lấy tay lau đi, nếu chưa sạch thì dùng ống tay áo thay thế.
Lặp lại mấy lần, Khương Dĩ An dùng hổ khẩu* bóp chặt cổ chân, cúi thấp đầu, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ ven đường.
* Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
"Bùm--- chíu..." Pháo hoa mừng năm mới nở rộ trên không trung, ánh lửa chói lọi nhuộm sáng quần áo
hai người, Văn Khác chăm chú ngắm nhìn không nói gì, thật lâu sau, anh thầm nhủ trong lòng, "Khương Dĩ An, năm mới vui vẻ."
Màn chào đón long trọng kết thúc, bốn phía trống trải, Khương Dĩ An một lần nữa chìm vào bóng tối.
- --
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.
---
Editor có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...