Hôn An


Đèn hành lang lần lượt sáng lên, bóng dáng Ôn Nặc xuất hiện trên cửa sổ, tầng hai, tầng ba rồi tầng bốn, những khung sắt bao bọc thiếu niên trong ô cửa nho nhỏ, cậu vẫy tay chào tạm biệt Khương Dĩ An.
Trời nổi gió, hàng mi run rẩy vẽ ra hai cái bóng nhàn nhạt dưới mí mắt, Khương Dĩ An đứng lặng dưới cột đèn đường, hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh được.
Cách chung cư Mạt Lê khoảng 40 phút lái xe, Khương Dĩ An trở về với sự ấm áp thoải mái, thả lỏng gân cốt, y dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe khởi động, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn khác so với lúc đến, Khương Dĩ An gỡ khẩu trang, sờ sờ mũi, hỏi: "Tiền học và tiền sinh hoạt là sao vậy?"
Chiếc Mercedes-Benz dừng bánh an toàn trước phần đường dành cho người đi bộ, đèn đỏ phía xa bắt đầu đếm giây, Văn Khác một tay giữ vô lăng, ngón trỏ chống lên thái dương, nghiêng đầu: "Ôn Nặc là trẻ mồ côi."
5 năm trước, trong một trận mưa tầm tã giữa hè, khi đang trực đêm, Văn Khác nhận được cuộc gọi của Nghiêm Minh, xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng cách Tân Nhai Khẩu 3km về phía Nam.

Tài xế say rượu lái xe, chiếc mini bus đâm vào lan can phòng hộ lao ra khỏi cầu vượt, trong xe ngoại trừ Ôn Nặc mười tuổi thì ba người còn lại đều không ai sống sót.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cha mẹ Ôn Nặc đã dùng thân thể bảo vệ con trai, cuối cùng, là Văn Khác cứu cậu ra khỏi thùng xe bị lật, kịp thời đưa đến bệnh viện.
"Điều kiện trong nhà không tốt, chỉ còn người thân duy nhất là bà nội, một già một trẻ không rõ là ai chăm sóc ai." Văn Khác dùng ngón cái xoa bóp huyệt Thái Dương đau nhức, "Em vốn định giúp đỡ đến khi em ấy tốt nghiệp đại học, nhưng Ôn Nặc chỉ nhận đến năm 18 tuổi, còn tuyên bố sau này sẽ kiếm tiền trả lại cho em, còn món nợ ân tình thì em ấy nói sẽ chu cấp khi em về già."
Khương Dĩ An mỉm cười: "Một đứa trẻ chưa lớn nhưng đã suy nghĩ rất sâu xa."
Văn Khác tạm dừng vài giây: "Ôn Nặc rất lạc quan, cũng thực kiên cường."
Hương hổ phách ngày một nồng nàn, thấm vào phổi, gợi lên chút buồn ngủ, Khương Dĩ An nhắm hờ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh an tĩnh thư thái, ý thức dần dần lung lay, y nặng nề chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí ấm áp.


Dừng chiếc Mercedes-Benz trong bãi đỗ xe của chung cư, Văn Khác không tắt máy, để nhiệt độ cao sưởi ấm làn da tái nhợt của Khương Dĩ An.

Đêm đã khuya, khắp nơi xám xịt, chỉ có ánh đèn của mấy nhà chưa ngủ xuyên thấu qua lớp thuỷ tinh, phủ sáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dĩ An.
Mái tóc dày mềm mại che khuất xương chân mày, hai viền mắt mảnh dài khép kín, sống mũi thẳng đứng đổ bóng xiên về một bên, khoé môi khẽ mở nhả hơi đều đặn, mỗi chuyển động cực nhỏ đều được Văn Khác thu vào đáy mắt, anh chăm chú nhìn vài phút, sau đó đẩy cửa xuống xe, cách xe xa một chút, đốt một điếu thuốc.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-.

Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Di động reo vang, là Tạ Nhung.

Văn Khác híp mắt, cắn điếu thuốc, bấm nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì vậy?"
Trong ống nghe truyền tới một trận xôn xao, có tiếng còi cảnh sát quen thuộc, Tạ Nhung thở dài: "Tìm được chiếc xe tải Đông Phong kia rồi, biển số quả thực là giả, ba hộp thuốc mê y tế trộn lẫn với một lượng nhỏ ma tuý, sau khi lọc ra thu được khoảng 15 gam."
Văn Khác: "Có manh mối gì không?"
Tạ Nhung: "Chỉ có một, địa điểm giao hàng, khách sạn Hồng Di."
Đêm đen như mực, bóng cây lắc lư dưới chân, Văn Khác phả khói một hồi, tiếp tục hỏi: "Trước một giờ, tình hình bãi đậu xe gần khách sạn thế nào?"
"Đang cân nhắc chuyển sang điều tra hình sự, có cậu ở đây tôi bớt được bao nhiêu phiền toái." Tạ Nhung dùng bả vai kẹp lấy di động, hoạt động cứng nhắc, "Gửi WeChat cho cậu đây."
Văn Khác suy tư một lát: "Chẳng lẽ là băng đảng ba năm trước sao?"

Tạ Nhung: "Không loại trừ khả năng này, tài xế xe tải đâm chết anh trai Đoạn Dương chỉ tiết lộ về nguồn hàng và kẻ bán, là ai mua, ai đầu cơ trục lợi, đến nay vẫn chưa điều tra được."
Đầu xuân, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, Văn Khác lại như chẳng cảm thấy gì, anh liếc mắt nhìn Khương Dĩ An say ngủ trong xe, khi quay đầu ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo cứng rắn, giữa mày ngưng tụ dấu vết khiến người khác sợ hãi: "Đội trưởng Tạ, hỏi anh một chuyện."
Tạ Nhung: "Nói đi."
Văn Khác: "Hai năm trước, có phải anh là người phụ trách vụ án Khương Dĩ An của ban nhạc Mage bị vu oan sử dụng ma tuý không?"
Tạ Nhung: "Không phải, nhưng nếu cậu muốn biết gì, tôi có thể hỗ trợ."
Văn Khác: "Được, cảm ơn."
Bàn chuyện chính sự xong, Tạ Nhung đổi giọng điệu thoải mái: "Sao bỗng nhiên lại quan tâm người của giới giải trí thế?"
Văn Khác nói: "Không phải, chỉ là hỏi một chút thôi."
Tạ Nhung định tán gẫu vài câu: "Bây giờ giới giải trí loạn lắm, có mấy người sạch sẽ đâu, đặc biệt là những kẻ có cả tiền lẫn quyền, hiếm ai có thể cưỡng lại cám dỗ đó.

Lấy Khương Dĩ An làm ví dụ đi, một ca sĩ nổi tiếng, quá đáng tiếc, trên mạng bị tế thảm không nỡ nhìn, ồn ào huyên náo như vậy, chỉ sợ đã đắc tội với người ta.

Nhưng cậu ấy thật sự vô tội sao? Cũng chưa chắc, chuyện ngồi tù này cũng không phải là đùa giỡn."
Vẻ mặt Văn Khác xuất hiện chút không kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đáp lại qua loa: "Đừng phỏng đoán."
Giọng nói vừa trầm vừa cứng rắn, Tạ Nhung sửng sốt, giải thích: "Không phải do tôi nhá, là cậu hỏi trước mà."

Trong xe, Khương Dĩ An đã tỉnh, mí mắt chưa mở động đậy vài cái, tứ chi được bọc trong hơi ấm mềm mại, lâu lắm rồi y chưa ngủ ngon như vậy.

Lòng bàn chân truyền đến chấn động nho nhỏ, là âm thanh của động cơ, ý thức quay trở về, y mới nhớ ra mình còn ở trên xe Văn Khác, nghiêng đầu sang trái, vị trí tài xế trống trơn.
Màn hình trên bảng điều khiển hiển thị thời gian là 02:48, Khương Dĩ An kinh ngạc, y đã ngủ được hơn bốn tiếng.
Xuyên qua kính chắn gió, trong tầm nhìn tăm tối, xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Ánh mắt Khương Dĩ An tập trung lại, dùng sức kéo hình bóng Văn Khác ra khỏi màn đêm, anh đang hút thuốc, trước môi lập loè đốm sáng, dáng đứng thẳng tắp với đôi chân dài rắn rỏi, khiến bất kỳ ai cũng phải nhìn lâu thêm một chút.

Văn Khác sớm đã hạ điện thoại xuống để xem ảnh Tạ Nhung gửi tới, có tổng cộng mười hai phương tiện khả nghi, anh không có ý tưởng gì, chỉ là gắng sức tìm được càng nhiều manh mối càng tốt.

Lơ đãng liếc mắt một cái, bắt gặp ánh mắt của Khương Dĩ An, Văn Khác dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía y, mở cửa ghế lái phụ: "Anh tỉnh rồi?"
"Ừ, thật ngại quá, khiến cậu chờ lâu rồi." Khương Dĩ An xin lỗi, hỏi: "Vì sao không đánh thức tôi?"
Văn Khác: "Anh ngủ ngon quá, em không nỡ."
Thấy Văn Khác đang nhìn mình chăm chú, Khương Dĩ An chợt cảm thấy gánh nặng thần tượng, vội vàng lau khóe miệng chỉnh lại tóc, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang quần áo đã hơi xộc xệch trong lúc ngủ.
Trước ngực y phủ một chiếc áo khoác dài, hương cây cỏ nhàn nhạt xộc vào mũi, chạm đến hơi ấm trên người Văn Khác, Khương Dĩ An duỗi tay ôm lấy, giọng nói dịu dàng của Văn Khác vang lên bên tai: "Anh vừa tỉnh ngủ, bên ngoài lạnh lắm."
Chân trước chân sau rảo bước tiến vào đơn nguyên, cả hai không nói gì, sau khi đi qua ba tầng lầu, Văn Khác không ngừng lại mà theo Khương Dĩ An lên tầng bốn.

Dừng chân trước cửa, trả lại áo, Khương Dĩ An móc chìa khoá ra mở cửa, nhường đường cho Văn Khác, đối phương lại nói: "Khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi."
Khương Dĩ An dường như hơi mất mát, bước vào nhà, xoay người phát hiện Văn Khác vẫn chưa đi, y bật đèn, đứng tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi.

Văn Khác mỉm cười trước khi nói, anh đổi cánh tay vắt áo khoác: "Bây giờ em có chuyện muốn xác nhận."
Khương Dĩ An đã sớm đoán trước: "Cậu nói đi."
Văn Khác nói: "Anh còn kiên trì với ý định lúc trước của mình không?"
Khương Dĩ An mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, trốn tránh ánh mắt của Văn Khác.

Tâm tình của y tốt xấu thất thường khó khống chế, có thể phút trước nghĩ thông suốt ngay phút sau lại bị chính mình lật đổ, rơi vào ngõ cụt, trở nên bế tắc, không tìm thấy đường ra, y không tự tin mà hỏi lại: "Nếu vẫn còn thì sao?"
Văn Khác cố tình uốn nắn suy nghĩ ngoan cố thậm chí có thể gọi là tàn nhẫn của mình: "Em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
Khương Dĩ An mở to hai mắt, đồng tử chợt loé lên, khuôn mặt xuất hiện sự khổ sở không kiềm nén được.

Y liếm môi dưới, hấp tấp, lo lắng, không kịp phân tích rõ nguyên nhân, sốt ruột vứt bỏ mọi thái độ khi nãy, giành giật từng giây trả lời: "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Nhận được đáp án vừa lòng, Văn Khác nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi."
Khương Dĩ An lắc đầu: "Không đâu."
Đèn cảm ứng giọng nói vài lần sáng rồi lại tối, Khương Dĩ An ủ rũ khẽ dậm chân tại chỗ, Văn Khác thật sự không có cách nào cưỡng lại sự đáng yêu trong vô thức này của y.

Trước khi rời khỏi, anh hỏi Khương Dĩ An một câu cuối cùng: "Nếu anh bằng lòng, em sẽ là một người bạn có thể tin cậy."
Trở thành bạn bè thì có thể đúng lý hợp tình vì anh mà làm rất nhiều việc, không cần câu nệ, quang minh chính đại tới gần, dùng thân phận mới quan tâm anh, chăm sóc anh, làm bạn với anh, quan trọng nhất là bảo vệ anh.
Khương Dĩ An tâm tình thoải mái, tìm lại niềm vui sau nốt nhạc trầm, khi sắc đen buông xuống màn đêm ngày một thẫm hơn, y nói: "Được, cảm ơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận