Ngói bút thứ bảy chọc rách trang giấy, Khương Dĩ An không chịu nổi nữa, tay trái luồn vào tóc, tay phải vò nhàu nhạc phổ.
Y cảm thấy âm thanh vui đùa của đám trẻ con ngoài cửa quá ồn ào.
Hai mắt y đỏ bừng nhìn song cửa sổ đến ngây người từ giữa trưa đến chạng vạng tối.
Sống trên đời không có niềm vui, ngàn ngày như một quả thực rất gian nan.
Ánh mắt thất thần tập trung lại trên trang giấy, Khương Dĩ An cầm bút chì, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người mơ hồ, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính.
Khi định thần lại, trên nhạc phổ đã xuất hiện hai chữ in đậm: Văn Khác.
Thu hồi suy nghĩ, Khương Dĩ An im lặng tẩy xoá sạch sẽ dấu vết.
Vách tường nhuốm sắc lam thẫm của bóng đêm, y mắc kẹt trong một mảnh tĩnh lặng, hô hấp mỏi mệt.
Khương Dĩ An tự hỏi chính mình đã đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không.
Sau vài giây lơ mơ, y loạng choạng đứng dậy, tuỳ tiện buộc lại mớ tóc rối bù.
Trong thùng giấy bên cạnh tủ lạnh còn sót lại hai hộp mì ăn liền.
Khương Dĩ An vào phòng bếp đun nước, xé bao bì, lắc nhẹ gói gia vị, không cẩn thận làm bắn ra ngoài.
Suy giảm sức tập trung là tác dụng phụ của Risperidone*, Khương Dĩ An hít sâu hai lần, áp chế cơn giận vô danh cuồn cuộn trong lồng ngực.
Y cúi đầu chống tay lên bàn bếp, cơn thèm ăn hoàn toàn biến mất.
Y đặt gói gia vị sang một bên, khi vừa định ném bát mì vào thùng rác thì chuông cửa đột ngột reo vang.
* Risperidone là thuốc được sử dụng cho những bệnh nhân gặp vấn đề rối loạn lưỡng cực, nóng nảy hay xuất hiện hội chứng tâm lý nặng.
Trong chương 14, mình đã edit nhầm tên thuốc và đã sửa lại.
Mong mn thông cảm.
Động tác của Khương Dĩ An hơi chậm chạp, y đặt cốc giấy xuống rồi ra khỏi bếp, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía cửa.
Thấp thỏm đi về phía trước, Khương Dĩ An không dám chờ mong, vì sinh bệnh, y càng ngày càng sợ thất vọng.
Một lát sau, y mới khẽ khàng trượt mở nắp mắt mèo để nhìn người đứng sau cánh cửa.
Khoảnh khắc ấy Khương Dĩ An dường như bị đóng đinh tại chỗ.
Lại qua một lát, giọng Văn Khác cách một tấm gỗ dày nặng truyền tới cực kì rõ ràng: "Không chào đón em à?"
Khương Dĩ An vội vàng mở cửa, khi nhìn thấy Văn Khác y không biết nên giải thích thế nào về sự chậm trễ của mình.
Vì vừa viết tên đối phương trong vô thức, Khương Dĩ An đột nhiên chột dạ, ánh mắt trốn tránh, giơ tay nhéo gáy hai cái, khó xử hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Văn Khác xách túi mua hàng lên, nói thẳng: "Tới nấu cơm cho anh."
Khương Dĩ An sửng sốt, vội đưa tay đón lấy: "Sao thế được, cứ để tôi làm cho."
Văn Khác chống tay lên khung cửa, cong một chân, tránh khỏi động tác của Khương Dĩ An, cười hỏi: "Anh sẽ nấu cơm?"
Khương Dĩ An cúi đầu, hai ngày nay khuôn mặt tươi cười của Văn Khác luôn quanh quẩn trong tâm trí, càng nhìn càng không thể quên được.
Y rầu rĩ đáp lời: "Không hẳn vậy."
Ngoan ngoãn tránh khỏi cửa, Văn Khác bước vào nhà, cởi áo khoác, bên trong là một chiếc sơmi ngắn tay màu đen.
Khương Dĩ An trộm ngắm cơ bắp rắn chắc của anh, hỏi: "Cậu không lạnh sao?"
Văn Khác đi đến phòng tắm, dùng nước lạnh rửa tay: "Không lạnh."
Trên bệ bếp còn hộp mì chưa đậy nắp, Khương Dĩ An đang định vứt đi thì Văn Khác ngăn lại: "Đừng lãng phí, vừa khéo để em làm cho anh món mì xào."
Văn Khác vừa cao lớn lại đẹp trai.
Anh đứng trong bếp cùng Khương Dĩ An khiến nó càng thêm chật chội.
Khương Dĩ An đứng cạnh cửa không tiện nhúng tay vào, nhìn Văn Khác trôi chảy làm nóng nồi, đảo dầu, thái khúc hành gừng, xào tất cả đến khi dậy mùi thơm, rồi lại đặt những lát cá đã chiên cho ngoài giòn trong mềm lên đĩa sứ.
Bếp bên kia đặt nồi nước sôi hầm đầu cá, Văn Khác vặn lửa nhỏ luộc tôm, làm nước sốt.
Làm nóng chảo lần nữa, xào cà rốt thái hạt lựu và bắp cải thái sợi, đổ tiếp mì ăn liền đã chín mềm rồi đảo trên lửa lớn tầm nửa phút, cho nước tương và dấm, rắc hành lá xắt nhỏ, nhỏ dầu mè, sau đó bày ra đĩa.
Khương Dĩ An nhìn chằm chằm đến mê mẩn, không muốn để Văn Khác bận bịu một mình, tủ lạnh còn hai quả ớt xanh và mấy quả trứng gà, y nhìn chảo mì xào của Văn Khác, cậy mạnh nói: "Tôi cũng làm một món."
Văn Khác nhường chỗ cho y: "Anh thích ăn ớt xanh?"
"Tôi không kén ăn." Khương Dĩ An vặn nước rửa rau, hỏi ngược lại, "Cậu thì sao? Trong nhà chỉ còn mấy thứ này, cậu có ăn được trứng gà xào ớt xanh không?"
Văn Khác gật đầu: "Em ăn được."
Bóng đêm ngoài cửa buông xuống cũng là lúc trong nhà ngập tràn hương thơm của cơm mới, cửa kính đọng lại một lớp hơi nước.
Khi nồi canh cá được bưng lên bàn ăn, Khương Dĩ An đã ngồi ngay cạnh đó.
Chờ Văn Khác ngồi xuống, y gấp gáp kẹp lên một miếng cá chiên.
Văn Khác hỏi: "Ăn ngon không?"
Khương Dĩ An xua tay, ý bảo mình không rảnh nói chuyện.
Y gắp liên tục ba, bốn miếng cá nữa, sau đó lại cho nửa đĩa mì xào xuống dạ dày rồi mới nói: "Quá ngon."
Khương Dĩ An dùng tay gạt tóc mái loà xoà rũ xuống lông mi sang một bên, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt sạch sẽ, hai má ửng hồng.
Y múc cho Văn Khác một bát canh cá trước rồi mới đến lượt mình.
Văn Khác nếm món trứng xào ớt xanh trước tiên, y hỏi: "Hương vị thế nào?"
Văn Khác thích thú ăn hết nửa non đĩa, bình luận đúng trọng tâm: "Ngon lắm."
Khương Dĩ An nghiêng đầu cười, tay nghề bản thân thế nào y biết rất rõ.
Y bưng bát uống hai ngụm canh nóng hôi hổi, mùi vị đậm đà tươi mới, ngon mà không ngấy.
Y cụp mắt, dùng đầu đũa gạt mấy cọng hành sang một bên, trong giọng nói chứa chút mất mát mà chính y cũng không phát hiện ra: "Cậu nấu cơm ngon như vậy, chắc hẳn bạn gái cậu rất vui vẻ."
Văn Khác đặt đũa trúc xuống, không nói chuyện.
Sự im lặng nhất thời khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Khương Dĩ An cho rằng lời nói của mình mang theo ý mạo phạm.
Y đang định xin lỗi thì Văn Khác cất lời, phá vỡ sự im lặng: "Em mới học được từ dì, trước đây em không làm."
Khương Dĩ An kinh ngạc: "Vậy tại sao cậu lại đột nhiên muốn học?"
Văn Khác nói: "Vì muốn làm người mình thích vui vẻ."
Khương Dĩ An phát ra lời cảm khái từ tận đáy lòng, "Thật tốt quá".
Y đặt tôm vào đĩa sứ, nghiêm túc lột vỏ, chấm chút nước sốt rồi bỏ vào bát của Văn Khác.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, chẳng bao lâu, Văn Khác thở dài: "Khương Dĩ An."
Khương Dĩ An mơ màng: "Ừ?"
Văn Khác dùng đũa gõ vào miệng bát: "Em không ăn hết nhiều như vậy."
Một đĩa tôm đã rơi toàn bộ vào bát anh, Khương Dĩ An liếm môi theo thói quen, là động tác nhỏ khi y lo âu: "Xin lỗi, tôi không chú ý." Y nâng lên bát lên, "Không ăn hết thì gạt cho tôi một ít."
May mắn là Văn Khác không hỏi nguyên nhân vì sao y thất thần, bốn chữ "Người mình thích" quả thực khiến y suy nghĩ lung tung.
Văn Khác thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn mình vài tuổi, ngũ quan một khi đã lọt vào mắt sẽ rất khó quên, mắt hai mí sâu, lông mày sắc, mũi cao, rãnh môi thẳng, lần đầu tiên tiếp xúc sẽ có cảm giác hơi hung dữ, sau này lại cảm thấy mỗi một góc cạnh đều dịu dàng, nhu hoà.
Người như vậy, Khương Dĩ An khó lòng tưởng tượng nửa kia của cậu ấy sẽ ưu tú đến thế nào.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Văn Khác đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra nhìn, là Đoạn Dương.
Buổi trưa, sau khi tan sở, Đoạn Dương cưỡi xe máy trở lại Mạt Lê, cắm đầu chui vào phòng ngủ, ngủ một mạch đến khi trời đất tối sầm.
Khi tỉnh lại đã là 7 rưỡi tối, đêm nay cậu phải trực ban.
Cậu tắm rửa qua loa, sau đó quyết định thử làm một tiểu tư sản một phen, pha một tách hồng trà bá tước do Văn Khác mang tới.
Đoạn Dương dạo bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm lộng lẫy ấm áp, uống nước trà ấm nóng xuống bụng, khi lơ đãng liếc mắt, chợt nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz GLC giữa một loạt xe trong bãi đỗ trước toà nhà.
Đoạn Dương: "Sếp, em nhìn thấy xe của anh, anh đi đâu rồi?"
Văn Khác nhai rồi nuốt tôm xuống cổ họng, bình tĩnh nói: " Anh đang xử lí vài việc ở gần đây."
Đoạn Dương thở ra một ngụm hơi nóng: "Ồ, vậy anh có về không? Mấy ngày không gặp, em nhớ anh lắm."
Văn Khác tàn nhẫn nói: "Anh không về đâu."
Tức giận cúp điện thoại, Đoạn Dương hướng về phía màn hình mắng một câu "Máu lạnh", WeChat bỗng nhiên nhảy ra một một tin nhắn mới, là lì xì chúc Tết của Văn Khác, 888.88 tệ*, kèm lời nhắn: Trực ban vất vả rồi.
* 888.88 tệ: gần 3 triệu VNĐ.
Ép xuống khóe miệng đang giương cao, Đoạn Dương vui vẻ nhận lì xì, lần sau đến Global uống rượu với sếp, nhất định không thể để anh ấy trả tiền được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...