Đêm giao thừa, Cảnh Nam đón đợt tuyết rơi lần thứ tư của mùa đông.
Lúc tan tầm, khi đi ngang qua phòng trực ban, Văn Khác thấy Đoạn Dương quấn một chiếc áo khoác dày, tay ôm bình nước ấm đang nhàm chán xem TV, trên bàn trải đầy những bản ghi chép.
Đêm nay cậu ấy trực ban, trong căng tin chỉ mở một ô cửa, đầu bếp bên trong đang làm vằn thắn.
Văn Khác muốn đến trung tâm thương mại để chọn hai món quà chúc Tết cho Nghiêm Minh và Lan Cẩn, tiện đường anh sẽ ghé vào siêu thị mua cho Đoạn Dương một chút "hương vị Tết".
Sau khi dừng xe, Văn Khác bước vào "Trung tâm thương mại Hằng Viễn", mua một chiếc trâm cài áo bằng đá opal trắng* ở khu trang sức, lên quầy Burberry trên tầng hai chọn một chiếc khăn quàng cổ kẻ ô dành cho nam giới.
Trong siêu thị đông đúc, Văn Khác xác định rõ mục tiêu, anh đi thẳng đến khu đồ ăn chín, lấy bánh ngọt và hai túi đầy các món kho đóng gói*, nhanh chóng thanh toán tiền rồi lái xe quay về đội.
* Đá Opal (ngọc mắt mèo):
* Các món kho đóng gói: Các món chân gà, đầu vịt, ngó sen,...!kho (hầm) với nhiều gia vị rồi đem đóng gói.
Raw là: 卤味, mình không biết bên mình gọi là gì nên đành gọi theo cách chế biến của nó.
Đoạn Dương nhận đồ ăn ngon, ra sức hít hà: "Sếp, anh đưa than ngày tuyết làm em rất cảm động nhưng anh nuôi heo sao? Nhiều thế này làm sao em ăn hết."
Văn Khác gõ cốc một phát vào đầu cậu: "Thế thì chúc 'năm nào cũng dư dả' đi."
Chiếc Mercedes-Benz băng qua con đường tuyết bằng phẳng trắng xóa, đi xuyên qua một tòa nhà cũ kỹ, những con chim sẻ trên cột điện đậu thành hàng, tủ kính nhà hàng đối diện với tầng một tòa nhà số 8, từng luồng khí nóng cuồn cuộn tuôn ra ngoài cửa sổ, tỏa mùi thơm hấp dẫn của cơm gạo.
Văn Khác dậm chân để rơi bớt tuyết trên giày rồi nhấn chuông cửa.
Nghiêm Minh đón anh vào nhà, Lan Cẩn bưng một đĩa tôm cháy tỏi từ phóng bếp đi tới, được Văn Khác nhẹ nhàng ôm lấy: "Chú, thím, Tết nguyên đán vui vẻ ạ."
"Mau để thím nhìn xem nào." Lan Cẩn kiễng chân phủi rơi những bông tuyết trên đầu Văn Khác, "Chao ôi, cháu lại cao lên à, nhìn dáng người này xem, Tiểu Khác nhà chúng ta đúng là càng ngày càng đẹp trai."
Văn Khác đưa quà biếu, cong khóe môi: "Cháu không đẹp bằng chú Nghiêm đâu."
"Đừng phóng đại." Lan Cẩn liếc mắt trộm nhìn Nghiêm Minh đang đeo kính đọc báo, "Lát nữa chú của cháu lại hứng lên uống nhiều rượu lắm." Bà lau tay lên tạp dề, "Hai người nói chuyện đi, thím còn nấu cơm, hai mươi phút sau ăn tối nhé."
Văn Khác cởi áo khoác ngồi lên sopha, ở ngôi nhà này anh thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Nghiêm Minh không có con, trong lòng Văn Khác ông gần giống như một người cha.
Nghiêm Minh gấp tờ báo để sang một bên, cầm điều khiển chuyển sang kênh CCTV, trên màn hình tràn ngập sự tưng bừng náo nhiệt, ông quay đầu hỏi: "Tết năm nay cháu định làm gì?"
Văn Khác nói: "Tụ tập với bạn bè ạ."
Nghiêm Minh hỏi: "Không đến Văn gia sao?"
Văn Khác lắc đầu: "Họ không hy vọng cháu xuất hiện đâu."
Trà trong chén sứ trắng đã nguội, Văn Khác đun một ấm nước mới, cho một nhúm Đại Hồng Bào vào chén, đổ nước đầu tiên đi để lọc bớt vị ngọt gắt, đến nước thứ hai hương vị sẽ ngọt dịu hơn.
Anh nâng chén đến trước mặt Nghiêm Minh, giống như con trai hiếu kính cha mình, Nghiêm Minh nhấp một ngụm rồi thở dài nói: "Nói thế nào thì anh trai cùng cha khác mẹ vẫn là máu mủ tình thâm.
Cháu chỉ còn người thân duy nhất này, ngày lễ ngày tết qua lại hỏi thăm vẫn là điều nên làm."
Quan điểm của Lan Cẩn và Nghiêm Minh hoàn toàn bất đồng.
Bà đặt đĩa cá lăng hấp* ở giữa bàn, oán giận nói: "Trước khi cha của Văn Khác qua đời đã lập di chúc muốn Văn Khác tiếp quản tất cả tài sản của mình, nhưng kết quả thì sao, hai mẹ con Văn Trạch lập tức cắt phần sản nghiệp ở "Bắc Sơn" cho Văn Khác, cách nội thành xa như vậy, gần như ở ngoại ô, đây không phải là đuổi người khác ra khỏi thành phố sao? Nếu không phải Văn Khác tốt bụng, từ bỏ quyền thừa kế, liệu sẽ đến lượt thằng nhãi Văn Trạch đó làm tổng giám đốc của "Tập đoàn Minh Dung" à? Tại sao Văn Khác phải vội vàng chạy đến Văn gia chứ."
* Raw: 蒸江团鱼.
Mình nhìn hình đoán chữ nên mạn phép đoán là cá lăng.
Nghiêm Minh che miệng, nhỏ giọng nói với Văn Khác: "Bà ấy sắp lải nhải rồi đấy."
Quả nhiên Lan Cẩn bắt đầu đổi đề tài: "Tiểu Khác, hai ngày trước thím xem tin tức thấy Văn Trạch đã kết hôn lần hai rồi, con cũng đẹp trai tuấn tú không kém gì nó, sao đến giờ vẫn còn độc thân vậy.
Nào, đến đây thím cho con xem mấy bức ảnh, xem con có vừa mắt ai không?"
Văn Khác lúng túng, anh có chút không theo kịp mạch suy nghĩ xoay như chong chóng của Lan Cẩn.
Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn vuông, Lan Cẩn đặt xấp ảnh ở một góc bàn cách xa Văn Khác: "Hai tám tuổi, già đầu rồi, công việc của cảnh sát giao thông cũng không quá bận.
Tốt biết bao khi hẹn hò sau giờ làm việc, về đến nhà là có giường ấm đệm êm."
Nghiêm Minh uống một ngụm rượu, sửa lại: "Cảnh sát giao thông rất bận."
Lan Cẩn nhéo tay ông: "Ông nói gì hả."
Văn Khác nhai một miếng bánh nếp* giòn tan, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, anh rất hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt trong phòng, tùy ý trả lời, tiếp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ của đôi vợ chồng già.
Anh từ chối lòng tốt của Lan Cẩn, nói rằng anh chưa có kế hoạch lập gia đình.
Cơm nước xong, Lan Cẩn cho những đồ ăn gần như chưa động đũa vào hộp rồi đặt vào túi cho Văn Khác, dặn dò: "Rau xanh không được để qua đêm, tôm cá ăn không hết nhớ cất vào tủ lạnh."
Văn Khác không thể nào từ chối tiền lì xì của hai người lớn tuổi.
Sau khi cảm ơn chú thím, anh mang theo cặp lồng rời khỏi tòa nhà cũ, lái xe không mục đích trên những con đường vắng vẻ.
Đêm tối, tầm nhìn bị bao vây bởi lớp sương mù dày đặc, đèn xe rọi sáng lớp tuyết, những vì sao lấp lánh trên khoảng không vô tận.
Văn Khác hạ cửa xe xuống, tay cầm điếu thuốc gác lên mép cửa, từng sợi khói chầm chậm bốc lên.
Khi tới gần khu chung cư Mạt Lê, anh mới nhận ra, bản thân vốn dĩ không phải lang thang không mục đích mà sâu trong tâm khảm đã có phương hướng từ sớm rồi.
Phòng 403 bật đèn, Khương Dĩ An ngồi bó gối trên sopha nhìn ra ngoài cửa sổ, sân chung cư phủ kín sắc đỏ rực rỡ, dưới ánh đèn của ngàn vạn gia đình là vui cười, là náo nhiệt.
Trên bàn trà đặt một cốc nước cùng vài viên thuốc, bên cạnh là những khuông nhạc trên mấy trang giấy ố vàng.
Khương Dĩ An nhìn về phía trước, giữa đôi mày lộ vẻ suy tư, những nếp gấp trên cánh tay tạo thành từ tư thế ngồi của y chẳng mảy may đổi khác, khuôn mặt y dần trở nên lạnh lùng.
Trong lúc y đang ngơ ngác thì điện thoại reo vang.
Hồi chuông thứ nhất tự động chấm dứt, đến lần thứ hai Khương Dĩ An mới vươn tay cầm lấy ống nghe, âm thanh buồn bực phát ra từ xoang mũi: "Ai vậy?"
Ở phía đối diện là tiếng guitar bass phối với tiếng trống ầm ầm rung trời, giọng của Lâm Dã phát ra trong không gian ấy chẳng khác nào ruồi muỗi: "Là em."
Khương Dĩ An im lặng, cụp mắt nhìm chằm chằm xuống đất trầm mặc hồi lâu, bỗng âm thanh của một chiếc guitar điện đầy từ tính lọt vào lỗ tai y.
Giai điệu cực kì quen thuộc, là Lâm Dã, một chuỗi tiết tấu nhanh hòa cùng các hợp âm kèm theo tiếng trống dồn dập, trong ống nghe truyền đến làn hơi run rẩy, sau đó là cơn cuồng loạn phá vỡ gông cùm.
Lâm Dã đang khôi phục lại một buổi buổi diễn của Mage vào ba năm trước.
Trước buổi diễn, Khương Dĩ An đã từng nói sau cánh gà, "Rock & roll là phát tiết, cũng là cứu rỗi", cậu muốn làm Khương Dĩ An nhớ lại câu nói này.
Bài hát kết thúc, Lâm Dã kẹp điện thoại di động vào cổ, thở hổn hển nói: "Ban nhạc Thảo Mãng đang tổ chức tiệc ở Global, bao trọn gói, không có người ngoài, bọn họ muốn gặp anh, anh có tới không?"
Đầu dây còn lại rơi vào tĩnh lặng, trong và ngoài ống nghe là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Cuối cùng, Khương Dĩ An nói: "Anh không đi được."
Câu trả lời nằm trong dự đoán, hô hấp của Lâm Dã khẽ ngưng lại, một giây trước khi ngắt điện thoại, cậu khàn giọng nói: "Dĩ An, em vĩnh viễn chờ anh."
Bóng tối lan tràn, Khương Dĩ An vô cùng thất vọng về bản thân.
Trầm cảm hai năm, tinh thần gánh chịu những đả kích nặng nề, trạng thái u sầu dẫn đến quán tính tự ti, khiến cho hết thảy dũng cảm và gan dạ không còn sót lại chút gì.
Y trường kì mắc kẹt trong khói mù đau đớn chật vật, không thoát ra được, càng giãy dụa càng thống khổ, y không muốn cố gắng nữa.
Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang đêm tối, trong khoảnh khắc Khương Dĩ An còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng điều y không ngờ tới là sự hoang mang, lo sợ vốn có không nhét đầy lồng ngực như trước, mà trong đó có một khe hở mờ nhạt vắt ngang xua tan đi sương mù.
Y chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cố đè ép nội tâm đang xao động mãnh liệt, đứng dậy bước qua từng viên gạch lát nền, đi về phía cửa.
Không biết vì sao, từ khi Văn Khác xuất hiện, đối với người ngoài Khương Dĩ An đột nhiên sinh ra một chút chờ mong..