Từ khi gả cho Đới Quân, Diêu Diêu chưa từng nếm qua mùi vị bấp bênh. Anh yêu cô, bảo vệ cô, giống như anh đã hứa hẹn, muốn cho cô toàn bộ, ngay cả mẹ chồng nghiêm khắc đối mặt với chị dâu cũng chưa từng đen mặt với cô một lần. Cô biết mình rơi vào trong hũ mật ngọt rồi, ngoại trừ có một nỗi đau riêng là không thể sinh con, còn lại đều hoàn mĩ vô cùng.
Sinh con, đây… đây là mục tiêu cô liều mạng rất lâu.
Lúc này, Đới Quân từ phòng tắm đi ra, nửa dưới quấn một cái khăn tắm, trong tay còn cầm một cái khăn lông đang lau tóc, giọt nước từ lồng ngực của anh chảy xuống, có luồng gợi cảm trí mạng.
Diêu Diêu mặc váy màu đen ngồi ở bên bàn trang điểm, cô sớm đã tắm xong, bây giờ đang dưỡng da.
Đới Quân từ phía sau cô đi qua, ánh mắt nhìn đến phần lưng trắng nõn của cô, hiển nhiên là sững sờ.
“Ông xã?” Diêu Diêu duỗi tay vung vung ở trước gương, chú ý tới anh thất thần.
Cổ họng Đới Quân nghẹn lại, anh một tay xách cô lên, “Sao lại mặc thành như thế này…”
Diêu Diêu xấu hổ nâng mặt: “Có đẹp không?”
“Đẹp.”
Hiển nhiên là Diêu Diêu rất hài lòng, cô nhún người nhảy lên trên người anh, hai chân quấn quanh eo của anh, hai tay ôm cổ anh, đầu cô đụng vào đầu anh hỏi: “Vậy anh có muốn cởi nó ra không, tự mình cởi…”
Đáy mắt Đới Quân tối sầm lại, con ngươi sâu thẳm.
Hai anh em nhà họ Đới, nếu để mọi người chọn một người không thể chọc vào, phần lớn đều chọn Đới Quân. Bởi vì chọn Đới Hiến cùng lắm thì bị đánh cho một trận không thể xuống giường, nhưng chọc Đới Quân, khẩu phật tâm xà!
Đới Quân duỗi tay đỡ mông của bà xã, nhẹ nhàng bóp một cái, cô phát ra một tiếng giọng mũi dễ nghe.
“Vì quyến rũ anh lên giường, thủ đoạn của em thật sự là nhiều vô kể.” Anh cảm thán.
Vành tai Diêu Diêu ửng đỏ, cô lại không thể tự mình sinh con, không mượn sức của anh, làm sao cô có thể có thai được!
“Không phải anh rất muốn đi phòng tắm sao… Hôm nay đi phòng tắm cũng được…” Cô ôm cổ anh, cằm đặt ở trên vai anh, thấp giọng nói.
Bụng dưới Đới Quân căng cứng, rõ ràng có loại cảm giác không nhịn được. Nhưng anh không muốn để Diêu Diêu thành công, hoặc là nói, anh không thích cô vì mục đích sinh con mà quyến rũ anh lên giường.
Nếu như nói ban đầu biết Diêu Diêu không thể sinh con thì anh còn có chút thất vọng, nhưng bây giờ hoàn toàn là vui mừng. Vừa nghĩ tới có một đứa bé chặn ở giữa bọn họ, sẽ nghĩ mọi cách chia hết sự chú ý của cô đối với anh, anh hoàn toàn không thể chịu đựng.
Khóe miệng Đới Quân giương lên, ôm cô đi tới phòng tắm.
Diêu Diêu ở trong lòng làm động tác “Yeah”, vô cùng vui vẻ đi theo anh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm ẩm ướt, bầu không khí nóng ẩm còn chưa tan hết, có loại cảm giác mông lung mơ hồ không thiết thực. Đới Quân thả cô vào trong bồn tắm còn chưa thoát nước, nhìn cả người cô ướt đẫm, đường cong lộ ra.
“Đây là nước tắm vừa nãy của em…” Diêu Diêu lau mặt, đột nhiên nhớ tới.
Đới Quân khẽ cười một tiếng, tháo khăn tắm quấn bên hông xuống, đi nhanh bước vào trong, đưa tay đỡ lấy eo của cô, thâp giọng nói bên tai cô: “Phải không? Vậy anh càng không ngại.”
“Ừm…” Cổ họng cô phát ra tiếng ngâm nga du dương, cả người mềm nhũn bị anh ấn ở nơi đó.
Nửa tiếng sau.
Diêu Diêu sắc mặt đỏ bừng, cả người mệt mỏi, vô cùng tức giận lườm người đang tắm rửa.
Anh lại ở giây phút cuối cùng thì rút…rút… ra ngoài…
Thất bại trong gang tấc là cảm nhận như thế nào! Chính là cảm nhận hiện tại của cô!
“A!” Cô đập mạnh vào nước trong bồn tắm, trút ra bất mãn.
Đới Quân tắm xong, đưa tay xách cô qua đây, xoa sữa tắm rồi tắm cho cô, sau đó ôm cô về giường.
“Đới Quân!” Diêu Diêu phẫn nộ gào to.
“Ừ?” Anh thờ ơ đáp lại một tiếng, đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp kín.
Một luồng cảm giác ấm ức từ cổ họng chảy ngược về trong ngực, Diêu Diêu hầm hừ xoay lưng về phía anh, kéo xa khoảng cách với anh.
Đới Quân cầm điều khiển từ xa ở đầu giường tắt đèn đi, sau đó nằm xuống.
Một phút, hai phút… mười phút trôi qua, anh còn không tới dỗ cô…
Sau đó, cô tự ôm cơn tức của mình đi vào giấc ngủ, tỉnh lại thì bên người trống trơn, anh đi làm rồi.
Diêu Diêu đứng ở trước gương, kéo cổ áo xuống, nhìn vết đỏ lốm đốm trên người mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả thực là làm không công!
Cứ như vậy, chỉ cần cô chủ động dụ dỗ Đới Quân thì đến thời khắc mấu chốt anh nhất định sẽ bắn ra ngoài, nếu như ngày nào đó anh cao hứng mà cô không muốn phối hợp thì anh sẽ ngoan ngoãn rải hạt giống vào trong mảnh đất của cô, luôn làm trái ý cô.
Diêu Diêu tuyệt vọng rồi, loại chuyện này, trừ mình ra thì cô hoàn toàn không có cách nào nói với người khác.
Mãi đến khi cô bắt đầu đi làm lại, gia nhập vào hàng ngũ sáng chín giờ làm chiều năm giờ về, cuộc chiến giằng co của cô và Đới Quân mới dần dần dừng lại, cuộc sống hình như ngoài việc đấu tranh với anh thì còn có niềm vui khác.
Diêu Diêu là một cô nàng xinh đẹp, cô đi tới chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, cô có giáo dục biết lễ phép, giỏi quan sát lòng người, cho nên cô hòa nhập rất nhanh vào nhóm phiên dịch nho nhỏ, hòa mình cùng mọi người.
Chỉ là cô cũng có phiền não, có người không tin cô đã kết hôn, đang hăng hái theo đuổi cô.
Đới Quân nuôi cô rất tốt, giống như một đóa hoa tươi mềm mại vừa nở rộ, xinh đẹp ướt át, không hiểu việc đời, khuôn mặt của cô rất non nớt, nếu như chui vào trong một tốp sinh viên, phỏng chừng người còn em gái khóa dưới.
Trong lúc cô xoắn xuýt làm sao để người khác tin mình đã kết hôn, thậm chí còn muốn vụng trộm lất ra giấy chứng nhận kết hôn, đột nhiên, tin đồn này truyền đến tai Đới Quân.
Anh nhìn như ôn hòa, thực ra rất cố chấp, anh thích rất ít thứ, nhưng một khi anh thích, bất luận người nào đều không thể tranh giành. Ví dụ như anh thích chiếc xe đạp đầu tiên, ví dụ như anh thích chơi tennis nhất, ví dụ như Diêu Diêu của anh…
Lúc còn rất nhỏ, thanh mai trúc mã, cô ngồi ở trước cửa xem bé trai đá bóng, mồ hôi đầm đìa, vui vẻ tức giận, cô cảm thấy rất thú vị, cô muốn tham gia.
Đới Quân nhướng mày, kín đáo đưa cho cô rất nhiều búp bê xinh đẹp, để cô ngồi ở một bên chơi đùa, không cho phép cô đá bóng cùng bọn họ. Diêu Diêu là một cô bé đơn thuần, cô cho rằng Đới Quân không muốn chơi cùng bé gái, cho nên bài xích cô ở bên ngoài. Cô hiểu rồi, sau đó mỗi lần những người khác chơi đùa thì cô ôm búp bê ở một bên tự chơi một mình.
Mãi đến khi ba mẹ gặp phải tai họa bất ngờ, cô rời khỏi đại viện kia, rời khỏi bạn quen thuộc. Cô bắt đầu học trưởng thành, học cách từ bỏ và làm bạn với mọi người, cô rất thành công, có rất nhiều rất nhiều bạn.
Sau đó có một ngày Đới Quân xuất hiện, anh cưới cô về nhà, sau đó qua không bao lâu, cô lại phát hiện mình không có bạn bè có thể chơi cùng.
Đinh Tam Tam nói cho cô biết, đây là ham mu.ốn khống chế. Diêu Diêu đột nhiên tỉnh ngộ.
Lúc này, cô đứng ở trước mặt Đới Quân, khuôn mặt đỏ rưc gào lên: “Không có! Không có! Em không có bất cứ quan hệ gì với anh ta!”
Đới Quân yên lặng nhìn cô, nhìn cô bị tức giận đến giậm chân, nhìn cô nhảy lên nhảy xuống.
Diêu Diêu tức giận muốn sập cửa mà đi, đương nhiên, không thành công, cô bị Đới Quân vứt lên giường.
Ngày đó, cô bị Đới Quân đè xuống làm một đêm, hôm sau không có cách nào đi làm.
Diêu Diêu hỏi Đinh Tam Tam: “Anh Hiến cũng như thế ạ?”
Đinh Tam Tam nói cho cô biết: “Cũng cỡ đó.”
Diêu Diêu hiểu rồi, đàn ông của nhà họ Đới, có ham mu.ốn khống chế biế.n thái.
Hôm sau nữa, cô chạy đi làm, người trong công ty đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, hình như cô có chỗ nào không đúng. Diêu Diêu quan sát cho tới trưa mới phát hiện, người đàn ông theo đuổi cô, không thấy nữa.
Cô giậm chân tức giận, chạy đến tầng văn phòng giám đốc, nhưng thư kí nữ không biết cô, không để cô đi vào.
“Cô bảo anh ấy cút ra đây! Cút ra đây!” Diêu Diêu giận dữ gào to.
Thư kí nữ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Cô là nhân viên của công ty? Cô làm như vậy không sợ bị đuổi việc à?”
Diêu Diêu đỏ mặt, ngồi ở một bên không lên tiếng.
Thư kí nữ nhìn cô không làm ồn nữa, cũng quay về vị trí làm việc của mình, nghiêm túc xử lí công việc.
“Phu nhân, sao cô lại tới đây?” Cửa phòng làm việc mở ra, trợ lí đặc biệt của Đới Quân từ bên trong đi ra, nhìn Diêu Diêu ngồi chờ ở một bên, có chút giật mình.
Ánh mắt Diêu Diêu sáng lên, lúc nhìn thấy cậu ta mở hé cửa, cô thuận theo đó chui vào.
“Ơ!” Thư kí nữ ở phía sau tức giận bật ra.
Trợ lí đặc biệt nói: “Lần sau cô ấy lại tới, không được ngăn cản.”
“Tại sao?” Thư kí nữ không hiểu.
“Bởi vì đối với người ở bên trong, cô ấy lúc nào cũng được hoan nghênh.” Trợ lí đặc biệt nháy mắt mỉm cười, bí hiểm rời đi.
Diêu Diêu tiến vào phòng làm việc, đứng ở trước mặt Đới Quân, nhìn anh bình tĩnh xử lí công việc, giống như không có cô ở đây.
Diêu Diêu cắn răng, xông lên ném tài liệu của anh xuống.
Sau khi anh bị quấy rầy, cau mày, bình tĩnh nhìn cô.
Diêu Diêu trợn tròn mắt, cô cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì.
“Tìm anh có chuyện gì?” Anh mở miệng hỏi.
Diêu Diêu mới nhớ tới dự tính ban đầu của bản thân, vội vàng hỏi: “Tại sao anh phải đuổi việc anh ta, anh ta đã làm sai cái gì sao?”
“Tác phong bất chính, công ty không cần người như vậy.”
“Nhưng…”
“Dụ dỗ phụ nữ có chồng, dụng tâm không đơn thuần.”
Diêu Diêu gãi đầu, cô nói: “Có thể là em không giải thích rõ cho anh ta, cái này em cũng có lỗi…”
Đới Quân lạnh mặt: “Em có lỗi gì?”
“Nếu như em sớm đem giấy chứng nhận kết hôn cho anh ta xem thì anh ta đã tin rồi.”
Đới Quân nhếch miệng, duỗi tay: “Em qua đây.”
“Làm gì?”
“Em qua đây.”
“À.”
Diêu Diêu ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh, nói: “Sau này anh không nên làm thế nữa, như thế rất… không phân biệt công và tư.”
“Anh không dám bảo đảm.”
“Này!” Diêu Diêu đưa tay bóp mặt anh, “Rốt cuộc anh khó chịu đến mức nào, em là vợ anh, anh làm như thế chung quy là không tin em!”
“Anh tin em, nhưng không tin kẻ khác.” Anh hừ một tiếng, rất là kiêu ngạo.
Diêu Diêu thua anh rồi, cô nâng mặt của anh, nói: “Em cực khổ muốn sinh con cho anh như vậy, anh cho là vì cái gì?”
Trong lòng anh run lên: “Vì sao?”
“Đồ ngu!” Diêu Diêu hét to bên tai anh, “Đương nhiên là em rất yêu anh, muốn một bé con thuộc về chúng ta!”
“À? Thế hả, em không nói rõ anh còn tưởng em bị mẹ anh tẩy não.” Đới Quân nở nụ cười, giống như mây đen bị xua tan, bầu trơi quang đãng trở lại.
“Em thích anh mua búp bê cho em, giống như người anh hùng.” Diêu Diêu cười tủm tỉm nói.
Đới Quân có chút nghi hoặc: “Lẽ nào em không ghét anh sao, từ trước đến nay anh đều không cho em tham gia chơi cùng bọn anh.”
“Anh thích em không?” Diêu Diêu vùi đầu trong ngực anh, cọ cọ ngực anh, “Em cũng quen rồi.”
“Em biết?”
Diêu Diêu gật đầu: “Anh dùng loại ánh mắt muốn ăn em nhìn em chằm chằm, em đương nhiên là biết.”
Nếu như lúc nhỏ vẫn mơ mơ hồ hồ, vậy sau đó hoàn toàn tỉnh táo và hiểu ra.
“Em yêu, hóa ra em đều biết…” Đới Quân thở dài một tiếng, ôm chặt cô, giống như muốn ghim cô vào trong máu thịt của mình.
Khóe miệng Diêu Diêu cong lên, cô chưa nói cho anh biết, cô cũng thích thiếu niên ngoài lạnh trong nóng ấy, anh cau mày đi tới trước mặt cô, bày ra một đống búp bê, kỳ cục lại đáng yêu, khiến cô sau khi rời đi rất lâu cũng không quên được.
Ừm, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho anh biết, anh nhất định sẽ kiêu căng.
Lời tác giả: còn muốn thấy hai người họ không?
Phiên ngoại sẽ không viết quá nhiều, tổng cộng hai mươi nghìn chữ thì kìm lại, hy vọng mọi người có thể hưởng thụ mùi vị ngọt ngào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...