Edit: Dương
Chiều hôm đó, Đới Hiến được chuyển đến phòng bệnh bình thường, đến buổi tối thì tỉnh lại.
“Đừng động, đừng động!” Tôn Cẩn đè Đới Hiến xuống, mũi vừa xót vừa tê, nhìn ánh mắt của bà có đau lòng có trách cứ, càng nhiều hơn là sợ hãi. May mà con trai bà chống chọi được, nếu không lúc này đã sớm qua cầu Nại Hà.
Đới Hiến hơi sốt ruột, mặc dù bây giờ anh còn hơi mờ mịt, nhưng sau khi nghe giọng của mẹ mình, đôi môi mấp máy, cố gắng nói gì đó.
“Biết con lo lắng cho Tam Tam, con yên tâm, mẹ và mọi người không nói chuyện con bị thương cho con bé biết.” Tôn Cẩn khom lưng nhìn Đới Hiến, nước mắt tí tách rơi xuống trên tay của anh, thẩm thấu qua quần áo bệnh nhân, trực tiếp thiêu cháy da tay của anh.
Vẻ mặt Đới Hiến thả lỏng, anh nhắm mắt lại, chau mày.
“Nếu như con hổ thẹn với con bé thì mau chóng dưỡng thương cho tốt, con gái con vẫn chờ con là người ôm đầu tiên đấy.”
Vành mắt Đới Hiến nóng lên, mờ hồ có nước mắt tràn ra.
“Dưỡng thương cho tốt, còn lại giao cho mẹ, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Tam Tam.”
“Vâng.” Anh cố gắng phát ra một tiếng từ cổ họng.
Đới Hiến tỉnh lại, áp lực của mọi người cũng không lớn nữa, ít nhất lúc lừa gạt Đinh Tam Tam thì cảm giác có tội không mãnh liệt như trước.
Đinh Tam Tam đúng giờ làm việc và nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ đi vườn hoa tản bộ, hít thở không khí mới mẻ.
“Tam Tam?” Tiểu Chung xách trà chiều đến thăm cô, thấy trong phòng bệnh không có người nên xuống dưới tầng tìm, đang thấy Đinh Tam Tam đứng ở vườn hoa nhìn chằm chằm vào tòa nội trú khoa ngoại đối diện, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Trong lòng Tiểu Chung căng thẳng, chạy chậm qua: “Tam Tam, sao lại chạy xuống đây? Cậu nhìn gì thế?”
Đinh Tam Tam quay đầu, cười hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần sao? Cậu không ở nhà với Tiểu Bảo à?”
Tiểu Chung chớp chớp mắt, Tam Tam trước mặt, trong đôi mắt hình như có một tầng hơi nước. Đáy lòng Tiểu Chung hơi hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại, hình như lại không có, tất cả đều là ảo giác của mình.
“Tống Diệp dẫn thằng bé đi công viên chơi rồi, tớ đến chơi với cậu. Mặc dù lập xuân [1] rồi nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh, chúng ta về thôi.” Tiểu Chung tiến lên, ôm bả vai của cô.
[1] Lập xuân: là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Lập xuân được tính theo dương lịch hiện đại và nó thông thường rơi vào ngày 4 hoặc 5 tháng 2 dương lịch tùy theo từng năm.
“Ừm.” Đinh Tam Tam gật đầu.
Tiểu Chung thở phào nhẹ nhõm, cười nói với cô mình mang đồ ăn ngon gì đến.
Tối hôm đó, Đinh Tam Tam đi nhà vệ sinh liên tục, ban đầu cô cho là mình ăn phải đồ ăn không sạch gì đó nên khó chịu, sau đó càng lúc càng thấy đau thì cô mới giật mình, đây không phải đau dạ dày, đây là tử c.ung co rút!
“Anh hai…” Cô đi tới trước giường của Đinh Nhất Trạch, duỗi tay đẩy anh ta.
Đinh Nhất Trạch có vẻ ngủ rất say, Đinh Tam Tam khẽ đẩy một cái anh ta cũng không thức dậy.
“Anh hai, hình như em sắp sinh rồi.” Đinh Tam Tam dùng tay vỗ vỗ mặt của anh ta, đánh thức anh ta.
“Sao thế? Sao thế?” Đinh Nhất Trạch hốt hoảng tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt em gái nhăn lại.
“Em sắp sinh rồi.” Đinh Tam Tam nói, bình tĩnh ấn chuông báo ở đầu giường.
Cơn buồn ngủ của Đinh Nhất Trạch lập tức bay sạch, anh ta ngồi dậy trong nháy mắt, luống cuống đi giày, “Giày của anh đâu? Sao anh chỉ có một chiếc giày?”
Anh ta còn gấp hơn Đinh Tam Tam, trong lúc hoảng loạn không tìm được giày của mình, anh ta dứt khoát mặc kệ, chân trần chạy đi bật đèn, lúc này bác sĩ cũng tiến vào.
Bác sĩ khá chuyên nghiệp, kiểm tra cho Đinh Tam Tam, phát hiện tử cu.ng của cô co rút nhiều lần, quả thực là dấu hiệu sắp sinh.
“Tử c.ung còn chưa mở được một ngón tay, bây giờ để anh cậu dìu cậu ra hành lang đi lại một lát, đừng dừng lại.” Bác sĩ nói.
“Được được được…” Đinh Nhất Trạch gật đầu giống như gà con mổ thóc.
“Đừng đi xa, đi loanh quanh ở hành lang là được.” Bác sĩ dặn dò.
“Được, tôi biết rồi.” Đinh Nhất Trạch đỡ Đinh Tam Tam, đi ra ngoài cửa.
“Đừng sốt ruột, anh đi giày vào đi.” Đinh Tam Tam nói.
Mọi người nhìn qua, Đinh Nhất Trạch chân trần đi trên sàn nhà, định như thế này đi ra ngoài.
“À, à, anh đi ngay!” Anh ta khom lưng quỳ xuống sàn nhà tìm giày, chui xuống dưới giường bệnh tìm thấy chiếc giày còn lại, sau đó nhanh chóng đi vào.
“Đừng căng thẳng, còn một lúc nữa mới sinh.” Bác sĩ cười nói.
Đinh Nhất Trạch nuốt nước bọt, nhìn về phía em gái.
“Em vẫn tốt, anh đừng luống cuống.” Đinh Tam Tam vừa chịu đựng đau đớn khi tử c.ung co rút, vừa cố gắng an ủi Đinh Nhất Trạch.
Đinh Nhất Trạch đỡ Đinh Tam Tam đi ra cửa, hành lang yên tĩnh lại rộng lớn, hai anh em xoay một vòng lại một vòng, chờ tử c.ung mở ra.
“Đến đây, để anh lau mồ hôi cho.” Đinh Nhất Trạch cầm khăn tay, lau mồ hôi cho em gái.
Sau gáy Đinh Tam Tam đầy mồ hôi, nhưng cũng không kêu đau một tiếng, cứ như vậy chống đỡ.
“Nếu đau thì nói ra, anh giúp em.” Đinh Nhất Trạch nắm chặt bả vai của cô, đau lòng nói.
“Không đau, em vẫn ổn.” Đinh Tam Tam mỉm cười, sắc mặt tái nhợt.
Đinh Nhất Trạch: “Có cần gọi điện thoại cho ba mẹ không?”
“Không cần đâu, ba mẹ đến cũng phải đợi, hơn nửa đêm rồi, đừng để họ bị cảm lạnh.”
“Vậy chỗ mẹ chồng em, không nói một tiếng sao?”
Đinh Tam Tam nói: “Chờ em vào phòng sinh thì gọi điện cho bà ấy, bây giờ đỡ em đi thêm hai vòng.”
“Được.”
Từ bốn giờ sáng đến đầu bình minh, tử cung của Đinh Tam Tam khó khăn mở rộng được năm ngón tay, nhìn cô thực sự đi không nổi, cuối cùng bác sĩ đồng ý để cô vào phòng sinh.
“Sẽ đau đấy, cậu có chuẩn bị tâm lý chưa?” Bác sĩ Từ tiến vào, cười hỏi Đinh Tam Tam.
Tóc Đinh Tam Tam ướt đẫm mồ hôi, dính ở trên trán, sức lực giống như bị cạn kiệt, cô nói: “Tiểu Từ, cậu có thể đi căng tin mua cho tớ bát cháo không, tớ thật sự không chịu nổi nữa.”
“Người nhà cậu đâu?” Bác sĩ Từ hơi giật mình, để phụ nữ mang thai đói bụng, người nhà làm cái gì không biết?
“Chồng tớ…” Đinh Tam Tam lắc đầu, nghĩ đến gì đó, cô nói, “Anh hai tớ cũng là người mới, không biết những thứ này, anh ấy còn căng thẳng hơn tớ…”
Bác sĩ Từ thở dài, bảo y tá nhỏ xuống dưới tầng mua cháo, cô ấy nói: “Tớ thấy cậu quá bướng bỉnh, phụ nữ mang thai có quyền tùy ý làm bậy, nhưng cậu cứ khăng khăng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ cho bọn họ.”
Đinh Tam Tam nhắm mắt: “Bây giờ tớ vừa đau vừa đói, cậu đừng phê bình tớ…”
“Được rồi, bây giờ cậu lớn nhất, bọn tớ đều giữ yên lặng, được chưa?”
“Ừm.”
Lần đầu tiên, phòng sinh yên tĩnh như thế, phụ nữ mang thai muốn ăn cháo, bác sĩ liền đợi cô, các y tá cũng yên tĩnh dọn dẹp đồ đạc, ngay cả nói thầm đều không có.
Đinh Nhất Trạch ở bên ngoài gọi điện thoại, lần lượt thông báo cho ba mẹ và ba mẹ chồng của Đinh Tam Tam. Sau khi bọn họ biết Đinh Tam Tam đã vào phòng sinh, trong đầu đều mắng anh ta một trận, sau đó mới vội vàng chạy tới bệnh viện.
Đinh Tam Tam ăn một bát cháo to, nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc có sức lại.
“Đến đi.” Cô chống người dậy, cười yếu ớt.
Bác sĩ Từ lườm cô, nói: “Đến hay không là tớ quyết định, cậu nằm thêm một lát, tớ tiêm cho cậu một mũi, có thể khiến cậu sinh nhanh một chút.”
Ý cười trên khóe miệng của Đinh Tam Tam cứng lại, có dự cảm không tốt.
Bác sĩ Từ tiêm xong, đợi khoảng vài phút, tử cung của Đinh Tam Tam co rút mạnh hơn ban nãy, cũng càng đau hơn.
“Đau không?” Tiểu Từ hỏi cô.
Đinh Tam Tam gật đầu.
“Nếu như ban nãy là cấp một, vậy bây giờ là cấp mấy?” Bác sĩ Từ giống như đang làm phỏng vấn.
“Cấp mười.” Đinh Tam Tam nghiến răng.
“Được, bây giờ đến đi.” Bác sĩ Từ đi găng tay vào, mỉm cười.
Đinh Tam Tam: “…”
Bên ngoài phòng sinh, người phải đi làm người không đi làm người đã về hưu, toàn bộ đều chờ ở hành lang, mọi người vừa phấn chấn vừa căng thẳng, giống như lập tức có tấm vé số trúng thưởng mệnh giá lớn rơi trên đầu mình, nhưng lại sợ giữa đường sẽ có sơ xuất gì đó.
Ngay cả thủ trưởng vẫn luôn bận rộn cũng chờ ở cửa, thoạt nhìn còn căng thẳng hơn lúc hai anh em Đới Hiến Đới Quân ra đời.
“Không sao không sao, Tam Tam là bác sĩ, nhất định không có chuyện gì.” Tôn Cẩn an ủi mọi người.
Mọi người gật đầu, hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa thêm, làm bác sĩ cùng sinh con có liên hệ chắc chắn gì chứ? Nên đau thì cứ đau, nên làm gì thì cứ làm đó.
Trong phòng sinh, hai y tá đều muốn tặng cho Đinh Tam Tam phần thưởng “Người mẹ anh hùng”, từ đầu đến cuối cô không hề kêu một tiếng thảm thiết nào, ngoại trừ hừ hừ, không nghe được trong cổ họng cô phát ra bất kỳ âm thanh gì.
“Bác sĩ Đinh thật lợi hại.”
“Đúng vậy, phương diện này cũng lợi hại như vậy.”
Đinh Tam Tam lẩm nhẩm trong lòng: tên khốn kiếp Đới Hiến.
“Tiểu Đinh, cậu được đấy, sức chịu đựng không tệ.” Ngay cả bác sĩ Từ cũng khâm phục.
Đinh Tam Tam lẩm nhẩm trong lòng: tên khốn kiếp Đới Hiến.
“Lại nữa, dùng sức!”
Đinh Tam Tam nhắm mắt, hai tay túm ra giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong lòng điên cuồng hét lên: tên khốn kiếp Đới Hiến!!!
Một tiếng sau, một em bé sơ sinh máu me nhầy nhụa trượt ra khỏi tử c.ung, rốt cuộc đau đớn của Đinh Tam Tam tuyên bố dừng lại.
“Này, nhìn con gái của cậu đi.” Bác sĩ Từ ôm một em bé nhiều nếp nhăn, chuyển tới chỗ Đinh Tam Tam.
“Đưa cho tôi cái kéo.” Đinh Tam Tam duỗi tay.
Y tá đưa kéo cho cô, tay Đinh Tam Tam run rẩy cầm lấy, sau đó ổn định cắt một cái, cắt đứt đoạn “ràng buộc” của hai mẹ con.
“Tiểu Từ, máu cuống rốn [2] nhất định phải bảo quản tốt giúp tớ.” Đinh Tam Tam nói.
[2] Máu cuống rốn: là máu được lấy từ cuống rốn và nhau thai sau khi sinh con và cắt rốn. Máu cuống rốn cung cấp dồi dào tế bào gốc tạo máu và các tế bào gốc tạo máu này được ứng dụng trong hỗ trợ, điều trị nhiều bệnh lí khác nhau đồng thời khả năng ứng dụng của tế bào gốc tạo máu được lấy từ máu cuống rốn tương tự như tế bào gốc tạo máu được lấy từ trong tủy xương và máu ngoại vi.
“Tớ biết rồi.” Bác sĩ Từ gật đầu, đưa em bé cho y tá, để các cô ấy xử trí.
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Bác sĩ Từ khom lưng, lau mồ hôi cho cô.
Khóe mắt Đinh Tam Tam có nước mắt trong suốt, cô nói: “Bây giờ tớ rất muốn gặp một người.”
“Tên khốn kiếp kia?” Bác sĩ Từ trêu ghẹo nói.
“Vừa rồi tớ gọi ra tiếng?”
“Đúng thế, một tiếng sau cùng, mọi người đều nghe thấy.” Bác sĩ Từ cười, hai y tá cũng lặng lẽ xoay người, khóe miệng cong lên.
Đinh Tam Tam nhướng mày, cô nói: “Đúng, chính là anh ấy.”
“Ngủ một giấc thật ngon, chuyện sau này để sau này nói, bây giờ cậu rất yếu, biết không?”
“Tớ biết rồi.” Đinh Tam Tam nhắm mắt, em bé bọc chăn nhỏ được đặt bên người cô, cô và em bé đồng thời được đẩy ra ngoài phòng sinh.
Cô vừa cảm giác mình đã ngủ rất lâu, trong giấc mơ cô giống như nằm trên bông vải, nhẹ tênh, một cơn lại một cơn gió thổi tới, giống như sóng biển đẩy cô lên, cô giống như ngủ trong nôi, thoải mái đến mức không muốn tỉnh.
Cô nghe được xung quanh có người đang thảo luận về bé con trượt ra từ trong bụng cô, nói bé con xinh xắn, đôi mắt to giống mẹ, mũi cao giống mẹ. Có người ôm bé con lên, bọn họ nói chuyện với nhau, hình như đang dùng từ ngữ tuyệt vời nhất để khen bé con.
Nếu không phải chính mắt thấy được dáng vẻ của bé con, nghe xong những lời này, phỏng chừng cô thật sự sẽ cho rằng mình sinh ra tiểu tiên đồng bên cạnh Quan Âm.
Dần dần, thanh âm nhỏ lại, sau đó phòng bệnh trở lại yên tĩnh.
Đinh Tam Tam mở mắt ra, phòng bệnh yên tĩnh, rèm cửa kéo cẩn thận, bên ngoài trời đã tối.
Bên cạnh có một tiếng hít thở nho nhỏ, rất yếu rất nhẹ, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của bé con.
“Này…” Đinh Tam Tam nghiêng đầu, nhìn con gái ngủ ở bên người cô, “Chúng ta đi tìm ba, được không?”
Bụng của bé con phồng lên xẹp xuống, hình như ngủ rất ngon. (bụng phồng lên xẹp xuống: là miêu tả hít ra thở vào)
Đinh Tam Tam xuống giường, đi hai bước, sau khi phát hiện không có vấn đề gì liền ôm bé con từ trên giường dậy. Đây là lần đầu tiên cô ôm bé con, mềm nhũn, giống như một khối marshmallow [3].
[3] Marshmallow: là một loại kẹo dạng dẻo như cao su với thành phần chính là đường, nước và gelatin, phẩm màu, một số còn có trứng (albumin) và các phụ gia khác.
“Con thật nhỏ.” Cô sát lại gần nhìn một cái, muốn từ trên người bé con tìm được bóng dáng của cô và Đới Hiến. Thế nhưng bé con thực sự nhỏ đến đáng thương, cô không nhìn ra bất kỳ chỗ nào khác với những em bé sơ sinh khác.
“Đi thôi, đi tìm ba con.” Đinh Tam Tam ôm con gái ra khỏi phòng bệnh, đi đến tòa nội trú khoa ngoại.
Đới Hiến bên này vẫn luôn là Đới Quân chăm sóc anh, lúc chiều nay Đới Quân bị Diêu Diêu kéo đi dạo trung tâm thương mại, bảo là muốn mua quần áo cho cháu gái nhỏ mới sinh, cho nên không ở phòng bệnh.
Đinh Tam Tam đứng ở cửa, đưa tay khẽ đẩy cửa ra, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của thuốc nước rơi xuống trong ống nhỏ giọt.
Mặc dù Đới Hiến khôi phục ý thức, nhưng không thể xuống giường không thể cử động lung tung, chỉ có thể nằm ngủ. Đới Quân nói cho anh biết, con gái của anh ra đời lúc bảy giờ sáng hôm nay, là một bé gái cực kỳ xinh xắn. Đới Hiến nhất thời xúc động, suýt nữa thì ống tiêm tuột ra ngoài, Đới Quân bị dọa sợ liên tục ấn chuông cấp cứu, chỉ sợ anh kích động muốn đi gặp mẹ con Đinh Tam Tam.
Lúc này Đới Hiến không hề muốn ngủ, anh vừa xúc động vừa tự trách, vừa nghĩ tới lúc cô gian nan nhất anh không ở bên cạnh cô, anh liền muốn tự mình kết liễu mình. Nhưng vừa nghĩ tới con gái mới sinh, mềm mại, một sinh mạng nhỏ đang chờ anh, anh lại không nỡ chết.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, anh lập tức mở mắt, nghe tiếng bước chân thì anh biết đây không phải Đới Quân.
“Anh tỉnh rồi?” Đinh Tam Tam ôm một bọc nhỏ đi vào, cười nhìn anh.
Đới Hiến trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh đừng động, em và con đi qua.” Đinh Tam Tam nói.
“Tam Tam…” Giọng nói của anh khàn đục, giống như vỡ giọng, khó nghe muốn chết.
Đinh Tam Tam ôm con gái ngồi ở bên giường anh, hơi nghiêng người, để khuôn mặt con gái đối diện với anh: “Anh nhìn này, bé con ra đời rồi, dáng dấp có xinh không?”
Vành mắt Đới Hiến ướt đẫm, suýt nữa không nhìn rõ con gái của anh dáng dấp ra sao.
“Này, hôm nay em còn không khóc, anh khóc mà không biết ngượng à?” Đinh Tam Tam cười nhạo Đới Hiến, khóe mắt có nước mắt chảy xuống.
“Xinh lắm, bé con xinh xắn giống em.” Đới Hiến nghẹn ngào nói.
“Phải không? Em còn không nhìn ra bé con giống ai.” Đinh Tam Tam cười, trên gương mặt trắng sáng của cô có hai vệt nước mắt nhàn nhạt.
“Tam Tam, anh xin lỗi…”
“Đừng nói những lời này, anh xin lỗi em cũng không phải một hai lần, em quen rồi.” Đinh Tam Tam lắc đầu, đặt con gái ở bên gối anh.
“Em đừng đặt con ở đây!” Đới Hiến gần như muốn thét chói tai, hiếm khi hoảng sợ như vậy.
“A, anh không thích bé con sao?” Đinh Tam Tam đầu óc mơ hồ.
“Không phải, không phải, ở đây nhiều đồ thế này, đụng vào bé con thì sao?” Đới Hiến chảy mồ hôi lạnh.
“Nhưng em ôm mệt rồi, tay mỏi lắm.” Đinh Tam Tam bĩu môi.
“Em gọi điện cho mẹ, tùy tiện gọi cho ai cũng được, để bọn họ tới giúp em.” Đới Hiến đầu đầy mồ hôi, sốt ruột nói ra.
Đinh Tam Tam mím môi cười tủm tỉm: “Anh cũng có lúc sợ như thế này à, em còn tưởng anh là kim cương chứ.”
“Vợ à, sổ sách sau này chúng ta tính sau được không?” Đới Hiến cười nịnh bợ.
“Không được.” Đinh Tam Tam chuyển con gái đến bên cạnh Đới Hiến, để hai cha con dựa thật sát vào nhau.
Đới Hiến không dám thở mạnh, chỉ sợ dọa đến bé con nho nhỏ này.
“Đừng lo lắng, trong lòng em nắm chắc.” Đinh Tam Tam trêu anh xong, rốt cuộc nói thật.
Đới Hiến quan sát con gái nhỏ ở khoảng cách gần, lông mi của bé con rất dài, giống như búp bê, mũi cao thẳng, hơi giống anh, miệng nho nhỏ, có lúc còn chép miệng một cái, giống như cảm nhận được dư vị gì đó.
“Đôi mắt của con nhất định giống em.” Đới Hiến nói.
“Tại sao?” Đinh Tam Tam chống đầu, nhìn hai cha con.
“Bởi vì những điểm khác đều giống anh.” Đới Hiến nhếch miệng, nói rất không khách sáo.
Đinh Tam Tam cười nhạo một tiếng, nói: “Nói vớ vẩn.”
“Thật mà, đôi mắt của em đẹp nhất, đôi mắt của bé con nhất định sẽ giống em.” Anh ngẩng đầu, thu lại ý cười, vô cùng chắc chắn nói.
Đinh Tam Tam hơi sững sờ, mỉm cười, như gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
“Sau này có thêm bé con, em sợ không?” Đới Hiến hỏi cô. Đây là chỗ lo lắng nhất của Đinh Tam Tam trước đó, anh đang hưởng thụ làm ba đồng thời phải quan tâm tới cảm nhận của cô.
Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nói: “Bé con nhỏ như vậy, đặt xuống chỗ nào cũng chỉ chiếm chưa đến một mét vuông, nên sẽ không quá can thiệp đến cuộc sống của chúng ta, hơn nữa…” Đinh Tam Tam quan sát “sinh vật mới” từ đầu đến chân, “Bé con đáng yêu như vậy, nên không khủng bố gì cả.”
Đới Hiến nghe xong, nhắc nhở cô: “Em phải đối xử tốt với bé con mới được.”
Đinh Tam Tam nhướng mày: “Em đối xử không tốt với ai?”
“Ý của anh là em phải đối xử tốt với bé con giống như đối xử với anh.”
Đinh Tam Tam dừng lại, Đới Hiến lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô lắc đầu: “Em không làm được.”
“Tam Tam, em…”
“Sau này bé con sẽ tìm được người yêu nó giống như em yêu anh, tình yêu độc nhất vô nhị như thế này sẽ do người đó trao cho nó.” Đinh Tam Tam đưa tay ngăn lời Đới Hiến muốn nói, cô nói, “Tình yêu em trao cho anh không giống với bất kỳ ai, bao gồm cả bé con này.”
Cô sẽ yêu thương bé con, nuôi nấng bé con, dạy dỗ bé con, bồi dưỡng bé con, dạy bé con làm sao để làm một người độc lập có chí tiến thủ, dạy bé con nhận thức thế giới này không cần có dã tâm quá lớn đi thay đổi nó, chỉ cần bé con học sao để bản thân vui vẻ là được.
Cô sẽ vừa là bạn vừa là cô giáo của bé con, cùng nhau trưởng thành, nhìn bé con lớn lên, cùng già đi với ba của bé con.
Giây phút cô tự tay cắt bỏ cuống rốn thì đã cắt bỏ “ràng buộc” giữa hai người, mặc dù bé gái nhỏ này còn không dài bằng cánh tay của Đới Hiến, nhưng bé con đã là một cá thể độc lập.
Đới Hiến giơ tay lên, Đinh Tam Tam đi tới.
“Em khom lưng xuống.” Anh nói.
Đinh Tam Tam cười hôn lên môi anh: “Là thế này phải không?”
Khóe miệng Đới Hiến vểnh lên: “Đương nhiên là phải.”
Anh rất vui khi cô có thể nói ra như vậy, giống như vừa trong dự liệu lại ngoài dự liệu.
Anh nghiêng đầu nhìn bé gái đang ngủ say, không nhịn được liền nghĩ đến: Bé con à, xin lỗi con, mẹ con đối với ba có quyền chiếm hữu tuyệt đối, cho dù con cũng không chia cắt được ba mẹ. Nhưng… con đừng sợ, con nhìn ánh mắt mẹ con nhìn con đi, chỉ cần mở mắt ra thì con có thể thấy được trong đó tràn đầy tình yêu.
Trong phòng bệnh, một nhà ba người rốt cuộc thực hiện được cuộc gặp mặt mang tính lịch sử.
Mà trong phòng bệnh bên kia, người cậu nhỏ mới nhậm chức vô cùng sợ hãi, anh ta phát hiện em gái và cháu gái ngoại đều không thấy!
“Mẹ, mẹ nói Tam Tam có thể trầm cảm sau sinh [4] rồi ôm cháu gái ngoại của con đi làm chuyện ngu ngốc không!” Đinh Nhất Trạch hét thảm một tiếng, tự trách mình xuống dưới ăn cơm liền làm mất hai người thân.
[4] Trầm cảm sau sinh: là một dạng của bệnh trầm cảm ảnh hưởng chủ yếu đến phụ nữ và một số ít nam giới sau khi đứa con sinh ra.
“Không, không thể nào?” Mẹ Đinh nói lắp bắp.
“Không phải mẹ nói Tam Tam vẫn luôn không muốn có con sao? Cái này hoàn toàn có khả năng!” Đinh Nhất Trạch tiếp tục bắn tiếng đe dọa.
“Vậy còn ngốc ra đấy làm gì, mau đi gọi điện thoại, gọi mọi người đến tìm người!”
Khoa phụ sản, gà bay cho sủa, người qua lại nhìn cả gia đình này đều không hiểu gì cả, sản phụ và em bé đồng thời biến mất? Lẽ nào bây giờ bọn buôn người đều bắt cả mẹ lẫn con sao! Nguy to rồi, mau đi xem người nhà mình thế nào!
Khoa phụ sản trước nay yên tĩnh, trong chốc lát liền huyên náo.
— HOÀN CHÍNH VĂN —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...