Edit: Dương
Không chỉ Đinh Tam Tam khăng khăng muốn ra tòa, ngay cả bệnh viện vốn sợ kiện cáo cũng đứng ra, bày tỏ kiên quyết phải kháng cáo [1] đến cùng, chi phí kiện tụng bệnh viện bỏ ra.
[1] Kháng cáo: là hành vi tố tụng sau khi xử sơ thẩm, nếu đương sự không đồng ý với phán quyết của tòa sơ thẩm thì có quyền chống án.
Không chỉ như vậy, Đinh Tam Tam còn tìm bạn bè của Tiểu Chung, người bạn kia vốn rất nổi tiếng trong giới phóng viên, với danh hiệu dám nói dám viết, Đinh Tam Tam vừa tìm đến cô ấy, cô ấy không nói hai lời liền bắt đầu điều tra, hôm sau liền đăng lên một bản tin dài, rất nhiều weibo đại hào [2] về tin tức xã hội đều chia sẻ lại.
[2] Weibo đại hào: giống như tài khoản/fanpage chính chủ bên Facebook.
Đổ dầu vào lửa, tên Lý Cường tham tiền kia liền chìm trong biển nước bọt mênh mông của quần chúng nhân dân.
Nhưng bây giờ hắn ta có lẽ còn chưa biết, dù sao hắn ta đã bị bắt giam ở cục cảnh sát rồi.
Làm xong những chuyện này, Đinh Tam Tam ngồi ở bên giường của Trầm Túy, một luồng cảm xúc thê lương từ lòng bàn chân xông lên.
Anh ta coi trọng nghề nghiệp của mình bao nhiêu, không ai hiểu rõ hơn cô.
“Em khóc cái gì?” Trầm Túy ngủ trưa tỉnh lại liền thấy cô cúi đầu đang rơi nước mắt.
Đinh Tam Tam lau mặt, nói: “Anh muốn ăn gì? Tôi đi mua cho anh.”
“Anh không đói, mới ăn trưa xong.” Trầm Túy cười nói.
Đinh Tam Tam nhìn anh ta có vẻ không để ý liền nói: “Nếu như anh muốn khóc thì khóc đi, tôi tuyệt đối sẽ không cười anh.”
Trầm Túy cau mày: “Tại sao phải khóc? Anh cứu được em, chẳng lẽ không phải nên vui sao?”
“Anh đã cứu tôi, người vui là tôi, nhưng người bị thương là anh…” Đinh Tam Tam ngây ngốc nói.
Trầm Túy cười khẽ, đuôi mắt nhếch lên, anh ta nói: “Ăn miếng trả miếng, ân oán của hai chúng ta, xóa bỏ nhé.”
Đừng thấy anh ta nói thoải mái, trong mắt anh ta có thấp thỏm và căng thẳng, giả vờ không để ý nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thực ra khóe mắt vẫn luôn chú ý phản ứng của Đinh Tam Tam.
Cô lắc đầu, nói: “Làm sao có thể xóa bỏ, anh đã cứu được tôi và con của tôi, chuyện trước kia còn tính cái gì nữa?”
Anh hít sâu vào, sau khi nghe xong mới thở ra.
“Đừng nói như vậy, trải qua chuyện này, trái lại anh thấy vừa lòng rồi.” Anh ta khẽ mỉm cười.
Trong đầu Đinh Tam Tam hơi loạn, cô không hiểu.
Trước kia cô cảm thấy Trầm Túy là mẫu người điềm tĩnh tốt đẹp, tiêu sái, chuyên nghiệp, chín chắn, sau đó anh ta làm ra chuyện ăn cắp thành quả công việc của cô, cô bắt đầu định nghĩa lại anh ta — một người không có lợi thì không dậy sớm [3].
Bây giờ, Đinh Tam Tam hoàn toàn không hiểu anh ta nữa rồi.
[3] Không có lợi thì không dậy sớm: nếu như dậy sớm không có lợi ích gì thì ai sẽ dậy sớm? Trong rất nhiều tình huống, dậy sớm là vất vả, đặc biệt vào thời tiết lạnh, từ trong chăn ấm đi ra, đi tới một thế giới lạnh như băng, nếu như không có thứ gì khiến người ta có động lực, cũng là không tình nguyện làm cho lắm.
“Tam Tam, anh nói anh còn thích em, em tin không?” Hai tay anh ta đan xen ở trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào Đinh Tam Tam.
Đinh Tam Tam hơi suy tư, gật đầu, “Tin.”
Trầm Túy bật cười: “Đáp án này trái lại anh không nghĩ tới.”
Đinh Tam Tam nói: “Bản thân tôi ưu tú chỗ nào tôi biết rõ, anh không bỏ được tôi cũng rất bình thường.”
Trầm Túy: “…”
Đinh Tam Tam mỉm cười, nói: “Nói đùa thôi, xoa dịu không khí.”
Thành quả luận văn năm đó coi như là bọn họ cùng nhau nghiên cứu ra, chỉ có điều Trầm Túy coi Đinh Tam Tam là trợ giúp trên cương vị bạn gái của anh ta, mà Đinh Tam Tam thì là thật sự cảm thấy hứng thú với đề tài đó.
Sau đó không biết anh ta bị chập ở giây thần kinh nào, cầm thành quả của cô trước tiên tìm tòa soạn đăng tải, hiển nhiên được cho là người nghiên cứu đầu tiên.
Đinh Tam Tam đau lòng rời đi, mặc dù anh ta danh lợi song thu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Sau này anh ta mới hiểu được, loại tâm tình này của anh gọi là “tìm kiếm sự chú ý”.
Đinh Tam Tam làm nghiên cứu kia hơn nửa năm, anh ta không giống bạn trai của cô, càng giống như phụ tá của cô.
Anh ta tức giận, lại có thể bị một vật chết cướp đoạt sự chú ý, nhất thời không cam lòng, đã làm ra quyết định ân hận cả đời.
Mặc dù ân hận, nhưng danh lợi phía sau là trước đó anh ta không nghĩ đến, anh ta càng leo càng cao, cô cũng càng đi càng xa.
“Vậy sau này anh định thế nào?” Đinh Tam Tam hỏi.
Trầm Túy nói: “Anh có thể trở lại Đại học Columbia giảng dạy, em đừng quên, anh vẫn treo hàm Phó giáo sư đấy.”
“Không cầm được dao phẫu thuật, anh không cảm thấy uất ức sao?” Đinh Tam Tam nhìn anh ta, giống như muốn nhìn thấu anh ta.
Trầm Túy nói: “Xem như là anh trả lại cho em đi.
Anh bị danh lợi ràng buộc quá lâu, lần này vừa vặn giải thoát ra, sau này làm một giảng viên chuyên tâm học hành cũng rất tốt.”
Đinh Tam Tam cúi đầu, nói: “Anh nói trả lại cho tôi, nhưng tôi cũng không muốn dùng loại phương thức này.”
Trầm Túy sững sờ, “Em muốn như thế nào?”
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh còn thiếu tôi một câu rất quan trọng.” Đinh Tam Tam ngẩng đầu, khóe miệng cong cong.
“Tam Tam!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn đi vào.
“Em không sao chứ?” Anh nhanh chóng quan sát cơ thể của Đinh Tam Tam, chỉ sợ tìm được chút vết thương trên người cô.
“Sao anh lại tới đây?” Đinh Tam Tam đứng lên, nhìn khuôn mặt Đới Hiến hốt hoảng, an ủi anh, “Em không sao, không có chuyện gì cả.”
Đới Hiến nắm tay cô, nói: “Không có chuyện gì thì tốt, dọa anh sợ muốn chết.”
Đinh Tam Tam quay đầu lại giới thiệu với Trầm Túy: “Đây là chồng tôi, Đới Hiến.”
“Đới tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Đinh Tam Tam nói với Đới Hiến: “Đây là Trầm Túy, mặc dù trước đó em rất ghét anh ta, nhưng hôm qua anh ta đã cứu em.”
“Bác sĩ Trầm, cảm ơn cậu.” Đới Hiến rất thành khẩn đi tới, đưa tay trái ra.
Trầm Túy dùng tay trái không bị thương bắt tay với Đới Hiến, anh ta nói: “Nên làm vậy, cho dù tôi không phải bạn trai cũ của Tam Tam, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào ở trong tình huống đó cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Đinh Tam Tam đầu đầy vạch đen, ai bảo anh ta tán gẫu chuyện bạn trai cũ này?
“Chúng tôi đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Đinh Tam Tam nói.
“Tam Tam.”
Trầm Túy ở phía sau gọi hai người lại, Đinh Tam Tam quay đầu nhìn anh ta.”
“Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi.” Trong đôi mắt đẹp của Trầm Túy tràn đầy thành khẩn và áy náy.
Đinh Tam Tam nhướng mày, nở nụ cười: “Tôi chấp nhận.”
Điều cô muốn, từ đầu tới cuối đều là câu xin lỗi thành khẩn của anh ta, mà không phải bất cứ phương thức bồi thường nào khác.
Trầm Túy là một tia sáng trong tuổi thanh xuân của cô, cô không muốn tia sáng đó bị chôn vùi, cũng không muốn cảm thấy mình mắt mù đã nhìn nhầm người.
Cô đã trưởng thành rồi, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, người lòng dạ bao dung dù sao vẫn may mắn hơn người trong lòng có ý xấu, từ trước đến nay cô vẫn giữ vững ý nghĩ này.
Đinh Tam Tam đã được phê nghỉ thai sản, chính thức bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc đi tới bãi đỗ xe, Đinh Tam Tam hỏi người bên cạnh: “Anh ở bên ngoài nghe lén bao lâu rồi?”
“Nghe lén cái gì?” Đới Hiến giả vờ không hiểu.
“Sớm không vào muộn không vào, lại cố ý khi đó tiến vào.
Anh nói đi, anh cho rằng em muốn anh ta nói gì?”
Đới Hiến: “Bà xã, có muốn về nhà uống canh gà không, anh cảm thấy em cần bồi bổ.”
“Trả lời vấn đề của em trước đã.”
“Canh gà phục linh [4] ngon hay là canh gà nhân sâm đương quy ngon?”
[4] Phục linh: là một vị thuốc đông y.
“Này!”
“Đều làm được không? Em có thể uống hai loại khẩu vị, hẳn là rất tốt.”
Đinh Tam Tam dừng bước, dở khóc dở cười: “Đới Hiến, anh bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ấu trĩ như thế!”
Đới Hiến cũng dừng bước lại, anh quay đầu nhìn Đinh Tam Tam, nói: “Anh chỉ có mình em, anh không dám đánh cược.”
Đinh Tam Tam chớp chớp mắt, ở dưới ánh mắt âm u thâm trầm của anh, cô duỗi tay: “Anh đi nhanh quá, phải dắt em theo.”
Đới Hiến duỗi tay dắt cô, hai người lên xe, anh dè dặt quan sát ánh mắt của cô.
“Không phải anh không tin em, chỉ là anh không thích kiểu lời như anh thích em nói ra từ trong miệng bất kỳ người đàn ông nào khác.” Đây là giải thích của anh.
“Ừm, về nhà đi.” Đinh Tam Tam gật đầu.
Đới Hiến càng thêm thấp thỏm, “Thật sự không giận?”
Đinh Tam Tam nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tức giận với bình giấm chua như anh thì em đã sớm khiến mình tức chết rồi.
Đi thôi, hai ngày nay em mệt lắm rồi.”
“Được, chúng ta về nhà!” Anh thở phào nhẹ nhõm, kéo tấm thảm đắp lên người cô.
Khóe miệng Đinh Tam Tam lặng lẽ nhếch lên, giống như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.
…
Trầm Túy dưỡng tốt vết thương chuẩn bị về Mỹ, vụ án làm bị thương một thời gian ngắn cũng không xử xong được, dù sao có luật sư đại diện, anh ta có ở đây hay không cũng không sao cả, dù sao khiến tên Lý Cường đó bồi thường cạn vốn gốc là được.
Đồng nghiệp ở bệnh viện mở một bữa tiệc chia tay, bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, vui mừng, tiễn anh ta rời đi.
Ngày đi hôm đó, Đinh Tam Tam đến sân bay.
“Lần kế tiếp gặp mặt, hy vọng anh danh dự trở về, vinh quy bái tổ.” Đinh Tam Tam cười nói.
Trầm Túy gật đầu: “Nhất định, dựa vào bản lĩnh thật sự của bản thân.”
“Có câu có lẽ tôi đã quên nói.” Đinh Tam Tam nói.
“Nói cái gì?” Trầm Túy chờ mong hỏi.
Đinh Tam Tam mỉm cười: “Không phải mấy câu như luyến tiếc anh yêu thích anh, yên tâm.”
“À.”
Đinh Tam Tam vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói nghiêm túc: “Mặc dù anh là dựa vào phương thức bất chính mới gia nhập vào giới học thuật, nhưng thành tựu sau đó là tự anh ghép lại, không liên quan gì đến thành quả nghiên cứu của tôi, cho nên anh không cần cảm thấy mình không xứng với thanh danh hiện tại.
Anh vẫn luôn là một bác sĩ giỏi, mặc dù tôi không thích anh làm bạn trai tôi, nhưng tôi rất thưởng thức tư cách bác sĩ của anh.”
“Tam Tam…” Trầm Túy để va li xuống, “Em nói như vậy trái lại anh có chút ghét người đàn ông kia, nếu như không phải anh ta, có lẽ em sẽ thưởng thức anh lâu hơn một chút.”
Đinh Tam Tam toát mồ hôi, cô xua tay: “Sẽ không, đây đã là thiện ý lớn nhất của tôi rồi.”
Trầm Túy bật cười, rất thích cô như vậy.
“Đến nào, nói tạm biệt với bạn cũ đi.” Anh ta mở rộng hai tay, dáng vẻ muốn ôm cô.
Không biết Đới Hiến từ chỗ nào xông tới, anh thay Tam Tam tiến lên ôm Trầm Túy một cái, sau đó vỗ vỗ bả vai của anh ta, nói: “Người anh em, tạm biệt.” Không có chuyện gì đừng về nước nữa, quá phiền lòng.
Nhìn thấy Trầm Túy kinh ngạc, Đinh Tam Tam cười ra tiếng.
Bị Đới Hiến chen vào, nỗi buồn khi chia xa lập tức quét sạch, giáo sư Trầm không cam lòng kéo va li rời đi, ở trong lòng căm giận dựng thẳng ngón tay giữa với Đới Hiến.
Đới Hiến ôm Đinh Tam Tam đi về, trong lòng còn sợ hãi: “May mà anh lao ra ngoài, nếu không tên khốn kia đã ôm được em rồi.”
“Tên khốn kia trong miệng anh trước đó không lâu mới cứu vợ và con anh đấy.” Đinh Tam Tam ngước mắt nhìn anh, quá ăn cháo đá bát rồi.
“Đấy là không có anh ở đó, nếu như anh ở đó thì đến lượt hắn ta hiến ân tình sao?!”
Cho nên… đây mới là chỗ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng sao.
Trong nháy mắt cô gặp phải nguy hiểm, người ở bên cạnh cô bảo vệ cô lại không phải anh.
Thảo nào địch ý với Trầm Túy lớn như vậy, tuy nói là bạn trai cũ của Đinh Tam Tam, nhưng với tư cách người đàn ông đã hợp pháp “sở hữu” Đinh Tam Tam, anh vốn nên rộng lượng một chút.
Xem ra, chuyện này đã trở thành một cái gai trong lòng anh rồi.
Lại qua một tuần, Đới Hiến từ bộ đội trở về.
Buổi tối sau khi lên giường, Đinh Tam Tam bưng một cái hộp cho anh, “Anh mở ra xem đi.”
Đới Hiến mừng rỡ: “Là quà sao?”
“Ừm.”
Đới Hiến mở hộp ra, một tờ giấy khen màu đỏ chót nằm ở bên trong, anh lấy ra, thấy rõ ràng hàng chữ ở phía trên.
“Giải người chồng tốt nhất?” Đới Hiến nhướng mày nhìn cô.
Đinh Tam Tam cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, còn hơn kiểu tiết mục nghìn cân treo sợi tóc đứng ra cứu giúp, hàng ngày anh có thể làm từng li từng tí đến mức này, đối với em mà nói là chuyện càng quý báu.”
Nhìn chữ viết nghiêm túc của cô trên giấy khen, Đới Hiến đỡ trán: “Vợ à, phương thức an ủi của em thật sự là…” Rất độc đáo.
Đinh Tam Tam mỉm cười, nằm ở bên người anh.
Không phải an ủi, là lời thật lòng, còn hơn sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân trong lúc nguy nan, cô càng thích anh bảo vệ từng li từng tí không ngừng như thế này.
Có cứu hay không là chuyện trong tích tắc, là một ý nghĩ, mà ở cuộc sống hàng ngày rườm rà bảo vệ cô khắp chốn quý trọng cô, lúc này mới càng cần bản lĩnh.
Đới Hiến cầm giấy khen, khóc không ra nước mắt, đây không phải dỗ trẻ con sao?
Đinh Tam Tam an tâm ngủ ở bên cạnh anh, cảm thấy cách của Tiểu Chung thật sự dùng tốt, không thấy anh đều kích động đến mức không nói ra lời sao?
Xem ra, cho dù là vợ chồng tâm ý tương thông, không nói rõ ràng cũng dễ dẫn tới hiểu lầm.
Lời tác giả: đây là một sự hiểu lầm tươi đẹp…
Vốn là quyết định 25 vạn chữ sẽ kết thúc, kết quả phanh xe không ăn, chạy thẳng tới 30 vạn chữ… rất ưu thương.
Tôi đếm số phiên ngoại: một PN của Đới Kha, một PN của Đới Hiến và Đinh Tam Tam gặp nhau, một PN công sở play của Diêu Diêu và Đới Quân
Hết rồi chứ? có muốn bổ sung không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...