Edit: Dương
***
Sự xuất hiện của Đới Hiến khiến cho căn nhà trọ tạm thời của Đinh Tam Tam có thêm chút hương vị của gia đình, chuyện đã xảy ra trong nửa năm nay quá nhiều, cô còn không có tinh lực sửa sang lại căn phòng nhỏ này của cô, trái lại lần này được anh giúp một tay.
Anh mua hoa súng cô thích nhất cắm ở trong nhà, lại thay một bộ ra giường và vỏ chăn mới, mua một ít bát đũa mang tính graffiti [1]. Đèn treo trong nhà ăn được anh đổi lại sang một cái chụp đèn màu cam và một cái bóng đèn có độ sáng tốt hơn, bàn ăn lập tức lộ ra ấm áp lại sáng sủa.
[1] Graffiti: là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. (Loại bát đũa mà tác giả viết thì t không tìm được)
Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi trước đây của Đinh Tam Tam, buổi trưa ăn cơm xong sẽ nghỉ trưa một lát, nhưng sau khi anh đến, cô liền ghét bỏ quán ăn bên ngoài, mũi chân không nghe lời đại não, không ngừng di chuyển về nhà. Đừng nói cô, ngay cả La Sâm sau khi ăn một bữa cơm tối anh làm cũng bắt đầu "vô thức" tới ăn cơm chùa rồi.
Đinh Tam Tam đứng ở cửa, còn chưa lấy ra chìa khóa mở cửa thì anh ở bên trong đã mở cửa ra rồi.
"Về rất đúng lúc, canh nấu xong rồi." Anh vừa nói vừa đem dép lê của cô đặt ở dưới chân.
Đinh Tam Tam khẽ "Ừ" một tiếng, đặt chìa khóa và điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh.
Đới Hiến múc một bát canh nóng từ trong nồi đất ra, Đinh Tam Tam bưng bát nhìn hồi lâu cũng không nhận ra là bát nhà mình.
Cô bưng bát, mùi thơm bốn phía, cô không nhịn được liền cúi đầu uống một hớp.
"A..." Quá sốt ruột sẽ không ăn được đồ ngon, đầu lưỡi của cô bị bỏng rồi.
Đới Hiến đặt cái đĩa xuống quay đầu nhìn cô, "Bỏng rồi? Thè lưỡi ra để anh nhìn xem có sao không."
Đinh Tam Tam lắc đầu từ chối, ai muốn để anh cười nhạo chứ?
Đới Hiến khẽ cười, mở tủ lạnh ra lấy một que kem, xé vỏ ra, đưa đến trước mặt của Đinh Tam Tam.
Đinh Tam Tam do dự một chút, cúi đầu cắn một miếng, quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Ừm, cắn thêm một miếng nữa...
"Tự cầm lấy đi." Anh cười nói.
Đinh Tam Tam đỏ mặt, nhận lấy que kem nhét vào trong miệng.
Đới Hiến bưng món ăn đã làm xong đi đến bàn ăn, Đinh Tam Tam ngồi xổm ở phòng bếp ăn kem, khẽ liếm rồi bắt đầu cắn, một miếng, hai miếng...
"Đừng ăn nữa, ăn cơm." Đới Hiến từ bên ngoài ló đầu vào, Đinh Tam Tam giật mình, que kem đâm vào trên mũi.
Đinh Tam Tam: "..."
Theo hiện trạng chuyện ngu xuẩn đang làm dở dang này mà nói, người cao lãnh không làm được nữa rồi.
Tài nấu nướng của Đới Hiến hiển nhiên khỏi phải nói, ăn ngon lại khỏe mạnh, so với những thứ nhiều dầu mỡ ở quán ăn bên ngoài thì ngon hơn nhiều. Đinh Tam Tam ăn một bát cơm, uống hai bát canh, vô cùng thỏa mãn để đũa xuống.
"Ngày kia anh phải về rồi, em có đồ gì cần anh mang về không?" Đới Hiến vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
"Nhanh như vậy?" Đinh Tam Tam buột miệng nói ra.
Đới Hiến nghiêng đầu nhìn cô, "Em không muốn anh đi?"
"Không phải, không phải anh có nhiệm vụ sao? Nhiệm vụ hoàn thành rồi?" Đinh Tam Tam vừa lau miệng vừa "thản nhiên" nói.
"Em ăn no chưa?"
"... No rồi."
"Hai ngày nay ăn ngon không?"
"... Ngon." Cô không hiểu nguyên do.
"Vậy nhiệm vụ của anh coi như hoàn thành tốt đẹp rồi." Khóe miệng anh cong lên, bưng bát đũa đi đến phòng bếp.
Đinh Tam Tam sững sờ ở tại chỗ, giấy ăn sắp bị cô vò nát rồi...
"Anh là đặc biệt đến thăm em?" Đinh Tam Tam đứng dậy, đứng ở sau lưng anh hỏi.
"Không phải em nói với mẹ đồ ăn bên này ngấy sao? Anh đến thay đổi khẩu vị cho em." Anh dùng giọng điệu rất tùy ý nói ra.
Đinh Tam Tam chớp chớp mắt, ổn định lại cảm xúc, tiến lên đẩy anh ra, nói: "Để em rửa cho."
Đới Hiến sửng sốt, lấy xuống cái bát trong tay cô, nói: "Đây không phải việc em cần làm, đi nghỉ ngơi đi."
"Không, việc này vốn là việc em cần làm." Đinh Tam Tam cầm cạnh bát, khăng khăng muốn rửa.
Đới Hiến cầm một góc khác, nhìn cô, nói nửa đùa nửa thật: "Có phải em áy náy không?"
"Không phải."
"Mũi của em đỏ lên rồi."
"Anh tránh ra."
"Tam Tam, đời này em từng rửa bát mấy lần?"
"Anh sợ em rửa không sạch?" Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn anh.
Đới Hiến lắc đầu, nói: "Anh hy vọng em giữ vững con số kia, giữ vững cả đời."
Đinh Tam Tam nhìn ánh mắt của anh, hai người đối mặt nhìn nhau, khiến bầu không khí hòa hoãn lại một chút.
Đột nhiên, anh cúi người xuống, hôn một cái lên môi của cô.
"Anh xin lỗi."
"Em xin lỗi."
Hai người đồng thời mở miệng, nói ba chữ giống nhau [2].
[2] Nguyên văn trong raw chỉ có ba chữ 对不起, có nghĩa là xin lỗi, khi edit tớ tự động thêm chủ ngữ cho nó đỡ cụt.
"Em nói cái gì?" Đới Hiến cảm giác có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Đinh Tam Tam trái lại nghe rõ câu "anh xin lỗi" của anh, rõ ràng lại không bất ngờ.
Cô nói: "Em không nên để anh hiểu lầm quan hệ của em và Trí Viễn, mặc dù anh có lỗi trước, nhưng em cũng không phải đúng hoàn toàn."
Có sai thì phải nhận sai, đây là nguyên tắc và điểm mấu chốt của cô.
Đới Hiến thả bát xuống, lập tức ôm cô vào trong ngực, anh kích động nói: "Không sao, là anh quá hẹp hòi..."
Anh nên tin tưởng tình cảm của cô đối với anh, cho dù không thể xác định là trăm phần trăm, cũng nên tin tưởng nhân phẩm của cô. Đinh Tam Tam, cô làm sao có thể bắt cá hai tay? Làm sao có thể đối xử với anh như vậy?
"Phịch", cô lập tức đụng vào lồng ngực của anh, rung một tiếng, chính thức tuyên bố thế giới của cô tốt đẹp rồi lại ngửi thấy mùi hoa lại nghe thấy tiếng chim hót.
Đinh Tam Tam ôm eo của anh, hỏi: "Cho nên anh đặc biệt nói xin lỗi với em sao?"
"Ừ."
"Sao anh xin nghỉ được?" Đối với cái này, cô rất tò mò, dù sao trước đây ngay cả lễ tình nhân giáng sinh trung thu anh đều không ở cùng cô.
"Anh đổi cương vị công tác rồi, đợi sau này em về, cuối tuần anh đều có thể ở cùng em." Anh nói.
Đinh Tam Tam kéo anh ra, nhíu mày, "Anh chuyển nghề rồi?"
"Không phải, đương nhiên không phải." Đới Hiến phủ nhận, "Chỉ là sẽ không thường xuyên đi ra ngoài như trước đây nữa."
Đinh Tam Tam thở phào nhẹ nhõm, "Em đang nghĩ gì không biết, anh đương nhiên không thể nào chuyển nghề rồi, nếu không thủ trưởng chắc chắn sẽ đánh chết anh..."
Đới Hiến: "..."
"Vậy anh có được thăng chức không?" Đinh Tam Tam tò mò hỏi.
Đới Hiến: "Không có."
Đinh Tam Tam gật đầu, lại hỏi: "Tăng lương không?"
Đới Hiến: "Không có."
Đinh Tam Tam lại gật đầu một cái, vỗ vỗ bả vai của anh, nói: "Tiếp tục rửa bát đi."
Nói xong, cô chắp tay sau lưng đi đến phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
"Không phải em nói muốn rửa à?" Đới Hiến lớn tiếng hỏi.
Đinh Tam Tam quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Trong nhà này lúc nào cần em ra tay làm việc?"
Cô tâm tình vui sướng kéo rèm cửa xuống, bò lên giường đi ngủ.
Đới Hiến đứng tại chỗ, lắc đầu, tươi cười đến mức khuôn mặt dạt dào ý xuân.
Cam chịu số phận đi, đời này bị cô ăn chắc rồi, dù sao ngay cả chơi xấu cũng là dáng vẻ anh yêu thích... có phải rất hiếm thấy không?
Lời nói nhảm ở trên, đến từ người đàn ông yêu ai yêu cả đường đi, bị tình yêu che mờ đôi mắt.
Tối hôm đó, Đinh Tam Tam dặn Đới Hiến đừng làm bữa tối, cô muốn dẫn anh ra ngoài chơi.
"Chơi?" Anh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cô thay quần áo.
"Ừ, anh tới một chuyến chỉ nấu cơm cho em thì không đáng. Em dẫn anh đi xem cuộc sống về đêm của Hồng Kông, cũng để cho anh thấy chuyến đi này không tệ." Đinh Tam Tam mặc váy màu xanh đậm, đeo hai cái bông tai màu bạc. (Xanh đậm: là màu đậm hơn xanh lá cây)
"Em mặc quá ít rồi." Đới Hiến bước lên chỉnh lại tóc cho cô, cúi đầu xuống, nhìn thấy một phần lưng trắng bóc, có chút không muốn đi ra ngoài, anh nói, "Cuộc sống về đêm ở nhà cũng có thể trải qua, chúng ta đừng đi ra ngoài nữa."
Đinh Tam Tam thông qua tấm gương nhìn thấy có ánh sáng xanh yếu ớt trong đôi mắt anh, khóe miệng cong lên, nói: "Ở nhà? Chơi thế nào?"
"Uống rượu, nói chuyện phiếm, khiêu vũ..." Anh nghiêng đầu qua, đặt ở trên bả vai của cô, "Lên giường... những cái này anh đều có thể làm cùng em."
Đinh Tam Tam cười một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt của anh, nói: "Thay quần áo, đừng lề mề nữa."
Đới Hiến thở dài, bất đắc dĩ mở tủ quần áo ra.
Đinh Tam Tam không thích trang điểm, vẽ lông mày thoa son môi coi như tạm ổn. Cô nhìn về phía người trong gương, có lẽ bởi vì quanh năm ở trong bệnh viện hút nhiều âm khí ở nơi này, cho nên trắng đến phát sáng. Mặc váy màu xanh đậm, thoa son môi Givenchy [3] N25 nụ hôn cấm kỵ [4], thật sự đúng là da trắng dáng xinh.
[3] Givenchy: là một nhãn hiệu thời trang, dầu thơm và mỹ phẩm ở Pháp. Givenchy được thành lập năm 1952 do Hubert de Givenchy và là một thành viên của Chambre Syndicale de la Haute Couture et du Pret-a-Porter.
[4] Màu son Givenchy N25 nụ hôn cấm kỵ: theo t tìm hiểu thì nó là thỏi son màu 25 Rouge Revelateur nằm trong dòng son Rouge Interdit.
Cô kiễng chân đứng ở trước mặt Đới Hiến giúp anh sửa lại cổ áo, người đàn ông này, mặc dù bên trong là người đàn ông thô lỗ, nhưng toàn bộ quần áo đều gọn gàng như mới, so với cô còn chú ý hơn.
"Áo khoác của anh đâu?" Anh quay đầu nhìn lại trong tủ quần áo.
"Em đưa đến tiệm giặt khô [5] rồi."
[5] Giặt khô: có nghĩa là không dùng nước mà dùng một số dung dịch để làm sạch vải.
"Vậy anh mặc cái gì?"
Đinh Tam Tam cười một tiếng, mở cánh tủ bên kia ra, lấy ra một cái áo khoác màu xanh đậm, "Cái này."
"Thoạt nhìn giống quân trang của anh." Anh cười nhận lấy.
Đinh Tam Tam bĩu môi, "Hừ."
"Không đúng à, màu áo này giống y hệt màu váy của em." Đới Hiến tỉ mỉ quan sát, rốt cuộc tìm thấy chỗ huyền cơ.
Đinh Tam Tam tiếp tục "Hừ", đóng tủ quần áo, định cầm lấy áo khoác của mình thì người phía sau lập tức chặn ở eo của cô, bế cô lên.
"Thả em xuống!" Hai chân cô bay lên, đôi chân trắng nõn vung vẩy trên không trung.
"Cảm ơn vợ!" Anh hôn cô không ngừng, hai má cổ trong ngực, ngay cả đôi môi đã thoa son cũng không bỏ qua.
"Anh điên rồi..." Đinh Tam Tam thét chói tai.
Bên trong phòng ngủ chưa đầy hai mươi mét vuông, cười nói vui vẻ, lập tức khiến căn nhà không thuộc về bọn họ trở nên ấm áp hơn.
Anh hôn đủ rồi mới thả cô xuống, nhìn son môi của cô, cười nói: "Hôm nay không nên thoa son, biết không?"
Đinh Tam Tam kéo anh đến trước gương, chỉ vào khóe miệng của anh, nói: "Cho nên anh cướp toàn bộ?"
Đới Hiến: "..."
"Thứ này sao lại rửa không sạch!!" Đới Hiến đứng ở trong nhà vệ sinh oán giận.
Đinh Tam Tam cầm bông tẩy trang đã thấm ướt nước tẩy trang lau cho anh, hai ba lượt liền sạch sẽ.
"Đây là cái gì?" Đới Hiến hỏi.
"Nước tẩy trang." Đinh Tam Tam lau cho mình.
"Lau rất sạch, còn nữa không? Cái này mà lau giày da hẳn là hiệu quả rất tốt."
Đinh Tam Tam lập tức trợn mắt, giống như nghẹn xương cá ở cổ họng.
"Rất đắt?" Đới Hiến cố gắng giải thích biểu cảm trên mặt cô.
"Không đắt." Đinh Tam Tam nghiến răng.
"Vậy em đau lòng cái gì?" Đới Hiến cười, bóp bóp mặt của cô.
"... Không ưa anh phung phí của trời."
Hai người sửa sang lại xong rồi cùng đi ra ngoài, màn đêm đã sớm buông xuống, đường phố nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
"Chúng ta cùng chụp ảnh được không?" Đinh Tam Tam kéo cánh tay của anh ngửa đầu hỏi.
Đới Hiến cười một tiếng, nói: "Để anh chụp cho em."
"Không thể cùng nhau chụp sao?"
Anh xoa xoa đầu của cô, nói: "Anh không ăn ảnh, anh chụp cho em là được rồi."
Đinh Tam Tam hơi nhíu mày, hiểu được tính đặc thù trong nghề nghiệp của anh, cô đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh, nói: "Chụp đi."
Cô xoay người đi tới dưới đèn đường, cười ngoắc ngoắc tay với anh, "Phải chụp em đẹp một chút, nếu không đêm nay để anh ngủ ghế sofa."
Đới Hiến cất điện thoại của cô vào trong túi, lấy điện thoại của mình ra, tìm được góc sáng thích hợp, bắt được nụ cười trên môi cô, nhấn xuống chụp hình.
"Em xem một chút." Đinh Tam Tam đi tới.
Cô trong tấm hình, mặc áo khoác màu trắng, lộ ra một chút màu xanh đậm ở bên trong, khiến người ta có cảm giác xinh đẹp tươi mát. Mái tóc ngắn tùy ý bay lên, hiện lên vẻ tự nhiên, không hề có dấu vết của tạo dáng.
"Đây là em trong ống kính của anh..." Khóe miệng Đinh Tam Tam hơi cong lên, "Cười ngu như vậy? Em ngu như vậy sao?"
Đới Hiến nhấn khóa màn hình, trên màn hình điện thoại màu đen xuất hiện khuôn mặt tươi cười của cô, quả thực rất ngu.
"Hừ." Đầu cô giương lên, chắp tay sau lưng đi về phía trước.
Đới Hiến ở phía sau giơ điện thoại lên, răng rắc hai tấm. Trên phố người đến người đi, ống kính của anh làm mờ tất cả mọi người, chỉ để lại bóng dáng xinh đẹp của cô.
Lan Quế Phường [6], bất kể là khách du lịch từ đại lục hay nhân sĩ nước ngoài đến Hồng Kông đều nhất định tới chỗ này.
[6] Lan Quế Phường (Lan Kwai Fong): là một quảng trường nhỏ nằm ở trung tâm Hồng Kông. Ngày nay, khu vực này là nơi khách ngoại quốc ở Hồng Kông tụ tập ăn uống, giải trí tại câu lạc bộ. Đường phố Lan Quế Phường có hình chữ L với hai đầu kết nối với đường D"Aguilar.
Đới Hiến đi theo Đinh Tam Tam lên núi, rẽ trái rẽ phải, được cô dẫn vào một tiệm sách.
Đinh Tam Tam quay đầu nhìn Đới Hiến, "Anh biết cửa ngầm của nơi này ở chỗ nào không?" Cô cười hết sức đắc ý.
Đới Hiến liếc nhìn một vòng, đi thẳng đến kệ sách đối diện, đưa tay đẩy một cái, một cái hành lang yên tĩnh vắng vẻ xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Vào không?" Khóe mắt anh giương lên.
Đinh Tam Tam bĩu môi, "Coi như anh lợi hại."
Cô kéo anh đi về phía trước, hai bên hành lang nho nhỏ chỉ có hai ba ngọn nến, khiến các vị khách cảm thấy hồi hộp. Cầu thang đi lên làm bằng gỗ, chỗ tầng một có một vị mỹ nữ Ukraine, cô ấy nói một câu "hai vị khách" vào trong tai nghe, sau đó dẫn hai người lên tầng.
Tầng ba, mỹ nữ Ukraine ấn xuống một cái công tắc trên tường, cửa gỗ trước mặt từ từ mở ra, lộ ra khung cảnh thật sự ở bên trong.
Không gian nho nhỏ, bốn năm cái bàn, sofa dựa tường. Đi qua lối đi nhỏ đi vào bên trong, có thể nhìn thấy người của những dân tộc khác nhau, có tóc vàng mắt xanh hoặc tóc đen mắt đen, thấp giọng trò chuyện bằng tiếng Nhật hoặc tiếng Nga.
Đinh Tam Tam và Đới Hiến ngồi ở quầy bar, gọi hai ly rượu đặc sắc của tiệm. Soái ca pha chế rượu nói chuyện bằng tiếng Nhật với người đàn ông đối diện, người phục vụ mặc áo sơ mi trắng áo gilê màu đen từ bên cạnh Đinh Tam Tam đi qua, cười chào hỏi bọn họ.
"Một ly rượu nồng độ cao một chút, một ly thấp một chút." Đinh Tam Tam dùng tiếng Anh trò chuyện với anh ta.
"Được, hai người chờ một lát." Soái ca mỉm cười, rót cho hai người hai ly nước chanh.
Đới Hiến quay đầu nhìn về phía Đinh Tam Tam, ánh mắt nhấp nháy, có chút khó mà phán đoán.
"Ở đây hoàn cảnh tốt, không giống những quán bar ồn ào khác, em và đồng nghiệp thỉnh thoảng sẽ đến đây." Đây coi như là lời giải thích về sự quen thuộc của cô.
"Bắt đầu thích uống rượu từ khi nào?" Đới Hiến duỗi tay, xoa nhẹ vành tai của cô.
"Không biết, đột nhiên thích cảm giác hơi say, dường như thế giới cũng trở nên dịu dàng hơn." Đinh Tam Tam cười nói.
Soái ca pha chế rượu để hai tấm lót ly rượu lên, sau đó đặt ly rượu ở phía trên, "Mời thưởng thức."
Đinh Tam Tam cầm ly rượu lên, khẽ ngửi, cười nói: "Cạn ly?"
"Đinh", ly rượu của hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang êm tai.
"Anh cho là em sẽ dẫn anh đến chỗ tương đối náo nhiệt." Đới Hiến nói.
"Chỗ náo nhiệt có gì thú vị, ở đây mới tốt." Cô hơi nghiêng đầu, ngả trên bờ vai anh.
"Say rồi?"
"Không có." Đinh Tam Tam híp mắt nhìn về phía chai rượu nhiều màu sắc ở đối diện.
Thông thường mà nói, có phải Đinh Tam Tam ít thân mật với anh khi ở bên ngoài không, đương nhiên, ở nhà cũng rất ít.
Đới Hiến đưa tay kéo cô, nghiêng đầu, đôi môi rơi ở bên vành tai cô, "Nếu như muốn ngủ thì chúng ta có thể đi về."
"Cút..."
Đới Hiến cầm ly rượu, cười có chút không đứng đắn. Không biết cô gọi rượu gì, có mùi matcha nhàn nhạt, vào miệng đầu tiên là đắng sau đó thì ngọt, mùi vị rất phong phú, rất có trình tự. Chỉ là đối với anh mà nói, dù sao vẫn hơi nhạt.
Khá tốt, cô là một ly rượu, lúc nào cũng đậm đà khiến anh thỏa mãn.
Âm nhạc du dương vang lên, cô dựa ở trong ngực anh, thỉnh thoảng thì thầm với nhau, thỉnh thoảng híp mắt mỉm cười, từ trước đến nay đều không cảm thấy thời gian yên ả như vậy, yên ả khiến người ta an tâm.
Lời tác giả: quán bar này không ở Hồng Kông mà ở Thượng Hải, quán bar có tên là Speak Low rất nổi tiếng ở Thượng Hải, rượu làm người ta khó quên, càng làm người ta khó quên chính là soái ca pha chế rượu người Nhật Bản kia. Tôi chụp lén, chụp lén còn bị người ta phát hiện...
Ly rượu kia có tên là Speak Low, hương vị rất độc đáo, một ngụm rượu một ngụm chocolate, có phản ứng hóa học kỳ diệu. Nhưng đối với tôi loại người từ nhỏ đã uống trộm rượu mà nói, chưa thỏa mãn... chỉ là vào miệng thì nghiện thôi.
Mọi người có cơ hội có thể đi xem một chút, địa chỉ là số 579 giữa đường Phục Hưng khu Hoàng Phổ, có hứng thú thì tôi có thể up ảnh lên weibo cho mọi người xem? Muốn xem không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...