Edit: Ling_, OhHarry
***
Tịch Tông Hạc không có ý định che giấu sự tồn tại của đứa bé, vào buổi tối hôm chúng tôi đưa con về nhà, anh đã tự mình đăng ảnh chụp con lên Weibo và thông báo một câu hết sức đơn giản — Đây là con gái tôi, tên con bé là Tịch Yêu Yêu.
Chỉ vậy là xong.
Anh không đề cập tới chuyện con bé từ đâu ra, mẹ nó là ai, hay là anh đã kết hôn chưa, chỉ để mặc cho mọi người tự suy đoán.
Đùng một cái đã có con, có thể tưởng tượng ra fan và công chúng đã ngỡ ngàng thế nào với một ngôi sao đang nổi đình đám, phát triển theo con đường lưu lượng và chưa đến ba mươi tuổi như anh.
Nhưng có lẽ người sốc nhất chính là quản lý của anh.
Đường Lệ không dám gọi điện cho Tịch Tông Hạc nên đến hỏi tôi tình hình, cô ấy bảo sao chưa gì công bố rồi, có phải bước tiếp theo là kích hoạt linh cảm khẩn cấp để chuẩn bị sẵn sàng cho hai chúng tôi come out không.
Tôi bảo cô ấy cứ yên tâm, nói rằng vẫn chưa đến nông nỗi ấy: “Come out cũng tốt, sau này có bị chụp cũng tránh lời ra tiếng vào.”
“Nó không sợ mất hết fan à?”
“Chắc chắn là không rồi ạ.” Với tính cách của Tịch Tông Hạc, nếu tôi hỏi anh câu này, thể nào anh ấy cũng sẽ hỏi vặn lại rằng sao mình phải bận tâm.
Anh chưa bao giờ coi mình là “thần tượng”, với anh, người hâm mộ chỉ cần quan tâm xem anh có đóng phim hay không là được, còn về chuyện đời tư, anh thích chia sẻ thì chia sẻ, không thích thì chẳng ai bắt ép nổi anh.
Có khi Tịch Tông Hạc còn thấy mừng vì chuyện fan rời fandom khi thấy anh kết hôn và sinh con ấy chứ, anh cảm thấy những người ở lại sau cùng mới là những người thực sự quan tâm đến tác phẩm của anh hơn là cuộc sống cá nhân.
Đường Lệ thở dài một hơi: “Đúng nhỉ, chị đang nói ngu ngốc gì thế này, chắc chắn là thằng bé không sợ rồi.”
Cuối cùng, cô ấy vẫn không tung ra bất kì mánh PR khẩn nào, cứ để mặc cho tin tức nổi lên rồi ắt sẽ tự lắng xuống.
Trông Tịch Tông Hạc có vẻ lóng ngóng hơn tôi, thế nhưng, dù mới lên chức bố nhưng anh lại làm đâu ra đấy, thành thạo và sành sõi trong chuyện cho uống sữa và thay tã.
Tôi không biết anh lén lút luyện tập được bao lâu rồi.
Anh gạt hết công việc sang một bên để tập trung chăm sóc cho con cái ở nhà.
Thậm chí anh còn không tham dự buổi ra mắt phim của《Phong Thanh Hạc Lệ》và chỉ quay một đoạn VCR để thay thế.
Tôi xin lỗi đạo diễn Mã thay Tịch Tông Hạc rồi giải thích tường tận nỗi lo lắng của anh, phần vì không thể bỏ mặc đứa nhỏ, phần vì anh không muốn giới truyền thông tập trung vào mình, khiến cho sự kiện chính trong tối nay bị lu mờ.
“Chú hiểu mà, chú hiểu mà.” Đạo diễn Mã phất tay, xởi lởi nói: “Trẻ con chỉ lớn lên được một lần thôi, nên ở bên cạnh quan tâm săn sóc cho chúng nó.”
Trước khi buổi lễ bắt đầu, tôi bảo Tang Thanh và Văn Văn gửi tặng mỗi thành viên trong ê kíp《Phong Thanh Hạc Lệ》một gói kẹo mừng, bao gồm cả Giang Mộ.
Anh ta sầm mặt, cầm lấy túi bánh kẹo con con rồi liếc tôi một cái.
Lúc ấy, tôi đang nói chuyện với Lạc Liên, ngay khi phát hiện ra, tôi liền tặng lại cho Giang Mộ một cái quắc mắt đanh đá nhất mà mình có thể nghĩ đến, sau đó thu hồi tầm nhìn và tiếp tục làm việc riêng.
Quả nhiên, cách hành xử này đã khiến anh ta tức giận.
Anh ta lẳng mạnh gói kẹo cưới lên bàn rồi hùng hổ ra khỏi phòng chờ.
Khi đứng dậy, chiếc ghế trượt dài trên mặt đất, tạo thành tiếng động ghê tai.
Lạc Liên nhìn theo hướng anh ta rời đi, hừ một tiếng, nói: “Cậu ta mà cứ thế này thì sớm muộn gì cũng đắc tội với mọi người trong ngành, rồi sẽ chẳng còn chỗ đứng nữa cho mà xem.” Cô hạ giọng: “Em thấy vết bầm trên tay cậu ta chứ? Người như vậy có thể bảo vệ cậu ta bao lâu?”
Tôi mỉm cười, không bận tâm lắm: “Chắc là cho đến khi không còn khuôn mặt đẹp đẽ đó nữa.”
Buổi lễ ra mắt rất thành công, có thể nói là thành công ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Khi vị tướng trẻ mà tôi thủ vai bị bắn chết bởi một mũi tên bay giữa bầu trời rực lửa, nhiều tiếng sụt sùi vang lên nối tiếp ở hàng ghế sau.
Có lẽ do tính cách nên tôi rất khó tập trung vào việc theo dõi những bộ phim mà bản thân tham gia.
Tuy kỹ năng diễn xuất của mọi người đều rất tốt, nhưng vì đã quen nhau, vả lại, tôi cũng đã biết trước phần kết phim, thành ra ngoài việc cảm thán về sự kỳ diệu của khâu hậu kỳ, thật khó để tôi có thêm cảm tưởng nào khác.
Nhưng tôi không ngờ Mã Nguy Tương lại cắt bỏ nhiều cảnh của Giang Mộ đến thế.
Nhìn tổng thể bộ phim, cứ như thể phiên vị của tôi và anh ta được đổi cho nhau vậy.
Khánh Lê đầu tóc rối bù ngồi trên lưng ngựa, không hề ngoảnh lại.
Gió tạt qua hai gò má nhuốm máu của hắn, hình ảnh hoàng thành bị công phá phi sau lưng chiếu rọi đôi con ngươi đen kịt của hắn.
Soundtrack cuối chậm rãi vang lên, giọng nữ thê lương ngâm than cho số phận bi thảm của mỗi một con người trong cái niên đại phân tranh ác liệt ấy.
Đâu phải là không muốn trải qua một cuộc đời êm đẹp, nhưng có quá nhiều điều bất đắc dĩ ta cần phải tuân theo.
Đâu phải là không muốn trọn lòng yêu thương một người, nhưng chưa nói lời từ biệt người đã rời xa.
Sau khi bộ phim kết thúc, toàn bộ khán giả đều hưởng ứng bằng những tràng pháo tay nhiệt liệt, thậm chí còn đứng dậy vỗ tay nhiệt tình.
Đạo diễn Mã cũng đứng dậy, ông chắp tay, liên tục cảm ơn khán giả, trông vô cùng phấn khởi.
Xong xuôi, mọi người cùng đi ăn khuya, Giang Mộ chưa nói tiếng nào đã rời đi luôn, mọi người nhìn nhau rồi nhún vai, mặc kệ anh ta.
Cuối cùng, chúng tôi chọn quán thịt nướng mà Lạc Liên quen biết, chia làm hai bàn ăn mừng chiến thắng.
Tôi cụng ly với đạo diễn Mã, cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này, còn hỏi ông tại sao lại chỉnh sửa, cắt bỏ nhiều cảnh của Giang Mộ thế.
Ông kẹp điếu thuốc trong tay, nheo mắt trả lời: “Nói thẳng ra là có nhiều người tín hiệu cho chú lắm.
Nhưng chủ yếu là vì cháu diễn khá tốt, tuy Giang Mộ cũng vậy, nhưng cảnh diễn giữa cậu ta và Tịch Tông Hạc lại thiếu sức hút.”
“Tín hiệu ạ?”
Đạo diễn Mã nhíu mày: “Cháu không biết ư? Anh nhà không nói cho cháu à?”
Tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết chuyện này liên quan đến cả Tịch Tông Hạc: “Anh ấy phải nói gì ạ?”
“Nó…” Đạo diễn Mã vừa mở miệng thì chuông điện thoại tôi reo lên.
Là Tịch Tông Hạc gọi tới, tôi ngại ngùng cười với đối phương rồi tìm chỗ yên tĩnh nghe máy.
“Alo? Sao thế anh?”
Giọng Tịch Tông Hạc có hơi hờn giận: “Sao em vẫn chưa về?”
Rõ ràng đã gửi tin nhắn báo với anh rồi, nhưng quay ngoắt cái đã lại nuốt lời.
Tôi không tranh luận với anh, chỉ nói: “Em đang liên hoan, sẽ về sớm thôi mà.
Con đâu anh?”
Nghe tôi bảo về sớm, giọng anh dịu hẳn đi.
“Ngủ rồi, vừa ăn xong thì ngủ.”
“Anh mệt không?” Suốt những ngày qua, tôi và anh thay phiên nhau cho con uống sữa rồi chăm sóc cho con, tôi lo anh không xử lý xuể khi tôi đi vắng đột ngột thế này.
“Hơi hơi thôi.” Anh lại giục tôi: “Em về mau nhé, con… nhớ em lắm.”
Con bé mới tròn một tháng tuổi, chưa nhận diện được tôi mà đã nhớ tôi rồi ư?
Tôi buồn cười, hỏi: “Anh thì sao? Anh nhớ em không nào?”
Tiếng hít thở của Tịch Tông Hạc lập tức trì trệ, suốt một lúc lâu sau vẫn chưa đáp lại.
Tôi giả tảng, cố tình nói bằng giọng hụt hẫng: “Thôi, anh cúp đi…”
Vừa dứt lời, Tịch Tông Hạc đã thốt ra một tiếng.
“Nhớ.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Vì đã uống rượu nên tôi để Tang Thanh chở mình về.
Tôi bước lên bậc thềm, vừa chạm vào tay nắm thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Tịch Tông Hạc sầm mặt đứng đó: “Em bảo với anh là về sớm cơ mà, mười hai giờ rồi đây này.”
Tôi bước tới, choàng lấy cổ anh: “Đạo diễn Mã cứ kéo em lại nói chuyện suốt, em đâu còn cách nào khác.”
Anh vòng tay qua eo tôi, dẫn tôi vào nhà rồi đóng cửa lại.
Tôi tựa đầu lên vai anh ấy, người lắc lư như đang khiêu vũ.
Sến súa như thế một lúc, tôi mở miệng hỏi anh: “Giang Mộ thuê người chụp ảnh em với Dung Thân đúng không?”
Tịch Tông Hạc thoáng khựng lại: “Em biết rồi à?”
“Em đoán.
Đạo diễn Mã bảo cả anh và Dung Thân đều không chấp nhận tha cho Giang Mộ, em nghĩ mãi mới ngỡ ra là chỉ có chuyện này mới khiến hai người các anh hợp lực.” Tôi ngửa mặt nhìn anh, “Thấy em thông minh chưa nào?”
Anh không nói gì mà chỉ sáp đến hôn tôi.
Môi nóng lắm, như bị lửa đốt ấy.
Đầu lưỡi mềm mại như thể miếng mồi nhử của một loài thú biển nào đó, nó dụ mình hôn thật sâu rồi ăn thịt mình.
Nương tựa vào nhau, hơi thở vấn vít.
Tôi gần như ngạt thở vì nụ hôn của anh, thấy mình sắp không đứng thẳng được nữa, tôi chỉ biết đưa tay đẩy anh ra.
Anh đứng ngay người dậy, ôm lấy mặt tôi rồi vuốt ve đuôi mắt tôi bằng ngón tay cái.
“Đứng nhắc đến anh ta nữa, vào xem Yêu Yêu nào.” Anh nắm tay tôi, bước đến phòng em bé.
Sau khi tôi dọn ra ngoài, phòng ngủ trước đây của tôi vẫn luôn để trống, Tịch Tông Hạc thẳng thừng sửa nó thành phòng dành cho em bé, bỏ giường lớn đi và chuyển cũi vào.
Trong phòng bật mỗi một ngọn đèn tường, không sáng sủa lắm nhưng đủ cho tôi nhìn rõ con bé.
Đứa bé ngủ ngon lành, ngũ quan hao hao Tịch Tông Hạc.
Tôi chống hai tay lên thành cũi, ngắm con một cách say sưa: “Trông con giống anh quá, đáng yêu thật đấy.”
Tịch Tông Hạc ôm lấy tôi từ phía sau, anh tựa cằm vào vai tôi: “Giống cả em nữa.”
Tôi tỉ mẩn quan sát từng đường nét trên khuôn mặt con, trông thế nào cũng thấy là phiên bản mini của Tịch Tông Hạc, đâu có điểm nào là giống tôi.
“Giống em chỗ nào thế?” Tôi hỏi anh.
“Tính tình này.” Anh trả lời không chút do dự, “Dễ nuôi, ăn xong thì ngủ, trộm vía thế còn gì.”
Không biết có nên coi đây như một lời khen không nhỉ.
“Vậy thì tốt.” Tôi cười, “Ngoại hình giống anh, tính cách giống em, con của hai chúng mình.”
Anh lặng lẽ nhìn con với tôi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Bao giờ thì em chuyển về?”
Tuy hiện tại đang ở cùng anh nhưng tôi vẫn chưa chính thức dọn về, phần lớn hành lý và đồ đạc của tôi vẫn để ở nhà bên kia.
Tịch Tông Hạc cứ giục tôi chuyển về suốt, chẳng biết có phải do anh sợ tôi xách vali, nói đi là đi luôn không.
“Phải đợi Cố Nghê về rồi nói chuyện với con bé đã, anh đừng vội.”
Tịch Tông Hạc hừ khẽ một tiếng: “Em không muốn ở với anh chứ gì?”
“Không đâu mà.”
“Thế thì chuyển về ngay lập tức!” Hơi thở của anh phả vào cổ tôi, ngưa ngứa, “Em muốn anh qua dọn đồ cho em phải không?”
Né tránh rồi nhưng tôi vẫn không thoát được vòng tay của anh, hết cách, tôi đành nhận thua: “Rồi rồi, em sẽ chọn ngày và chuyển về ngay.”
Dường như đã hài lòng, đôi môi chịn trên gáy tôi nhếch lên thành một đường cung rõ ràng, tất cả được truyền tải đến tôi qua da thịt.
Bất giác, tôi cũng bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh và nói: “Hay mình thuê dì trông trẻ nhé? Sau này có khi em phải đi công tác xa, anh không kham hết được đâu.
Lạc Liên có ứng cử viên tốt muốn giới thiệu cho chúng mình đấy, anh cân nhắc xem thế nào?”
Cạnh chúng tôi không có bất kỳ người phụ nữ luống tuổi nào, và chúng tôi thực sự cần được hướng dẫn bởi một người phụ nữ già dặn có nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái.
“Ừm, nghe theo em đấy.”
Chưa bao giờ Tịch Tông Hạc thích cho người lạ đặt chân vào lãnh thổ của mình, nhưng lần này, vì con, cuối cùng anh đã thỏa hiệp.
《Phong Thanh Hạc Lệ》tạo được tiếng vang lớn, trở thành nội dung được thảo luận sôi nổi trên Weibo, bộ phim được một bộ phận fan của tôi và Tịch Tông Hạc tôn là Thánh điển, xem hết lần này đến lần khác, thậm chí còn tổ chức bao riêng rạp.
Một ngày nọ, vì không nhịn được nữa, tôi mới comment hỏi dưới một bài Weibo: “Rốt cuộc thì tại sao lại bảo là chính thức phát kẹo mừng thế?”
Mãi lâu sau mới có người để ý tới acc clone của tôi.
“Đi nhầm động à? Kẹo mừng là Tịch Đường đấy biết chưa, thế này mà vẫn không hiểu thì tốt nhất là ra ngoài, rẽ phải và đóng lại cánh cửa đến với thế giới mới hộ tôi.”
(*) Kẹo mừng: 喜糖 /xǐtáng/
Tịch Đường: 席棠 /xí táng/
Hóa ra… Đây là ý nghĩa của kẹo mừng.
Sau đó, tôi vẫn tự mình cạy cánh cửa đến thế giới mới ra, mò vào một trang web video và tìm thấy rất nhiều đoạn cut của fan về kẹo hỉ trong chương trình tạp kỹ, cùng với các video đồng nhân có tôi và Tịch Tông Hạc đóng vai chính.
Lúc xem phim thì không thấy gì, nhưng những video đồng nhân được edit, cắt ghép thế này lại khiến tôi cảm thấy xót xa, như thể tôi thực sự dệt nên một câu chuyện tình buồn thương và sâu sắc với Tịch Tông Hạc vậy.
Không cầm nổi lòng, tôi nhấn like cho từng video một, thậm chí còn donate tiền cho các tác giả kia.
Tịch Tông Hạc vô tình nghe thấy tiếng nên hỏi tôi đang làm gì.
Đến khi tôi giải thích thì anh lại trưng ra vẻ mặt “Sao em nhạt nhẽo thế”, kết quả là một lát sau, anh ngồi làm ổ bên cạnh tôi và cùng xem chỗ video.
Xem hết, tôi chuẩn bị donate, nhưng vừa định bấm chuột thì anh đã hất ngay tay tôi ra rồi click vào gói donate tối đa — 666.
Donate xong, anh còn bảo: “Cứ có chúng mình diễn thì đều xứng đáng với những thứ tốt nhất, không quan trọng diễn ra dưới hình thức nào.”
Nếu biết có cả mục “Tùy chỉnh mức donate”, có phải anh ấy sẽ giao hết đống tài sản của mình ra không?
Sợ anh hăng quá, cuối cùng tôi vẫn không nói cho anh biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...