Edit: OhHarry
***
Tháng Một, Tịch Tông Hạc hoàn thành phần diễn của mình và rời khỏi phim trường.
Tôi và anh cùng trở về thành phố, nhưng sau khi xuống máy bay, chúng tôi tạm chia tay nhau, anh đi lối riêng để gặp các fan hâm mộ đang đứng chờ ngoài sảnh, còn tôi thì chọn lối khác để tránh các tay săn ảnh.
Tang Thanh lái xe đến đón tôi và Văn Văn, có vẻ như trạng thái tinh thần của cậu đã cải thiện lên nhiều, nếu không phải vì scandal của tôi đã được đè xuống, có lẽ cậu ấy đã chẳng rảnh rang để mà trang điểm tỉ mẩn thế này.
“Tôi để hợp đồng mới của cậu ở ghế sau đấy, có một chương trình tạp kỹ mời đích danh cậu làm khách mời cố định, lạ thật.” Vừa nói, cậu vừa chớp mắt khiến đôi mi giả vút lên.
Văn Văn đưa bản hợp đồng cùng sổ kế hoạch cho tôi.
Tôi mở cả hai ra đọc, giả vờ đùa cợt với Tang Thanh: “Mặc dù bây giờ tôi chưa nổi tiếng lắm nhưng cậu vẫn phải chú ý phát ngôn của mình chứ.
Mời tôi thì có gì lạ nào? Biết đâu chương trình của người ta lấy chủ đề bar bủng thì sao?”
Văn Văn ngồi ghế đằng sau phụt cười thành tiếng nên bị Tang Thanh trợn trừng trợn trạo qua gương chiếu hậu: “Cười cái gì mà cười, hài hước lắm hả?”
Con bé rụt ngay cổ lại, im bặt, đồng thời ôm siết ba lô vào lòng mình hơn, như thể muốn dùng hành động này để chống lại đòn tấn công bằng ánh mắt của Tang Thanh.
Tôi ngoái cổ ra sau, bí mật nháy mắt với Văn Văn, ý bảo con bé chẳng cần chấp nhặt ông tướng ngạo ngược hung ác này.
“Bar biếc gì ở đây hả ông nội, cậu đọc nghiêm túc hộ tôi cái xem nào, đây là chương tạp kỹ lấy chủ đề nông thôn.
Các khách mời cố định được chương trình sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở và sẽ dành ba tháng để điều hành một trang trại, mọi người sẽ tự tay trồng trọt, chăn nuôi gà, đón tiếp các khách mời ngôi sao khác.” Nếu không phải đang lái xe, có lẽ Tang Thanh đã tóm gáy, dí mặt tôi vào bản hợp đồng rồi, “Nghe tôi nói đây, chương trình này được đầu tư khủng lắm đấy, dù được phát sóng trên truyền hình vệ tinh hay được phát sóng độc quyền trên nền tảng video trực tuyến thì vẫn là show có chất lượng tốt nhất, cậu nhất định phải nắm chặt cơ hội này, đừng bỏ lỡ nghe chưa.
Miễn là thể hiện tốt vai trò của bản thân trong chương trình thì cậu hoàn toàn có thể lật kèo.”
Tôi lười sửa lại cách dùng từ của cậu ấy, cẩn thận đọc hợp đồng và sổ kế hoạch.
Đúng như lời Tang Thanh nói, chương trình tạp kỹ này được đầu tư rất mạnh, nhưng tại sao một show chất lượng như thế lại chủ động liên hệ với tôi nhỉ? Chẳng lẽ cũng cần tôi tham gia để đẩy độ hot lên à?
Tôi thực sự tò mò về tiêu chí chọn người của ekip sản xuất, nhưng nếu Tang Thanh đã tìm hiểu kĩ và nói ổn thì chẳng còn gì để tôi lăn tăn nữa, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu ấy.
Suốt bấy nhiêu năm đồng hành cùng tôi, cậu ấy luôn tận tụy, cố gắng hết sức đêt giúp tôi trở nên nổi tiếng, rầy nỗi tôi chỉ là một kẻ vô tích sự, không làm nên trò gì khiến tài năng của cậu bị lãng phí.
Tôi giở đến trang có chữ ký, sau đó ký tên mình xuống một cách trơn tru rồi giao lại hợp đồng cho Văn Văn.
Kế đến bảo với Tang Thanh rằng, “Đưa tôi đến phòng vẽ tranh nhé.”
Tịch Tông Hạc đang bận việc khác nên chưa về biệt thự trên núi Hành Nhạc ngay được, nhờ vậy, tôi có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để làm chuyện riêng của mình.
Đến nơi, Tang Thanh hỏi tôi xem có cần cậu ấy ở lại chờ không.
Tôi tính toán thời gian, nghĩ chắc cũng phải mất một, hai tiếng trên phòng vẽ nên bảo họ về trước.
Tang Thanh lưỡng lự một chút rồi nói giờ cậu và Văn Văn sẽ về phòng làm việc trước, dặn tôi bao giờ cần xe thì gọi cậu ấy tới đón.
Tôi gật đầu, vẫy tay tạm biệt hai người rồi bước xuống xe.
Vừa mới mở cửa phòng, mùi hôi khó chịu đặc trưng của màu sơn dầu đã xộc thẳng vào mũi.
Tôi vội vàng đẩy toang các cánh cửa sổ để xua tan không khí buồn tẻ và tĩnh lặng suốt hai tháng nay.
Bức tranh hoa hướng dương mà tôi vẽ vẫn đứng châng hẩng giữa phòng, tôi đã hoàn thiện nó từ đợt trước, sau hai tháng phơi khô, lớp vải vẽ đã ăn màu hoàn toàn.
Những bông hoa hướng dương mang sắc vàng rực rỡ được cắm trong bình thủy tinh màu xanh lam, màn cửa sổ vô tình bị gió thổi làm vướng vào khay hoa, ánh nắng rót qua khung cửa, tạo thành lốm đốm những vằn nắng trên mặt bàn.
Đó là một góc của phòng nội trú anh từng nằm trong ký ức tôi.
Tôi đưa tay miết nhẹ lớp màu loang lổ, quả thực cách chia bố cục tranh của tôi vẫn chưa ổn, tranh vô hồn thế này thì chi bằng chỉ vẽ độc trọi mỗi hoa hướng dương thôi.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, sinh nhật của Tịch Tông Hạc đang đến gần, tôi muốn vẽ lại cũng chẳng kịp nữa.
Tôi nhấc bức tranh ra khỏi kệ, lấy khung tranh đã mua sẵn ra, sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi bắt đầu công đoạn bồi tranh, lồng khung.
Có lẽ tôi thực sự không hợp với những việc đòi hỏi tính tỉ mỉ, bằng chứng là tôi đã gõ búa trật vào tay những hai lần khiến xương ngón tay suýt bị gãy.
Tôi vẩy vẩy ngón tay đau điếng, ngồi xổm trên đất chửi thề.
Thời buổi bây giờ làm gì cũng vất vả, muốn lấy lòng “sếp” thôi mà phải tự mày mò học vẽ tranh sơn dầu rồi cả kỹ thuật bồi tranh, lồng khung.
Tôi nhìn ngón tay bị búa bổ vào, mãi một lúc sau mới thấy máu rịn ra, thể nào hai hôm nữa cũng bị bầm đen cho xem.
Tôi xuýt xoa, chịu đựng cơn đau dai dẳng trên các đầu ngón tay, và phải mất một tiếng đồng hồ để tôi hoàn thành mọi thứ.
Tôi cẩn thận gói bức tranh lại bằng giấy dầu, nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện thoại cho Văn Văn, bảo con bé đến đón mình.
Thấy tôi mang bức tranh sơn dầu lên xe, Văn Văn tò mò ngoái lại nhìn: “Anh Đường, anh vẽ xong rồi ạ? Anh định tặng cho cậu Tịch ư?”
Tôi bắt tay vào vẽ bức tranh từ hơn nửa năm trước, Tang Thanh và Văn Văn đưa tôi đến, còn mua vật liệu hộ tôi nên tôi chẳng giấu giếm được hai người họ chuyện gì.
“Quà sinh nhật cho anh ấy.” Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ vào bao giấy dầu, “Hy vọng là anh ấy sẽ thích nó.”
Văn Văn nói bằng giọng cương quyết: “Anh tận tâm thế cơ mà, nhất định cậu Tịch sẽ trân trọng món quà anh tặng cho xem.
Nếu có anh nào đối xử với em như này thì em đã lấy chồng từ lâu rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài cửa sổ, không đáp lời.
Nếu thực lòng yêu người kia thì bất kể họ tặng cho mình cái gì, mình cũng sẽ nâng niu món quà ấy như ngọc báu; còn không, những điều họ dành tặng cho ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng, vừa không chiếm được thiện cảm, lại dễ gây ra cảm giác khó chịu.
Tình yêu là thứ duy nhất trên đời không thể gượng ép.
Không phải tôi cứ đối xử tốt với anh là tôi sẽ nhận được sự đền đáp tương đương.
Bản edit này chỉ có ở wordpress Hải Đường Lê Hoa.
Trở lại biệt thự trên núi Hành Nhạc, tôi đặt bức tranh được bọc giấy dầu ở ngưỡng cửa rồi lên phòng tắm nắng một mình.
Ngồi trên chiếc đệm êm ái, tôi lặng lẽ phóng tầm mắt ra ngoài, hoàng hôn xa xăm đang bắt đầu thấm đẫm giữa những tòa nhà cao tầng trong thành phố, cuối cùng chỉ còn lại vành biên vàng sậm.
Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật, vì vậy, ngay cả khi không còn ánh nắng mặt trời, tôi cũng không thấy rét lạnh.
Thành phố sầm uất đã lên đèn ở đằng xa kia nằm cách nơi tôi sống cả một cánh rừng rậm rạp, đen thẫm do bị bao trùm bởi bóng tối.
Chỉ khi trời tối, tôi mới dám nhìn xuống thế này, còn nếu là ban ngày, chỉ cần liếc thoáng một chút thôi tôi cũng cảm thấy mặt mày xây xẩm.
Đột nhiên, những ngọn đèn trang trí màu trắng ấm áp bao quanh phòng tắm nắng nhấp nháy theo một tần số nhất định.
“Sao anh không bật đèn?”
Tôi ngóng chừng ra phía cửa, Tịch Tông Hạc đang ấn tay trên công tắc, anh đứng yên, nhíu mày nhìn tôi, áo khoác cũng chưa cởi.
“Cậu Tịch…” Tôi buột miệng gọi theo thói quen cũ.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Sao anh cứ gọi tôi là ‘cậu Tịch’ mãi thế? Lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện, anh cũng gọi tôi như vậy.”
Bởi ngoài cách gọi này ra, tôi không được phép gọi anh theo kiểu khác.
Tôi đứng dậy, bước về phía Tịch Tông Hạc rồi quàng tay ôm eo anh, trả lời một cách bao biện: “Đây là cách gọi yêu của em với anh mà, anh không thấy thú vị à?”
Anh ấy không hiểu được cái thú mà tôi nói nên chỉ liếc tôi một cái, sau đó xoay người xuống tầng.
“Tôi thấy ngoài cửa đặt túi bọc giấy dầu, một bức tranh thì phải, anh mới mua à?” Anh cởi áo khoác ra và vắt nó lên khuỷu tay mình.
Tôi đi theo sau anh, bước xuống từng bậc cầu thang: “Tranh em vẽ đấy.”
“Anh vẽ ư?” Anh khựng mình, quay người lại nhìn tôi với vẻ rất bất ngờ.
Ánh mắt sửng sốt như thể vừa trông thấy một con chó biết nói tiếng người.
Tôi chỉ vào mũi mình, nhắc lại câu trả lời một cách rành mạch, rõ từng câu từng chữ: “Vâng, tranh em vẽ đấy.”
Anh xoay mình, tiếp tục bước xuống tầng, chẳng qua bây giờ đã mở nhanh tốc lực dưới bàn chân.
Tôi vẫn thong thả theo sau, đúng lúc đặt chân xuống bậc cầu thang cuối cùng thì thấy anh đang cầm bức tranh đặt dưới sàn lên và mở lớp giấy bọc ra.
“Tuy là tranh em vẽ nhưng em có nói là tặng cho anh chưa, sao anh lại tự tiện mở ra?” Tôi đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào tay vịn cầu thang.
Tịch Tông Hạc thoáng dừng tay, nhưng ngay giây sau đã lại hí hoáy làm điều anh muốn làm tiếp, trông có vẻ chẳng buồn quan tâm đến lời tôi nói: “Ôi dào, lát tôi gói lại cho anh sau là được chứ gì, có mỗi bức tranh thôi mà, người ta muốn xem một cái thì làm sao hử?”
Giở tung lớp giấy gói xong, anh còn bật hết các đèn trong phòng lên, chắc vì muốn xem rõ hơn.
“Lại còn vẽ tranh sơn dầu nữa cơ đấy?” Anh nhìn bức tranh rồi lia mắt rà soát tôi, “Nào, định tặng ai đây, sao lại vẽ hoa hướng dương hả?”
Anh ấy không nhớ gì cả.
Tôi bước đến, chạm tay vào khung tranh tinh xảo, giải thích: “Sắp đến sinh nhật anh mà? Đây là quà sinh nhật em tặng anh, tại… thấy hoa hướng dương khá ý nghĩa nên vẽ thôi.”
Có thể cả đời này anh sẽ không nhớ lại được gì, rồi những kỉ niệm thuộc về anh và tôi trong suốt năm năm qua cũng sẽ trở thành kí ức của riêng mình tôi mà thôi.
“Tặng tôi ư? Anh chu đáo thật đấy.” Trông anh ấy có vẻ khá thích món quà tôi tặng, Tịch Tông Hạc ngắm nghía bức tranh suốt một lúc lâu mới chịu đặt xuống, thậm chí còn bảo sẽ tìm chỗ nào dễ thấy để treo nó lên.
Bỗng dưng anh hỏi về sinh nhật tôi, chắc anh ấy muốn giữ phép lịch sự, tặng lại quà cho tôi sau khi được nhận quà.
Nói đến chuyện này thì đúng là một sự trùng hợp không thể trùng hợp hơn được nữa, cứ như trò đùa của Thượng đế vậy.
“Trùng với ngày sinh nhật của Giang Mộ.” Tôi thở dài, “Anh không cho em tổ chức sinh nhật, bảo bực mình.”
Bực mình là thật, nhưng tôi không trách Tịch Tông Hạc vì anh không tổ chức sinh nhật cho tôi, đằng nào tôi cũng chẳng có khái niệm ăn sinh nhật.
Với những người không có đủ cơm ăn no như tôi thì tiệc sinh nhật giống như một món đồ xa xỉ.
Nghe xong, nụ cười trên môi Tịch Tông Hạc nhạt đi: “Vậy à…”
Tôi bỗng thấy hối hận, bầu không khí đang tốt đẹp thế này, tại sao tôi lại nhắc tới cái gã Giang Mộ xấu xa kia làm gì? Giờ thì xong rồi, những giây phút êm đềm đã bị phá hủy.
Tôi đang nghĩ cách để bù đắp lại thì Tịch Tông Hạc bất ngờ ôm bổng tôi lên, anh nâng mông tôi, ép sát tôi vào tường.
“Thế thì từ giờ anh sẽ được tổ chức sinh nhật, tôi cho phép anh làm điều mình muốn.” Anh ghé sát mặt vào tôi rồi hôn lên môi tôi.
Chắc phải nói… Tạ chủ long ân nhỉ.
Tôi ôm chầm lấy cổ anh, vắt chân quanh eo anh, bám chặt lấy anh như dây thường xuân.
Tôi ấn gáy anh để làm nụ hôn sâu hơn, môi lưỡi hai chúng tôi bịn rịn vào nhau một cách say đắm, cố gắng khỏa lấp khoang miệng đối phương bằng hơi thở của riêng mình.
Hệt như hai con cá đang hôn nhau vậy, một khi đã dính vào nhau thì khó mà tách rời.
Anh miết mông tôi bằng một lực rất mạnh.
Mọi tiếng rên rỉ buột ra từ cổ họng tôi đều bị anh nuốt trọn.
Mãi cho đến khi thấy thiếu oxy, tôi mới ngửa đầu ra sau để kết thúc nụ hôn.
Đôi môi anh trở nên lấp lánh vì vấn vương chút nước bọt, tôi không kìm nổi lòng mình mà chồm đến, nhẹ nhàng mút mát lấy cặp môi mềm kia.
Đến khi thở đều rồi, tôi định trao cho anh thêm một nụ hôn nữa, nhưng lại bị anh ngoảnh mặt tránh đi.
“Cố Đường, anh yêu tôi không?”
Tại sao cứ phải bận tâm đến vấn đề này chứ?
Tôi không có can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám dụi mặt mình vào má anh, kề sát môi lên vành tai anh, rủ rỉ: “Em yêu anh, em yêu anh nhất.”
Anh ôm siết lấy tôi, mạnh như muốn ghim tôi vào cơ thể mình.
“Nếu tôi không thể khôi phục được trí nhớ, liệu anh còn yêu tôi nữa không?” Giọng anh trầm xuống, “Liệu anh còn ở bên tôi như thế này không?”
Anh mơn trớn cổ tôi bằng đôi môi mềm mại của mình, trao cho tôi từng thoáng tê dại vì khoái cảm.
“Còn…” Tôi nhắm mắt lại, ngửa cổ lên, phơi bày hầu kết nhạy cảm ra trước mắt anh.
Anh mút cắn da thịt tôi, chân bắt đầu di chuyển, nhanh chóng ném tôi lên giường trong phòng ngủ.
“Anh đừng làm gì khiến cho tôi thất vọng…” Anh quỳ trên giường, trân trân nhìn tôi từ trên cao, “Tôi không muốn nếm trải cảm giác kia thêm lần nào nữa.”
Tôi giật mình, vừa nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói kia thì Tịch Tông Hạc đã vắt chéo tay với nhau, kéo ngược vạt áo len lên để cởi ra, rồi, anh lại lầm lì xáp tới, chà mạnh cặp môi thơm vào môi tôi.
Tôi ngả mình trên giường, đầu óc đờ đẫn, dần dà buông xuôi theo cái cảm giác giậm giựt của niềm hoan ái, đến mức chẳng còn tha thiết đả động đến vấn đề kia.
Tôi chỉ biết ngây ngất trong tột đỉnh thèm khát đến đờ đẫn.
Cái tinh thần và cái thể xác hòa quyện vào nhau trong chúng tôi với một độ hoàn hảo.
So với niềm vui khi được thỏa mãn cơn rạo rực trong cuộc tình ái, trông anh càng sung sướng hơn khi thấy tôi phát điên lên vì anh, la hét và khóc lóc vì anh.
Từng thớ cơ kêu gào đòi nghỉ ngơi, cổ họng tôi khản đặc, chẳng còn sức để phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào.
“Cố Đường, sướng không?” Anh liếm láp khóe mắt tôi, thấm khô dòng nước mắt bằng những nụ hôn triền miên ngắn nhịp.
Tôi thở hổn hển, soài mình nằm trên người anh, cơ thể run lên bần bật, ngay đến mí mắt cũng hấp háy liên tục.
“Ừm…” Tôi cố nén ra tiếng một cách yếu ớt, xương cốt đau nhừ không muốn động đậy.
Anh cười khẽ, xáp tới hôn tôi, một nụ hôn dịu dàng không hề mang theo tính chiếm hữu.
Tôi mãn nguyện, thiếp đi trong nụ hôn của anh.
Đến khi tỉnh lại đã là ba giờ sáng.
Tịch Tông Hạc đã rời giường nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của anh trên mặt ga.
Hôm qua chưa ăn tối mà chúng tôi đã lôi nhau lên giường “vận động”, bởi vậy khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, dạ dày càng cồn cào gấp bội vì đói.
Tôi khoác ga trải giường, vừa chạm chân xuống mặt sàn, đầu gối đã nhũn ra, suýt khuỵu xuống.
Tịch Tông Hạc mà muốn phục vụ ai thì chẳng người nào cản nổi anh ấy, ngay cả với người từng có kinh nghiệm làm “tay vịn” như tôi cũng không chu đáo bằng anh.
Căn nhà chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, tôi lần theo vệt đèn phờ phạc, bước ra ngoài, rồi tìm thấy anh đang đứng trong phòng khách.
Anh ấy đứng quay lưng về phía tôi, bức tranh hoa hướng dương mà tôi tặng được đặt dưới sàn, có vẻ anh đang muốn treo nó lên.
“Sốt ruột đến vậy ư?” Tôi cười, “Mai treo cũng được mà.
Em đói quá, anh muốn ăn gì không? Để em mở tủ lạnh ra xem còn…”
“Cái gì đây?” Tịch Tông Hạc xoay người lại, cầm theo một tờ giấy trên tay, anh nhìn tôi bằng ánh mắt rét căm, chiếc két sắt âm tường phía sau đã được mở ra.
Trong nháy mắt, tôi đã hiểu ra mọi chuyện, anh muốn thay tranh nhưng lại tình cờ phát hiện ra két sắt và tìm thấy tờ hợp đồng.
Xui xẻo thật… Ai nói rằng mất trí nhớ là quên luôn mật khẩu khóa két vậy?
Khuôn mặt đang tươi cười của tôi đông cứng lại, căn phòng vốn ấm áp nhưng tôi lại chỉ cảm nhận được cái rét run, cái lạnh ập đến một cách bất ngờ, đóng băng tôi thành một bức tượng người.
“Em…” Tôi há miệng, không biết phải nói gì.
Thật ra cũng chẳng có gì để nói, anh ấy thông minh tới vậy, ắt sẽ hiểu rõ chân tướng sự việc khi phát hiện ra bản hợp đồng thôi, mọi lời biện bạch của tôi sẽ chỉ như “vẽ rắn thêm chân”.
(*) Vẽ rắn thêm chân: ví việc làm thừa bằng cách bịa đặt thêm ra những điều không có trong thực tế.
Tịch Tông Hạc nhìn tôi chòng chọc rồi đột nhiên bật cười, nụ cười mang đầy vẻ giễu cợt xen lẫn với sự tức giận.
“Anh lừa tôi.”
Ngay giây phút này đây, dường như hồn tôi vẫn trôi dạt theo bộ phim kia, tôi không tài nào phân biệt nổi anh là Tịch Tông Hạc, người đã bị tôi lừa dối, hay là Khánh Lê, kẻ đã bị phản bội bởi người hắn yêu.
“Anh vốn không yêu tôi, anh làm tất cả chỉ vì bản hợp đồng này thôi.” Rốt cuộc anh ấy cũng đoán ra rồi, năm ngón tay anh riết chặt lấy bản hợp đồng như muốn vò nát nó, “Cố Đường ơi là Cố Đường, anh khiến tôi tin anh, dựa dẫm vào anh như một thằng ngu, sao con người anh lại có thể tởm lợm đến nhường này chứ?”
Cơ thể tôi run bần bật, tưởng như không còn sức để đứng vững nổi nữa.
Tôi chỉ hiểu rõ một điều rằng — Bất kể Tịch Tông Hạc đang bao nhiêu tuổi đi nữa, nhất định anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã lừa dối mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...