Cô suy nghĩ một hồi cuối cùng gật đầu đồng ý, nếu đã chọn thì quyết đến cùng.
Dù sao cô biết anh sẽ không làm hại đến cô hay là ép buộc anh ấy không phải kiểu người như vậy.
Lục Minh vẫn tập chung lái xe “ Anh, người cũ trở về rồi ” tin nhắn được gửi đến điện thoại.
Tiếng thông báo làm tan khung cảnh ngượng ngùng lúc này, lấy chiếc điện thoại đọc Lục Minh lái xe vào lề đôi mắt chuyển sang lảo đảo liên hồi.
Mỹ Lệ thấy lạ cô liền hỏi “ Có chuyện gì sao ạ ”
Lục Minh không trả lời gương mặt anh đần ra con mắt chỉ dán chặt vào điện thoại, tình trạng hiện giờ cô không biết phải làm sao? Không biết phải nói gì cứ để anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cũng khiến cô thấy sợ.
Mỹ Lệ chạm nhẹ vai anh, Lục Minh như người mất hồn chợt tỉnh.
Anh xoay sang nhìn cô, gương mặt bất lực kèm theo hạnh phúc thật khó tả.
“ Anh sao vậy? Khó chịu ở đâu à ” giọng nói nhẹ nhàng như làn gió thoáng thổi qua
Lục Minh đôi mắt ướt ướt ôm lấy cô anh vùi mặt vào người, mùi hương cơ thể lan toả qua mũi làm tâm trạng anh đỡ hơn cũng khiến cơn dục vọng trong anh tăng lên.
Mỹ Lệ không biết làm sao, những lần Lục Minh thở nhanh đều va chạm da thịt khiến cô có chút nhạy cảm.
Đôi tai đỏ như trái cà chua, tim đậm nhanh như thể người đứng từ xa có thể nghe thấy được tiếng tim cô.
Cứ vậy anh ôm cô hồi lâu, cuối cùng mặt đối mặt nhìn cô gương mặt đẹp đang chăm chú dõi theo cô.
“ Cảm ơn em ” anh để trán hai người chạm nhau từng hơi thở, từng nhịp tim đều đang cảm nhận đối phương.
………
Lục An gửi được tin nhắn “ Hi vọng anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện ” nói câu đấy xong anh nhìn ra phía căn nhà cũ được sơn tường xanh đã sáng đèn từ bao giờ.
“ Cô ta cuối cùng đã về rồi ” Lục An nói ra câu sát thương
Anh ta quay người bỏ vào trong nhà, dì Tuyết sức khỏe giờ đã đỡ hơn “ Ai về vậy Lục An ”
“ Một người bạn, khá chắc mẹ sẽ không thích ” Lục An ám chỉ
Dì Tuyết hiểu cậu con trai đang nói gì, chỉ lắc đầu ngán ngẩm rồi bỏ đi lên phòng “ Mẹ giờ không còn sức lo chuyện của hai đứa nữa rồi ”
Thấy mẹ như vậy Lục An lại dìu bà lên tầng “ Để con dìu mẹ ” dì Tuyết chỉ cười cười đặt tay lên người con trai.
Phía đối diện căn nhà sơn tường xanh đã được Mộng Điệp dọn dẹp lại, “ Nơi đây vẫn chẳng thay đổi, …… ” nói rồi cô nhìn sang ngọn đồi bên cạnh
“ Nhưng anh thay đổi rồi …..
” nước mắt cô rơi từng dòng.
Cô hối hận rồi, không thể quay ngược thời gian trở lại thời điểm lúc đó được nữa.
Nếu cuộc sống này có nhiều “ Giá Như ” thì tốt biết mấy ……
Nơi thành phố nhộn nhịp xe qua lại, vẫn có hai người đang ôm lấy nhau Lục Minh bất giấc thiếp đi từ bao giờ.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi ấy khiến Mỹ Lệ không lỡ gọi anh dậy, Lục Minh với sang ghế bên cô tựa đầu vào người cô mà ngủ.
Thật sự ngủ như vậy rất đau cột sống ……
Chiếc xe ô tô đỗ bên lề đường đã lâu, phía trên có biển báo cấm đỗ.
Lúc này xe cảnh sát đi tới gõ nhẹ vào cửa kính, nhưng không thấy ai mở cửa.
Mỹ Lệ không thể với ra bên tay lái cô đang kéo cửa kính chỗ cô ngồi “ Làm phiền rồi, có chuyện gì không ah ”
Cảnh sát giao thông nghe thấy tiếng liền đi ra, nhìn cảnh tượng trước mặt anh ta đứng đờ mất một lúc “ Cậu ta say rồi sao? ”
“ Xin lỗi anh ấy mệt quá nên ngủ mất rồi ” Mỹ Lệ giải thích
“ Đoạn đường này cấm đỗ xe, phiền cô mau chóng gọi anh ta dậy đừng đỗ xe ở đây nữa ” Nói xong anh ta cũng rời đi
Chiếc xe cảnh sát rời đi Mỹ Lệ cũng gọi Lục Minh dậy “ Lục Minh anh dậy đi, Lục Minh ”
Anh nheo đôi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân ngủ ngon trên người cô ấy anh hơi ngại gãi gãi đầu ngồi lại về phía ghế lái.
“ Xin Lỗi em ”
“ Không sao, anh mệt lắm à dạo này công việc mệt quá thì nhớ nghỉ ngơi ”
“ Được anh nhớ rồi ”
Ngồi dậy để tỉnh táo hơn, anh bắt đầu lái xe đưa cô về nhà.
Chiếc xe dừng lại trước căn chung cư nhỏ “ Mai em vẫn được nghỉ đúng không? ”
“ Đúng vậy ”
“ Được ”
Lục Minh giờ tay trước cô, Mỹ Lệ ngập ngừng một chút rồi cô cũng đặt tay nên tay anh.
Lục Minh cười mỉm anh nắm chặt tay cô dẫn đi lên tầng.
Anh đưa cô lên phòng, cánh cửa mở ra căn phòng nhỏ bên trong thật ấm cúng có cảm giác của gia đình.
“ Em có đói không? ” Lục Minh đặt đồ ăn vặt mua từ chiều trên bàn quay sang hỏi
Cô chưa kịp trả lời chiếc bụng đã trả lời thay “ ọp ọp ” cô xấu hổ ôm bụng cười ngại
Lục Minh thấy vậy anh chỉ cười mỉm rồi bước vào phòng bếp, thấy anh vào đấy làm gì đó rất lâu cô bèn bước vào “ Anh đang làm món gì vậy? ”
Lục Minh đập trứng vào bát lớn dùng đũa đánh đều lên “ Làm món trứng xào cà chua cho em ăn ” vừa đánh trứng anh vừa nói.
“ Có việc gì em giúp được không? ” cô thấy bản thân chỉ ngồi chờ ăn thì kì quá, ngồi một mình rất buồn cũng chẳng biết làm gì.
“ Em giúp anh làm việc này đi ” Lục Minh đưa vào tay cô cây xà lách.
“ Được ”
Phòng bếp vang lên tiếng xào nấu, mùi hương thức ăn hoặc trộn cùng gia vị tạo lên một mái ấm như gia đình, khiến cảm xúc hai người cảm thấy đỡ hơn.
Nâu xong, cả hai mang những món ăn bày lên bàn.
Lục Minh chuẩn bị một đĩa salat dành riêng cho Mỹ Lệ “ Em nên ăn thanh đạm chút, hôm nay ăn nhiều đồ mặn rồi ” giọng nói nhẹ nhàng đặt đĩa salat đến bên cô.
Mỹ Lệ nhìn anh với ánh mắt khác, có tình cảm thương mến đôi mắt cô lonh lanh lên thật sự đúng như là có sao trong đôi mắt cô vậy.
“ Em có thể ăn những món mặn anh nấu được không? ” Cô hơi nũng nịu
“ Được ”
Mỹ Lệ không ngần ngại cô gắp những món mặn vào bát và thoải mái thưởng thức.
“ Món này ngon quá ” Mỹ Lệ phấn khích khi ăn thử những món do Lục Minh nấu.
“ Ngon vậy thì em ăn nhiều vào, yên tâm những món này calo không nhiều ” Anh cười cười gắp vào bát cô các món.
………..
Dạo này cô diễn viên đó kín tiếng thật, đi ăn cũng không thể chụp rõ mặt được.
Làm sao có thể gây tin sốc bây giờ, chắc phải theo sát hơn nữa mới được.
Ở căn biệt thử nằm giữa trung tâm thành phố đắt đỏ, phu nhân Trịnh cầm trên tay một số giấy tờ.
“ Cô ta đang bị papazazi theo dõi tuyệt đối thời gian này ít nhăm nhe lại ” bà đặt số giấy tờ lên bàn.
Sau vụ cô ta gây ra cách đây nửa năm, anh tiếng của ông chưa khá nên là mấy.
Tốt nhất hãy biết suy nghĩ chút đừng để thằng bé lấn chiếm nốt cái não.
Phu Nhân Trịnh nhắc nhở ông từng câu bà trừng mắt “ Bà yên tâm gần đây tôi bận muốn chết sao có thể mèo vờn chuột với cô ta được ” ông Lý nịnh vợ, dù sao bà là người nằm cổ phần người nhất công ty ông vẫn còn dựa vào bà ấy là chính.
Hai người lấy nhau cũng chỉ vì công ty và cổ phần, giờ ít nhất chắc còn lại cái trách nhiệm tuy ông chưa hoàn thành tốt nhưng vẫn giữ gia sản đến hiện giờ cũng vì hai từ “ Danh Tiếng ”
Phu Nhân Trịnh bà đã quá chán, người chồng lăng nhăng dù có bao lần ông ta vẫn không thể bỏ được cái đức tính ấy.
Bà nhẫn nhịn bao năm nhưng rồi đổi lại chỉ vì Danh Tiếng, Tiền Tài, hai thứ ấy quá nặng bà không thể gánh được nữa.
Bà quay mặt đi trở về phòng, ngồi trên bàn làm việc nước mắt không rơi được nữa.
Người ta nói đúng tình đã hết thì cũng chỉ còn trách nhiệm, sống với nhau cả đời nhưng chưa chắc đã yêu đến hết đời …….
Bà không còn nước mắt để rơi nữa, thật sự nếu hết cách có lẽ ly hôn là sự giải thoát tốt nhất.
Bà chịu đủ rồi, ngày nhìn mặt nhau cười nói được mấy câu, ngày ngày giải quyết các vụ chân dài của ông ta bà đã sức cùng lực kiệt.
Bà không muốn nhúng tay vào nữa.
“ Tạm Biệt Người Đàn Ông Tôi Yêu ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...