Sau khi mọi chuyện được xử lý xong thì Cảnh Vân Trình cứ đinh ninh trong đầu là xong rồi, nhưng ngay sau khi anh tìm được khách sạn ở gần quán cafe cô đã chọn thì Thượng Quan Diệp An liền ngay lập tức gọi Kiều Ân đến đón mình về.
Chuyện này đã làm cho Cảnh Vân Trình sốc tận óc nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng trả phòng rồi lại lẽo đẽo theo sau cô. Phó Thiên Sắt nhìn thái độ hiện tại của anh thì cũng chỉ biết lắc đầu, tình yêu đúng là quá đáng sợ, không chỉ giảm IQ của một người mà đến cả tính cách và cách hành xử cũng sẽ thay đổi một cách chóng mặt! Nhưng phận tôi tớ như Phó Thiên Sắt thì cũng chỉ biết nhận lệnh rồi đi theo thôi chứ biết sao đây.
Bước vào khách sạn, anh còn chưa kịp nhận phòng thì nhân viên của khách sạn đã khệ nệ đưa vali của Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân đi ra, sau đó còn lịch sự gọi xe cho cô ra sân bay nữa chứ. Nhưng cái lịch sự chết tiệt này lại khiến cho Cảnh Vân Trình khó chịu, bây giờ là cô đang chơi anh đúng không?
Nhưng! Nhưng hiện tại cho dù anh có bức xúc đến đâu thì cũng chẳng thể nào xỉa xói hay trách móc cô được.
Cuối cùng thì Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân cũng lên may bay để bay về Kế Thành, còn Cảnh Vân Trình tuy có chút không cam tâm nhưng vẫn phải sắp xếp chạy về Ung Thành. Người tội nghiệp ở đây không phải Cảnh Vân Trình, mà là Phó Thiên Sắt, bỏ công đi theo cậu chủ, bây giờ lại còn bị hành xác, cả ngày hôm qua cậu ta đã không chợp mắt được một giây nào, chắc hẳn sau ngày hôm nay Phó Thiên Sắt phải xin nghỉ phép một thời gian để xả “Sì chét” mới được, chứ làm với Cảnh Vân Trình bao lâu nay, đây là lần đầu Phó Thiên Sắt thấy áp lực như vậy!
[…]
Ngồi trên máy bay, Thượng Quan Diệp An cũng đã nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, nhưng cái máy nói Kiều Ân ở bên cạnh thì hoàn toàn không cho cô thời gian để nghỉ ngơi. Hết nói về Khương Thượng Ninh rồi đến Cảnh Vân Trình, hết nói về Tập Đoàn Thần Điểu thì lại nói về Cảnh thị, bây giờ Thượng Quan Diệp An không nghĩ nữa mà cô dám chắc kiếp trước của mình đã mắc nợ Kiều Ân, nên kiếp này cô mới phải cực khổ như vậy nè!
- Kiều Ân, em có thể im miệng để chị ngủ một chút có được không?
- Chị còn có tâm trạng để ngủ sao? Cảnh tổng vì chị mà lặn lội ngày đêm thừ Ung Thành đến Yên Thành, mục đích là để giải thích cho chị không hiểu lầm anh ấy. Còn chị thì sao? Người ta vừa đến thì chị lại về Kế Thành, em nhìn cũng thấy tội Cảnh tổng.
- Vậy sao? Nếu em thích anh ta như vậy thì chị sẽ đưa em vào Cảnh thị, cho em ở bên cạnh anh ta luôn, được không?
Đến đây thì Kiều Ân mới im miệng lại, dù sao thì ở Cảnh thị vẫn còn Trần An Vy, mà cô gái này thì đúng là hết thuốc chữa rồi, hoàn toàn tự xem mình là bà chủ tương lai nên chẳng xem ai ra gì. Hay nói đúng hơn, thì so với bảng lương của Phó Thiên Sắt, thì lương của Kiều Ân vẫn nhỉnh hơn một chút, không chỉ vậy mà còn được ở nhà miễn phí, ăn miễn phí, đi chơi, mua sắm hay đi du lịch đều không tốn tiền… Như vậy thì còn gì bằng nữa chứ.
Kiều Ân vì buổi sáng đã ngủ rất nhiều rồi nên không tài nào ngủ được, cuối cùng thì cô ấy lại lựa chọn nằm im và xem phim. Nhưng! Nhưng Kiều Ân còn chưa kịp vào xem phim thì từ phía sau đã có người đưa tay chọc vào tay của cô ấy, quay xuống nhìn thì tá hỏa. Là Cảnh Vân Trình!
Hóa ra vừa rồi không phải anh vội về nhà mà là vội tìm vé máy bay của những người trễ vé và tìm mua lại. Nên hiện tại anh mới có mặt ở trên chuyến bay này.
- Cảnh tổng? Sao anh lại ở đây?
- Kiều Ân, có thể đổi chỗ cho tôi có được không?
Kiều Ân nhìn sang Thượng Quan Diệp An thì thấy cô vẫn còn nhắm mắt, chắc hẳn vẫn còn đang ngủ. Tuy cô ấy cũng rất muốn đổi chỗ cho anh, nhưng lỡ như chị Diệp An tỉnh dậy thấy cô ấy nối giáo cho giặc thì liệu chị ấy có ngũ mã phanh thây của cô ấy hay không đây? Lúc này, Cảnh Vân Trình liền nói:
- Vừa rồi tôi có mua một ít bánh kẹo để bên cạnh, nhưng tôi không ăn hết… Không biết…
- Được được được, tôi đổi với anh. Cái này không phải là tôi tham ăn đâu nha, là vì anh muốn nói gì đó với chị Diệp An nên tôi mới tốt bụng đổi cho anh.
Cảnh Vân Trình liền gật đầu, sau đó thì anh và Kiều Ân cũng đổi chỗ cho nhau. Quả nhiên Phó Thiên Sắt nói rất đúng, con người của Kiều Ân khá đơn giản, có đồ ăn là được, nên cậu ta đã mua sẵn cho anh rất nhiều bánh kẹo để dụ dỗ Kiều Ân. Bây giờ, anh đã thỏa mãn được mong muốn của mình rồi, anh đã yên ổn ngồi bên cạnh của Thượng Quan Diệp An.
Bây giờ, hai người họ sẽ cùng nhau về Kế Thành, có thể chút nữa cô sẽ nổi giận, nhưng cho dù có nổi giận thì cũng chẳng sao… Anh không quan tâm nữa!
Anh chị hai từng nói “Đẹp trai không bằng chai mặt”!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...