Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz)
_____
Tử Lộc có tật xấu khi uống rượu.
Cô không có uống nhiều, một vại bia bình thường sao có thể rót đến say cô, cô chính là uống rượu nhiều, thì nói cũng sẽ nhiều.
Cô ngáp một cái, đôi mắt phiếm nước, mắt như bị màn sương mù bao lấy đầy mông lung mà nhìn về phía Tần Lễ Sơ.
Giờ phút này anh cũng đang dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn cô.
Cái "Anh em" kếu phía trước, vẫy vẫy tay trước mặt anh, nói câu: "Anh em, tôi nói tôi mất trí nhớ anh cũng không có nửa điểm phản ứng gì sao?"
Tần Lễ Sơ ở nhìn chằm chằm đầu cô, hỏi: "Đụng vào đầu?"
Tử Lộc nói: "Đúng vậy, bên trong giống như có máu bầm gì đó, còn chấn động não, một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, tôi không nhớ kỹ, đơn giản mà nói, chính là mất trí nhớ do tai nạn giao thông."
Tần Lễ Sơ từ trên xuống dưới mà đánh giá cô: "Nhưng nơi khác thì sao?"
Tử Lộc nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Đều rất tốt, nửa tháng ở lại Mỹ, sau đó lại ở lại bệnh viện nhà quả đào nửa tháng nữa, những chỗ khác đều bình phục, còn mỗi việc đó......"
Cô chỉ chỉ ót mình: "Hiện tại ngủ còn không thể đè nặng, sẽ đau, tôi hiện tại đều phải nằm nghiêm để ngủ."
Tần Lễ Sơ ánh mắt sắc bén sau lại trầm ổn, hung hăng nhìn cô, anh nói: "Ngày mai anh sẽ gọi Mang Văn đến."
"Mang Văn là ai?"
"Bác sĩ gia đình nhà chúng ta."
"......!Ặc." Cô phản ứng lại, nói: "Không có việc gì, không cần phiền toái gọi bác sĩ đến, tôi mấy ngày hôm trước mới kiểm tra toàn thân rồi, trừ bỏ cục máu bầm trong não, không có bất luận vấn đề gì.
Bác sĩ cũng nói máu bầm tạm thời không thích hợp dùng vật lý trị liệu, cũng không có bất tiện với sinh hoạt, để nó từ từ tan là được rồi."
Tần Lễ Sơ như cũ nhíu mày, hỏi: "Sao lại xảy ra tai nạn? Bao tiêu bên cạnh của em đâu?"
Tử Lộc nói: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, Hạ Đào cũng xem camera rồi, nói là do tôi tìm nơi có thể hút thuốc không để ý qua đường bị xe đụng phải.
Lúc ấy có đèn tín hiệu, nhưng có lẽ do đang nghĩ ngợi gì đó nên không chút ý, lỗi do tôi thôi."
Tần Lễ Sơ không ngờ lại nghe được chuyện ngoài ý muốn: "Hút thuốc?"
Tử Lộc nói: "Đúng vậy, anh không biết sao? Tôi biết mình hút thuốc cũng rất kinh ngạc, khả năng do thế giới người trưởng thành quá căng thằng, Hạ Đào nói tôi hút thuốc cũng rất nhiều."
Tần Lễ Sơ không hề biết người bên gối mình thì ra lại có thể hút thuốc.
Tần Lễ Sơ lâm vào trầm tư.
Anh chưa bao giờ thấy Tử Lộc hút thuốc.
Mà giờ này khắc này Tử Lộc có chút nóng lòng muốn thử.
Cô gọi chủ quán đền, dò hỏi: "Có thể mua hộ tôi một bao không?"
"Muốn loại gì?"
"Nữ sĩ, mua loại đắt nhất."
Chủ quán rất nhanh, không đến vài phút, liền đem đến một bao thuốc nữ sĩ vị bạc hà cùng bật lửa đến cho cô.
Tử Lộc rút ra một cây tinh tế yên, kẹp ở trong tay, thị giác cảm xa lạ, nhưng xúc cảm lại có chút mạc danh quen thuộc.
Tử Lộc rút ra một điếu, kẹp ở trong tay, nhìn thì có vẻ thấy xa lạ, nhưng xúc cảm lại có chút gì đó quen thuộc
Cô đang muốn châm lửa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay cướp đi bật lửa của cô.
Tần Lễ Sơ ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.
"Không thể hút thuốc."
Tử Lộc hỏi: "Vì sao?"
Tần Lễ Sơ nói: "Hút thuốc không tốt."
Tử Lộc: "Tôi cũng biết là không tốt, nhưng tôi trước kia cũng từng hút, anh cũng đâu quản tôi."
Tần Lễ Sơ câm lặng không trả lời được, lâm vào đoạn trầm mặc, mới cứng rắn mà nói: "Trong tiệm cấm hút."
Nói xong, anh thu lấy điếu thuốc trên tay Tử Lộc, lại thuận tay cầm luôn cả bao thuốc lá, còn có bật lửa.
Tử Lộc cũng không có chống đối, dù sao sau khi trở về cô có hút bao nhiêu Tần Lễ Sơ cũng không thể quản được.
Cô ăn uống thỏa thích rồi giải quyết nốt số thịt còn lại.
Tử Lộc nướng BBQ ăn đến cảm thấy mỹ mãn, vừa nhấc mắt lại phát hiện Tần Lễ Sơ căn bản không chạm qua một chiếc đũa, chủ quán đưa hai chai bia đến cũng là tự cô giải quyết.
Anh mới đầu còn có nói mấy câu, đến sau lại trầm mặc như hư không, cả người như mất hồn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà cứ như ma chướng.
Tử Lộc suy đoán anh có khả năng còn đang bất ngờ chuyện cô mất trí nhớ, rốt cuộc loại kịch bản tình tiết mà Hạ Đào suy đoán cũng chẳng phải hiện thực.
Thấy anh không nói lời nào, Tử Lộc cũng không nói, hết sức chuyên chú mà nướng thịt.
Sau khi ăn xong, cô kêu chủ quán tới tính tiền.
Chồng trước cuối cùng cũng có phản ứng lại, giơ tay chặn lại hóa đơn, giọng nói khàn khàn như một đêm không ngủ:"Để anh."
Tử Lộc cũng không dành trả, mấy trăm này cũng không tính là gì.
Lúc này đã là 1 giờ sáng, đường phố yên tĩnh vắng lặng, đèn đường hắt xuống hai người in lên mặt đất hai thân ảnh.
Tử Lộc ngồi ở trên xe lăn.
Cô cảm thấy hai người có chút trầm mặc, vắt hết óc mà suy nghĩ đề tài nói chuyện.
"Hôm nay ở trong game tôi gặp được đồng đội cực kì lợi hại, tôi chỉ ăn được gà duy nhất một ván, nhưng lại có thể thắng cả trận.
Chỉ cần đối phương ngoi đầu, người kia đã cho một viên từ biệt sinh mệnh.
Người đó còn cực kì thính, tôi còn không phát hiện được người ở nơi nào, người đó đã báo cho tôi vị trí phương hướng địch rồi."
"Có khả năng là hack."
"Hack?" Tử Lộc không hiểu mấy thuật ngữ trò chơi cho lắm.
"Một dạng của gian lận, thí dụ như có thể nhìn xuyên qua các vật, trở ngại."
Tử Lộc cẩn thận nhớ lại, phát hiện hình như người đồng đội kia đúng thật là có khả năng này.
Hôm nay chơi một trận, cô nhìn chằm chằm vào căn nhà, trong phòng cũng không có bất cứ động tĩnh nào, nhưng đồng đội kia lại cực kì chắc chắn trong phòng có người, đi vào đến trong, nổ súng càn quét, diệt đội địch ngay trước mắt không đến 10 giây.
Tử Lộc ngẩng đầu, nhìn mắt Tần Lễ Sơ.
Anh như cũ không biết suy nghĩ cái gì, nhưng có vẻ tâm sự nặng nề.
"Ai!Cẩn thận! Cẩn thận!"
Liền ngay phía trước không đến 20 m, một cây đèn đường, Tần Lễ Sơ như thế nào mà không phát hiện ra, đẩy cả xe hướng tới cái cột.
May mắn xe lăn là tự động, Tử Lộc luống cuống tay chân mà nhìn kịp, mới tránh cột đèn đập vào người.
Nhưng Tần Lễ Sơ phản ứng chậm nửa nhịp, khi Tử Lộc nhắc nhở mà hô to, hơn nữa còn có xe lăn, anh như cũ không hề có phản ứng gì, một cái đã đâm vào cột đèn.
Tử Lộc nghe được một tiếng vang dội "Phanh", chậm nửa nhịp rốt cuộc chồng trước cũng phản ứng lại, một tay che trán cô, còn dùng một loại ánh mắt xa lạ thập phần nhìn cô.
Tử Lộc hỏi:"Này, tôi đã kêu anh rồi, sao anh như thế nào còn hướng đến phía đó mà đâm vào?"
Nhìn qua có thể thấy tay của anh cũng đã sưng đỏ, Tử Lộc hỏi lại: "Anh không sao đó chứ?"
"Không có gì."
Anh còn nghĩ đến việc đẩy Tử Lộc.
Tử Lộc vội vàng nói: "Không......!Không cần, tôi muốn tự đi, đằng nào một đoạn nữa cũng tới rồi."
Tần Lễ Sơ không kiên trì, thanh âm như là cố nói ra.
"Ừ."
Sau khi tiến vào biệt thự, Tử Lộc nhìn nhìn Tần Lễ Sơ, vẫn là không nhịn xuống, nói: "Anh kỳ thật không cần canh cánh trong lòng, tôi mất trí nhớ với anh cũng không có liên quan, cũng không phải bởi vì anh mới mất trí nhớ, chính là một chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể biết được trước.
Hơn nữa nói không chừng về sau tôi sẽ nhớ tới."
Tử Lộc cường điệu: "Một chút quan hệ đều không có, anh trai à, ngàn vạn đừng tự trách."
Cô ngồi ở trên xe lăn, ngẩng cổ cùng anh nói chuyện, ánh mắt không chút gợn sóng, quang minh lỗi lạc.
Ánh đèn cửa rọi lên đôi mắt ấy, mờ mịt ánh sáng nhạt.
Tần Lễ Sơ thình lình phát hiện, vợ anh trong mắt mây đen tẫn tán, như cũ tinh quang lộng lẫy, chính là đối với anh đều không có liên quan.
Cô xem ánh mắt anh, giống như người lạ ven đường.
Tử Lộc vẫy vẫy tay ngồi xe lăn trở về trong phòng, không chút do dự đóng cửa lại.
Tần Lễ Sơ trở lại bên trong xe, đáy lòng như có gì trào lên.
Ngón tay anh vuốt ve tay lái.
Trầm mặc hồi lâu.
Anh bỗng nhiên khởi động xe, vốn nên trở về nhà nhưng cuối cùng lại đi đến tập đoàn Tinh Long.
Trên bàn làm việc chồng chất mấy đề án cần anh kí tên.
Anh lấy một bản kế hoạch ngay trên đầu, mở ra văn kiện, lại không giống như ngày thường, đầu óc rõ ràng, không chút vướng bận, giấy trắng mực đen cũng viết đến rõ ràng, nhưng chính là Tần Lễ Sơ một chữ cũng không thể truyền tải vào não.
Mỗi một chữ rơi vào trong mắt, đều biến thành lời nói mang theo hơi say của Tử Lộc ——
"Tôi không phải nói anh không tốt, tôi biết anh là người tốt, lại cực kì rộng lượng, nhưng chúng ta thực sự không hợp......"
"Ngày đó ở bệnh viện, anh lôi kéo tôi nói chuyện, tôi cả người đều là mông lung, tôi hoàn toàn nhận không ra anh......"
"Hôm nay liền thành thật cùng anh nói chuyện, tôi mất trí nhớ rồi, đối với anh thực sự không nhớ chuyện gì nữa......"
"Anh kỳ thật không cần canh cánh trong lòng, tôi mất trí nhớ cùng anh không hề liên quan đến nhau, cũng không phải bởi vì anh mà tôi mới mất trí nhớ, chính là chuyện ngoài ý muốn, ai mà có thể tránh được......"
Cô phủi sạch quan hệ khi bộ dáng làm Tần Lễ Sơ vô cùng rõ ràng mà nhận thức đến một sự kiện ——
Bộ dạng khi cô phủi sạch quan hệ làm Tần Lễ Sơ lại nhận thức rõ ràng đến một chuyện.
Vợ anh, vợ trước anh, nói không quen biết anh, không phải vì còn giận anh, mà là thực sự không quen anh, cũng thật sự không yêu anh.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Tần Lễ Sơ cảm thấy hít thở có chút không thông.
Anh mở WeChat ra, định hỏi Tử Lộc, em thực sự một chút cũng không nhớ rõ anh sao?
Chính là Tần Lễ Sơ hỏi nhưng lại không dám gửi.
Tần Lễ Sơ có sự nghi hoặc về mọi chuyện.
Tử Lộc bây giờ qua đi bảy năm kí ức, vậy hiện tại chính là thời điểm cô theo đuổi anh, nói thích anh mười năm.
Cô năm 18 tuổi sao có thể không quen biết anh?
Nhưng ánh mắt cô nhìn anh cũng xác thật là nhìn người lạ.
Tần Lễ Sơ soạn một tin nhắn __ __ em thích anh 10 năm, 7 năm kí ức mặc dù mất đi, nhưng sao em lại có thể không quen biết anh?
Nhưng mà, tin nhắn ấy vẫn chưa ấn gửi đi.
Anh vừa lúc thấy tin thông báo của Lâm Dịch Thâm gửi đến.
Anh nhìn qua 3 chữ Lâm Dịch Thâm.
Mấy chi tiết mấy ngày đã qua đi giờ lại chậm rãi hiện lên trước mắt.
"Chú à, người tôi thích là Lâm Dịch Thâm."
"Trò chơi này là......!công ty Lâm Dịch Thâm phát hành?"
"Lâm Dịch Thâm độc thân sao?"
"Nếu anh ấy có bạn gái, anh có ý kiến gì không?"
"Anh ấy thích kiểu người như thế nào?"
"Kiểu người như tôi, liệu có phù hợp không?"
"Anh ấy có bạn gái, anh có chúc phúc cho hai người không?"
......
Rõ ràng là giữa hè mùa, chính là giờ này khắc này, Tần Lễ Sơ lại cảm thấy đang ở hầm băng, trái tim ở ngực như rơi độp xuống
Vợ trước của anh nói: "Một chút liên quan đều không có, anh trai, ngàn vạn đừng tự trách."
Vợ trước anh lại thích anh em của anh, còn muốn theo đuổi người ta?!?
_____
Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...