Lưu Lan nhìn khoảng không vô định phía trước, không biết bản thân đang ở đâu, cô đã chết rồi sao? Đột nhiên mọi thứ xung quanh xoay chuyển, cô nhìn thấy mọi chuyện diễn ra sau khi bản thân mình chết đi ở kiếp trước.
Lưu Lan trợn ngược hai mắt không tin được khi chứng kiến Tống Tranh đau đớn, gục bên thi thể của mình, anh cố chấp không tin, rồi lại nhìn thấy Trương Minh Nguyệt cũng từ nước ngoài gấp gáp bay về, chạy đến bệnh viện thấy anh ôm thi thể của Lưu Lan, Trương tiểu thư giận dữ đẩy mạnh Tống Tranh ra quát lớn: “Anh có tư cách gì mà ở đây ôm thi thể của cậu ấy? Không phải anh chán ghét cậu ấy lắm sao?”
Tống Tranh vẫn im lặng xem Trương Minh Nguyệt như người vô hình, ba mẹ của anh cũng tới ngay sau đó, Hà Yên Thư ngất lịm tại chỗ khi đến nơi.
Lưu Lan chứng kiến hết thảy, cô nghi hoặc, khó hiểu trước Tống Tranh, tại sao anh lại đau lòng, lại khổ sở khi cô chết đi chứ? Không phải anh nên vui mừng hay sao? Không còn ai bám lấy anh nữa.
Lưu Lan lại thấy một cảnh tượng khác, cả người như chết điếng khi tận tai nghe Tống Tranh thừa nhận yêu mình, còn thấy anh điên cuồng trả thù Thái Bách Trung, chính tay giết chết hắn rồi tự thiêu mình.
Cô che miệng sững sờ, kinh ngạc sau đó ôm mặt bật khóc, tự hỏi tại sao? Tại sao anh lại làm như thế? Không phải anh không yêu cô sao?
Bỗng, Lưu Lan nghe thấy tiếng gọi của Tống Tranh, cô xoay người nhìn tứ phía nhưng không thấy anh đâu.
Lưu Lan hoảng loạn khi thấy mình đang dần dần tan biến, lúc nghe được giọng nói của Tống Tranh gần bên mình nhất thì cũng là lúc cô hoàn toàn tan biến.
Tống Tranh nắm chặt tay của vợ mình, mừng rỡ khi thấy hai mắt của Lưu Lan dần hé mở, đợi hai mắt của cô mở hoàn toàn, anh như muốn nhảy cẫng lên: “Lan Lan! Cuối cùng thì em cũng tỉnh lại, thật tốt quá rồi.”
Tống Tranh vội ấn nút gọi bác sĩ, cô đột nhiên rơi nước mắt khiến cho anh hoảng loạn, vội vươn tay lau, lo lắng hỏi: “Lan Lan! Em làm sao vậy? Sao tự nhiên em lại khóc?”
“Em… em đã nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, tự trách của anh sau khi em chết đi, em thấy anh tự thiêu mình.” Lưu Lan khóc nghẹn khi nhớ tới những hình ảnh ấy, nó khiến trái tim của cô rất đau, đau đến tê tâm phế liệt.
“Em đừng khóc, là do anh ngu ngốc đến khi mất đi em mới nhận ra tình cảm của mình, cũng may kiếp này anh nhận ra không thì lại đánh mất em rồi.” Tống Tranh không ngừng lau nước mắt cho Lưu Lan, thấy cô càng khóc anh càng hoảng, càng đau lòng: “Em đừng khóc nữa, anh xin em đấy, em chỉ mới vừa tỉnh lại thôi, khóc sẽ không tốt đâu.”
Thấy bác sĩ đã đến, Tống Tranh đứng dậy nhường lại chỗ cho bác sĩ khám, bác sĩ thấy bệnh nhân của mình khóc đỏ cả mắt thì liếc nhìn anh một cái, sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe của cô xong, không còn vấn đề gì thì rời đi.
“Lan Lan! Em đừng có khóc nữa, em mà còn khóc nữa là bác sĩ đuổi anh ra luôn đấy.
Anh có tin này muốn nói cho em biết, bảo đảm sau khi nghe xong em sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên luôn.” Tống Tranh thấy vợ mình không còn khóc nữa thì thở phào, anh thật sự không giỏi mấy việc dỗ vợ nín, anh nắm lấy bàn tay của Lưu Lan vuốt ve, hai mắt mong chờ phản ứng của cô: “Trương Minh Nguyệt vẫn còn sống, ngày hôm đó người của anh đã cứu bạn thân của em ra khỏi xe trước khi xe phát nổ.”
“Anh nói gì? Anh nói Minh Nguyệt còn sống?” Lưu Lan muốn ngồi dậy nhưng cả người còn khá yếu, vừa cử động mạnh liền đau vô cùng.
Tống Tranh thấy vợ phản ứng mạnh thì hoảng hồn, vội đứng dậy dìu cô ngồi dậy tựa lưng vào giường bệnh, sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Lưu Lan nghe, đưa cho cô xem đoạn clip Trương Minh Nguyệt đã gửi.
Lưu Lan xem xong thì nhăn mặt, không ngờ Thái Bách Trung còn chơi ma túy, lần này chỉ với đoạn clip này thôi cũng đủ khiến sự nghiệp của hắn tiêu tan rồi.
- ------------------------------------------------------
Trưa ngày hôm sau, Lê Trọng Hưng có mặt ở phòng bệnh của Lưu Lan để gặp Trương Minh Nguyệt, cả ba người đợi một lúc thì cửa phòng mở ra, Trương Minh Nguyệt bước vào tháo bộ tóc giả cùng kính đen, khẩu trang xuống.
Lê Trọng Hưng vội bước đến ôm chầm lấy bạn gái của mình, ôm cô thật chặt để xác nhận bản thân không có nằm mơ, người mà anh yêu thật sự vẫn còn sống.
Trương Minh Nguyệt đợi người yêu mình ôm xong thì tiến đến ôm lấy cô bạn thân, Lưu Lan vỗ vỗ lên lưng của Trương tiểu thư, xúc động nói: “Cậu dọa chết tớ rồi.”
Trương Minh Nguyệt mỉm cười lau nước mắt cho Lưu Lan, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Điện thoại của Tống Tranh bỗng reo lên, anh chỉ trả lời vài câu ngắn ngủi rồi cúp máy, khóe môi cong lên nói: “Người của anh vừa báo là đã bắt được kẻ động tay vào chiếc xe rồi, chưa làm gì hắn là hắn đã hoảng sợ khai hết mọi chuyện.”
“Lần này Thái Bách Trung tiêu là cái chắc, chúng ta đã thu thập được rất nhiều bằng chứng phạm tội của hắn nhưng đáng tiếc vẫn chưa có chứng cứ chứng minh hắn ăn cắp bài hát của Lan Lan.” Gương mặt của Trương Minh Nguyệt lộ rõ sự thất vọng cất tiếng.
Lưu Lan cười nhẹ lên tiếng: “Tống Tranh! Em nhờ anh mang cây bút màu xanh của em anh có mang đến không?”
Tống Tranh gật đầu lấy cây bút đưa cho vợ, cô ấn cái nút trên cây bút ngay lập tức giọng nói của Thái Bách Trung phát ra.
Lần trước, khi gặp mặt Thái Bách Trung cô đã ghi âm lại cuộc nói chuyện, kể cả chuyện hắn thừa nhận ăn cắp nhạc cũng ghi âm lại rất rõ ràng.
Lần đó không phải là Lưu Lan không sợ nguy hiểm mà là cô biết Thái Bách Trung sẽ không ra tay với mình, nếu hắn muốn ra tay thì không cần phải hẹn cô gặp mặt, với tính cách của hắn thì sẽ cho người giết chết cô luôn, không cần phải tốn công phí sức hẹn gặp.
Lưu Lan đánh cược một lần và cô đã thắng, thành công ghi âm lại mọi chuyện, bây giờ cô có trong tay tất cả bằng chứng phạm tội của Thái Bách Trung, cô sẽ khiến hắn mãi mãi ở trong ngục tù, chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Tống Tranh nhíu chặt hai mày khi biết Lưu Lan một mình đi gặp Thái Bách Trung, anh mím môi, đôi mắt híp lại nghiêm mặt nói: “Sao em lại liều lĩnh như thế? Lỡ hắn làm gì em thì sao? Một mình em làm sao làm lại hắn?”
Lưu Lan đảo mắt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt tức giận của chồng mình, Trương Minh Nguyệt cứu nguy cho bạn, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta đã có đầy đủ bằng chứng rồi khi nào vạch trần bộ mặt độc ác của hắn đây?”
“Vì để đảm bảo an toàn cho Lan Lan, tránh chuyện sau khi vạch trần Thái Bách Trung lên cơn điên cắn người thì đợi Lan Lan xuất viện mới tung tin, giao bằng chứng cho cảnh sát.” Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngay cả chuyện trùng sinh cũng có thể thì việc Thái Bách Trung phản kháng bỏ trốn rồi trả thù mọi người là điều hoàn toàn có thể xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...