Lưu Lan giật thót, hai mắt mở to nhìn Tống Tranh, nhanh miệng phủ nhận: “Sao anh đột nhiên lại hỏi như thế? Tôi làm gì có khả năng dự đoán trước tương lai chứ? Anh xem phim nhiều quá rồi đấy, tôi mà có khả năng này thì tôi đã sớm trở thành phú bà rồi.” Sao Tống Tranh lại hỏi thế? Cô đã làm gì khiến anh nghi ngờ rồi sao?
“Không phải hiện tại cô đã trở thành phú bà nhỏ rồi sao? Nếu cô không dự đoán trước được tương lai thì tại sao luôn canh đúng lúc cổ phiếu Tống thị tăng giá mà mua chứ? Rồi còn chuyện cô biết khi nào thì tập đoàn Huỳnh An sẽ tung ra sản phẩm, biết sản phẩm tôi là gì, mấy chuyện này cô giải thích sao đây?” Tống Tranh nâng mày nghiêm túc hỏi.
“Tôi...!tôi...!mấy chuyện này tôi không thể giải thích được nhưng tôi dám khẳng định với anh là tôi không hề biết trước tương lai.” Lưu Lan ấp úng mãi vẫn không thể giải thích được, nếu nói cô biết trước tương lai cũng không đúng vì cô chỉ biết đến năm cô hai mươi lăm tuổi thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện gì cũng biết.
Tống Tranh thấy Lưu Lan như thế cũng không hỏi nữa, anh mà ngoan cố hỏi nữa thì không khéo cô lại giận dỗi thì chết.
Lưu Lan mà giận thì anh không chỉ phải dỗ dành cô mà còn có mẹ, mẹ anh giận theo là anh sẽ chết chắc với ba, nói chung hậu quả cực kỳ cực kỳ xấu.
- -----------------------------------------------
Quản lý của Thái Bách Trung sau khi biết chuyện Trương Minh Nguyệt cùng Lưu Lan vốn là bạn thân thì tức tốc tìm đến Thái Bách Trung nói cho hắn biết: “Cậu có biết tại sao lần trước Trương Minh Nguyệt lại có phản ứng mạnh với chuyện cậu muốn tạo tin đồn tình ái với cô ta không?”
Thái Bách Trung ngơ ngác lắc đầu, chắc là vì Trương Minh Nguyệt tự cao, tự cho mình đã rất nổi tiếng nên mới như thế.
Quản lý bày ra vẻ mặt có chút khó coi nói: “Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt là bạn thân của nhau, cực kỳ thân, hai người họ đã là bạn từ lúc học trung học, bây giờ còn cùng nhau mở một quán cà phê, mỗi ngày khách đến rất đông luôn đấy.”
Đôi mắt của Thái Bách Trung tối lại, có Trương Minh Nguyệt là bạn thân vậy mà lúc còn hẹn hò lại không nói cho hắn biết, để bây giờ hắn phải làm trò cười cho Trương Minh Nguyệt.
Lưu Lan, cô giỏi lắm! Ánh mắt Thái Bách Trung đột ngột thay đổi trở nên tức giận, độc ác: “Xem ra kinh doanh rất khá nhỉ?”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Lại muốn gây chuyện à?” Quản lý chau mày hỏi, cậu ta quá hiểu rõ Thái Bách Trung, với vẻ mặt này e là lại muốn kiếm chuyện với Lưu Lan rồi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ muốn tặng cho Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt một món quà mừng khai trương quán mà thôi.” Thái Bách Trung nhún vai, nở một nụ cười gian trá.
Quản lý bất lực, muốn khuyên cũng không biết khuyên thế nào để Thái Bách Trung có thể nghe lọt tai: “Cậu an phận một chút đi, cái chân còn chưa khỏi mà cứ thích đi gây chuyện, cậu tưởng cứ đưa tiền cho người khác làm thay thì sẽ không bị phát hiện sao? Một ngày nào đó cũng sẽ bại lộ mà thôi, lúc đó không biết chừng sự nghiệp của cậu cũng sẽ tiêu tùng luôn đấy.”
Thái Bách Trung cầm điện thoại lên lướt mạng xã hội, hoàn toàn không để mấy lời của quản lý vào tai, hắn rất tự tin về mấy chuyện mình làm chắc chắn không có sơ hở, sẽ không có chuyện bị người khác nắm thóp.
- --------------------------------------------------------------
Mười giờ tối, Trương Minh Nguyệt đang đợi nhân viên đóng cửa rồi đi ăn khuya thì bị giật mình bởi tiếng xe moto, cô hốt hoảng hét lên một tiếng khi thấy người ngồi phía sau xe cầm một viên gạch ném vào cửa kính của quán, không chỉ có Trương Minh Nguyệt mà tất cả nhân viên của quán cũng hoảng sợ chạy ra xa.
Chiếc xe ném xong liền lao đi rất nhanh, Trương Minh Nguyệt run run lấy điện thoại báo cảnh sát sau đó tiếp tục gọi cho Lưu Lan hay tin.
Lưu Lan đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Trương Minh Nguyệt, cô kinh sợ gấp gáp thay đồ, Tống Tranh thấy cô định đi đâu đó bèn lên tiếng hỏi: “Đã trễ rồi cô còn định đi đâu vậy?”
“Quán bị người ta ném gạch, mấy cửa kính của quán đều bị vỡ hết rồi mọi người đang hoảng sợ, tôi phải đến đó một chuyến.” Lưu Lan thay đồ xong vội vã cầm điện thoại chạy đi.
Tống Tranh không kịp thay đồ đã nhanh chân đuổi theo Lưu Lan, anh không thể để cô đến đó một mình được, đâu ai biết được bọn người gây chuyện đó có nấp ở đó đợi cô đến để tấn công hay không chứ.
Đến quán, Lưu Lan hớt hải chạy đến xem Trương Minh Nguyệt cùng mấy nhân viên, gương mặt lộ rõ sự lo lắng: “Mọi người không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Tớ cùng mọi người không sao cả, bọn người đó chỉ cầm gạch ném vỡ cửa kính mà thôi, cảnh sát cũng đã đến rồi, về người ném thì không biết là ai vì cả hai đều bịt kín mặt, biển số xe cũng che mất.” Trương Minh Nguyệt vẫn còn hoảng sợ, tim vẫn còn đập nhanh khi nhớ lại chuyện khi nãy, nếu bọn chúng ném trúng người của cô hay nhân viên thì sao? Với mấy cục gạch đó thì chấn thương não như chơi.
Lưu Lan vuốt ngực thở phào một hơi, cũng may là không sao, dọa chết cô rồi, rốt cuộc là ai lại thất đức như thế chứ? Tống Tranh nhíu mày, chuyện kia chưa xong lại đến chuyện nọ, liếc mắt nhìn mấy viên gạch nằm dưới đất, anh cất giọng hỏi: “Lưu Lan! Cô nghĩ là ai làm ra chuyện này? Đào Cẩm Xuân? Lưu Bội Linh hay là Thái Bách Trung?”
Lưu Lan khẽ lắc đầu, chính cô cũng không dám phán đoán là ai, khả năng cao là Đào Cẩm Xuân và Lưu Bội Linh vì ngày hôm qua cô còn tát và dọa dẫm bọn họ, nhưng cũng không thể loại trừ Thái Bách Trung mặc dù dạo gần đây hắn có vẻ im ắng.
Tống Tranh mặt mày tối sầm, không cần biết là ai thì hiện tại cũng rất nguy hiểm: “Kể từ ngày mai tăng thêm vệ sĩ, bây giờ là cửa kính không biết chừng sau này mục tiêu sẽ là mọi người, đề phòng vẫn hơn, mai mốt mọi người nhớ chú ý một chút.”
Sau khi thu dọn mấy mảnh vỡ của cửa kính, thấy mọi người an toàn lên xe về nhà Tống Tranh và Lưu Lan mới yên tâm quay về.
Về đến biệt thự, Tống Tranh chưa kịp xuống xe đã nhận được tin nhắn từ Lưu Quân Tùng: “Trưa mai tôi muốn gặp cậu, địa chỉ tôi sẽ gửi sau.”
Tống Tranh tối sầm mặt khi thấy tin nhắn, đây là tin nhắn ép buộc anh phải đến gặp? Lưu Quân Tùng có được số điện thoại của anh từ ai thế? Trưa mai anh cũng khá rảnh, anh muốn xem Lưu Quân Tùng hẹn anh là có việc gì? Chín mươi phần trăm là muốn kiếm lợi ích từ anh rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...