Nhìn mẹ nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, tính mạng như ngọn đèn trước gió, Lưu Lan đau đến không thở được, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống lăn dài trên má, Hà Yên Thư cùng chồng biết tin liền tức tốc chạy đến thăm, Trương Minh Nguyệt cũng có mặt ngay sau đó.
Mọi người ra sức an ủi, trấn an Lưu Lan, Tống Tranh bề ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong cũng đã bắt đầu hoảng loạn, lo lắng khi thấy vợ mình khóc thương tâm như thế.
Bây giờ, điều cấp thiết nhất chính là mau chóng tìm được trái tim thích hợp thay cho mẹ vợ, anh đã dùng hết mọi khả năng cùng Lê Trọng Hưng liên lạc với tất cả bệnh viện lớn nhỏ trong và ngoài nước, hy vọng sớm tìm ra được trái tim phù hợp.
Tống Tranh rất lo, rất sợ Phương Ngọc Mai xảy ra chuyện không may, hiện tại Lưu Lan đã rất suy sụp, đau lòng rồi nếu bà thật sự có chuyện thì e là cô sẽ không sống nổi mất, không chỉ lo lắng chuyện này Tống Tranh còn lo nếu Phương Ngọc Mai không còn, hợp đồng giữa anh và cô sẽ không còn điều gì ràng buộc, rất có thể Lưu Lan sẽ chấm dứt hợp đồng và rời đi.
Lưu Lan khóc một lúc thì lau nước mắt lấy lại bình tĩnh, cố gắng tự trấn an bản thân rằng mẹ của cô nhất định sẽ không sao, sẽ mau chóng khỏe lại thôi.
Nếu ông trời đã thương xót cho cô sống thêm một lần nữa thì chắc chắn cũng sẽ không nhẫn tâm cướp mẹ của cô đi nữa đâu.
Lưu Lan ngước mặt lên nhìn Tống Tranh, cất giọng nói: “Ở đây có em và mọi người rồi, anh hãy mau đi làm đi.” Do ở đây có ba mẹ của anh, cô không thể nào nói với giọng điệu lạnh nhạt, xa cách được.
Tống Tranh khẽ chau mày, gương mặt nghiêm túc đáp: “Tống thị một ngày không có anh cũng sẽ không phá sản, hiện tại mẹ đang bị như thế làm sao anh có thể tập trung làm việc?”
Anh đã nói thế thì Lưu Lan cũng không thể nói thêm được gì nữa.
Trương Minh Nguyệt ngồi ở bên cạnh vỗ vai trấn an, nói nhỏ vào tai của Lưu Lan: “Sẽ không sao đâu, tớ tin ông trời sẽ không một lần nữa cướp mất mẹ của cậu, mọi chuyện sẽ không lặp lại.”
- ---------------------------------------------------------------------
Lưu gia
Lưu Bội Linh cả đêm không về, điện thoại cũng không liên lạc được khiến cho Lưu Quân Tùng cùng Đào Cẩm Xuân lo lắng không ngủ cả một đêm, hai người họ còn định nếu một lúc nữa con gái vẫn chưa về thì sẽ báo cảnh sát.
Ngồi chờ đợi, bỗng nghe người giúp việc hớt hải chạy vào báo Lưu Bội Linh đã về hai người mừng rỡ không thôi, thấy Lưu Bội Linh bước vào cả hai vui mừng kéo con gái ngồi xuống hỏi han: “Bội Linh! Con đi đâu mà cả đêm không về thế hả? Con có biết ba mẹ lo lắng cho con cỡ nào không? Con có bị làm sao không?”
“Hôm qua sau khi đến dự buổi họp lớp của anh chị lớp trên thì con có cùng bạn đi uống rượu, vì say quá nên đã ngủ lại ở nhà bạn luôn, điện thoại thì hết pin nên con không thể gọi cho ba mẹ được, con xin lỗi.” Lưu Bội Linh mệt mỏi trả lời, ngày hôm qua sau khi biết chuyện Tống Tranh cùng Lưu Lan kết hôn cô ta đã sốc đến mức choáng váng muốn ngất đi, trong lúc tức tối không cam tâm nên đã hẹn bạn đi uống rượu thế mà không ngờ lại xảy ra tình một đêm với một người xa lạ.
Lưu Bội Linh không phải lần đầu phát sinh quan hệ với người khác, lúc trước quen bạn trai cũng đã từng rồi nhưng chưa bao giờ có chuyện tình một đêm cả.
“Sao vậy? Tâm trạng của con không được tốt à?” Đào Cẩm Xuân tinh ý nhận ra sắc mặt khó coi của con gái bèn hỏi.
Lưu Bội Linh gật gật đầu kể lại cho ba mẹ mình nghe chuyện của Tống Tranh và Lưu Lan: “Ba mẹ có biết chồng của chị Lan là ai không? Là Tống Tranh đó, ban đầu nghe Trương Minh Nguyệt nói con cùng mọi người ở đó còn không tin, nhưng một lát sau Tống Tranh đã xuất hiện còn cho tụi con xem giấy kết hôn của anh ta cùng chị Lan nữa, con cùng những người ở đó sốc không nói nên lời.”
“Cái… cái gì? Chồng của Lưu Lan là Tống Tranh? Lưu Lan thật sự là vợ của Tống Tranh? Không phải là tình nhân?” Đào Cẩm Xuân trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc, trong một giây phút nào đó bà cảm thấy tai mình có vấn đề rồi, không thể nào tin được chuyện này.
Lưu Quân Tùng suýt nữa thì làm rơi tách trà trong tay, Lưu Bội Linh mím môi nghĩ lại càng thấy tức, căm hận Lưu Lan: “Thật sự là vợ, không phải tình nhân, không chỉ có thế mà Tống Tranh còn cảnh cáo con cùng mọi người nếu dám bắt nạt chị ấy thì nhất định sẽ không tha cho tụi con.
Ba! Ba hãy xem chị Lan đi, rõ ràng là vợ của Tống Tranh thế mà không nói cho chúng ta biết để chúng ta hiểu lầm chị ấy là tình nhân, chị ấy rõ ràng là muốn chúng ta bẽ mặt, làm trò cười cho người khác mà.”
Đào Cẩm Xuân ngồi một bên gật đầu, châm dầu vào lửa: “Phải đó, nói vậy thì Tống Tranh chính là con rể của ông, vậy mà hai đứa nó không những không giúp đỡ ông trong công việc ngược lại còn năm lần bảy lượt muốn hại Lưu thị.”
Nhớ lại bản thân phải hạ mình năn nỉ Tống Tranh quả thật rất mất mặt, Lưu Lan là con gái của ông vậy mà lại không nói chuyện mình kết hôn với Tống Tranh cho ông biết đã vậy còn đứng một bên xem khiến ông trở thành trò cười cho con rể, cơn giận dữ bùng lên khiến Lưu Quân Tùng hận không thể tìm Lưu Lan mắng cho cô một trận.
Lưu Quân Tùng càng nghĩ càng tức, có con rể nào lại để ba vợ của mình hạ mình năn nỉ, cầu xin không chứ? Trước giờ ông chưa từng thấy con rể nào lại muốn triệt đường sống của ba vợ mình cả, thật đúng là tức chết mà.
- --------------------------------------------------------
Buổi trưa, sau khi hỏi rõ tình hình hôm qua của Phương Ngọc Mai, Tống Tranh và Lưu Lan mới biết trước khi bà xảy ra chuyện thì có một người phụ nữ đến thăm, khi người phụ nữ đó rời đi bà liền trở nặng, rơi vào hôn mê.
Người phụ nữ đó chắc chắn có vấn đề, trước giờ ngoại trừ anh và cô thì chỉ có ba mẹ của anh cùng Trương Minh Nguyệt đến thăm, làm gì có người phụ nữ trung niên nào nữa chứ? Tống Tranh và Lưu Lan đang định đi xem camera của bệnh viện để biết người đó là ai thì Lê Trọng Hưng bất ngờ chạy đến vui mừng báo tin: “Đã tìm được tim thích hợp để thay rồi, ở phía bệnh viện mà chúng ta đã từng liên lạc trước đó vừa báo tin là có người bị tai nạn, trước khi qua đời đã đồng ý hiến tặng, qua kiểm tra thì nó hoàn toàn phù hợp, hiện tại trái tim đang được vận chuyển đến đây.”
Anh và cô sau khi nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, Lưu Lan bất ngờ quay sang ôm chầm lấy Tống Tranh không giấu được sự vui mừng, cô như muốn nhảy cẫng lên, miệng không ngừng nói: “Được cứu rồi, mẹ tôi được cứu rồi, ông trời đã thương xót không cướp mẹ tôi đi mất nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...