Lưu Lan đang ăn nghe Lưu Bội Linh nói thế thì đứng hình, mặt ngơ ra, tự hỏi người mà cô ta đang nói tới là cô sao? Lưu Lan nhớ không nhầm trước giờ ngoại trừ chuyện cô công khai đã kết hôn ra thì chưa từng nói bất cứ điều gì về chồng mình, ngay cả tên tuổi còn không có nói cơ mà, vậy Lưu Bội Linh nghe từ ai mà lại có thể hùng hồn nói cô tham phú phụ bần? Đây là tự biên tự diễn à? Cô ta nên đi làm biên kịch được rồi đó.
Trương Minh Nguyệt nghe Lưu Bội Linh nói xong thì trợn mắt, cơn tức giận ngay tức khắc bùng lên dữ dội, cô vừa định đứng dậy đi tới chỗ của Lưu Bội Linh đánh cho cô ta lệch cả quai hàm, răng rơi đầy đất vì dám ăn nói bậy bạ, vu khống cho bạn cô nhưng mông chỉ mới nhấc nhẹ lên đã bị Lưu Lan cầm tay ngăn lại.
Trương Minh Nguyệt nhíu chặt đôi mày thật sự không nhịn được nữa, không đánh người được thì quát: “Lưu Bội Linh! Cô ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bậy, cô có bằng chứng gì mà nói Lan Lan như thế?”
Lưu Bội Linh bày ra bộ dạng đáng thương, đôi mắt ngấn lệ khe khẽ đáp lại: “Em tận mắt thấy chị ấy vào phòng làm việc của Tống Tranh, anh ta còn dịu dàng, ân cần với chị ấy, hai người họ không có gì thì tại sao Tống Tranh lại đối xử tốt với chị ấy như vậy?”
Những người có mặt đều gật gù cảm thấy Lưu Bội Linh nói đúng, bọn họ tuy chưa trực tiếp tiếp xúc với Tống Tranh nhưng tính cách lạnh lùng, khó gần của anh thì hầu như ở đây ai cũng biết, giống như lời của Lưu Bội Linh vừa nói nếu không có gì thì tại sao anh lại đối xử tốt với Lưu Lan?
“Vợ người ta thì người ta đối tốt là chuyện đương nhiên.” Trương Minh Nguyệt lớn tiếng đáp trả.
Lưu Bội Linh cùng mấy người ở đấy nghe Trương Minh Nguyệt nói thì cười lớn, một người đàn ông mặc áo hoa hòe lên tiếng phản bác: “Vợ? Lưu Lan mà là vợ của Tống Tranh? Bớt ảo tưởng lại đi, đây là chuyện buồn cười nhất năm đấy.
Trương Minh Nguyệt! Cậu đóng phim rồi bị lậm phim sau đó lây cho Lưu Lan luôn à?”
Lưu Lan bĩu môi hừ lạnh một tiếng, tại sao cô lại không thể là vợ của Tống Tranh được chứ? Nhìn dáng vẻ cười cợt của Lưu Bội Linh, cô cảm thấy chướng mắt vô cùng, để xem lát nữa mấy người còn cười được nữa không? Lưu Lan sẽ biến Lưu Bội Linh trở thành trò cười cho những người ở đây.
Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trương Minh Nguyệt rồi đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát."
Trương Minh Nguyệt hiểu ý đứng dậy dìu Lưu Lan rời đi.
- ------------------------------------------------------------------
Tống Tranh ngồi ở trong phòng với tâm trạng không thể nào tệ hơn được nữa, anh rất muốn biết bây giờ Lưu Lan có còn yêu anh hay không? Nhiều lúc Lưu Lan cho anh cảm giác cô không còn yêu anh nữa, nhiều lúc lại khiến anh nghĩ cô còn yêu anh, dù đó chỉ là một chút.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo Tống Tranh về thực tại, liếc thấy người gọi đến là Lưu Lan, anh cong khóe môi ngay lập tức nghe máy, giọng nói dịu dàng khẽ gọi tên cô: “Lưu Lan!”
Ở đầu dây bên kia, Lưu Lan giật mình, nhìn điện thoại xem mình có gọi nhầm cho ai khác không, xác nhận mình đã gọi đúng Lưu Lan ngây người, Tống Tranh bị ấm đầu à? Sao đột nhiên lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô? Lưu Lan nghi hoặc cất tiếng hỏi: “Tống Tranh! Anh có ổn không vậy?”
Tống Tranh không hiểu ý vợ mình là như thế nào? Sao lại hỏi anh ổn không? Lưu Lan có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của anh sao? Tống Tranh vẫn dùng giọng điệu ôn nhu đáp lại: “Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?”
“Tự nhiên anh dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi nên tôi mới hỏi như thế, nghe không quen chút nào, mà để chuyện này sang một bên đi, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nhờ anh.” Lưu Lan thầm cầu mong cho việc cô sắp nhờ Tống Tranh sẽ đồng ý giúp.
“Có chuyện gì cô cứ nói đi.” Được Lưu Lan nhờ vả Tống Tranh vui mừng còn không kịp, như vậy khẳng định anh vẫn được cô tin tưởng, trong lòng cô anh vẫn chiếm một vị trí nào đó.
Lưu Lan mím môi ậm ừ một lúc mới nói: “Anh… anh có thể mang giấy kết hôn của chúng ta đến chỗ tôi đang họp lớp không? Tôi…” Cô lúng túng không biết phải giải thích như thế nào cho Tống Tranh hiểu, cô sợ anh sẽ không chịu đến.
Tống Tranh nghe Lưu Lan nói mà vui vẻ đến mức muốn nhảy nhót tưng bừng, không đợi cô nói hết đã ngay lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ mang đến ngay, cô hãy gửi vị trí cho tôi đi.”
Lưu Lan bất ngờ khi Tống Tranh lại đồng ý nhanh như vậy, sao nghe ngữ điệu của anh trông vui quá vậy, giống như anh đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
Trương Minh Nguyệt thấy bạn mình ngơ ngác thì lo lắng hỏi: “Sao rồi? Tống Tranh có đồng ý mang giấy kết hôn đến không?”
Lưu Lan gật gật đầu sau đó cùng Trương Minh Nguyệt quay trở về phòng ăn, khóe môi của cô hơi cong lên nhìn mấy bạn học cũ cùng Lưu Bội Linh, không nhanh không chậm cất giọng nói: “Thật ngại quá, lát nữa tôi có việc cần phải về trước nên không thể cùng mọi người đi hát karaoke được, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”
Việc có mặt Lưu Lan hay không thì đối với bọn họ cũng không quan trọng, bọn họ mời cô đến chỉ vì muốn biến cố thành trò cười mà thôi, lớp trưởng là một trong số ít không nghĩ như thế, cậu lên tiếng hỏi: “Vậy ai đưa cậu về, Minh Nguyệt sao?”
“Không, lát nữa tôi cũng có việc, tôi và Lan Lan lại không cùng đường nên lát nữa chồng của cậu ấy sẽ đến đón cậu ấy đi.” Thật ra lát nữa Trương Minh Nguyệt không có bận gì cả, cô rất rảnh là đằng khác nhưng Lưu Lan đã về thì cô còn ở đây làm gì nữa? Một mình chung bầu không khí với mấy người này chắc cô lên máu sớm.
“Chồng cậu đến đón à? Thế thì lát mọi người phải xem chồng cậu như thế nào mới được.” Một bạn học nam nở một nụ cười gian xảo cất tiếng, không ngờ Lưu Lan còn có can đảm bảo chồng đến đón.
Quả thật là bọn họ mong chờ muốn xem chồng của Lưu Lan như thế nào? Sẵn đấy cũng có lòng tốt nhắc nhở chồng của Lưu Lan phải quản vợ của mình cho thật tốt, không là bị người ta cướp mất.
Không hiểu sao sau khi nghe Lưu Lan nói Lưu Bội Linh lại có cảm giác chẳng lành, một nỗi bất an bất chợt dâng lên ở trong lòng.
Lúc trước cô ta cùng mẹ luôn tìm cách chỉ để thấy chồng của Lưu Lan nhưng không được, cô che giấu chồng rất kỹ, ngay cả tên cô ta cũng không biết.
Sao bây giờ Lưu Lan lại đột nhiên cho chồng mình lộ diện trước mọi người vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...