Kiều Dư An từ nhỏ đã bị anh trai quản, quản nghiêm khắc nhất chính là chuyện yêu đương.
Từ khi Kiều Dư An bắt đầu vào trung học Kiều Thừa Tu đã ân cần dạy bảo cô, nói cho cô nhất định không thể yêu sớm, yêu sớm sẽ đánh gãy chân, cũng là do sợ cô nhỏ như vậy yêu sớm thay đổi tính tình, lúc này vẫn nên lấy học tập làm chủ.
Có anh hai ngày đêm nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Dư An chính là có tâm tư gì cũng không dám biểu hiện, cho nên dù cô lớn lên xinh đẹp lại thường xuyên thu được thư tình nhưng cũng chưa bao giờ dám liếc mắt nhìn nam sinh khác nhiều hơn một cái, cũng ở trong lòng nói chính mình không thể sinh ra tâm tư không cần thiết.
Thời gian vẫn luôn tiếp diễn như vậy cho đến đại học.
Thi xong kỳ thi đại học Kiều Dư An cũng đã 18 tuổi, cũng không tính là yêu sớm nữa rồi.
Hơn nữa cô lo sợ rằng cuộc sống đại học mà không có yêu đương qua sẽ không hoàn mỹ, cho nên từ đại học, Kiều Dư An liền mong muốn có một đoạn tình yêu thật đẹp.
Chỉ là qua hơn nửa cái học kỳ, Kiều Dư An liền phát hiện không thích hợp, vậy mà lại không có người theo đuổi cô? Cho dù cô không tự luyến nói nhưng cô cũng tuyệt đối là một đại mỹ nhân nha, sao lại không có người theo đuổi? Chẳng lẽ mọi người đều cho rằng cô có bạn trai rồi? Chính là không có mà, này thật đúng khó khăn mà.
Khi đó nhìn dưới lầu phòng ngủ có đôi có cặp lại khiến Kiều Dư An hâm mộ không thôi.
Đều nói một người không có cái gì liền sẽ luôn muốn cái đó, Kiều Dư An cảm thấy chính mình cũng như vậy, bởi vì chưa từng yêu đương qua cho nên liền đặc biệt muốn cảm thụ tự vị yêu đương.
Đặc biệt không lâu sau, Lâm Tựa Cẩm cũng nói cho cô chuyện cô ấy yêu đương cùng với một nam sinh cao cao gầy gầy, lớn lên khá xinh đẹp, đối với Lâm Tựa Cẩm cũng vô cùng tốt.
Kiều Dư An nhìn một cái tâm động, cho nên trong lòng lại càng muốn yêu đương.
Liền ngay lúc ấy, Vương Vĩ Đức xuất hiện, là bạn học của cô, chẳng qua là khoa quản lý, cũng rất cao, so với bạn trai Lâm Tựa Cẩm cường tráng hơn một chút, mặt mũi cũng dễ nhìn chỉ là không bằng bạn trai Lâm Tựa Cẩm.
Kiều Dư An lớn lên xinh đẹp như vậy cho nên cũng muốn tìm một gương mặt đẹp, dù sao cũng là nhan khống.
Vốn dĩ cô cũng không quá vừa lòng nhưng Vương Vĩ Đức lại đối với Kiều Dư An vô cùng tri kỷ.
Trời mưa liền đem dù của mình cho cô, buổi sáng đưa cơm sáng, buổi tối đưa bữa ăn khuya, trời nóng đưa kem, trời lạnh đưa trà sữa, cứ như vậy cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, đả động đến Kiều Dư An.
Cô nghĩ thầm mặc dù bề ngoài rất quan trọng nhưng nhân phẩm tốt cũng có thể bù đắp.
Sau nửa năm Vương Vĩ Đức theo đuổi cô, khi học kỳ sau năm nhất sắp kết thúc cuối cùng cô cũng đáp ứng Vương Vĩ Đức.
Vốn dĩ đây là một cái tình yêu đẹp bắt đầu, kết quả hai người mới xác định quan hệ không đến một tuần đã có một người con gái xuất hiện, nói đã mang thai con trai của Vương Vĩ Đức, lúc ấy liền đem Kiều Dư An chia năm xẻ bảy, toàn đầu óc đều là dấu chấm hỏi??? Mới năm nhất, đã mang thai?
Kiều Dư An gọi Lâm Tựa Cẩm trước tiên, một mình cô thật sự không có cách nào xử lý, sau lại mới biết được nữ sinh đó quả thật có quan hệ với Vương Vĩ Đức, bất qua hai người không phải quan hệ bạn bè nam nữ, mà là "Pháo hữu".
Do không có làm tốt biện pháp bảo vệ, người con gái mang thai cho nên muốn cùng Vương Vĩ Đức ở bên nhau, lúc này mới tìm được Kiều Dư An, thời điểm kết quả kia xuất hiện, Kiều Dư An cùng Lâm Tựa Cẩm đều một cái biểu tình hoá ra thế giới huyền huyễn như vậy.
Mà điều duy nhất làm Kiều Dư An cảm thấy vui mừng chính là lần đầu tiên cô yêu đương nên tương đối thẹn thùng, hai người cũng chỉ mới bắt đầu chưa có tiếp xúc qua nhiều, đừng nói chi đến hôn môi, ngay cả nắm tay cũng không có, thuần khiến đến không thể thuần khiết hơn, đây cũng là vui mừng duy nhất.
Lúc sau Kiều Dư An dẫn theo người con gái kia đi qua tìm Vương Vĩ Đức, ngay tại đó đánh hắn một trận, chuyện đó nháo rất lớn, ở trường học nghị luận sôi nổi, sau đó Vương Vĩ Đức nhìn thấy Kiều Dư An đều trốn tránh đi.
Chính là bởi vì chuyện này, Kiều Dư An cảm thấy thiên hạ đều đen tối như quạ đen, nam nhân cũng không có gì tốt.
Đối với nam nhân thất vọng rồi, về sau cô đối với người khác phái có tâm tư khác với mình đều xa cách, Kiều Dư An cũng cự tuyệt thừa nhận Vương Vĩ Đức là mối tình đầu của mình.
Cô đem chuyện kia định nghĩa là lừa gạt, Vương Vĩ Đức chính là một kẻ lừa đảo, chỗ nào xem như bạn trai cũ.
Vì thế từ đó về sau, Kiều Dư An vẫn luôn duy trì độc thân, cũng không dám yêu đương nữa, lúc này mới đem mối tình đầu giữ lại tới hiện tại.
Chuyện này trong những người quen chỉ có mình Lâm Tựa Cẩm biết, cô cũng không dám nói cho Kiều Thừa Tu, sợ bị mắng.
Thật sự khi đó cô quá ngu xuẩn, lần đầu tiên quyết định yêu đương mà lại gặp nam nhân như vậy, hiện tại ngẫm lại Kiều Dư An đều muốn phun trào.
Hồi tưởng chuyện cũ, càng nghĩ càng cảm thấy chình mình ngu xuẩn, xuẩn đến không còn giới hạn.
"Vậy chị muốn làm thế nào?" Lâm Tựa Cẩm cũng biết Kiều Dư An không thích Vương Vĩ Đức, cô chỉ là phẫn nộ vì bị người lừa gạt.
Bạn bè nam nữ mới ở chung thì có thể có bao nhiêu cảm tình chứ, cảm tình đều phải từ ngày rộng tháng dài mà bồi đắp ra.
"Không biết nữa, em biết không, chị cũng không dám đi hồi tưởng, chị tưởng tượng ra liền cảm thấy ghê tởm, sao chị lại có thể xuẩn như vậy? Ai nha, em nói anh chị biết liệu có mắng chết chị hay không?" Kiều Dư An vẫn luôn cảm thấy chính mình là một người thông minh, kết quả người thông minh như cô cư nhiên lại té ngã thật đau vì chuyện này, ngẫm lại đều là nét bút hỏng trong nhân sinh.
"Được rồi, đừng nóng giận, dù sao chị cũng không tổn thất gì, nụ hôn đầu không phải đều an ổn ở chỗ này sao, à đúng rồi, chị hiện tại hẳn đã không còn nụ hôn đầu đi?" Lâm Tựa Cẩm dùng bả vai đẩy cô một chút, ở cùng với Giang Mộ Trì hẳn là rất tốt, cô nàng cũng có thể cảm nhận được.
"Kỳ thật nhớ tới còn phải cảm ơn nữ sinh kia, nếu không phải cô ấy kịp thời nhắc nhở chị, khả năng thật sự đến khuya mới phát hiện được." Nếu đến khuya mới phát hiện được cô sẽ càng hỏng mất, ngẫm lại hậu quả kia, Kiều Dư An liền không muốn yêu đương, ai biết được sau lưng những nam nhân đó là bộ dáng gì đâu?
"Đúng vậy, đều trôi qua nhiều năm như vậy, chị không cần phải suy nghĩ nữa, chị liền tìm lấy cớ làm bên nhân sự kiểm tra khai trừ đi, cùng lắm thì bồi thường một số tiền cho hắn ta, cũng miễn làm cho trong lòng nghẹn khuất." Lâm Tựa Cẩm vô cùng rõ ràng lúc trước Kiều Dư An cõi lòng có bao nhiêu hy vọng lần đầu tiên yêu đương, kết quả lại là cái kết cục như vậy, ai có thể tốt cho được.
"Chị không muốn để anh hai biết, ai, thôi thôi, không nói chuyện này nữa, uống rượu."
Người khác nói nhân sinh phải thường xuyên quay đầu lại nhìn như vậy mới có thể hấp thụ giáo huấn thay đổi chính mình, nhưng Kiều Dư An cảm thấy mỗi lần quay đầu lại đều đang nhắc nhở thời niên thiếu vô tri của mình, cho nên cô cũng rất ít liên hệ với bạn học thời đại học, có một số việc không đề cập đến còn tốt, nhắc tới liền trát tâm trát phổi, hận không thể lại đánh hắn một trận.
"Được, uống rượu." Lâm Tựa Cẩm cười cười cũng không nói chuyện, hiếm khi thấy Kiều Dư An như vậy.
Bất quá nói thật, chuyện kia thật đúng là sỉ nhục trong nhân sinh của cô.
Lúc trước Kiều Dư An bị người trong trường học cười nhạo thật lâu, nói cô xinh đẹp như vậy thế mà lại tuyển một kẻ cặn bã, Kiều Dư An cũng không đối phó người, nên lại càng thường xuyên ngầm lấy chuyện này tới chê cười cô, đây chính là đại học bốn năm chê cười.
"Rượu này không có hương vị, chị muốn uống rượu mạnh." Kiều Dư An kêu người phục vụ, gọi mấy bình rượu số độ cao.
"Chị đừng như vậy, chị uống không được, lỡ như say thì phải làm sao bây giờ?"
"Say thì say, say một hồi, chị liền quên đi chuyện này."
Lâm Tựa Cẩm ngăn không được, đành phải ở cùng cô, lúc trước cũng đã say lớn một trận, từ đó trở đi trên phương diện tình cảm như thay đổi, không còn nói qua muốn yêu đương.
Ở trên chuyện tình cảm, có người con gái nào chưa từng té ngã qua, Lâm Tựa Cẩm cũng không ngoại lệ.
Kiều Dư An muốn uống, Lâm Tựa Cẩm không ngăn lại, bất quá vẫn còn lý trí, chính mình không uống quá nhiều.
Ở quán bar hết một buổi trưa, Kiều Dư An có chút say liền bắt đầu lải nhải nói chuyện trước kia, nói nói liền bắt đầu khóc, bốn năm đại học, Kiều Dư An một chút cũng không vui vẻ, sau khi tốt nghiệp mới dần chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Tựa Cẩm nhìn đến đau lòng, chỉ trách trên thế giới này tra nam quá nhiều làm người khó lòng phòng bị, ai ngờ được tra nam sẽ dùng hơn nửa năm thời gian để theo đuổi một người con gái đâu, còn cải trang đến khe nước không lọt.
Cũng đã đến bốn giờ chiều, Kiều Dư An hoàn toàn say, Lâm Tựa Cẩm không dám để cô uống thêm nữa, nữ nhân này uống say sẽ mượn rượu làm càn, một mình cô nàng khống chế không nổi đành phải gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì, để Giang Mộ Trì tới đón người.
Giang Mộ Trì nhận được điện thoại thiếu chút nữa không phản ứng trở lại, lại hỏi một lần, "Em ấy uống say?" Kết hôn lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô uống rượu, sao chiều muộn như thế này còn uống say.
Hỏi xong địa chỉ Giang Mộ Trì không có chần chờ lập tức lái xe đi đón người.
Lúc thấy Kiều Dư An, Giang Mộ Trì đứng tại chỗ nhíu mày, Kiều Dư An ôm Lâm Tựa Cẩm ở trên sô pha khóc vô cùng uỷ khuất.
"Đây là có chuyện gì?" Giang Mộ Trì đi qua kéo người trong lòng ngực Lâm Tựa Cẩm ra.
"Chuyện đó, chờ chị ấy tỉnh dậy anh hỏi chị đi, anh đưa chị trở về, chị ấy uống say khả năng sẽ mượn rượu làm càn, anh chú ý một chút." Lâm Tựa Cẩm nhanh chóng trả người chạy trốn, cái nồi này cô nàng không muốn cõng đâu, không thấy sắc mặt Giang Mộ Trì đã vô cùng khó coi rồi sao, lúc này không chạy thì còn chờ đến khi nào.
"Cẩm Cẩm, chúng ta lại uống một chén, chị còn chưa say." Kiều Dư An dựa vào trong lòng ngực Giang Mộ Trì còn gọi tên Lâm Tựa Cẩm.
"Kiều Dư An, nhìn cho rõ ràng anh là ai?" Giang Mộ Trì có chút bực, một nữ sinh ở quán bar uống say không còn biết gì, Giang Mộ Trì không thể nào không bực bội.
"Ơ? Giang Mộ Trì, sao lại là anh?" Kiều Dư An nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, "Sao anh lại đến đây? Anh cũng đến uống rượu à?"
"Về nhà." Giang Mộ Trì lười nhiều lời với cô, trực tiếp bế ngang người đi ra ngoài, một tay kéo cửa sau xe thả người vào, cài tốt đai an toàn, đặt ở ghế phụ không yên tâm.
Sắc mặt Giang Mộ Trì vô cùng khó coi, lái xe thật nhanh, một người con gái uống say không còn biết gì có thể là vì chuyện gì? Giang Mộ Trì không thể dừng lại được miên man suy nghĩ.
Một đường bay nhanh về nhà, lúc sau Kiều Dư An yên tĩnh rất nhiều, sắc mặt Giang Mộ Trì dần tốt, cho rằng cô đã ngủ rồi, không nghĩ ôm người lên lầu Kiều Dư An lại bắt đầu lộn xộn, ở trên giường vặn qua vặn lại như thể giống như bị giường cào người vậy, chính là lại không có mở to mắt, nơi nào cũng là dáng vẻ không thoải mái.
Giang Mộ Trì đi giặt khăn lông lau mặt cho cô, từ phòng vệ sinh đi ra thấy Kiều Dư An ngồi dậy, hắn còn tưởng rằng cô tỉnh rượu, ai biết giây tiếp theo Kiều Dư An liền đem gối trên đầu giường ném xuống đất, chăn cũng ném xuống, sau đó chính mình nhảy xuống mặt đất nằm ngủ, cuộn tròn thân mình quấn chặt chăn, còn chép miệng.
Giang Mộ Trì: "......" Em ấy cho rằng mình là chó sao? Còn ngủ trên mặt đất?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...