Edit: Min
Ngay từ đầu thật ra cũng không căng thẳng, trước đó cũng đã tới căn biệt thự này, chỉ là tâm tình vào giờ khắc này có chút không giống, càng đến gần bờ biển nhịp tim càng nhanh, lúc xuống xe Kiều Dư An còn lảo đảo một chút, kém một chút khụy xuống, được Giang Mộ Trì kéo lại, ranh mãnh cười: "Chân em run sao?"
"Em, em nào có, anh đừng vu cho em." Kiều Dư An đẩy Giang Mộ Trì ra, miễn cưỡng lên tinh thần, nhanh chân đi vào trong.
Giang Mộ Trì ở phía sau cười nhẹ lắc đầu, cô chỉ giỏi mạnh miệng.
Cửa lớn cũng không có đóng, Kiều Dư An đi vào, có người từ phòng bếp ra, dọa Kiều Dư An lui về sau mấy bước, đụng vào ngực Giang Mộ Trì: "Đây là ai?"
"Đây là chị Triệu, muốn ăn cái gì nói với chị ấy, còn có chị Trần, em có yêu cầu gì thì nói với các chị ấy." Giang Mộ Trì quay đầu nhìn về phía chị Triệu: "Chị Triệu, đây là phu nhân."
"Chào phu nhân, cô muốn ăn cái gì liền nói, tôi đảm bảo sẽ đi làm ngay." Chị Triệu tươi cười, nhìn khá bình dị gần gũi.
"Được rồi, cảm ơn chị." Khuỷu tay Kiều Dư An chống vào tay Giang Mộ Trì đứng thẳng.
"Phu nhân có thói quen ăn sáng lúc mấy giờ? Tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận." Chị Triệu là từ Giang gia tới, tương đối quen thuộc với Giang Mộ Trì, nhưng vẫn là lần đầu chào hỏi với thiếu phu nhân mới vào cửa.
"Tôi..."
"Bảy giờ rưỡi, giống như tôi, đúng giờ là được." Giang Mộ Trì trả lời thay cô, sau đó đẩy cô lên lầu.
"Ai ai ai, anh đừng đẩy em, em nói bảy giờ rưỡi ăn sáng lúc nào, sớm như vậy ăn gì chứ? Em muốn chín giờ ăn sáng." Bảy giờ rưỡi Kiều Dư An còn đang nằm mơ, làm sao có thể dậy nổi.
"Qua tám giờ mới ăn sáng không tốt cho sức khỏe, sáu giờ rưỡi tôi rời giường chạy bộ sáng sớm, bảy giờ rưỡi dùng bữa sáng, em cũng như vậy đi." Giang Mộ Trì thấy không lay được cô, dứt khoát tự mình đi lên trước, không mất vài giây đồng hồ, Kiều Dư An liền đuổi theo tới.
"Giang Mộ Trì, em thật dậy không nổi, có thể khoan dung thêm một chút không, sáu giờ rưỡi sáng em còn đang nằm say giấc mộng, hơn nữa em cảm thấy em không cần chạy bộ sáng sớm." Kiều Dư An chưa bao giờ chạy bộ sáng sớm, thế mà muốn để cô tập thói quen này, không đi, đánh chết cũng không đi.
"Được, em không cần chạy bộ sáng sớm, chỉ cần chừng bảy giờ rưỡi ăn sáng là được." Giang Mộ Trì vốn cũng không có muốn cô đi chạy bộ.
"Em muốn 8:30." Kiều Dư An cò kè mặc cả, bây giờ không có công việc, nên cô không dậy sớm được như vậy.
"Không được, 7:30." Giang Mộ Trì đẩy chính cửa phòng ngủ ra.
"Vậy..." Kiều Dư An khẽ cắn môi: "Tám giờ, tám giờ được không?" Như này đã là rất sớm, bình thường trong nhà đều là chín giờ.
"Như vậy đi, chúng ta đều lui một bước, em có thể ăn sáng lúc tám giờ, nhưng đến sáu giờ rưỡi chạy bộ sáng sớm với tôi, như thế nào?"
"Không được!" Khuôn mặt nhỏ của Kiều Dư An dúm dó, tức giận cắn răng: "Được rồi, bảy giờ rưỡi thì bảy giờ rưỡi, cùng lắm thì ăn cơm rồi ngủ tiếp." Cô đẩy Giang Mộ Trì ra tiến vào phòng tắm, từ bóng lưng đều có thể nhìn ra là bộ dáng tức giận.
Đầu ngón tay Giang Mộ Trì vuốt nhẹ khóe môi một chút, vốn là cũng không muốn để cô chạy bộ sáng sớm, một chiêu lấy lui làm tiến vẫn dùng rất tốt.
Mặc dù có chút tính xấu, nhưng cũng thật đáng yêu.
Kiều Dư An từ phòng tắm ra, trừng mắt Giang Mộ Trì, đi vào phòng quần áo cầm áo ngủ rồi quay lại, lúc tắm rửa vẫn luôn lải nhải, nghĩ đến mình phải thức dậy ăn sáng sớm như vậy liền chua xót, quả nhiên kết hôn thật không dễ mà, cô tưởng rằng hai người ở sẽ rất thư thái, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, ai biết Giang Mộ Trì khó dây hơn mẹ chồng chứ, nào có ai như vậy.
Cô cũng mặc kệ, dậy không nổi có bản lĩnh kéo cô đi, Kiều Dư An âm thầm thề, sớm muộn có một ngày phải lấy lại địa vị, quản Giang Mộ Trì!
Lề mề nửa ngày, Kiều Dư An cố ý không ra, còn dưỡng da trong phòng vệ sinh, đi ra liền trực tiếp đi ngủ, mới không để ý anh đâu, để đêm động phòng hoa chúc gặp quỷ đi thôi.
Ai biết lúc đi ra Kiều Dư An phát hiện Giang Mộ Trì đã tắm xong, mặc đồ ngủ tựa ở đầu giường.
"Anh tắm ở đâu vậy?" Chút tâm tư của Kiều Dư An không có đạt được, tự nhiên không vui.
"Phòng khách sát vách." Giang Mộ Trì ngẩng đầu thấy cô mặc một áo ngủ màu đỏ: "Hình như em vô cùng thích màu đỏ?"
Kiều Dư An cúi đầu nhìn mình một chút: "Không phải đâu, mẹ em bảo hôm nay là ngày tháng tốt, mặc màu đỏ, áo ngủ trước đó của em là màu trắng."
"Ừm."
Về sau hai người không nói chuyện, Kiều Dư An dưỡng da xong, mới chín giờ rưỡi, cầm điện thoại bò lên giường xem phim, coi như là không có Giang Mộ Trì, không có chút tự giác rằng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc.
Lúc gần mười giờ, Kiều Dư An đang xem vui vẻ, điện thoại trên tay bị rút đi: "Nên đi ngủ."
"Aiza, còn chưa xem hết, mười một giờ được không?" Kiều Dư An rướn cổ lên, xem chưa xong rất khó chịu, không thể nhịn.
"Mười giờ rồi." Giang Mộ Trì đưa di động thả ở tủ đầu giường.
"Mười giờ phải đi ngủ sao?" Kiều Dư An đầu tựa ở trên chăn, không biết đã bao lâu cô không đi ngủ trước mười hai giờ rồi.
"Ừm, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe."
"Ai, không phải, Giang Mộ Trì, tại sao em cảm thấy anh giống như một ông già, tự hạn chế quá mức? Giờ này thì cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu thôi." Mười giờ sàn nhảy mới bắt đầu náo nhiệt, chơi bời gì đó, mà phải đi ngủ? Còn sớm ngủ sớm tốt cho sức khỏe, cô chỉ nghe qua câu nói này từ trong miệng của cha mẹ.
"Em muốn sống cuộc sống về đêm như thế nào?" Giang Mộ Trì lườm cô một chút.
"Em…" Kiều Dư An nói không ra lời: "Em không có mà, nhưng hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc sao? Anh đi ngủ sớm vậy?"
"Em muốn?" Giang Mộ Trì hững hờ liếc nhìn cô: "Tôi cho là chúng ta còn chưa đủ quen thuộc, tôi có thể cho em thời gian làm quen một chút."
Chuyện như vậy, cũng nên anh tình tôi nguyện mới có ý nghĩa.
Kiều Dư An bị nhìn chằm chằm liền sợ hãi, trong lòng dâng lên một sự không phục, cảm thấy mình không thể sợ, vẫn luôn bị áp bức, cũng nên lấy lại danh dự, đứng vén chăn lên: "Quen thuộc gì chứ, anh cũng là chồng em, còn không thể cho em thượng lên anh sao?"
Lời nói này nói ra khá hào phóng đấy, đáng tiếc một giây sau bởi vì chân bị chăn mền kéo lại, chân trái giẫm chân phải, cả người trực tiếp nhào vào trong ngực của Giang Mộ Trì, vô cùng xấu hổ.
Kiều Dư An cảm giác thời gian đều dừng lại, tay của anh kiềm ở eo cô, làn da bên hông nóng hổi một mảnh, dường như muốn đốt cho bị thương luôn, đây là lần đầu Kiều Dư An thân mật như vậy với đàn ông.
Tay Kiều Dư An chống trên bụng anh, cách áo ngủ, có thể cảm giác được cơ bụng cường tráng của Giang Mộ Trì dưới lớp quần áo, trong lòng bàn tay nóng hổi, sau đó, lại bị Giang Mộ Trì ngăn chặn.
"Anh thả em ra." Kiều Dư An giãy dụa.
"Em mới vừa nói cái gì?" Giang Mộ Trì không thả, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, mang theo cảm giác áp bức.
Kiều Dư An cảm giác phía sau lưng lành lạnh, như có một sự tác động mạnh mẽ giữa băng và lửa: "Em đâu có nói gì."
"Sau này không được nói thô tục như vậy nữa." Giang Mộ Trì kéo người lên: "Nếu em muốn tôi thỏa mãn em."
"Không phải, em không muốn, em sai rồi." Kiều Dư An hoảng sợ, giờ phút này ánh mắt người đàn ông có chút doạ người, trực giác nói cho cô, chớ chọc người đàn ông này.
Giang Mộ Trì cúi đầu xuống, tới gần bên tai Kiều Dư An, phun hơi thở nóng ra, dường như hơi thở xâm nhập từ lỗ tai xuống tận đáy lòng.
"Muộn rồi, An An, em có muốn cảm nhận một chút người đàn ông ba mươi ba năm ăn chay là bộ dáng gì không?"
Kiều Dư An rùng mình, toàn thân run rẩy một chút, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: "Cái này mẹ nó quả nhiên là mặt người dạ thú mà, mẹ ơi, cứu mạng!"
"Không muốn, Giang Mộ Trì, chúng ta còn chưa quen thuộc, anh cho em thêm một chút thời gian làm quen." Kiều Dư An bò ra bên ngoài, chăn mền trên giường lớn đều dúm dó, nhưng vẫn là không có thoát khỏi bàn tay của Giang Mộ Trì.
"Đều đã kết hôn, chỗ nào không quen, An An, mới vừa rồi là em chủ động trước, đốt lửa, nên phải dập, nếu không, sẽ cháy nhà." Tay Giang Mộ Trì chạm đến mái tóc dài của cô, rất mềm, rất mượt, giống như đám mây.
Từ trước đến nay Giang Mộ Trì không hề có hứng thú với con gái, cũng bởi vì chuyện này, vẫn luôn bị mấy người bạn cười nhạo, nói anh có số mệnh cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng giờ phút này anh lại hết sức hứng thú với tiểu hồ ly trong ngực mình, muốn nếm thử môi cô là mùi vị gì, thực hiện đúng bổn phận, cũng không tính là vô lễ?
"Giang Mộ Trì, anh gạt người, người khác còn nói anh không gần nữ sắc, sự lạnh lùng cấm dục của anh đâu rồi? Bị anh ăn mất rồi sao?" Kiều Dư An hoảng hốt, luôn cảm giác mình sẽ bị ăn sạch sành sanh.
"Em là vợ của tôi, lại là em chủ động, tôi cũng không nên cự tuyệt." Giang Mộ Trì đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ mờ mờ, giống như trong một nháy mắt, trời đất xoay chuyển, từ ban ngày biến thành đêm tối, trong đêm tối này còn tràn đầy sự mập mờ.
"Em sai rồi." Giọng nói Kiều Dư An ủy khuất vang lên, nhưng mà cũng không có tác dụng với Giang Mộ Trì, anh trực tiếp đưa tay lên, xoay một cái, hai người liền đổi tư thế, Kiều Dư An bị đặt ở phía dưới.
Ngay cả giọng nói Kiều Dư An đều không thốt ra được, giờ phút này khoảng cách của hai người quá gần, mặt hai người chỉ cần cô ngẩng đầu một cái liền có thể chạm đến, Kiều Dư An mở to hai mắt nhìn người đàn ông, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên mặt anh, một nửa sáng một nửa tối, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô, trong mắt chỉ có một mình cô, giống như là cảnh tượng trên trên TV, mê người muốn chết.
Hai người cũng không có tiếp tục, Giang Mộ Trì đang chờ Kiều Dư An nói không, nếu như cô không muốn, Giang Mộ Trì sẽ không vượt thêm một bước, dù là giờ phút này đã động tình, trên thân cũng dần nóng lên.
Có thể khiến Giang Mộ Trì không có nghĩ tới là, Kiều Dư An mở to mắt đột nhiên cười, một đôi mắt hạnh ngập nước cong cong như vầng trăng khuyết, sau đó rướn cổ lên "bẹp" một tiếng, hôn trên môi của Giang Mộ Trì, sau đó cười ha ha ha: "Giang Mộ Trì, anh thật sự quá đẹp." Sắc đẹp khiến cho cô luân hãm vào trong.
"Kiều Dư An, đây là em chọc tôi." Giang Mộ Trì không còn cho cô cơ hội, phủ người qua.
Hôm nay là mười lăm, một đêm trăng tròn, màn cửa không có kéo căng, khiến một mảnh trăng sáng chiếu vào trong phòng, còn có âm thanh sóng biển vỗ bờ, dường như đang dung hòa với âm thanh trong phòng ngủ.
Thoạt đầu Kiều Dư An còn rất có sức mạnh, nhưng sức lực của con gái cũng không thể nào thắng được đàn ông, khi âm thanh của sóng biển nhỏ lại, cô cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau cô bị Giang Mộ Trì đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt chỉ cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, trên thân cũng không thoải mái, còn mệt mỏi hơn chơi game suốt đêm.
"Làm gì, em buồn ngủ quá." Kiều Dư An xoay người ngủ tiếp.
"Rời giường dùng bữa sáng, đã tám giờ." Giang Mộ Trì đã ăn mặc chỉnh chu chuẩn bị đến công ty, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, anh mới để cô nghỉ ngơi thêm nửa tiếng.
"Không dậy nổi, buồn ngủ, anh chớ quấy rầy em." Kiều Dư An đưa tay che lỗ tai, trên cánh tay trắng nõn lộ ra những vết đỏ.
"Ăn cơm rồi ngủ tiếp, Giang gia có gia quy, không thể dùng bữa sáng quá 8:30, nhanh lên." Giang Mộ Trì kéo người từ trong chăn ra.
Tóc của cô rối bời, quần áo cũng không có mặc, con mắt cũng không mở ra được, bị xách dậy nên trong nháy mắt cáu kỉnh: "Gạt người, gia quy ở nơi nào, tại sao em không có trông thấy?"
Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơi trễ một chút, buông cô ra đi đeo caravat: "Chị Trần sẽ nhanh chóng đi lên dọn dẹp phòng, nếu em không lo lắng bị người khác trông thấy bộ dáng như vậy, vậy liền ngủ tiếp, tôi đến công ty trước."
Kiều Dư An nửa mở con mắt nhìn thấy anh ra ngoài, thở phì phò vung gối ném ra ngoài: "Giang Mộ Trì, tên vô tình, kéo quần lên là coi như không quen biết ai, móa!"
Tác giả có lời muốn nói: ừm, những ngày gà bay chó chạy sắp tới rồi, Giang tổng mời tiếp chiêu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...