Chương 19:
Edit: Én nhỏ
Beta: Min
Sự cố lần này của Kiều Dư An, đừng nói là Giang Mộ Trì, những người khác cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào Kiều Dư An, đến chính cô cũng cảm thấy mơ hồ, không rõ làm sao mới lùi một bước đã rơi vào vũng bùn, cô chỉ muốn lui ra sao một bước mà thôi, kết quả giày không di chuyển được, trọng tâm lại dời ra sau, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống, cả người Kiều Dư An đơ ra, trong đầu đều là, trời ơi mất mặt quá đi!
Nơi này ngoại trừ người nhà mình, còn có rất nhiều người trong thôn, trong phút chốc ai cũng nhìn cô cười, cô muốn đứng dậy, thế nhưng càng gấp lại càng rối, cuối cùng thì không dám nhìn lại chiếc áo thun trắng mình vừa mặc nữa.
Giang Mộ Trì buông mạ xuống, mấy bước chạy tới kéo cô lên, nhìn trên mặt cô dính chút bùn, trên tóc thì càng nhiều hơn, quần đã nhìn không ra nguyên hình, quần áo bẩn hết, tựa như một con mèo sữa nghịch bùn, rốt cuộc bị bùn phản công, khiến Giang Mộ Trì dở khóc dở cười.
"Anh mới đi chưa được nửa phút, em lại để mình ngã thành bộ dạng này, em đây không phải đi cấy mạ, mà tự trồng mình xuống đất đúng không?" Giang Mộ Trì dở khóc dở cười nhìn bộ dạng của cô, nhớ ra gì đó, lùi lại mấy bước, cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh, "Mùa xuân gieo xuống một nàng dâu, mùa thu sẽ thu hoạch được một vạn nàng dâu sao?"
Kiều Dư An nhìn thấy, tức giận hô to: "Giang Mộ Trì, anh quá đáng lắm, anh còn chụp ảnh!" Bộ dạng xấu xí thế này mà anh lại còn chụp hình bắt nạt cô, người này thật quá đáng!
"Ha ha ha, An An à, sao con để mình ngã thành thế này, Tiểu Trì còn không mau đưa An An về tắm rửa thay quần áo." Mẹ Giang sang đây xem cũng không nhịn được cười, thật sự lần đầu tiên bà thấy có người đi cấy mạ lại biến mình thành mạ cấy xuống bùn như vậy.
"Mẹ, đừng cười con nữa, cũng không phải con cố ý." Kiều Dư An lúng túng đầu ngón chân đều muốn cuộn tròn lại, chưa có lần nào mất mặt đến như vậy, nếu không phải hiện tại tay cô đều là bùn, cô đã sớm lấy tay che mặt.
"Ha ha ha, không cười con, mau về đi, đừng để bị lạnh." Mẹ Giang thúc giục Giang Mộ Trì đưa cô về.
"Vâng, vậy bọn con về trước." Giang Mộ Trì cất điện thoại, kéo cô đi về, trên đường đi đều cúi đầu, sợ trông thấy người khác đang cười mình, cho dù làm thế, vẫn có người đến hỏi, Giang Mộ Trì đáp vài câu, mặc dù những người kia không có ý xấu, thế nhưng nghe người khác chê cười, Kiều Dư An vẫn là muốn tìm một cái lỗ chui vào, thật sự là quá lúng túng, chưa lần nào cô xấu hổ đến thế.
"Được rồi, không còn ai nữa, còn cúi đầu nữa mặt của em sẽ chôn trong quần áo mất." trên người Giang Mộ Trì cũng không sạch sẽ gì, nhưng so với cô thì sạch hơn nhiều, cả người cô đều là bùn, không biết còn tưởng rằng cô lăn lộn trong vũng bùn đi ra.
"Anh im miệng, không cho nói." Kiều Dư An hung ác nhe răng, trừng mắt Giang Mộ Trì, đừng tưởng rằng cô nghe không ra ý cười trong giọng nói của anh, rõ ràng là chê cười cô, cô cũng không cố ý, cô cũng không nghĩ tới, lần này thì nổi tiếng khắp thôn thật rồi, tất cả mọi người đều biết cháu dâu Giang gia không biết cấy mạ, còn biến mình thành mạ đi cấy.
"Được, không nói, dù sao mọi người cũng không biết em, có cười cũng chỉ cười anh." Giang Mộ Trì cười đến khóe miệng giật giật, hắn phát hiện Kiều Dư An quả là một báu vật sống, đi đến đâu cũng có thể náo loạn, làm cho người đi theo cạnh cô vui theo.
"Ai nói, lần này tất cả mọi người đều biết em, sau này cứ nhắc đến em là sẽ nói: "Ôi, cái đứa bị ngã vào bùn", muốn tức chết em sao?" Kiều Dư An hai tay túm lấy đống bùn trên người, càng làm càng bẩn, bộ dạng xấu xí này chính mình cũng muốn cười, nói xong cũng bật cười, hờn dỗi: "Đều tại anh hết, không đỡ em một chút."
Lời này Giang Mộ Trì không biết nên đáp thế nào, đều nói con gái lúc tức giận thích nhất cố tình gây sự, đúng là hoàn toàn chính xác: "Anh đứng cách xa thế này, cánh tay đâu dài đến vậy."
"Em mặc kệ, đều là anh sai, nếu anh không đi, em cũng đâu mất mặt đến thế." Kiều Dư An bĩu môi, đương nhiên sẽ không tự nhận mình ngốc.
"Được, là lỗi của anh, nếu đã như thế, vậy anh chỉ còn cách xin lỗi." Giang Mộ Trì cũng không tranh cãi vơi cô.
Kiều Dư An không biết Giang Mộ Trì muốn xin lỗi thế nào, chỉ là nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cứ cảm thấy mang theo ý xấu.
Về đến nhà, Kiều Dư An đi tắm rửa thay quần áo, Giang Mộ Trì gửi tấm ảnh vừa chụp vào group chat của gia đình, group chat Kiều gia, bên trong có mấy chục người, tấm ảnh này làm mọi người náo loạn, trong group đang bàn tán sôi nổi, Giang Mộ Trì đã có thể tưởng tượng cảnh chút nữa Kiều Dư An phát hiện ra sẽ là biểu cảm gì.
Quả nhiên, Kiều Dư An tắm xong ra, cầm điện thoại di động lên trông thấy trong Wechat gia tộc luôn có người tag tên cô, có chút không hiểu mở ra, lướt đến tin được tag đầu tiên, thì nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, cô một thân bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đáng thương giống như muốn khóc lên.
Kéo xuống dưới là sự "chế giễu" của họ hàng, trong đó mẹ Kiều là quá đáng nhất.
Mẹ Kiều: "Ha ha ha ha, tôi đây là sinh ra một con khỉ đất sao?"
Bác cả: "An An con đi tới đâu thế, trải nghiệm cuộc sống sao?"
Kiều Thừa Tu: "Mau trở về tắm rửa sạch sẽ, đừng để bị lạnh."
...
Xem một loạt tin nhắn, cũng chỉ có anh trai còn chút nhân tính, những người khác thật quá đáng.
Kiều Dư An khí thế hung hăng chạy đến bên người Giang Mộ Trì, bĩu môi cả giận nói: "Giang Mộ Trì, anh quá đáng, không những chụp hình em, còn gửi vào group chat gia đình, anh cố ý đúng không?"
"Anh không có, không phải em muốn anh xin lỗi sao, em xem, anh không phải đang xin lỗi sao?" Giang Mộ Trì lướt đến tin trên cùng, chỉ chỉ đoạn tin nhắn: "Cha mẹ con xin lỗi, con đưa An An đến nhà ông bà nội, không chăm sóc tốt em ấy, khiến em ấy ngã đặt mông xuống ruộng."
"Vậy anh tự xem thử cha mẹ em nói thế nào?" Kiều Dư An nghiến răng nghiến lợi, cha mẹ ai cũng đang cười, căn bản không có ai trách Giang Mộ Trì, nhắc cũng không hề nhắc, từ bộ dạng xấu xí Kiều Dư An lái đến câu chuyện trước kia bọn họ cũng đi cấy mạ, bây giờ rất nhiều người còn không biết cấy mạ, khen Giang Mộ Trì làm tốt lắm, mang Kiều Dư An ra ngoài cùng trải nghiệm cuộc sống, miễn cho mỗi ngày ở nhà giày vò.
Kiều Dư An vô duyên vô cớ bị chê cười một trận, Giang Mộ Trì ngược lại được khen, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy, tức chết cô!
"Cái này, cha mẹ không trách anh, anh cũng hết cách, em xem, mọi người vui biết bao, em quả là báu vật sống, đừng bĩu môi nữa, cười lên nào." Giang Mộ Trì kéo kéo khóe miệng của cô, để cô nở nụ cười.
"Hừ, mọi người đều là người xấu, cười trên nỗi đau của người khác." Kiều Dư An bĩu môi, quay lưng lại không để ý tới Giang Mộ Trì, người này thật quá xấu xa, lòng dạ đen tối.
"Anh nào có, vậy đợi chút nữa chúng ta đi chụp ảnh, để mọi người nhìn thấy năng lực cấy mạ của chúng ta." Tay Giang Mộ Trì từ phía sau ôm lấy Kiều Dư An, khều khều chóp mũi của cô.
Kiều Dư An chưa thích nghi việc Giang Mộ Trì chủ động thân mật như thế, bị hù đến ngây người, mới giật mình phản ứng giãy khỏi ngực Giang Mộ Trì: "Được rồi." Sau đó giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi chạy thật xa.
Giang Mộ Trì bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, mỗi lần đều là cô đùa giỡn anh, lần này anh hiếm khi chủ động một chút, thế mà bị hù chạy, xem ra lá gan cũng không phải lớn lắm.
Thay bộ quần áo trở lại đồng ruộng, lần này Kiều Dư An biết phải cẩn thận nhất định phải cẩn thận, nếu lại ngã xuống ruộng, vậy cô cũng không sống nổi nữa, bị mọi người cười chết mất.
Mặc dù cấy không đẹp như người khác, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự bận đến chiều, cấy mạ mệt thật, trời vừa xế chiều, xương sống thắt lưng đều không thẳng lên được, nhưng nhìn Giang Mộ Trì vẫn rất ổn, hoàn toàn không giống cô, khi về cô cũng chỉ đành dựa vào anh thôi.
"Năm giờ rồi, chúng ta đi đâu bắt cá?" Kiều Dư An tâm tâm niệm niệm đều là bắt cá, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác ăn cá do chính tay mình bắt, ở đây cả buổi chiều, cô cảm thấy ở nông thôn thật sự rất vui, rất thích hợp với cô, nơi này rộng lớn, muốn làm gì cũng được, vả lại cũng không có ai chỉ trỏ, có thể không trang điểm, có thể gạt thân phận tiểu thư Kiều gia sang một bên.
"Bây giờ đi về thay đồ, mang theo cái giỏ tre anh đưa em đi mò cua, ngày mai lại đưa em đi câu cá."
"Bắt cua cũng được, nướng lên ăn sao?" Kiều Dư An liếm môi, chỉ cần có ăn ngon là cô chịu.
"Mèo ham ăn, chỉ biết ăn."
"Người dân chú trọng nhất là ăn uống, ăn uống là trời, em không có sai."
Hai người thay bộ đồ sạch sẽ, Giang Mộ Trì dẫn Kiều Dư An ra phía sau núi: "Vượt qua ngọn núi này có một ruộng nước lớn, có điều hơi hoang vu, trước đây có người nuôi cua, lưu lại rất nhiều loại cua, mỗi năm sinh sôi, chỗ nào cũng có, nhưng không lớn lắm."
Kiều Dư An nghe anh nói một đống đạo lý, vô cùng cảm thán: "Giang Mộ Trì, sao em phát hiện anh rất am hiểu chỗ này vậy, anh không hề giống như mọi người đồn rằng cao không thể với, anh cũng biết cấy mạ, cũng biết mò cua, rất bình dị."
Lúc trước rốt cuộc là ai đã tung tin đồn, có chỗ nào giống băng sơn tuyết liên, rõ ràng rất thân thiện.
Giang Mộ Trì búng trán cô, giọng điệu mang theo ý cười: "Em cũng không giống bọn họ đồn là "nữ hoàng ăn chơi"."
"Đương nhiên rồi, em tốt như vậy." Kiều Dư An theo ở phía sau, đường có chút khó đi: "Em chỉ là có chút ham chơi, nhưng em không có làm chuyện gì không có tính người, em cũng không biết tại sao, lại đồn thành như thế."
"Đúng rồi, oan ức cho Quyển Quyển rồi." Xem ra những lời đồn này hại người thật, chuyện chẳng có gì mà lại đồn như ván đã đóng thuyền.
"Đúng rồi, nếu không phải bị đồn thành như vậy, em đã sớm kết hôn, mẹ em cứ càm ràm em mãi, bởi vì lời đồn, chả có ai tìm đến cửa, cái này cũng không thể trách em."
"Như vậy cũng tốt." Giang Mộ Trì gật gật đầu, nếu không phải như thế, anh cũng đâu gặp được cô.
"Tốt chỗ nào chứ?" Kiều Dư An trừng mắt liếc hắn một cái, có ai thích mang tiếng xấu đâu, cô cũng không có cách nào, lười đi làm sáng tỏ.
"Đến rồi." Giang Mộ Trì chỉ cười cười không nói lời nào, rất nhiều chuyện không cần phải nói toạc ra.
"Mé nó..." Kiều Dư An theo bản năng muốn nói tục, trông thấy ánh mắt cương quyết của Giang Mộ Trì đành nén trở về: "... Em thấy nơi này đẹp quá đi." Ruộng nước hoang vu phủ đầy rong cỏ, non và xanh mơn mởn, giống như một tấm thảm thiên nhiên rộng lớn.
Giang Mộ Trì cũng không so đo, có những thói quen không phải muốn sửa liền sửa ngay được, cần có thời gian, thay đổi một cách vô tri vô giác cũng được.
"Trực tiếp đi xuống giẫm lên cỏ, một lát nữa những con cua sẽ bò lên mấy cây nước, chỉ cần nhặt thôi."
"Uy, sẽ không có rắn chứ?" Kiều Dư An sợ hãi, nơi này rất dày đặc, xem ra đã bỏ hoang rất lâu, cỏ cao đến thế, nếu lỡ giẫm phải một con rắn, cô sẽ bị hù chết.
Gan to mấy cũng sợ rắn mà.
"Không có, anh đến đây nhiều lần rồi, chưa từng gặp phải." Giang Mộ Trì dẫn đầu đi xuống trước, bên này cỏ tươi tốt, nước cũng chỉ đến mắt cá chân.
"Vậy là tốt rồi." Kiều Dư An vịn tay Giang Mộ Trì đi xuống đó giẫm, vẻ mặt kinh ngạc: "Mềm quá đi, giống như là đang giẫm lên đám mây vậy."
"Đi thôi." Hai người tay trong tay, từ bên này giẫm qua bên kia, rồi lại quay trở về, giẫm ra một con đường.
"Đi lên, chờ một hồi." Giang Mộ Trì kéo cô lên bờ ruộng.
"Thật sẽ có sao?" Đây là lần đầu Kiều Dư An thấy bắt cua theo cách này, con cua nó ngu đến thế sao? Tự bò lên cho người khác bắt?
"Chờ đi." Giang Mộ Trì lời ít mà ý nhiều, khi còn bé anh chính là chơi như vậy, anh là đứa trẻ duy nhất trong nhà, khi còn bé đôi khi cũng có lúc nhàm chán, mỗi lần về nông thôn đều cảm thấy rất vui, được mấy đứa trẻ cùng làng dắt đi chơi khắp nơi, bây giờ vẫn còn giữ liên lạc với những người bạn kia, có điều hơi khó tụ họp lại, ai cũng có cuộc sống riêng.
Kiều Dư An buồn bực ngán ngẩm ngồi chờ, túm một cọng cỏ đưa vào miệng cắn, qua mấy phút, con cua nhỏ đầu tiên xuất hiện ở trước mắt cô, so với cua ở ngoài người ta bán nhỏ hơn nhiều.
"Ra rồi." Giang Mộ Trì còn chưa kịp kéo, Kiều Dư An hai bước liền chạy qua tóm lấy, "Thật nhỏ, ha ha ha, nó muốn dùng càng kẹp em."
"Cua trên núi vốn nhỏ, bắt đầu nhặt đi." Giang Mộ Trì cầm cái sọt qua.
Quả nhiên như Giang Mộ Trì nói, những con cua kia đều từ phía dưới cỏ bò lên, rất dễ thấy, giơ tay ra là bắt được một con, Kiều Dư An nhặt đến vui vẻ, như nhặt được tiền, xưa nay không biết mò cua lại đơn giản như vậy, nhặt nhặt liền cách Giang Mộ Trì xa một chút, trông thấy một con cua lớn, đang chuẩn bị xoay người lại trông thấy con cua lớn bên người có một vật gì đó dài dài, lập tức lui về sau ba bước, chạy về hướng Giang Mộ Trì: "Chồng ơi, cứu mạng, có rắn a a a a!"
Giang Mộ Trì còn chưa kịp phản ứng, người này đã đu ở trên người anh, ôm chặt cổ của anh, may mắn anh giữ thăng bằng tốt, bằng không hai người đã cùng nhau ngã xuống nước.
"Làm gì có rắn." Anh đi mấy lần cũng không có trông thấy rắn: "Anh đi xem một chút, em lên kia đứng." Người này bị hù sắc mặt đều trắng bệch, có đáng sợ đến thế không.
"Đừng mà, chúng ta đi thôi, bị rắn cắn thì phiền lắm." Kiều Dư An đứng ở bờ ruộng, lôi kéo Giang Mộ Trì muốn chạy, đây cũng không phải thứ đơn giản.
"Đa số rắn ở đây đều không có độc, cho dù có độc cũng là rất ít, đừng sợ." Giang Mộ Trì trong lòng có chút nghi hoặc, đi qua nhìn thử, khẽ nhếch mép, quả nhiên.
Kiều Dư An cách xa, chỉ nhìn thấy Giang Mộ Trì xoay người, lúc đứng lên trên tay còn bắt lấy con "rắn" kia, trông có vẻ trơn, đột nhiên có chút buồn nôn.
Nghĩ thầm Giang Mộ Trì lại dám bắt rắn, lợi hại đến thế, về sau cô cũng không dám chọc anh nữa.
"Không phải rắn, là lươn, lá gan nhỏ như vậy." Giang Mộ Trì nhấc lên cho cô xem, đúng là không phải rắn, nó đang ngoan ngoãn nằm trên tay Giang Mộ Trì.
"Lấy về nấu canh, đi thôi, nhặt được cũng tương đối rồi, có thể ăn một bữa." Trên tay Giang Mộ Trì nắm chặt con lươn, sợ để vào sọt nó chui ra, cầm trên tay cho an tâm.
Kiều Dư An ở phía trước, mặc dù không phải rắn, nhưng nhìn vẫn thấy sợ, thứ này cũng quá giống rắn: "Em không muốn ăn, anh giữ lại tự mình ăn đi."
"Đây là đồ tốt, có điều ăn vào dễ bị nhiệt, cũng phải, em vừa bị nhiệt, vậy nghỉ dưỡng thêm rồi lại ăn."
Hai người về đến nhà thì trời đã tối, mẹ Giang trông thấy Giang Mộ Trì trên tay cầm con lươn giật cả mình: "Cái này bắt ở đâu thế?"
"Phía sau núi, còn có một ít cua." Giang Mộ Trì buông cái sọt xuống.
Mẹ Giang nhìn hai người một chút, cười cầm cái thùng tới, mỗi lần về đây đều muốn đi ra sau núi mò cua, nhưng bà tuổi đã cao, đâu còn thích mấy trò tiêu khiển của tụi nhỏ, đương nhiên sẽ không đi, Giang Mộ Trì cũng lười đi một mình, lần này có Kiều Dư An thì tốt rồi, có người đi cùng, sẽ không cô đơn.
Càng ở chung, mẹ Giang càng thích Kiều Dư An, tính tình không một chút yếu đuối, lại thích cười, rất biết nói chuyện, miệng ngọt, còn có thể khiến Giang Mộ Trì vì cô mà thay đổi rất nhiều, người con dâu này cưới về không sai.
"Mẹ, có vỉ nướng không? Chúng ta ăn cua nướng nhé?" Kiều Dư An nói, nước bọt đều muốn chảy xuống.
"Có, ở nhà kho tầng một, để mẹ đi lấy cho con." Mẹ Giang cho bọn họ chơi thỏa thích, trong mắt cha mẹ con cái mãi là trẻ thơ.
"Cua nhỏ ơi, chúng mày sẽ vào bụng tao nhanh thôi, ngoan ngoãn, đừng kẹp nhé." Kiều Dư An muốn đổ cua vào chậu rửa sạch.
"Em muốn ăn nó, còn kêu nó đừng kẹp em, em nằm mơ." Giang Mộ Trì thả con lươn vào một bể nước nhỏ, mới đi được mấy bước, tiếng hét của Kiều Dư An lại truyền tới.
"Úy, Giang Mộ Trì, anh là đồ miệng quạ, con cua kẹp em!"
Giang Mộ Trì: "..." Trách anh sao?
___
Min: Thiết nghĩ anh chị có cuộc sống điền văn quá đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...